Thực Hoan Giả Yêu

Chương 113.2

Quyền Yến Thác mím môi, ôm lấy người trong ngực, trong lòng anh hiểu rõ ràng. Cuối cùng, có một số việc, cô cần phải tự mình đối mặt, dĩ nhiên anh hy vọng là trong lúc này, bởi có anh làm bạn bên cạnh cô.   

Sở Kiều mê man, cảm giác mình lâm vào một vùng đất tăm tối, trong lúc cô không thể tìm được đường ra, gấp đến độ lớn tiếng khóc, cô nhìn thấy một luồng sáng xuất hiện ngay trước mặt.

Chìm trong ánh sáng là một bóng dáng đẹp mắt, người đàn ông với khuôn mặt anh tuấn dần dần xuất hiện, anh từng bước từng bước đi qua, nắm chặt tay Sở Kiều, đầu ngón tay ấm áp khiến cô ngừng khóc thút thít. 

Anh nói, "Kiều Kiều, đi theo anh, anh sẽ đưa em đi."

Sở Kiều theo bản năng đưa tay ra, nắm chặt lấy ngón tay anh, theo anh bước ra khỏi nơi tối tăm này.

Hình như có chút tỉnh táo, Sở Kiều khẽ hé mở mắt, chỉ cảm thấy bên cạnh có một bóng dáng. Cô không thấy rõ mặt người, nhưng hơi thở rất quen thuộc.

Vô cùng mệt mỏi, Sở Kiều nhắm mắt lại một lần nữa. 

Cảm giác chua xót trong bụng dần dần biến mất, mơ hồ có một đôi tay ấm áp, không ngừng xoa bụng cô. Động tác này rất thoải mái, có thể giảm đau ở bụng, cô không muốn đẩy đôi tay kia ra, khóe miệng dâng lên một nụ cười. 

Nụ cười nhẹ, lại như khắc sâu trong lòng. 

Lúc đó, tại thành phố Duật Phong.

Sở Nhạc Viện vừa bước vào cửa chính, liền gặp được mẹ đang ngồi ngẩn người, không biết bà đang suy nghĩ cái gì. 

"Mẹ." Cô cất tiếng gọi, đi tới bên cạnh bà ngồi xuống.

"Làm sao con trở lại rồi?" Nghe được âm thanh của con gái, Giang Tuyết Nhân hồi phục lại tinh thần. 

"Con vừa mới xong việc nên đi ngang qua, trở lại xem mẹ và ba." Sở Nhạc Viện bỏ túi xách trong tay, quét mắt nhìn khắp nhà: "Ba đâu mẹ?"

Giang Tuyết Nhân thở dài, giọng nói ảm đạm: "Đi ra ngoài."

"Đi nơi nào vậy?" Sở Nhạc Viện cầm lên chậu hoa lan nhìn một chút, thuận miệng hỏi. 

Cô quay đầu, thấy bộ dáng mẹ như có điều suy nghĩ, trầm mặt đem chậu hoa để xuống, ngồi trở lại đến bên cạnh bà, nói: "Ba lại đi ra ngoài một mình sao?"

Vẻ mặt Giang Tuyết Nhân hoãn hòa một chút, giơ tay lên xoa xoa đầu cô, cười nói: "Việc của ba con, có mẹ để ý là được! Còn con, quản tốt chuyện của mình đi, còn có chuyện của công ty là tốt rồi."

Sở Nhạc Viện mất hứng bĩu môi, ngả người về phía sau trên ghế sofa, "Ai, Sở Kiều không có ở đây thật tốt!"

Ngừng một lúc, đôi tay cô chống cằm, nằm ở bên cạnh Giang Tuyết Nhân, nói: "Mẹ, con thật sự hi vọng cả đời này chị ta cũng không trở lại!"

"Kiều Kiều ——"

Âm thanh Giang Tuyết Nhân nghiêm nghị, Sở Nhạc Viện cắn môi, giọng nói cũng trầm xuống, "Con ghét cái tên này!"

Cô bấm ngón tay, giọng nói căm hận: "Mẹ, sau này không nên gọi con như vậy, con không thích!"

Ánh mắt Giang Tuyết Nhân hòa hoãn một chút, vẻ mặt cô đơn.

Sở Nhạc Viện cúi đầu, nói: "Hiện tại chuyện di thư mọi người đều biết, mẹ không cần thiết che dấu cho người phụ nữ kia, dù sao, người không biết xấu hổ là bà ấy!"

"Nhạc Viện!"

Mặt Giang Tuyết Nhân liền biến sắc, tức giận tái mặt nhìn con gái chằm chằm.

"Mẹ......" Sở Nhạc Viện sợ hết hồn, nhìn ánh mắt của bà, không dám nói một lời nào. 

Cố gắng áp chế cảm xúc trong đáy lòng, Giang Tuyết Nhân nhăn mày lại, dặn dò cô, "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, quản tốt chuyện của mình, không cho dính vào chuyện của Sở Kiều, nhưng là con vẫn không vâng lời! Hiện tại ba con giao Sở thị cho con quản lý, cổ phần cũng cho con...con có thể đáp ứng mẹ hay không, từ sau đừng nhắc đến những chuyện này nữa?"

"Con còn không phải vì mẹ hay sao?" Sở Nhạc Viện uất ức cắn môi.

Đưa tay lôi cô đến trong ngực, đáy mắt Giang Tuyết Nhân lộ vẻ yêu thương, nói: "Đứa nhỏ ngốc, mẹ không cần con vì mẹ mà làm bất cứ cái gì. Mẹ chỉ muốn con sống thật tốt, sinh hoạt vui vẻ hạnh phúc!"

Vui vẻ hạnh phúc?

Sở Nhạc Viện buồn bã cười một tiếng, cô đơn trong đáy mắt lướt qua, chính là ở trước mặt mọi người cô cũng chưa từng biểu lộ.

Chỉ là có mấy lời, cô không muốn nói, ít nhất là vì mẹ cũng phải nhịn xuống. Ở trong nhà này, chỉ có cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, vẫn luôn là như vậy.

......

Sáng ngày hôm sau, Sở Kiều mở mắt, nằm đối diện với cô là một gương mặt, làm cho da đầu cô tê dại. Cô ngồi dậy, hồi tưởng lại sự việc ngày hôm qua, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chào buổi sáng!"

Cô vừa động, người đàn ông bên cạnh cũng tỉnh lại.

Quyền Yến Thác giữ nguyên quần áo mà ngủ, một đêm căn bản cũng không thế nào ngủ ngon. Một lát cô nằm mơ khóc rống, một lát lại đau, làm anh tay chân luống cuống. 

Loại chuyện chăm sóc bệnh nhân như vậy, cho tới bây giờ anh chưa từng có kinh nghiệm. Hơn nữa, loại bệnh khi đại Di mụ tới này, cả đời anh, vô luận như thế nào cũng không lãnh hội được cảm giác!

Vén chăn lên bước xuống giường, Sở Kiều giận tái mặt, chất vấn: "Ai cho anh tối hôm qua ngủ ở nơi này? Tại sao không trở về nhà?"

"Là em lôi kéo anh đấy, " Quyền Yến Thác vô tội trả lời, nhíu mày canh chừng ánh mắt cô, mỉm cười, "Em nói anh xoa bụng cho em"

"Em?"

Sở Kiều kinh ngạc, nghĩ thầm cô có thể nói câu nói như thế kia sao?

Chỉ là nhớ lại tối hôm qua, đôi tay kia đặt trên bụng cô, cô có chút chột dạ nuốt nước miếng một cái.

Thôi, không thèm cùng anh ta tranh luận những thứ này!

"Em bây giờ đã tốt lắm." Sở Kiều đi dép, nhẫn tâm đuổi anh xuống giường, nói: "Anh đi mau."

"Qua sông rút cầu!"

Quyền Yến Thác lườm cô một cái, đứng thẳng dậy, cầm một bộ quần áo, xoay người muốn hướng phòng tắm đi đến.

"Đứng lại ——"

Sở Kiều lắc mình ngăn ở trước mặt anh, đôi mày thanh tú nhíu chặt, "Anh muốn làm gì?"

"Tắm." Quyền Yến Thác chỉ chỉ quần áo trong tay, cười hỏi cô, "Cái này cũng không nhìn ra được?"

Nói nhảm!

Khẳng định nhìn ra được, nhưng tại sao anh lại tắm ở chỗ này?

"Trở về nhà anh mà tắm." Sở Kiều lôi cánh tay anh, đem anh đẩy ra bên ngoài. 

Quyền Yến Thác bĩu môi, gương mặt tuấn tú ra vẻ lạnh nhạt, "Không được, phòng tắm nhà anh em cũng đã dùng, tại sao không để anh dùng của nhà em?"

Dứt lời, anh né tránh Sở Kiều lôi kéo, nghênh ngang tiêu sái đi vào phòng tắm.

Đây coi như là cái lý do gì, Sở Kiều tức giận nhức đầu!

Leng keng ——

Tiếng chuông cửa vang lên, Sở Kiều đi tới mở cửa ra, vẻ mặt thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người.

"Dì Kiều Kiều!"

Hàn Nhất Nặc đưa tay ôm lấy bắp đùi cô, cái miệng nhỏ nhắn cười ngọt ngào nói: "Nhất Nặc rất nhớ Dì!"

Sở Kiều hoàn toàn không ngờ, kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện, nửa ngày mới hỏi: "Thu Dương, vì sao hai người lại tới đây?"

Hàn Thu Dương đưa tay bồng con gái, nụ cười ấm áp nơi khóe miệng, "Tối hôm qua Nhất Nặc nói em không khỏe, nhất định đòi tới xem một chút, anh không thể làm gì khác hơn là mang nó tới."

Hoá ra là như vậy.

Trái tim Sở Kiều ấm áp, giơ tay lên ôm Hàn Nhất Nặc vào trong ngực.

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Sở Kiều còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được Nhất Nặc kinh hô: "Chú khủng bố?"

Mái tóc ngắn của Quyền Yến Thác còn đang nhỏ nước, anh cất bước đi tới gần cửa, nhíu mày nhìn về phía người đàn ông bên ngoài, nụ cười khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đến rất đúng lúc.
Bình Luận (0)
Comment