Thực Hoan Giả Yêu

Chương 118.2

Editor: Lovenoo1510

Đáng tiếc người đàn ông không chịu nể mặt, ôm sát vào eo cô thân mật, cười nói: “Vợ, mình về nhà đi, anh muốn đi ngủ!”

“………….”

Thiếu chút nữa Sở Kiều phun ra một ngụm máu, lập tức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Trở về đi!”

Bà nội lên tiếng, mới hoá giải được tất cả xấu hổ.

Lúc Sở Kiều rời đi, đầu chôn ở trước ngực, cũng không dám nâng lên.

Vốn đang trầm mặt, lúc này sắc mặt Phạm Bồi Nghi càng thêm khó coi, “Mẹ, mẹ đã thấy chưa? Thế này còn ra bộ dáng gì nữa?”

Bà cụ dựa vào ghế sa lon, gậy trong tay gõ nhẹ, cười nói: “Không phải gần đây con đang dọn dẹp đồ cũ sao? Mẹ nhớ là trong rương kia còn có một cái khoá vàng, là Quyền tử đeo khi còn bé, con tìm đi, nói không chừng nó sẽ có ích đấy.”

Khoá vàng?

Phạm Bồi Nghi nhíu mày, thoáng chốc hiểu được, “Mẹ nói là, đưa cái khoá vàng đó cho chắt trai?”

Ý của bà ấy, hiển nhiên bà cụ có thể hiểu rõ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bà, “Sao, không phải con vẫn muốn ôm cháu trai à?”

Nghĩ thôi cũng nhất định là muốn rồi!

Phạm Bồi Nghi mím môi, cuối cùng lộ ra nụ cười, “Vậy con phải nhanh chóng làm xong hôn lễ cho bọn nó, không thể lại để gây ra chuyện cười nào nữa!”

Mặc dù đã sớm lấy giấy kết hôn, nhưng nghi thức vẫn chưa làm, điều này ở trong mắt mọi người còn chưa thật sự tính là kết hôn! Dù sao vợ của Quyền gia, phải luôn được cưới hỏi đàng hoàng! Cũng không thể đợi đến khi Sở Kiều thật sự mang thai, mà vẫn còn chưa cưới để đưa người vào cửa!

Trở lại biệt thự, Quyền Yến Thác nôn nóng kéo cô vào nhà.

Đứng ở chỗ này, Sở Kiều biểu lộ có chút biến hoá. Quyền Yến Thác thấy rõ, biết cô vẫn suy nghĩ tới tình hình ngày đó.

“Đồ trong nhà đã đổi hết rồi,” Quyền Yến Thác kéo tay cô đi vào trong, cẩn thận thử dò xét nói: “Em thích gì, đều có thể đổi lại?”

Sở Kiều quét mắt bốn phía, quả nhiên là không giống với trước kia. Gia cụ ghế sa lon, đều đổi mới hết.

Cô khẽ thở dài một cái, ánh mắt khó hiểu. Nói thật thì, trong lòng cô không thoải mái, nhưng bây giờ đổi đồ, rốt cuộc cũng thuận mắt hơn một chút!

Không phải đàn bà đều hẹp hòi sao?!

Lôi kéo cô trở lại phòng ngủ, Quyền Yến Thác đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt hả hê nói: “Vợ em xem, anh lần nữa tự bố trí gian phòng này, có phải đẹp mắt hơn so với trước kia không?”

Phòng ngủ đã được sửa sang toàn bộ, màu sắc hệ trang nhã trước kia, hoàn toàn đổi thành màu hệ ấm.

Sở Kiều xem qua mọi chỗ, lại quét mắt nhìn người có dáng vẻ đắc chí kia, nhàn nhạt nói: “Tạm được, cũng bình thường thôi.”

Bình thường sao?

Trong lòng Quyền Yến Thác có chút thất vọng, lắp đặt thiết bị phòng ngủ này đều tự anh động thủ làm, sao lại bình thường được?

Anh cau mày kéo người bên cạnh, vừa cười vừa dắt cô vào phòng tắm, lại bắt đầu không da không mặt nói: “Vậy chúng ta thử bồn tắm mới một chút đi, đảm bảo tuyệt đối không tầm thường!”

“A ——”

Sở Kiều còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo vào, hơn nữa còn khoá trái cửa phòng tắm, cô căn bản chạy không thoát.

Trong phòng tắm đã đổi thành bồn tắm massage, Sở Kiều bị dày vò chết đi sống lại, cuối cùng kết quả tự nghiệm, để cho bản thân cô thấy thật châm chọc.

Mẹ nó!

Bồn tắm massage này, tại sao còn có chức năng đặc biệt?!

Sáng ngày hôm sau, Quyền Yến Thác tỉnh ngủ trước Sở Kiều, lái xe rời khỏi biệt thự.

Chiếc Hummer màu đen lái một đường tới công ty bảo hiểm, sau khi anh dừng xe, mặt trầm tĩnh đi vào.

Thời gian rất nhanh, nhân viên công tác cầm chìa khoá Quyền Yến Thác mang tới, sau khi kiểm nghiệm xong trở lại, “Tiên sinh, chìa khoá của ngài được xác định là mở két an toàn. Chẳng qua, ngài vẫn chưa thể mở được két!”

“Tại sao?” Khoé mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, ánh mắt lạnh đi.

Nhân viên công tác cười cười, kiên nhẫn giải thích, “Trong hiệp nghị có ghi chú, cần chữ ký của con gái ruột và mang theo chiếc chìa khoá này, mới mở được chốt an toàn của két. Mặc dù ngài có chìa khoá, nhưng ngài không phù hợp với quy định, cho nên không thể mở két được!”

Tạm ngừng, nhân viên công tác lại nói: “Tôi nhớ trước đây không lâu, có vị Sở tiểu thư tới, chứng minh mình là con gái của Kiều phu nhân, nhưng trong tay cô ấy không có chìa khoá, hai người……..”

Đối mặt với hoài nghi của nhân viên công tác, môi mỏng của Quyền Yến Thác mím nhẹ, gương mặt tuấn tú lạnh lùng.

Hồi lâu, anh đi ra khỏi công ty bảo hiểm, trầm mặt lái xe rời đi.

Trải qua chuyện di thư, Quyền Yến Thác không dám có nửa điểm sơ sót, anh không xác định được mẹ Sở Kiều lưu lại cái gì cho cô, cũng không biết có làm tổn thương lần nữa cho cô hay không? Vốn chỉ muốn tới trước xem một chút, nhưng không ngờ công ty bảo hiểm lại thực hiện theo trình tự nghiêm khắc như vậy, đến anh cũng không nề hà!

Lái xe về đến nhà, Quyền Yến Thác nhấn vân tay mở khoá cửa, trong phòng bếp thoáng thấy một bóng dáng đang bận rộn.

“Anh đã đi đâu?” Sở Kiều ngẩng đầu nhìn anh một cái, hỏi “Phải đến công ty sao?”

“Không đi.”

Quyền Yến Thác bỏ chìa khoá xe trong tay ra, giúp cô bưng thức ăn đã làm xong, mang lên bàn.

Kéo ghế ra ngồi xuống, Sở Kiều thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, hỏi “Sao vậy? Nhất định là anh đã ra cửa sớm, rốt cuộc là đi đâu?”

“Công ty bảo hiểm.” Môi mỏng của Quyền Yến Thác mím nhẹ, nói đúng sự thật.

“Công ty bảo hiểm?” Sở Kiều kinh ngạc một chút, ánh mắt dò xét dõi theo anh, “Anh đến công ty bảo hiểm làm gì?”

Nghe được câu hỏi của cô, Quyền Yến Thác buông đũa trong tay ra, lấy chìa khoá từ trong túi áo ra, đặt ở trước mặt cô, “Cái này không phải là lắc tay của em sao?”

Sở Kiều ngơ ngác nhìn đồ trước mặt, mất hồn nói: “Cái lắc tay này………….. sao lại ở trong tay anh?”

Cô cầm lắc tay lên, nhìn thấy phía trên có treo một chiếc chìa khoá.

Người đàn ông mím môi, giơ tay lên khẽ xoa cằm, cười nói: “Chậc chậc, là do phẩm rượu của em quá kém, căn bản không nhớ gì!”

“Có ý gì?” Sở Kiều kéo tay của anh lại, gấp giọng truy vấn, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho em biết nhanh lên…………….”

Quyền Yến Thác đưa tay ra xoa đầu cô, cười nhạo: “Năm ấy em uống say gặp lưu manh, thật sự cho rằng dựa vào chút công phu mèo cào của mình, là có thể đánh được những tên đàn ông kia sao?”

“Em………….” Sở Kiều ngơ ngẩn, ánh mắt trầm xuống. Lúc ấy sau khi cô tỉnh táo lại cũng đã suy nghĩ qua chuyện này, mặc dù cô cũng không tin bằng vào năng lực của mình có thể thu thập được những tên đàn ông kia, nhưng hiện trường không để lại bất kỳ cái gì khác, mà cô cũng không nhớ có gặp qua người nào.

Chẳng lẽ là?

Sở Kiều lập tức hiểu ra, chỉ vào anh hỏi, “Anh anh anh anh…………..”

Cô nói liền mấy câu anh, hoàn toàn không dám tin.

“Cũng không phải là anh,” Quyền Yến Thác nhìn cô chằm chằm, bởi vì cô quá khiếp sợ, nên trong lòng anh khó chịu, “Đó là gia làm chuyện tốt không lưu danh, biết không?”

Không phải chứ?!

Sở Kiều dùng sức vuốt vuốt tai, lại hỏi một lần, “Thật sự là anh?”

Quyền Yến Thác cau mày, đưa tay cầm lắc tay lên, hỏi “Nếu như không phải là anh, thì chiếc lắc này của em sao lại ở trong tay anh?”

Nghe vậy, Sở Kiều hoàn toàn không nói được gì. Đúng vậy, nếu như không phải là anh, thì tại sao chiếc lắc tay lại nằm trong tay anh?!

Chẳng qua, cô cảm giác có chút cẩu huyết. Tại sao lại giống như phim truyền hình vậy?

“Như thế nào?” Quyền Yến Thác đưa tay ra ôm cô vào lòng, hả hê hỏi cô: “Bây giờ không phải sẽ đặc biệt cảm kích anh sao? Đặc biệt sùng bái anh chứ?”

Tâm tình Sở Kiều còn chưa bình phục lại, trong đầu đều nghĩ về chuyện đêm đó.

Cô cố gắng nghiêm túc hồi tưởng lại, hình như mơ hồ nhớ lại, buổi tối đó có một người đàn ông đi qua. Nhưng cô còn chưa nhìn rõ, thì người đàn ông kia dường như cũng biến mất như gió.

Cô còn tưởng mình hoa mắt, lại không nghĩ rằng có người thật, hơn nữa còn là anh!

Vòng tay qua cổ anh, Sở Kiều ngửa đầu nhìn vào mắt anh, môi đỏ mọng cong lên.

Quyền Yến Thác bị cô cười không đầu không cuối, làm toàn thân thấy sợ hãi, chột dạ hỏi cô: “Kiều Kiều, em làm sao vậy?”

Sở Kiều cũng không nói chuyện, chỉ nhìn anh cười, nụ cười phát ra từ đáy lòng.

Rốt cuộc không nhịn được nữa, Quyền Yến Thác đưa tay giữ chặt đầu cô, môi mỏng đè lên trên môi cô, hôn thật sâu.

Rốt cuộc nha đầu này muốn náo cái gì? Sao đột nhiên lại cười ôn nhu như vậy, làm tâm can anh phát run!

Lần nữa đi tới công ty bảo hiểm, tâm tình Sở Kiều rất phức tạp. Sau khi giao ra toàn bộ điều kiện cần căn cứ, rốt cuộc nhân viên công tác cũng vui vẻ thông báo cho họ, có thể mở két an toàn.

Quyền Yến Thác nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, có anh ở cùng với em.”

Nhìn đôi mắt thâm thuý của anh, Sở Kiều hít sâu một hơi, theo nhân viên công tác vào kho hàng.

Tìm két sắt theo đánh số, sau khi nhân viên công tác xác định không sai, nói: “Sở tiểu thư, ngài có thể mở két được rồi.”

Hắn hướng dẫn mở chìa khoá két an toàn như thế nào, sau đó đi ra bên ngoài chờ.

Nắm chìa khoá trong tay, Sở Kiều cảm thấy hơi sợ. Quyền Yến Thác giữ chặt cổ tay cô, cười nói: “Đừng khẩn trương, mở ra đi.”

Anh một tấc cũng không rời, theo sát bên cô.

Sở Kiều cắn môi, đem chìa khoá trong tay, cắm ngay vào lỗ khoá.

Xoạch ——

Khoá két sắt mở ra.

Sở Kiều nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn chằm chằm Quyền Yến Thác, ánh mắt rối rắm.

Người đàn ông biết cô đang sợ cái gì, đưa tay nắm chặt tay của cô, cùng với cô mở cả két sắt ra.

Đập vào mắt trước tiên là một quyển nhật ký phiếm vàng, Sở Kiều đưa tay lấy ra, chỉ thấy để phía dưới, là một bộ váy cưới.

Nhìn bộ váy cưới màu trắng được giữ gìn tỉ mỉ đẹp đẽ, trái tim Sở Kiều đập lỡ một nhịp, trước mắt dần dần mơ hồ. Trong lòng cô hiểu, đây là váy cưới mẹ để lại cho cô.
Bình Luận (0)
Comment