Edit: Hepc
Hạ Yên Nhiên dựa lưng vào đầu giường, chân trái bó thạch cao, gặp được anh, khóe mắt và đuôi mày cô ta đều là nụ cười: "Anh đã đến?"
Quyền Yến Thác gật đầu một cái, cất bước đi tới, kéo ghế ra ngồi ở bên giường.
"Chân như thế nào rồi?" Đôi mắt người đàn ông nhìn chằm chằm trên chân bị thương của cô ta, gương mặt tuấn tú trầm xuống, mở miệng hỏi.
Theo bản năng Hạ Yên Nhiên muốn co chân về, lại truyền tới một hồi đau đớn. Cô ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Không phải là rất nghiêm trọng đâu, chỉ là bác sĩ băng bó dọa người thôi!"
"Trước kia chân của em đã bị thương rồi nên không thể khinh thường." Quyền Yến Thác thở dài, giọng nói chán nản, "Mới vừa rồi anh với bác sĩ có nói qua, để cho em ở đây thêm ít ngày, bằng không về sau sẽ có di chứng đấy!"
Khóe miệng Hạ Yên Nhiên nâng lên đường cong dịu dàng, cô ta chớp mắt nhìn, cười giỡn nói: "Sau này có để lại di chứng, cũng là do anh lưu lại thôi."
Cô ta vô tư nói, nhưng vẻ mặt Quyền Yến Thác lại lo lắng.
Hạ Yên Nhiên nhìn thấy môi của anh không còn cười nữa, trong lòng dao động, hai tay xuôi bên người nắm lại thật chặt.
Trong lúc nhất thời, hai người cũng không có nói chuyện, không khí không khỏi lúng túng.
Không có lời nào để nói nên lúng túng, khiến đầu quả tim Hạ Yên Nhiên phát run, cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chủ động mở miệng, "Ngày hôm qua có phải mẹ em nói lời gì khó nghe hay không?"
"Cũng không có gì." Hai mắt thâm thúy của Quyền Yến Thac chuyển động, giọng không tức giận nói.
Ánh mắt dò xét của Hạ Yên Nhiên nhìn vào gương mặt tuấn tú của anh, xem xét thật lâu, không nhìn ra chút phập phồng nào.
Ánh mắt anh bình tĩnh tự nhiên, để cho đáy lòng cô ta phiền não.
Khi còn bé bọn họ chơi cùng nhau, vui buồn của anh cũng sẽ biểu hiện ở trên mặt. Tức giận thì sẽ bộc lộ, có giở trò xấu là trêu chọc cô ta, mặc dù trêu chọc cho cô ta khóc thì sẽ không biết dỗ dành cô ta, còn làm một bộ dáng quật cường, nhưng Hạ Yên Nhiên vẫn cảm thấy, thời điểm đó cô ta có thể hiểu Quyền Yến Thác.
Nhưng bây giờ vui buồn anh đã không còn lộ ra, cô ta hoàn toàn không hiểu được tâm tư của anh.
Đến tột cùng là bọn họ đã mất đi tính ngây thơ thẳng thắn lúc đó, nên căn bản vẫn là cô vẫn không hiểu rõ người đàn ông trước mắt này?
"Anh biết tính khí của mẹ em, nếu như bà nói cái gì, em thay bà nói xin lỗi anh." Khuôn mặt Hạ Yên Nhiên tươi cười lần nữa, giọng nói ôn hòa.
Mỗi lần nhắc tới đề tài này, Quyền Yến Thác cũng sẽ nhớ tới chuyện này chuyện kia, anh mím môi, trầm giọng nói: "Không đâu, mẹ em có tư cách nói chuyện mà."
"Em......" Hạ Yên Nhiên ngơ ngẩn, câu nói kế tiếp không cách nào nói nữa. Giọng điệu này của anh, có phải tức giận hay không?
Hạ Yên Nhiên ảo não, hoàn toàn bắt không được tâm tư của anh.
"Dì đâu?" Quyền Yến Thác cũng không ưa thích loại lúng túng này.
"Mẹ đi về nhà thu dọn đồ đạc." Hạ Yên Nhiên tính toán buổi sáng anh sẽ tới, cho nên kêu mẹ mình về, chính là sợ bà nhìn thấy Quyền Yến Thác cảm xúc lại kích động.
Quyền Yến Thác hiểu, sáng tỏ gật đầu một cái.
Hành lang thỉnh thoảng có y tá đi qua, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng.
Lòng bàn tay Hạ Yên Nhiên nắm lại đã chảy ra một tầng mồ hôi, cô ta cắn môi, dốc hơi sức toàn thân mở miệng, "A Thác, anh với cô ấy có ly hôn hay không?"
Ly hôn?
Người đàn ông nhíu mày, anh ngẩn mặt lên, hai mắt thâm thúy rơi vào trong đôi mắt tràn đầy mong đợi của Hạ Yên Nhiên, giọng hết sức bình tĩnh kiên định, "Cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ tới việc ly hôn!"
Cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ tới việc ly hôn.
Đầu quả tim Hạ Yên Nhiên căng thẳng, thoáng chốc buộc chặt, tinh tế dời núi lấp biển (cố gắng áp chế cảm xúc một cách tốt nhất) để đè xuống sự đau đớn dày đặt này.
Quyền Yến Thác thấy mặt cô ta chợt trắng bệch, không tiếng động thở dài, "Rất nhiều chuyện sớm đã không thể vãn hồi. Yên Nhiên, anh hi vọng em sống tốt, thật lòng hi vọng đó!"
Dừng lại, anh đứng lên, bóng dáng cao to của anh có loại cảm giác bị áp bức, "Vẫn là câu nói kia của anh, nếu như em có cần gì, chỉ cần là anh có thể làm được, anh đều sẽ giúp em!"
Hạ Yên Nhiên mở trừng hai mắt, hình như còn kiềm hãm việc nào đó trong trí nhớ, cô ta mím môi, cái gì cũng không có nói.
Tình hình như thế, Quyền Yến Thác cũng không biết còn có thể nói cái gì nữa. Anh xoay người rời đi, thời điểm đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Cạch ——
Cửa phòng bệnh vang lên, toàn thân Hạ Yên Nhiên cứng đờ, đột nhiên sợi dây cung theo cái âm thanh nhẹ vang lên này mà gảy lìa (nghĩa là sợi dây tình cảm gãy lìa). Cô ta cúi đầu, đôi tay đánh trên đùi đang bó thạch cao, nước mắt trong hốc mắt không lăn xuống được.
......
Dị Thành làm trái với điều khoản, rốt cuộc Sở Kiều đã dẫn nối tốt nên đạt thành nhận thức chung. Đối phương nguyện ý tiếp tục thực hiện hiệp ước, hơn nữa trong khoảng thời gian này đã tạo thành tổn thất đối với Sở thị, nhất định sẽ bồi thường.
Sở Nhạc Viện ngồi ở trong ghế, mặt tức giận lúc đỏ lúc trắng. Không ngờ chuyện Dị Thành, Sở Kiều ra mặt liền giải quyết thuận lợi như thế, hơn nữa còn làm cho đối phương cúi đầu chịu thua.
Cô ta híp mắt một cái, cảm giác chuyện này thật kỳ hoặc. Rõ ràng Dị Thành rất an phận, sao đột nhiên làm trái với điều khoản? Hơn nữa Sở Kiều ra mặt, thái độ đối phương rõ ràng biến chuyển rất lớn, thời gian cô ta ở trong thương trường cũng rèn luyện không ít, có một số việc cũng có thể nhìn thấu!
Đối với thành quả tốt đẹp này, căn bản Sở Hoành Sanh không tưởng tượng được. Ông tán dương nhìn Sở Kiều, nụ cười ở khóe miệng giấu diếm không được, "Con làm như thế nào?"
Sở Kiều mím môi cười cười, tròng mắt đen nhánh lộ một mảnh trong sáng, "Rất đơn giản! Con tạo ra vật liệu may mặc kiểu mới nhất của chúng ta rồi cho bọn họ xem, nếu như bọn họ tiếp tục hiệp định, đợi đến lúc vật liệu may mặc mới được đưa ra thị trường, con để hết toàn bộ cho Dị Thành sản xuất, khoản thu nhập xa này nếu so với việc kiếm tiền hiện tại, trong lòng đối phương cái gì nhẹ cái gì nặng sẽ hiện rõ ràng mà không cần con nói!"
Mồi nhử này thả ra rất tốt, ánh mắt Sở Hoành Sanh dần dần sáng lên. Khóe miệng ông hàm chứa nụ cười vui mừng, nói: "Ba cho là quản lý những thứ này cần phải đi học tập chuyên nghiệp, nhưng hiện tại ba lại thay đổi cái nhìn, thì ra là những thứ này cũng có thể di truyền!"
Sở Kiều cười khẽ một tiếng, vẻ mặt không hiểu.
Nhớ năm đó, Sở Hoành Sanh cũng là dựa vào chính mình một mình xông pha, dựa vào cố gắng của mình cùng thiên phú, mới có thể làm công ty lớn ra một chút, đánh rớt xuống mảnh giang sơn này, năng lực tự nhiên không thể khinh thường.
Sở Nhạc Viện nghe ý tứ trong lời nói của ba mình, nụ cười càng thêm xanh thêm.
"Ba, tháng sau bán ra sản phẩm mới, ba có ý kiến gì?" Sở Kiều chuyển lời nói, đi thẳng vào vấn đề.
"Con quyết định đi." Lúc trước Sở Hoành Sanh nói qua, lần này nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, toàn quyền do Sở Kiều quyết định.
Mắt thấy ông lại tin tưởng như thế, Sở Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bên môi dâng lên nụ cười, "Con nhất định sẽ cố gắng, sẽ không để cho ba thất vọng."
Trông thấy vẻ mặt hài lòng của ba mình, Sở Kiều cụp mắt, nụ cười khóe miệng sâu hơn. Cô cũng cảm thấy, kỹ thuật diễn của mình quả thật không tệ, có lúc ngay cả cô đều mất phương hướng trong chốc lát.
"Vậy muốn con làm gì?" Cuối cùng Sở Nhạc Viện thiếu kiên nhẫn, sản phẩm mới ở buổi họp báo, kế sách nói rõ sẽ đề cao danh tiếng. Sao cô ta chịu bỏ qua cơ hội như vậy, sao có thể để cho Sở Kiều vượt trên cô ta một bậc chứ?
Tâm tư của cô ta cũng viết ở trên mặt, Sở Hoành Sanh mím môi, trầm giọng nói: "Trước tiên con chuẩn bị chuyện trong tay xong đi rồi toàn lực phối hợp với chị con!"
"Ba ——"
Sở Nhạc Viện kinh ngạc, đang muốn mở miệng, lại bị Sở Hoành Sanh ngăn lại.
Nhìn thấy vẻ mặt ba mình, thức thời Sở Kiều đứng lên, cầm theo tài liệu đi ra.