Thực Hoan Giả Yêu

Chương 111.1

Editor: Thỏ Đần

Quyền Yến Thác mày kiếm cợt nhả, ánh mắt dừng lại trên cổ của cô, có thâm ý khác cười, nói: "Em cầm đồ gia truyền của nhà chúng ta đi, anh đương nhiên muốn đòi lại."

Nghe vậy, Sở Kiều nheo nheo mắt, ánh mắt lạnh như băng hạ xuống.

Đồ gia truyền?

Cô đưa tay cầm dây chuyền đang đeo trên cổ lên, khóe miệng cười nhẹ: " Của anh à?"

"Anh đấy!" Quyền Yến Thác cười cười, làm bộ sẽ phải vào nhà, nói: "Cho anh vào đi, chúng ta từ từ nói!"

Từ từ nói? Đi chết đi!

Sở Kiều giữ chặt tay cầm cửa, dồn đủ một hơi, đụng một tiếng đóng cửa phòng lại.

Cô đột nhiên đóng sầm cửa. Quyền Yến Thác không hề phòng bị, cả người đang bước lên phía trước, cái mũi thẳng tắp thiếu chút nữa đụng vào cánh cửa, thật may là anh phản ứng nhanh chóng, mới miễn cưỡng dừng bước.

"Còn bạo lực như vậy?" Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm cửa chính, nhỏ giọng lầm bầm một câu. Một tháng không thấy, tính tình của cô nhóc này chẳng hề thay đổi một chút nào! dieendanlqdonn

Đóng cửa lại, Sở Kiều dựa lưng vào cánh cửa, tức giận nghiến răng nghiến lợi. Tên khốn kiếp này còn dám tới đòi dây chuyền?!

Nhớ tới ngày đó Hạ Yên Nhiên nhếch khóe miệng, đáy lòng Sở Kiều từ từ thắt lại thật chặt, ánh mắt lo lắng hạ xuống.

Cốc cốc cốc ——

Cửa phòng bị gõ vang một lần nữa, khóe mắt Sở Kiều nhíu lại, mặt trầm xuống, kéo cửa ra.

Quả nhiên vẫn là anh.

"Anh mang mấy thứ này tới cho em." Quyền Yến Thác ôm một thùng giấy trong ngực, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa: "Đều là đồ em hay dùng để vẽ tranh, anh sợ em dùng đồ mới không quen!"

"Tôi sẽ quen!" Sở Kiều nhìn anh chằm chằm, ánh mắt dâng lên lạnh lẽo.

Cô giận, anh liền cười, hơn nữa cười đặc biệt dịu dàng: "Nhưng anh biết em lưu luyến đồ cũ, những thứ này em đã dùng mấy năm, khẳng định không nỡ vứt bỏ."

Lời này cũng không phải giả. Những cây cọ vẽ, giá vẽ kia cô đã dùng quen, thật đúng là không nỡ vứt bỏ.

Sở Kiều vươn tay, đoạt lấy được cái rương trong ngực anh.

Mắt thấy cô nhận lấy đồ, Quyền Yến Thác không khỏi cười cười, giơ tay lên chỉ chỉ sang bên, dịu dàng nói: "Anh ở tại cách vách nhà em, có chuyện gì em có thể gọi bất cứ lúc nào!"

"Anh ở sát vách?" Sở Kiều kinh ngạc theo dõi anh, nửa ngày mới hiểu được, trở tay đóng sầm cửa phòng lại.

Cô ôm thùng giấy trở lại trước bàn, đem đồ vật bên trong lần lượt lấy ra ngoài, cảm thấy thật thân thiết. Những thứ đó cô dùng đã lâu, thật có tình cảm, mặc dù chỉ là tác dụng tâm lý, cũng cảm thấy dùng đồ cũ thật tốt.

Đặt ống đựng bút, giấy vẽ, cây thước trước kia thường dùng ở trên bàn sách, Sở Kiều nhàn nhạt nâng khóe miệng, thoả mãn gật gật đầu. Cô rút ra một chiếc bút máy thường dùng, nắm ở trong tay, bắt đầu sửa đổi bản vẽ thiết kế.

Cũng không biết có phải nhờ những đồ vật này hay không, Sở Kiều cảm nhận được sự xuất hiện của cảm hứng, thuận lợi sửa đổi bản thiết kế.

Lời nói của Mai Kiệt, vừa vặn đến lúc phát huy tác dụng với cô. Sở Kiều xem kĩ lại thiết kế của mình một lần nữa, đã có thể bình tâm tĩnh khí, cẩn thận nhìn ra được những chỗ còn sai sót.

Liên tục sửa xong hai bản thiết kế, Sở Kiều cảm thấy không tệ, dưới ngòi bút cảm hứng không ngừng, chỉ tiếc bụng thầm thì kêu lên, chống đối rồi.

Cô sờ sờ cái bụng lép xẹp, bất đắc dĩ đứng lên đi vào phòng bếp. Cảm hứng bị cắt đứt là chuyện rất buồn bực, nhưng dạ dày cô không tốt, nếu bụng đói mà không ăn thì dạ dày sẽ lại đau.

Trong tủ lạnh dưới phòng bếp có không ít thức ăn đơn giản, đun nóng một chút là có thể ăn ngay. Nhưng tới La Mã một tháng, dường như mỗi khi đói Sở Kiều đều ăn những thứ này, vị giác đã không chịu được.

Cô nhìn những thứ này là có thể nghĩ đến hương vị nhơm nhớp ngấy của dầu mỡ, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

Cốc cốc cốc ——

Tiếng gõ cửa phòng lại vang lên, sắc mặt Sở Kiều trầm xuống, mím môi mở cửa ra.

Không hề bất ngờ, đứng ngoài cửa lại là người đàn ông kia.

"Rốt cuộc anh muốn gì?" Sở Kiều hoàn toàn giận tái mặt.

Quyền Yến Thác khẽ mỉm cười, bỏ hộp cơm giữ nhiệt vào trong lòng cô, bình tĩnh nói: "Thời gian này em chắc đang đói bụng, ăn cơm đã rồi làm việc, bằng không dạ dày em chịu không nổi."

Anh bỏ hộp cơm vào trong ngực cô, xoay người rời đi ngay, trở lại căn phòng cách vách.

Sở Kiều chỉ nghe được một tiếng “xoạch”, cửa căn phòng cách vách đóng lại, người đàn ông trước mặt cô cũng biến mất.

Giây lát, cô ôm hộp cơm giữ nhiệt trở lại phòng ngủ, mở hộp cơm ra, bên trong là cháo củ từ nóng hổi và mấy món bình thường cô thích ăn.

Sở Kiều bĩu môi, nhìn chằm chằm cháo và đồ ăn kèm, đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Rốt cuộc là ăn hay không ăn?

Đột nhiên, cô đã nghĩ thông suốt, nếu đã đưa tới, tại sao không ăn?

Không ăn cũng uổng.

Cầm muỗng lên uống hai ngụm cháo, củ từ mềm dẻo, uống rất ngon. Mùi vị thức ăn giống đồ ăn nấu ở nhà như đúc.

Sợ Kiều khẽ chau đôi mày thanh tú lại, nghĩ thầm: “Người đàn ông này sẽ không nấu cơm chứ?” Nhưng tại sao mùi vị của cháo và mấy món ăn kèm này lại giống hương vị thức ăn được nấu ở nhà đến thế? D’đ/l/q’d Cô suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, suy tư qua đi liền thầm giễu cợt bản thân: “Mình suy nghĩ những chuyện này làm gì?”

Ăn cơm xong, dạ dày vô cùng thoải mái. Quả nhiên đồ ăn nhanh không thích hợp với cô, cháo xem ra vẫn tốt hơn.

Sở Kiều cầm đồ đến phòng bếp rửa dọn xong, sau đó trở về trước bàn đọc sách, tiếp tục sửa đổi bản vẽ thiết kế. Lần này ngồi làm đến mười hai giờ đêm mới tính xong việc.

Hài lòng nhìn năm bản thiết kế, Sở Kiều thở phào một cái thật dài, cảm xúc thật tốt.

Rốt cuộc có thể tắm rửa đi vệ sinh.

Sửa sang xong mấy bản thiết kế, Sờ Kiều nhanh chóng đến phòng vệ sinh rửa mặt. Cô mặc áo ngủ ra ngoài, khi ngã xuống giường đã sớm mệt không mở nổi mắt, mấy phút sau liền tiến vào mộng đẹp.

Người đàn ông nhà bên vẫn đứng ở ban công, thấy phòng cô tắt đèn mới cười cười trở lại phòng ngủ tắt đèn.

Cả đêm ngủ ngon, ngày hôm sau thức dậy, Sở Kiều cảm thấy cả người phấn chấn.d’d`leeequydonn Cô đi vào phòng tắm rửa mặt, mở khóa vòi nước lại phát hiện ra nước chảy chậm, dường như chỉ có một dây nước nhỏ. Cô cúi đầu mân mê nửa ngày, vẫn chưa sửa được.

Bất đắc dĩ thở dài, Sở Kiều oán hận vô cùng, cái phòng ở cũ kĩ này thật đáng ghét, không phải nước chảy không mạnh, chính là không có nước để dùng, tiếp tục như vậy thật không có cách nào tiếp tục sống ở đây.

Không thể làm gì khác, Sở Kiều đành miễn cưỡng dùng “dây nước nhỏ” này rửa mặt rồi thay một cái quần jean xanh sẫm phối hợp với một cái áo đơn giản.

Tuy rằng bây giờ cô là học sinh của Mai Kiệt nhưng mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại làm một chút chuyện, không thích hợp mặc đồ công sở, vẫn luôn mặc trang phục thoải mái. Cô xách theo ví da, nhẹ nhàng bước thẳng từ trên cầu thang xuống lầu. 

Từ căn phòng cách vách, Quyền Yến Thác mở cửa, ánh mắt sắc bén theo sát bóng hình cô đang dần dần đi xa, miệng nở nụ cười ôn hòa.

Ánh mắt thoáng nhìn, anh cúi đầu, thấy cặp lồng cơm giữ nhiệt đã được rửa sạch sẽ đặt ở cạnh cửa, ánh mắt và sắc mặt thay đổi, dịu dàng như nước.

Tính cách của cô vẫn là như thế, quật cường độc lập. Chỉ có như vậy Sở Kiều mới có thể vô cùng hấp dẫn đối với anh, khiến anh không bao giờ nguyện ý rời xa nữa, không phải sao?

Sở Kiều đón xe đi tới cao ốc, vừa kịp giờ. Cô theo thang máy đi lên, khóe miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên.

“Chào buổi sáng thầy giáo!”

Sờ Kiều đúng giờ đẩy cửa đi vào, đặt đồ ăn sáng đang xách theo trong tay lên bàn, nói: “Cà phê đen, sandwich.” 

“Ừ.” Hôm nay thật ra không có sai, Mai Kiệt miễn cưỡng đáp lời: “Để xuống đi!”

Sở Kiều đặt đồ ăn sáng vào trong tay thầy, sau đó lấy bản thiết kế đã được sửa chữa tốt từ tối hôm qua ra, cung kính đưa tới, nói: “Thầy ơi, mấy bản thiết kế em đã sửa xong rồi, thầy giúp em nhìn một chút chứ?”

Mai Kiệt nhấp một ngụm cà phê, tiện tay nhận lấy bản vẽ, đại khái liếc nhanh mấy lần, đáy mắt dâng lên một nụ cười: "Có tiến bộ."

Nghe được thầy nói ba chữ này, Sở Kiều kích động thiếu chút nữa kêu lên.

Thật không dễ dàng gì! Một tháng làm trâu làm ngựa, rốt cuộc cũng đổi được sự công nhận của thầy giáo. 

“Chớ cao hứng quá sớm!”

Dường như nhìn thấu tâm tư của cô, Mai Kiệt khinh thường hừ một tiếng, giọng nói lạnh thấu xương: “Thu Dương và Tư Phạm ở giai đoạn này của cô, tài nghệ còn cao hơn rất nhiều. Cô cần cố gắng thêm, bằng không tôi sẽ không thừa nhận cô là học trò của tôi.”

“Thầy à!” Sở Kiều cắn môi, không đồng ý nói: “Thầy có thể đừng so sánh em với hai người bọn họ được không?”

Cái này vốn là không thể so sánh. Hai người kia, một người có năng khiếu siêu việt, một người giỏi nhất học viện thời trang ở Mỹ, cô làm sao có thể so sánh cùng?

“Ai u!”

Mai Kiệt nhíu mày, đứng lên đi tới trước mặt cô, đưa tay điểm cái trán của cô, khiển trách: “Cô còn dám ý kiến? Tôi trước giờ chỉ thu nhận có ba học trò các người, không so cô với họ thì so với ai?”

Dứt lời, Mai Kiệt dùng sức trỏ, gót chân Sở Kiều không vững, bị điểm lùi ra sau hai bước, cả người lay động.

Cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, vừa vặn có người đi vào, đưa tay đỡ lấy cô sắp ngã nhào. 

Sở Kiều ổn định thân thể, xoa đầu, nói: “Thầy à, em sai rồi!”

Cô quay đầu lại, muốn nói lời cảm ơn với người phía sau lại nhìn thấy khuôn mặt của anh, thoáng chốc nheo mắt lại.

“Anh tới nơi này làm gì?” Sở Kiều nhíu mày, giọng nói tương đối không vui.

Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, thấy bộ dạng vâng vâng dạ dạ trước kia của cô, gương mặt tuấn tú lập tức trầm xuống. Anh không có quan tâm tới cô, đi thẳng vào trong, hơn nữa chủ động đưa tay, muốn bắt tay với người đối diện.

“Thầy Mai, thầy khỏe chứ?”

Mai Kiệt hai tay chống nạnh, nhìn mặt anh vài lần, cũng không tính đưa tay: “Thực xin lỗi, ta không bắt tay đàn ông!”

Ngừng một chút, Mai Kiệt nâng cằm, trầm giọng nói: “Chỉ có học trò của tôi mới có thể gọi tôi là thầy! Hãy gọi tôi là ông Mai hoặc Mai tổng, OK?”

"Phốc ——"

Sở Kiều đứng ở bên cạnh, nhịn không được cười ra tiếng.

Cô lườm gương mặt tuấn tú đen xì của Quyền Yến Thác, chân thành cảm thán: Đúng là cơn tức giận của thầy! Lợi hại! Hả giận!

“Con nhóc chết tiệt kia, cô cười cái gì?” Mai Kiệt quay đầu nhìn chằm chằm Sở Kiều, ra lệnh: “Mau đi pha trà, thật không có quy củ!”

“Vâng!” Sở Kiều gật đầu, lập tức đi đến phòng trà nước, dọc đường cúi đầu cười trộm.
Bình Luận (0)
Comment