Thực Hoan Giả Yêu

Chương 100.1

Edit: Hepc.

Beta: Thư.

"Á!"

Bên cạnh có bóng người ngã xuống đất, Quyền Yến Thác sửng sốt một chút, nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy Hạ Yên Nhiên té xuống đất, đôi tay ôm chân trái, vẻ mặt khổ sở, mặt không còn chút máu, trắng bệch dọa người.

Quyền Yến Thác phản ứng kịp, bước qua, cúi người xuống tra xét chân của cô ta, "Như thế nào? Có thể đi hay không?"

Hạ Yên Nhiên cắn môi, ngắn ngủn mấy phút trán liền rỉ ra một tầng tầng mồ hôi mịn, cô ta cố gắng nặn ra nụ cười, nói: "Hẳn là không có gì, anh có thể đỡ em đứng lên không."

Cô ta mặc quần dài, không thấy vị trí bị thương, Quyền Yến Thác đưa tay đỡ cánh tay của cô ta, muốn đỡ cô ta dậy, nhưng cô ta mới vừa đứng dậy, đã có thể nghe được chân trái "cách" một tiếng.

"A ——"

Mặt Hạ Yên Nhiên trắng bệch, đau đến muốn khóc lên.

Trong lòng Quyền Yến Thác hơi hồi hộp một chút, dâng lên một dự cảm xấu, nhìn tình hình này chân của cô ta sợ là lại bị thương không nhẹ.

"Đi bệnh viện đi!"

Sở Kiều đột nhiên mở miệng, Quyền Yến Thác quay đầu nhìn về phía ánh mắt của cô, mơ hồ dâng lên một nụ cười.

"Còn thất thần làm gì?" Quyền Yến Thác nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện đứng ngốc ở đó, quát: "Con mẹ nó, không nhanh lăn lại đây cho tôi!"

Bị anh quát như vậy, Trì Việt lấy lại tinh thần. Anh ta ảo não cau mày, nghĩ thầm thật tốt, Hạ Yên Nhiên xông tới làm gì? Đây không phải là không duyên cớ mà liên lụy người sao?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô ta tự làm bị thương mình, Trì Việt vội vàng đi tới, cùng Quyền Yến Thác đỡ người trên xe.

Sở Kiều xách theo ví da, cũng đi theo ngồi lên xe.

Hai người đàn ông này ngồi ở trước mặt, Sở Kiều đỡ Hạ Yên Nhiên ngồi ở ghế sau, dọc theo đường đi đều rất an tĩnh, chỉ có Hạ Yên Nhiên nhàn nhạt kêu đau, không tính là rõ ràng, lại tồn tại ở bên tai mỗi người  . 

Chiếc Hummer màu đen rất nhanh lái đến bệnh viện, trên đường đi Quyền Yến Thác đã gọi điện thoại qua bệnh viện, cho nên xe dừng lại, thì có nhân viên cứu hộ đẩy xe giường bệnh tới đây, trực tiếp thả người lên giường, nhanh chóng đẩy nhanh vào trong thang máy.

Lúc này, sắc mặt Hạ Yên Nhiên chỉ có thể dùng từ trắng bệch như tờ giấy để hình dung. Sở Kiều ở trong xe đỡ cô ta, có thể cảm thấy cô ta run rẩy, còn có trên người toát ra mồ hôi lạnh.

Không thể nào là giả bộ.

Sở Kiều mím môi, theo mọi người bước vào bệnh viện, hướng trên lầu phòng cấp cứu chạy tới.

Lúc bọn họ đi lên, Hạ Yên Nhiên đã bị đẩy mạnh vào, đến chỉ có thể nhìn trên cửa đèn đỏ sáng lên.

Trì Việt đứng dựa lưng vào góc tường, vào lúc này ánh mắt yên tĩnh xuống. Anh ta từ trong túi móc ra một điếu thuốc, vuốt ve tìm ra cái bật lửa, "cách" một tiếng.

"Thật xin lỗi tiên sinh, nơi này không thể hút thuốc." Y tá đi nhanh tới, đưa tay chỉ trên tường bảng thông báo.

Trì Việt cau mày, trầm mặt dập tắt thuốc lá trong tay, cúi đầu khoanh tay trước ngực đứng ở bên cạnh. Giây lát sau, điện thoại di động trong túi rung lên, bất giác liếc mắt nhìn Quyền Yến Thác, cầm điện thoại đi vào trong góc nghe. 

Quyền Yến Thác nhìn đến ánh mắt của anh ta, đại khái đoán được là điện thoại của. Dù sao chuyện hôm nay cũng không gạt được, sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Bên ngoài phòng cấp cứu, thỉnh thoảng có nhân viên y tế mặc áo khoác trắng đi tới đi lui. Sở Kiều lộ vẻ không thích, xách theo ví da ngồi ở bên trên ghế dài, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm ngón tay đang nắm với nhau, không biết nghĩ cái gì.

Giây lát sau, đầu ngón tay lạnh lẽo của cô bị bàn tay ấm áp bọc lại. Quyền Yến Thác khom lưng ở bên người cô ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh.

Sở Kiều sửng sốt một chút, nhưng không có rút tay về, mặc cho anh nắm chặt.

Cho đến trên hành lang vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập, đôi mắt Quyền Yến Thác thâm thúy trầm một cái, đôi môi mỏng mím nhẹ.

Triển Bằng cùng với Văn Man bước nhanh đi tìm, sắc mặt hai người đều lộ ra khẩn trương.

Văn Man chạy đến bên ngoài phòng cấp cứu, lập tức kêu lên: "Bác sĩ, y tá!"

Vừa vặn bên trong có y tá đeo khẩu trang ra ngoài, nhìn thấy có người ồn ào, lập tức ngăn lại: "Người thân bệnh nhân an tĩnh một chút đi!"

"Y tá, con gái của tôi như thế nào?" Văn Man tái mặt, giọng nói run rẩy.

"Con gái bác là ai?"

"Hạ Yên Nhiên."

"Vẫn còn ở cấp cứu, kiên nhẫn đợi đã nào...!"

Văn Man nghe được hai chữ cấp cứu này, lập tức mặt không còn chút máu, cả người cũng sợ choáng váng.

"Dì!" Quyền Yến Thác đưa tay đỡ bà, giọng ôn hòa nói: "Yên Nhiên vẫn còn ở bên trong, là bị thương ở chân, dì đừng lo lắng!"

"Im ngay ——"

Sắc mặt Văn Man trầm xuống, thần sắc âm trầm đáng sợ "Tại sao lại là cậu?! Quyền Yến Thác, tôi cũng đã nói sớm, kêu cậu cách xa con gái tôi một chút!"

Nghe vậy, mày Quyền Yến Thác nhíu lại, sâu thẳm đáy mắt thoáng qua cái gì.

Triển Bằng ngăn y tá mới vừa rồi ra ngoài lại, nhẹ giọng hỏi thăm mấy câu, sắc mặt từ từ khó coi xuống.

Sở Kiều lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Hạ Yên Nhiên, cô muốn trước tiên Trì Việt nói ra sự việc vừa rồi, cũng liền hiểu tại sao lại kích động như thế!

"Dì Văn!" Trì Việt cất bước đi tới, gương mặt tuấn tú chứa đựng vẻ tàn khốc, "Lần này chị Yên Nhiên bị thương là bởi vì con, không liên quan đến anh con, dì tức giận thì hướng về phía con mà xả!"

"Được rồi!" Quyền Yến Thác giận tái mặt, theo bản năng lui anh ta về phía sau, "Nơi này không có chuyện của em, ít dính vào!"

"Hừ! Người nhà họ Quyền các người, không có ai là người tốt!"

Văn Man kích động, có chút không lựa lời nói.

“Ồ!" Từ sau lưng truyền đến một tiếng quát khẽ, Quyền Chính Nghi vội vã chạy tới, vừa vặn nghe được câu này, lập tức nóng nảy, "Người nhà họ Quyền chúng tôi không có người tốt, Người nhà họ Hạ các người có thể tốt hơn chỗ nào?"

Văn Man trầm mặt, nhìn chằm chằm người đi tới tức giận nói: " Quyền Chính Nghi, bà tạm thời đừng càng quấy! Tôi nói cho các người biết, hôm nay Yên Nhiên bị thương thế nào, tôi đều rõ ràng! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Quyền Chính Nghi xưa nay che chở con cháu, hơn nữa nghe được có người nói như vậy với cháu trai cùng con trai, tâm tính bao che cho con cái biều lộ không bỏ sót, "Tôi lại muốn hỏi một chút, cái này thật tốt, Hạ Yên Nhiên làm sao lại chạy đến Quyền thị đi? Nếu là cô ta không đi, ai có thể thương tổn được cô ta?!"

Sắc mặt Văn Man càng thay đổi, bị lời của bà làm nghẹn.

Lý lẽ Quyền Chính Nghi không tha người, nụ cười thoáng qua một hồi chán ghét, "A Thác nhà chúng tôi đã kết hôn rồi, cô ta còn tới trước mắt mà kiên nhẫn chịu đựng, rắp tâm làm gì người nào không biết! Văn Man, có bản lãnh quản tốt con gái bà đi!"

"Bà ——"

Văn Man trừng mắt, tức giận toàn thân run cầm cập. Lời này không thể nghi ngờ đâm trúng trái tim của bà ta, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

"Chính Nghi!" Không biết khi nào, Phạm Bồi Nghi cũng chạy tới, đứng ở sau lưng bọn họ, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh.

Quyền Chính Nghi thấy bà, không khỏi mím môi, dịu dàng kêu: "Chị dâu!"

Tin tức này truyền ra thật là nhanh! Chân mày Trì Việt càng chau càng chặt, nhìn chằm chằm mặt mẹ mình, sắc mặt có chút không vui.

Chỉ là Quyền Chính Nghi tức giận hơn, hung hăng nhìn anh ta chằm chằm, căn bản chưa cho anh ta cơ hội mở miệng.

"Chuyện đã xảy ra nhiều lời cũng không có ít gì, xem thương tổn trước đi!" Phạm Bồi Nghi nhỏ giọng nói một câu, nhìn không ra vui buồn gì trên mặt.

Sắc mặt Văn Man còn chưa có trở lại bình thường, xem ra bị tức không nhẹ, tức giận nói: "Ai mà thèm các người trị thương, tất cả đều theo tôi rời khỏi!"

Quyền Chính Nghi nhìn thấy bộ dáng bà ta liền tức giận, lại muốn cãi lại, lại bị Phạm Bồi Nghi kéo, hướng về phía bà nháy mắt.

Mặc dù lòng có bất mãn, nhưng thấy ánh mắt chị dâu sáng tỏ, bà chỉ đành thôi.

Không khí đặc biệt đè nén, tất cả mọi người trầm mặt. Sở Kiều khe khẽ thở dài, muốn giúp một tay lại không xen tay vào được, trường hợp này căn bản không tới phiên cô nói chuyện!

Không lâu, bác sĩ đẩy cửa ra ngoài, Triển Bằng trước hết lên tiếng, "Bác sĩ, cô ấy thế nào?"

Bác sĩ tháo khẩu trang, trầm giọng nói: "Lúc trước chân trái bệnh nhân có thương tổn qua, hiện tại lại thêm vết thương mới, cho nên phải đặc biệt chú ý!"

Bác sĩ lại cặn kẽ dặn dò một phen, liền xoay người rời đi.

Vết thương cũ thêm vết thương mới, Văn Man nghe được lời của bác sĩ, sắc mặt bộc phát khó coi!

Triển Bằng tìm được bác sĩ, đơn giản giao phó mấy câu thì có y tá đẩy bệnh nhân ra, đưa vào phòng bệnh cao cấp.

"Các người đi về trước đi ——"

Triển Bằng quay người lại, nhìn thấy không khí kì quái, mày kiếm nhẹ chau lại. Chuyện nhà họ Hạ cùng nhà họ Quyền anh cũng biết, trong lòng rất rõ ràng cục diện này căn bản không thay đổi được.

Quyền Yến Thác xem hiểu ánh mắt của hắn, thản nhiên gật đầu một cái, nháy mắt với Trì Việt, ý bảo anh ta mang theo cô mình rời đi.

Phạm Bồi Nghi trực tiếp nói cho Triển Bằng, nếu như có cái gì cần mở miệng, nhà họ Quyền cũng sẽ phụ trách. Lời này khiến Văn Man nghe được, lại muốn nổi giận, nhưng bị Triển Bằng ngăn cản.

Trường hợp này quả thật quỷ dị, Sở Kiều theo bản năng kéo cánh tay mẹ chồng, cùng với bà đi ra ngoài.

Đi ra bệnh viện sắc mặt của Quyền Chính Nghi vẫn còn rất khó coi. Bà liếc mắt, tức giận nói: "Chị dâu, chị xem bà ta, nhiều năm như vậy vẫn luôn có bộ dáng này, giống như thật sự có người nào thiếu nợ bà ta ấy!"

"Chính Nghi!" Bọn nhỏ đều ở đây, Phạm Bồi Nghi không muốn nhiều lời, hướng về phía bà lắc đầu một cái.

Ngay cả trong lòng chận rất nhiều lời nói, Quyền Chính Nghi cũng không tiện nói cái gì nữa, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng.

Ánh mắt Phạm Bồi Nghi ngừng ở trên người con trai cùng Trì Việt nghiên cứu một phen, cuối cùng rơi ở bên người trên người Sở Kiều, mặc dù bà không có mở miệng, nhưng là sắc mặt kia rõ ràng âm trầm, lộ ra lạnh lẻo.

Bà còn nhớ rõ những hình kia, mấy cái hình Trì Việt cùng Sở Kiều.

Hôm nay nhớ tới, bà cảm giác chuyện sẽ không đơn giản như vậy! Trì Việt cùng Quyền Yến Thác từ nhỏ tình cảm cũng rất tốt, bình thường con trai che chở cho em trai nó, bảo vệ giống như em trai ruột vậy, nếu là không có một chút chuyện gì, hai người này sao lại đánh nhau giống như kẻ thù vậy?!

Sở Kiều đứng ở bên người bà, vừa vặn thấy ánh mắt mẹ chồng có thâm ý khác, đầu quả tim trầm một cái.

Cô cụp mắt, khổ sở cười cười. Chuyện này của Trì Việt cô sợ là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch đấy!

Quyền Yến Thác nhức đầu nhất loại tràng diện này, anh kêu Trì Việt mang theo cô mình và mẹ mình rời đi, anh đưa bọn họ ngồi vào xe rồi tài xế lái xe rời đi, mới tính nhẹ nhàng thở ra.

Anh lái chiếc Hummer màu đen tới, cũng mang theo Sở Kiều về nhà.

Giày vò về đến nhà, không sai biệt lắm tám giờ tối. Sở Kiều cởi áo khoác xuống, nhíu mày hỏi người đàn ông ngồi ở trên sô pha, "Đói bụng không?"

Nghe được lời của cô, Quyền Yến Thác nâng đồng hồ lên nhìn một chút, mày kiếm lập tức nhíu lại. Trễ như thế còn không có ăn cơm, dạ dày cô sợ là không chịu nổi! Anh thuận tay cầm điện thoại lên, nói: "Anh gọi món ăn." 

"Thôi!" Sở Kiều đè tay của anh lại, không cho anh gọi điện thoại, "Tôi nấu mì ăn."

Cũng được. Quyền Yến Thác gật đầu một cái, để điện thoại xuống.

Sở Kiều đi vào phòng bếp, nấu nước nóng trước, sau đó nhanh chóng bắt đầu nấu mì ăn liền. Cô đặc biệt thả chút rau dưa cùng thịt, cố gắng làm mùi vị thật ngon.

Trên sô pha phòng khách, Quyền Yến Thác dựa lưng vào ghế sa lon, hai chân khẽ tách ra, hai cái tay đặt ở trên đầu gối không tự chủ nhẹ nắm thành quyền. 

Giây lát sau, trong phòng ăn bay ra mùi thơm. Anh ngửi một cái, chân mày nhíu chặt giãn ra, tự động đứng lên rửa tay, kéo ghế ra ngồi xuống, chờ ăn mì.

Sở Kiều bưng hai tô mì ra ngoài, đặt ở trước mặt anh, rõ ràng lượng mì trong chén nhiều hơn một chút, "Ăn đi."
Bình Luận (0)
Comment