Thực Hoan Giả Yêu

Chương 117.2

Editor: Thỏ Đần

Năm ấy anh tới La Mã thăm Trì Việt, do máy bay bị muộn nên tự mình đón xe đi từ sân bay về khách sạn. Lúc ấy anh dường như đã đi qua con đường này, nhìn thấy một lũ côn đồ vây quanh một người phụ nữ để tranh cãi.

Anh cũng không phải loại người thích xen vào việc của người khác, nhưng anh không thích nhất là chuyện đàn ông ỷ mạnh bắt nạt phụ nữ! Còn nhớ rõ, lúc đó anh đã động thủ dạy dỗ đám côn đồ ấy một phen, đến khi quay đầu nhìn sang, lại thấy người phụ nữ kia vốn đang say rượu, cưỡi lên người một tên côn đồ. Đôi tay hung hăng nắm lấy một nắm tóc hắn mà kéo, đau đến mức khiến một đấng mày râu kêu oang oác vang xa nửa dặm, tình cảnh cực kì hỗn loạn!

Mắt thấy người phụ nữ không có chuyện gì, Quyền Yến Thác cũng không tiếp tục giúp đỡ nữa, nhìn bộ dạng của những nam nhân bị đánh đang nằm trên đất, xác định bọn họ không thể lại giở trò lưu manh, anh mới kéo rương hành lý rời đi.

Trở lại khách sạn, khi anh đang thay quần áo chuẩn bị tắm, bỗng nhiên phát hiện có một cái lắc tay trong túi.

Nghĩ đến đây, trái tim Quyền Yến Thác kích động nảy lên. Anh dùng một tay đè Sở Kiều lên tường, làm mái tóc dài của cô bù xù, đồng thời giơ tay lên che kín cằm của cô, chỉ lộ ra một cặp mắt đen nhánh.

"Thì ra là em!"

Quyền Yến Thác lắc đầu bật cười, môi mỏng nâng lên một độ cong hoàn mĩ. Tối hôm đó ánh sáng lờ mờ, anh cũng không thấy rõ diện mạo của cô gái đó, chỉ nhớ mơ hồ cô gái ấy có một đôi mắt rất sáng.

"Cái gì là em?" Sở Kiều bị anh làm hồ đồ, không hiểu tại sao đang tốt đẹp lại bị đè lên tường, còn làm mái tóc dài bị rối.

Người đàn ông nhẹ nhàng nhếch lên môi mỏng, chế nhạo nói: "Cái người này phẩm chất sau khi uống rượu, thật đúng là không phải kém bình thường! Buổi tối đó em nắm tóc người ta, nắm đến ngốc rồi sao?"

"Cái này à… " Nhắc tới điều này, Sở Kiều cũng không nhịn được cười ra tiếng, nói: "Cuối cùng em buông tay ra, vừa nhìn đã thấy trong tay đều là tóc vàng, thật buồn nôn......"

"Hả?"

Nói đến một nửa, Sở Kiều đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, hoài nghi nhìn anh chằm chằm: "Làm sao anh biết đêm hôm đó em giật tóc người ta?"

Quyền Yến Thác chăm chú nhìn vào đáy mắt của cô, cười thật dịu dàng. Anh chậm rãi cúi đầu,ddl*qd khi cô đang ngơ ngác không có sự chuẩn bị, hung hăng hôn lên môi.

Thì ra là người vợ này, không phải xem mắt mới gặp, mà là đánh nhau nên gặp!

Người đàn ông khóa chặt cô trong vòng tay, trực tiếp áp cô lên tường. Ngõ hẻm này âm u, ánh sáng không rõ, anh rũ mắt xuống, một bộ dạng âm trầm khiến Sở Kiều sợ, không khỏi run run hỏi anh: "Anh bị sao vậy?"

Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác dán chặt lên chóp mũi của cô, phun hơi nóng lên đôi gò má ửng hồng của Sở Kiều: "Tiểu thư, ta đây không những cướp tiền, còn cướp sắc nữa."

Phốc ——

Sở Kiều cười đến nghẹn, điều chỉnh tốt vẻ mặt, diễn cùng với anh, nói: "Tiên sinh, ta...ta không có tiền......"

Âm thanh tội nghiệp kia, nghe thôi cũng khiến lòng người run rẩy.

Tiểu yêu tinh này, thật con mẹ nó quyến rũ người mà!

Đôi mắt hẹp dài đào hoa của Quyền Yến Thác híp lại, nhìn về phía ánh mắt lo lắng của cô. Đều nói trong nội tâm con người đều có chút xấu xa, tại một số thời điểm đặc biệt mới có thể bùng phát ra ngoài.

Vào giờ phút này, Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm người bị anh đè trên tường, bỗng nhiên ảo tưởng đến cảnh tượng lột hết y phục của cô, chà đạp cô. Đây là một con hẻm nhỏ tĩnh lặng, hiếm khi có người đi qua, tuyệt đối là một khung cảnh vô cùng tình thú!

Ánh mắt của anh từ âm trầm biến thành nóng bỏng, dọa Sở Kiều kinh hãi. Đợi khi cô phản ứng, giãy dụa kịch liệt, đã quá muộn.

Làn váy dưới hạ thân bị kéo lên, Sở Kiều kêu lên một tiếng, theo bản năng đưa tay giữ lại. Đáng tiếc khi đầu ngón tay mới vừa chạm được tới mép váy, hai cánh tay liền bị anh giữ chặt, kéo lên cao ghim trên đỉnh đầu.

"Anh......"

Sở Kiều kinh ngạc, nhìn ánh mắt của anh, run run: "Quyền Yến Thác, anh buôn em ra! Chúng ta đang ở bên ngoài!"

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “bên ngoài”, chính là muốn nhắc nhở anh.

Nhưng cô không biết, đây chính là thứ trong lòng anh đang khao khát. Thứ anh muốn hôm nay chính là ở bên ngoài làm chút chuyện xấu xa.

"Thứ hôm nay anh muốn chính là ở bên ngoài.”

Anh cắn răng thì thầm, cả trái tim Sở Kiều thắt lại. Mẹ nó, cái nam nhân tính phúc này!

Làn váy một lần nữa bị anh kéo lên, trái tim Sở Kiều trầm xuống, đôi mắt đen nhánh co rút lại. Hỏng bét, đáng ra khi ra ngoài cô không nên mặc váy, hiện tại tốt rồi, không có một chút biện pháp chống đỡ nào cả.

Ngón tay đàn ông hơi lạnh, theo bắp đùi cô từng tấc đi lên, rõ ràng mang theo ý tứ trêu đùa xấu xa.

Sở Kiều tức muốn chết, vừa muốn mở miệng mắng anh, liền nghe được cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân.

Khuôn mặt trắng tái xanh, cô nhìn chằm chằm anh, nhỏ giọng nói: "Có người."

Quyền Yến Thác chắc chắn cũng đã nghe thấy, nhưng anh cũng sẽ không vì có người mà buông tha cho cô. Anh dùng sức nắm lấy hông của cô, hai cánh tay mạnh mẽ vung lên, kéo cô đến khúc quanh của con hẻm.

Khúc quanh này có vách tường cao vượt trội, là một góc chết, vừa hay có thể cản trở tầm mắt của những người bên ngoài.

Ngọn đèn trước mặt càng thêm u tối, Sở Kiều buộc chặt trái tim, nghĩ thầm lần này xem như hoàn toàn xong rồi! Có nơi thế này, tên xấu xa nhất định không chịu từ bỏ ý đồ!

Lưng Sở Kiều chống đỡ trên tường, hai chân bị anh tách ra kẹp lấy hông. Cô nhíu mày nhìn sang, có thể thấy được đôi mắt đàn ông tĩnh mịch không thấy đáy rạng rỡ phát sáng.

Có động tĩnh vang lên nhỏ nhẹ bên tai, dường như là âm thanh anh kéo quần ra. Da đầu Sở Kiều tê dại một hồi, bắp thịt toàn thân căng cứng.

"Quyền Yến Thác——"

Sở Kiều lên tiếng gọi anh một lần nữa, cũng không rõ trong lòng có tư vị gì

Người đàn ông cười cười cúi đầu, môi mỏng đặt lên cổ của cô, thì thầm: "Đừng có kêu vội, đợi khi nào có người tới thì kêu!"

Trên môi rơi xuống một mảnh ấm áp, tất cả những lời nói phía sau của Sở Kiều đều bị anh nuốt gọn. Lưỡi của anh linh hoạt xoắn lấy, hút lấy cái lưỡi của cô, gặm cắn.

Bị đoạt mất hô hấp, Sở Kiều vô lực phản khảng. Cô nhăn nhó, chỉ có thể càng thêm kích động ham muốn chinh phục của đàn ông.

Ngẩng đầu lên nhìn sang, đèn đường mờ mờ vẽ nên khuôn mặt đàn ông tuấn mĩ như được điêu khắc. Sở Kiều nâng môi, không kìm hãm được nhớ lại khi cô giơ ngón giữa chọc giận anh, cũng bị anh ép lên tường nhà vệ sinh như thế này, dùng cùng tư thế này nhục nhã.

Khi đó, cô cảm thấy bị nhục nhã! Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy kích thích!

Đổ mồ hôi!¸!

Tại sao tâm tình của cô lại trở nên thế này?!

"Ưm!"

Sở Kiều cảm thấy đau, đè nén hừ một tiếng.

Loại âm thanh vừa như vui thích vừa như thống khổ này giống như thôi tình dược, trong nháy mắt kích thích tà ác trong máu đàn ông.

Quyền Yến Thác vòng tay qua hông cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn vào đáy mắt cô, phóng ra những tia tình cảm mãnh liệt.

Sở Kiều bị cỗ nhiệt tình của anh làm cho đau đầu, trong đầu cô không có đoạn kí ức kia, nên cũng không thể hiểu tâm tình điên cuồng này của anh từ đâu mà ra.

"A ——"

Sở Kiều đang muốn mở miệng hỏi, bị một trận tê dại làm mệt lả, cả người vô lực ngã vào trong ngực của anh.

Hơi thở xấu xa từ từ bình tĩnh lại, Quyền Yến Thác ôm lấy người trong ngực, đáy mắt được thỏa mãn cười cười. Đây mới là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, đáng tiếc con bé này quên không còn một chút nào. Vậy tối nay anh sẽ ghi lại ấn tượng mới, đủ khắc sâu rồi chứ?!

Đại sảnh sân bay, rất nhiều người với những màu da khác nhau lui tới đông đúc.

Hai tay Sở Kiều ôm chặt người trước mặt, nước mắt lưng tròng, nức nở nói: "Thầy à, con không bỏ được thầy."

"Con bé chết tiệt kia!"

Mai Kiệt dơ ngón tay, hung hăng dí lên trán cô, tức giận nói: "Không bỏ được cô còn đi?"

Vừa thấy ông đưa tay, ánh mắt Quyền Yến Thác liền trầm xuống. Chẳng qua nể mặt Sở Kiều, anh mới nhịn xuống không phát tác.

Sở Kiều xoa xoa cái trán, ngập ngừng nói: "Thầy à, tuy rằng con chỉ học với thầy hai tháng, nhưng đối với con mà nói, đã học được rất nhiều rất nhiều thứ, đủ cho em tiêu hóa trong một thời gian."

"Tiêu hóa xong chưa?" Mai Kiệt chống nạnh, mím môi nhìn cô.

Sở Kiều cười nhẹ một tiếng, lại gần ông một chút, rỉ tai cái gì, mới khiến sắc mặt Mai Kiệt hòa hoãn trở lại.

"Dì Kiều Kiều." Hàn Nhất Nặc ôm bắp đùi của cô, ánh mắt không rời: "Con và cha cũng sẽ trở về rất nhanh thôi, dì phải chờ Nhất Nặc nha."

"Được." Sở kiều cúi người xuống, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp: "Dì chờ con."

Cô đứng lên, vừa vặn thấy ánh mắt dịu dàng của Hàn Thu Dương: "Qua Tết, anh cùng Nhất Nặc sẽ trở về."

Nghe vậy, Sở Kiều cười gật đầu một cái, nói: "Em chờ hai người."

Quyền Yến Thác híp mắt, môi mỏng lạnh lùng mím lại thành một đường. Anh đưa tay khoác lên hông Sở Kiều, dần dần siết chặt, lực đạo hàm chứa mấy phần cảnh cáo.

Nụ cười bên môi của Sở Kiều cứng đờ, bị sức lực trên hông làm đau.

Trước khi lên máy bay, Sở Kiều quay người lại một lần nữa, nhìn về Mai Kiệt, dặn dò: "Thầy à, thầy nhớ ăn cơm đúng giờ, không được để bụng đói rồi uống cà phê. Đúng rồi, địa chỉ quán ăn Trung Quốc thầy thích con đã giao cho trợ lí mới rồi, còn có Tiểu Bạch cùng Điềm Điềm, thầy nhất định phải chú ý chăm sóc......"

"Tốt lắm tốt lắm!" Mai Kiệt cắt đứt cô, lạnh lùng nói: "Thật đáng ghét! Mau vào đi, lập tức lên máy bay thôi!"

Sở Kiều còn muốn nói tiếp điều gì, lại bị Quyền Yến Thác kéo cổ tay, trực tiếp kéo cô vào trong.

"Con bé chết tiệt kia!" Mai Kiệt cắn môi, bình tĩnh nhìn về phía bóng lưng Sở Kiều biến mất, khóe mắt ửng hồng.

Hàn Thu Dương cười nhạt, giơ tay lên khoác lên trên vai của ông, cười nói: "Chúng ta đi thôi, em đưa thầy về."

Vừa nói, anh ôm lấy con gái, mang theo Mai Kiệt rời khỏi sân bay.

Sau mấy tiếng, máy bay đáp xuống thành phố Duật Phong.

Ra ngoài đại sảnh sân bay, lập tức có tài xế chào đón, mở cửa xe, mời bọn họ lên xe.

Ngồi sau xe, Sở Kiều nhìn cảnh vật quen thuộc bên ngoài, đáy lòng nổi lên những cảm xúc phức tạp.

Quyền Yến Thác chăm chú nhìn người trong ngực, ánh mắt thâm thúy. Xe chạy ra khỏi khu vực sân bay, anh đột nhiên lên tiếng phân phó tài xế: "Đi nhà họ Sở."

"Vâng"

Tài xế đáp lời, thay đổi phương hướng lái xe.

Nghe được lời anh nói, đôi mày thanh tú của Sở Kiều nhăn lại, nhưng không có ngăn cản.

Không lâu sau, xe hơi màu đen dừng ở bên ngoài biệt thự nhà họ Sở.

Cửa chính rộng mở, Giang Tuyết Nhân tự mình đứng ở ngoài cửa nghênh đón: "Các con trở lại rồi sao?"

Quyền Yến Thác khẽ gật đầu, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, anh dắt Sở Kiều cùng nhau vào nhà.

Trên sô pha phòng khách, Sở Hoành Sanh ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt khó phân biệt.

Sở Kiều cất bước đi tới trước mặt ông, đột nhiên phát giác cổ họng khó chịu, trong lòng tràn ngập tư vị chua chát. Cô cụp mắt, chỉ cảm thấy cổ họng chua chát, nước mắt "tách" một tiếng, lăn dài.
Bình Luận (0)
Comment