Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 276

Editor: Chi Misaki

Đang lúc một nhà Nguyễn Đan Ninh cùng Nhạc Tuyết Vi sứt đầu mẻ trán thì bạn học Viên Hi Lãng đang ở đâu?? Cậu thật sự gặp nguy hiểm?

Phố xá sầm uất, trên con hẻm nhỏ chật ních các quán ăn vặt, trước một quán pizza, phục vụ đang dọn dẹp lại bàn ăn gần cửa sổ bỗng nhìn thấy một cái đầu tròn vo ghé vào trên cửa sổ, trên cửa kính phản chiếu một đôi mắt to tròn đen láy, trong trẻo lại rất linh động.

Phục vụ sinh nhìn vẻ mặt ngoan hiền lại xinh xắn của cậu, bên người lại không có cha mẹ, liền tò mò đi ra ngoài.

Càng đến gần người phục vụ lại càng thấy đứa bé này trắng treo đáng yêu, không khỏi khen: "A, bạn nhỏ từ đây đến thế? Là bé gái sao? Bộ dáng thật xinh đẹp!"

Được khen nhưng tên nhóc này lại không vui bĩu môi, Đôi mắt mở lớn hơn: "Hừ... Cháu không phải là bé gái..., dì không được nói bậy!"

Người phục vụ sửng sốt, lập tức cười to: "Ha ha... Là bé trai! Thực xin lỗi, là dì hiểu nhầm. Nhưng mà ba mẹ cháu đâu?"

Viên Hi Lãng vừa nghe thấy trong nháy mắt liền cúi đầu xuống.

Hôm nay cậu cùng Tiểu Mập Mạp Dương Bằng cãi nhau, Dương Bằng đánh không lại cậu, chỉ có thể mắng cậu, trong câu mắng của Dương Bằng, Viên Hi Lãng có nghe thấy 1 câu mà cậu không hiểu.

"Mày tỏ vẻ cái gì? Mẹ tao nói mày là đứa con hoang không có ba!"

Lúc ấy Viên Hi Lãng liền ngây ngươi, từ lúc đánh nhau với Dương Bằng tới giờ, lần đầu cậu thất thần, khuôn mặt nhỏ nhắn bị Tiểu Mập Mạp đánh cho một đấm, đau đến hai mắt chỉ toàn thấy sao. Nhưng cậu vẫn không hiểu, lời của Tiểu Mập mạp có ý gì?

Con hoang không có ba... Là nói cậu sao? Cậu sao có thể là đứa trẻ không có ba? Cậu có mẹ, có Đan Đan, có ông nội bà nội, nhưng... Cậu không có ba, ba là ai? Từ trước tới giờ cậu chưa từng nghe qua, ngoại trừ mẹ, Đan Đan còn có ông nội bà nội, cậu còn phải có ba sao?

Nhưng Viên Hi Lãng hiểu, con hoang không phải là tốt hay xấu mà là từ để chửi người!

Vì thế, Viên Hi Lãng thấp giọng đi hỏi các bạn nhỏ ở lớp khác: "Ba là cái gì? Các cậu đều có ba sao?"

Kết quả, Viên Hi lãng đã bị nhóm bạn tốt cười chê.

"Ha ha ha... Viên Hi Lãng, Đại Ngốc Nghếch! Ngay cả ba mà cũng không biết!"

"Viên Hi lãng là con hoang không có ba!"

...

Lần đầu, Viên Hi lãng không có đánh lộn với đám bạn học, cậu nắm chặt tay nhỏ, ngẩn người nghĩ, cậu nhất định phải làm rõ, vì sao các bạn học đều có ba chỉ có cậu và em trai nhỏ là không có ba? Mẹ yêu hai anh em cậu như thế, sao có thể quên chuyện quan trọng không nói cho cậu?

Cho nên, Viên Hi Lãng không đợi đến lúc tan học đã trốn học chạy ra khỏi trường, cũng không đợi Đan Đan đến đón cậu.

Hiện tại cậu muốn đi tìm em trai Tiểu Bảo, sau đó cùng đi tìm mẹ, hỏi mẹ xem ba của cậu ở đâu?

Chỉ là cậu nhóc vẫn tự cho mình là thông minh- Viên Hi Lãng chạy ra cửa trường học không xa thì lạc đường, đừng nói tìm em trai Tiểu Bảo, ngay cả bản thân mình đang ở đâu cậu cũng không biết. Trên đường lớn toàn là các chú các dì, đường nào cũng giống đường nào.

Viên Hi lãng trợn tròn mắt, vậy phải làm sao bây giờ? Không tìm đươc em trai Tiểu Bảo, lại còn bị lạc trên đường cái. Sắc trời dần tối, Viên Hi lãng hoàn toàn không tìm thấy đường về nhà, muốn quay về trường học cũng không biết nên đi đường nào.

Đương nhiên Viên Hi Lãng vẫn rất thông minh, biết không nên đi về nơi ít người nên toàn chen lấn vào những chỗ đông người.

Lăn lộn trên đường hồi lâu, cái bụng của Viên Hi Lãng đã sớm biểu tình, bất tri bất giác đã bị mùi thơm của Pizza bên đường hấp dẫn. Nhưng vì sao ngay cả dì này mở miệng cũng hỏi “ba” cậu đâu?

Viên Hi Lãng cong môi, ngẩng đầu nhìn dì phục vụ: "Dì ơi, dì có ba sao?"

Dì phục vụ bị câu hỏi nghiêm túc của cậu làm cho ngẩn người, này, đây là câu hỏi gì? Sửng sốt hai giây, dì phục vụ khom người xuống xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Hi Lãng, cười nói: "Đương nhiên là có, mỗi người ai cũng đều có ba, giống như ai cũng đều có mẹ ấy!"

Viên Hi lãng chớp đôi mắt to, lờ mờ hiểu được, ba và mẹ giống nhau, phàm là bạn nhỏ nào có mẹ cũng sẽ có ba.

"Anh bạn nhỏ đã trễ thế này rồi, sao cháu lại lang thang một mình trên đường? Nên trở về nhà thôi nếu không ba mẹ cháu sẽ rất lo lắng."

Dì phục vụ thấy Viên Hi Lãng đứng ở trước cửa tiệm đã lâu, nhận ra có điều không thích hợp, đứa trẻ mới có mấy tuổi chắc là lạc cha mẹ rồi." Anh bạn nhỏ, nhà cháu ở đâu? Cháu biết điện thoại của ba mẹ chứ? Dì gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, để bọn họ tới đón cháu được không?"

Nghe thấy dì phục vụ nói, ánh mắt Viên Hi lãng nãy còn mất mác liền tràn ngập đề phòng, mẹ đã từng nói, không được nói chuyện với người lạ, tuy dì trước mắt xem như là người tốt, nhưng... Có câu gọi là ‘tri nhân tri diện bất tri tâm’.

Dì phục vụ thấy Viên Hi Lãng do dự, liền đổi trọng điểm: "Anh bạn nhỏ chắc rất đói bụng? Nếu không trước dì cứ dẫn cháu vào ăn chút gì đó, có được không?"

Viên Hi Lãng vừa thấy tình hướng này lại càng thêm không ổn, mẹ nói qua, đồ của người lạ cho không được ăn!

"Không cần!"

Viên Hi lãng đột nhiên tránh khỏi tay người phục vụ, xoay người chạy ra ngoài.

Dì phục vụ dở khóc dở cười... thằng nhóc này xem cô là người xấu? Tuy hai người học thức sự không có quan hệ, nhưng cô vẫn không yên lòng. Cô không phải người xấu, có điều đã trễ thế này, một mình đứa trẻ lang thang trên đường lớn, nếu thực sự gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?

"Bạn nhỏ, cháu đừng chạy! Dì không phải người xấu!"

Người phục vụ không có nghĩ nhiều liền theo sát Viên Hi Lãng.

Đừng thấy Viên Hi Lãng chỉ là thằng nhóc mấy tuổi, chạy đúng thật nhanh, người phục vụ là cô gái 20 tuổi đuổi theo nhóc con thật không dễ dàng. Hơn nữa Viên Hi lãng còn chạy quặt trái rẽ phải, càng đuổi theo cậu càng chạy nhanh.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Làm sao dì kia vẫn cứ chạy theo mình?"

Trong đầu Viên Hi lãng xoay chuyển rát nhanh, nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy một trạm gác ở giao lộ, miệng nhỏ khẽ nhếch: "Hừ! Xem dì đuổi theo như thế nào!"

Một mạch chạy đến trạm gác, Viên Hi Lãng không ngừng đập cửa: "Chú cảnh sát, chú cảnh sát... Mở cửa cứu cháu, có người xấu muốn đuổi theo cháu!"

Cảnh sát vừa mở cửa ra, Viên Hi Lãng lách người nhảy vào, vừa lúc người phục vụ chạy đến, thở hổn hển nằm úp sấp ở trên khung cửa: "Ôi, thằng nhóc này, bé tý mà chạy nhanh thế! Cháu chạy cái gì? Nhìn dì rất giống người xấu sao?"

Cảnh sát vừa thấy tình huống này liền hỏi "Sao lại thế? Cô đuổi theo thằng bé này làm gì?"

Người phục vụ dở khóc dở cười: "Anh tưởng tôi muốn thế chắc, tôi là có lòng, thằng bé này chỉ sợ đã lạc đường! Bên người lại không có cha mẹ..."

"Chú cảnh sát, cháu không biết dì ấy!" Viên Hi Lãng thò đầu từ sau lưng chú cảnh sát, vẻ mặt đề phòng nhìn người phục vụ.

Người phục vụ trợn tròn mắt, cảnh sát lộ ra vẻ mặt hung dữ: "Vậy à? Có lòng tốt? Mời cô theo tôi đến cục cảnh sát một chuyến?"

Vì thế, Viên Hi Lãng cùng người phục vụ đều bị đưa đến đồn cảnh sát.

Đến những chỗ như thế này, Viên Hi Lãng ngược lại không cảm thấy sợ hãi, nơi này là nơi an toàn nhất rồi.

Các nhân viên cảnh sát thấy Viên Hi lãng đáng yêu, đều hùa theo chơi đùa cùng cậu nhóc, còn không quên bày các loại đồ ăn ngon ra dỗ cậu. Mà cô gái phục vụ thì lại vô cùng thê thảm, bị đám nhân viên ép lấy khẩu cung, tóc cũng bị cào đến rối tung: "Anh cảnh sát! Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa? Tôi không định làm gì đứa bé này... Chỉ là tôi nhìn thấy thằng nhóc một mình lạc trên đường lớn sợ nó gặp phải người xấu!"

"Người xấu, không phải là cô à? Thành thật chút! Nhanh lấy khẩu cung!"

Người phục vụ tức đến hộc máu, nằm thẳng đơ trên bàn giả chết...

"Anh bạn nhỏ, cháu có nhớ số điện thoại hay địa chỉ nhà mình không?" Chúng nhân viên cảnh sát muốn lấy chút tin tức từ trong miệng Viên Hi Lãng để đưa cậu nhóc về nhà.

Nhưng Viên Hi Lãng nghiêng đầu, bắt đầu cắn ngón tay, hai má phồng lên, cố gắng nhớ, số điện thoại cùng địa chỉ nhà là gì nhỉ? Một chút cậu cũng không nhớ! Nếu là em trai Tiểu Bảo thì tốt rồi, Tiểu bảo nhất định sẽ nhớ. Có điều cũng chẳng có tác dụng gì, Tiểu Bảo sẽ không nói!

"Không nhớ rõ ạ."

Viên Hi lãng nháy mắt cực kỳ vô tội, cậu còn chưa rõ cậu chỉ nói một câu không nhớ rõ, còn đám người lớn thì ở bên ngoài tìm cậu đến phát điên!

Bởi vì Viên Hi lãng cung cấp tin tức chỉ có cậu nhóc là học sinh trường mầm non” Tinh Tinh”, còn có địa chỉ công ty của Nguyễn Đan Ninh, nhưng hai nơi này giờ đều đã tan tầm, xem ra, chỉ có thể đợi đến sáng sớm ngày mai thôi.

Trải qua hồi lâu giải thích, người phục vụ rốt cục cũng thoát khỏi hiềm nghi "Người xấu", nhân viên cảnh sát nói cô có thể rời đi.

Trước khi đi người phục vụ còn không quên liếc xéo Viên Hi Lãng một cái, hận cắn răng nói: "Thằng nhóc thối! Bắt nạt cô gái như dì vui lắm hả? Dì rõ ràng muốn giúp cháu!"

"..." Viên Hi Lãng nhìn ánh mắt đỏ rực của dì phục vụ giống như là chịu ủy khuất đến muốn khóc, đột nhiên cậu cảm thấy có phải chính mình phạm sai lầm rồi không? Kỳ thật dì ấy cũng không làm gì cậu, vậy mà cậu khiến cho người ta phải vào đồn cảnh sát, khiến cho dì ấy bị hỏi một đống vấn đề lớn.

Lương tâm nho nhỏ bỗng cảm thấy bất an, Viên Hi lãng đưa gói bánh bích quy trong tay cho dì phục vụ: "Dì ơi, dì đừng giận, dì có đói bụng không? Mời dì ăn bánh nhé."

Cô gái phục vụ vốn tức đến thở không thông, thấy bộ dáng này của cậu, trái tim như tan chảy, nhận lấy gói bánh, cắn một miếng xem như tha thứ cho cậu nhóc: "Thôi, dì không tức giận đâu, một mình cháu ở đây phải ngoan, nơi này cực kỳ an toàn, đợi đến ngày mai bọn họ sẽ liên hệ với người trong nhà đến đón cháu."

"Dì ơi, dì phải đi sao?" Viên Hi Lãng giữ chặt tay cô, cư nhiên có chút không nỡ, nếu phải ở lại đồn cảnh sát với mấy chú cảnh sát thúi hoắc kia thì ở với dì này vẫn tốt hơn: "Cháu không muốn một mình ở đây, dì ở lại với cháu có được không? Không phải dì rất lo lắng cho cháu sao?"

Đôi mắt đen láy chớp chớp đáng yêu không chịu được khiến người phục vụ triệt để rơi vào tay giặc, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu: "Được rồi!"

Kết quả là, buổi tối hôm đó Viên Hi Lãng được ôm dì phục vụ của quán Pizza, dựa vào trên ghế dài tại đồn cảnh sát trải qua một đêm. Viên Hi Lãng rúc vào trong lòng dì phục vụ trẻ tuổi, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô gái mà ngủ thiếp đi.
Bình Luận (0)
Comment