Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Quyền Yến Thác bật máy sưởi, chiếc máy này có thể khiến nhiệt độ cả phòng ấm dần lên.
Sở Kiều ngồi trên tấm thảm dày bằng nhung ở phòng khách, thoải mái và thở dài một cái, thân dưới của cô ấm áp, cả người cũng không bị lạnh. Cô cầm bút chì trong tay, đang sửa lại bản thiết kế.
Người đàn ông bên cạnh cũng ngồi giống như cô, anh ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, cầm bút chì trong tay. Chẳng qua có một dĩa trái cây ở trước mặt anh, anh vùi đầu khổ luyện cách phác họa.
Đây là bài tập mà Sở Kiều giao cho, Quyền Yến Thác ngoan ngoãn cầm cuốn vở phác họa.
Sở Kiều lén nhìn qua anh, cố gắng nhịn cười. Anh hơi nhíu mày, dáng vẻ cúi đầu vẽ tranh rất nghiêm túc, hoàn toàn khác với vẻ cà lơ phất phơ trong ngày thường.
Không thể tưởng tượng được Quyền Yến Thác cũng có lúc yên tĩnh như vậy, từ trước đến nay, Sở Kiều không dám nghĩ đến.
Có điều, việc vẽ một sự vật nào đó lại khiến một người đàn ông hao mòn hết tất cả kiên nhẫn. Quyền Yến Thác nhìn hình do mình vẽ ra, giơ lên trước mặt cô rồi khoe khoang và nói: “Nhìn xem, anh đây vẽ thế nào?”
Chân mày thanh tú của Sở Kiều cau lại, cô còn đang cân nhắc sửa một vài chi tiết đã thấy anh duỗi tay qua, Sở Kiều liếc mắt tùy ý, nói: “Bình thường.”
Bình thường?
Chân mày lưỡi mác của Quyền Yến Thác cau lại rất chặt, trong nháy mắt, sắc mặc anh trở nên nặng nề. Anh đã vẽ dĩa trái cây này trong ba đêm liên tiếp, vậy mà cô còn nói bình thường ư? Anh thấy rất được mà, bình thường ở đâu chứ?
"Này!"
Quyền Yến Thác vỗ tay một cái rồi duỗi người qua, nắm lấy cằm cô buộc cô phải quay đầu lại: “Em có mắt nhìn không vậy? Nhìn anh vẽ đi, bình thường là thế nào hả?”
Trông thấy sắc mặt nặng nề của anh, Sở Kiều đẩy tay anh ra, cầm bức vẽ phác họa của anh lên rồi cẩn thận nhìn xem, khinh thường: “Vốn dĩ cũng bình thường thôi! Ba ngày thì sao? Lúc trước em học vẽ, vẽ một mâm trái cây phải vẽ hết ba tháng!”
Không phải chứ?
Khóe miệng của Quyền Yến Thác co rút, nghĩ rằng nếu bắt mình học vẽ ba tháng, nhất định sẽ giày vò mình đến điên mất!
Trong chốc lát, anh bỏ bút trong tay xuống, sự chú ý bắt đầu lan ra bên ngoài.
"Ba và mẹ của em quen nhau ra sao?” Quyền Yến Thác dùng tay chống cằm, mỉm cười nhìn người bên cạnh. vậy?”
Sở Kiều sửa vài nét bút vẫn không hài lòng, giọng điệu cũng phiền chán theo: “Nhiều chuyện! Ba mẹ anh quen nhau ra sao hả?”
Cô đẩy ngược vấn đề lại anh, Quyền Yến Thác cũng không tức giận, nói khá kỹ: “Ba mẹ anh bị ép duyên, ông nội anh sắp xếp hết đó!”
"Ờ!” Sở Kiều cúi đầu đáp lại, nghĩ rằng trong mấy năm đó, tình trạng ép duyên cũng còn nhiều lắm.
Quyền Yến Thác đợi một hồi mà chẳng thấy cô nói câu nào kế tiếp, anh nhịn không được bước tới gần cô, nói: “Vậy em nói anh nghe, ba mẹ em quen nhau ra sao?”
"Nhàm chán." Sở Kiều bĩu môi, không định nói cho anh biết, tiếp tục sửa bản thiết kế trong tay.
Anh nói hết rồi mà Sở Kiều lại không nói. Khóe miệng Quyền Yến Thác trễ xuống, nhưng anh vẫn không giận. Anh duỗi mấy ngón tay thon dài qua, vuốt nhẹ khuỷu tay cô, giọng nói rất dịu dàng: “Em đừng xấu vậy, nói anh nghe đi.”
Đầu ngón tay anh ma sát cánh tay mình, ngứa ngứa. Sở Kiều không thể lướt bút, ánh mắt lạnh thấu xương của cô giống như bắn xuyên qua anh, nhưng đôi mắt đen của anh lại tràn đầy ý cười, lửa giận ngập đầu của cô chẳng thể phát ra nổi.
Cô thật sự phục anh rồi!
Hóa ra anh chơi chiêu cứng rắn thì cô không sợ. Bây giờ anh chơi kiểu dịu dàng, cô lại cảm thấy sợ hãi từng chút một.
Sở Kiều thở dài, vẻ mặt có hơi mất mát: “Bà ngoại từng nói mẹ và ba em quen nhau trong triển lãm tranh. Khi đó ba đi mua tranh, cả hai đều nhìn trúng một bức, sau này...”
"Sau này ba em không chỉ mua tranh mà còn mua cả mẹ em về nhà.” Quyền Yến Thác nói tiếp, ánh mắt lóe lên ý cưới xấu xa.
"Ặc..."
Sở Kiều há miệng thở dốc, gật đầu với vẻ suy sụp. Tóm lại chuyện xưa có ý nghĩa này, tóm lại mở đầu của ba mẹ cô cũng không quá xấu!
Vẻ mặt trở nên ảm đạm, Quyền Yến Thác mím môi, dang tay ôm cô vào lòng và nói: “Lại suy nghĩ về mấy chuyện trước kia à?”
Sở Kiều cúi đầu, sắc mặt ảm đạm, đưa tay gài nút áo cho anh. Cô lắc đầu, khóe miệng tươi cười hờ hững khiến người ta tiếc thương: “Có gì để nghĩ chứ? Cho dù em nhớ em nghĩ cũng không có gì làm em nhớ kỹ cả.”
Cõi lòng Quyền Yến Thác chợt căng thẳng, anh cúi đầu hôn lên má cô, trong miệng anh có vài lời nhưng anh chẳng biết phải nói như thế nào. Có lẽ là trực giác, anh luôn cảm thấy khúc dạo đầu của ba mẹ Sở Kiều vốn đã tốt đẹp, kệt cục cũng không hẳn xấu xí như vậy!
Hơn nữa, tên của cô cũng là họ cũng mẹ. Về cách đặt tên này, anh là đàn ông, có thể lý giải bên trong ẩn chứa điều gì!
Mười giờ sáng, Sở Kiều đến khách sạn đúng hẹn để gặp mặt người phụ trách Y Sa.
Cô dẫn trợ lý theo, mới lên lầu đã thấy Sở Nhạc Viện cười mím chi, đi từ trên xuống.
"Chị tới muộn rồi!”
Sở Nhạc Viện giơ hợp đồng vừa ký ở trong tay lên, nói rất đắc ý: “Tôi đã ký rồi.” Lát sau, cô ta lướt qua vai Sở Kiều, bước chân bên dưới nhẹ như bay.
Sở Kiều nhíu mày nhìn qua, đôi môi đỏ mọng đẹp đẽ khẽ nhếch lên.