Thực Hoan Giả Yêu

Chương 123

Lúc đi tới nhà họ Trì, khắp nơi trong nhà lộn xộn bừa bãi.

Tất cả những đồ vật có thể đập, đều bị đập nát, trên mặt đất chỗ nào cũng có mảnh kính vỡ. 

Sở Kiều kéo tay người đàn ông bên cạnh, có thể cảm giác được anh đang căng thẳng, cô không dám nói lời nào, theo chân anh bước vào bên trong. 

"Người đâu rồi?"

Trong phòng khách chỉ có người giúp việc đang thận trọng dọn dẹp, nhìn thấy bọn họ, vội vàng trả lời: "Bà chủ ở bên trong."

"Trì Quân Lương đâu?"

Quyền Yến Thác mím chặt môi mỏng, giọng nói vô cùng lạnh lẽo. Sở Kiều nhìn nét mặt anh, theo bản năng nắm chặt tay anh, chỉ sợ anh bị kích động.  

Mấy người giúp việc cũng không dám dấu diếm: "Ông chủ đi rồi, bị bà chủ đuổi đi."

Đưa mắt nhìn căn phòng lộn xộn, Quyền Yến Thác giận tái mặt, hỏi "Cô cô như thế nào?"

Người giúp việc cúi đầu, trăm miệng một lời, "Không tốt lắm."

Sở Kiều thở dài, nói mấy người giúp việc nhanh chóng thu dọn sạch sẽ căn phòng, tránh để cho thủy tinh làm người khác bị thương. Cô lôi Quyền Yến Thác đi vào bên trong, mở ra cửa phòng ngủ chính.  

Quyền Chính Nghi đang ngồi ở trên giường, mái tóc bình thường được chải gọn gàng lúc này xộc xệch tán loạn, khuôn mặt trang điểm tinh tế cũng trắng bệch như tờ giấy, không chút huyết sắc, "Cô cô."

Sở Kiều kêu lên, lại thấy bà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có biểu cảm gì.

Quyền Yến Thác mím môi đi đến bên người bà rồi ngồi xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn vào khuôn mặt của bà, gương mặt tuấn tú tối lại.  

Đưa tay nắm tay bà, Quyền Yến Thác nhìn thấy trên tay có vết máu đã khô, ánh mắt lạnh lẽo, "Tại sao lại thế này?"

Sở Kiều cúi đầu nhìn qua, vết thương cũng không sâu. Cô quét mắt nhìn mảnh vỡ khắp phòng, nói nhỏ bên tai Quyền Yến Thác.

Đồ vật bài trí trong phòng bị đập vỡ rất nhiều, có thể là bà không cẩn thận bị vật nhọn cắt phải.

Cô cô từ nhỏ đã thương yêu anh, Quyền Yến Thác nhìn đôi mắt sưng đỏ của bà, cảm thấy rất bực bội. Anh mím môi hỏi lại: "Còn đau không?"

Quyền Chính Nghi không chịu nói câu nào, chỉ nhìn anh với ánh mắt hàm chứa uất ức.  

Gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của gia đình, Quyền Yến Thác yêu cầu đến ngay lập tức. 

Trong trường hợp này, hình như Sở Kiều cũng không giúp được. Bình thường Quyền Chính Nghi vốn không thích cô, trong lòng cô hiểu rõ. Lúc này cô ở tại đây, không chừng bà sẽ không muốn nói.

Khẽ thở dài một cái, Sở Kiều đưa tay vỗ vỗ bả vai Quyền Yến Thác, nhìn thấy anh gật đầu, cô mới xách túi, xoay người đi ra ngoài.  

Đi tới ngoài cửa, liền nghe được sau lưng có động tĩnh, kèm theo tiếng khóc của Quyền Chính Nghi, "A Thác, là mắt cô cô bị mù......"

Lúc Sở Kiều đóng cửa lại, thấy Quyền Yến Thác kéo cô cô, trên mặt vô cùng lo lắng.

Trong phòng khách, người giúp việc đã thu dọn sạch sẽ các mảnh thủy tinh vỡ.  

Trong nhà xảy ra loại chuyện như vậy, mọi người đều cẩn thận, ai cũng không dám nhiều lời.

Sở Kiều xoay người ngồi lên ghế sô pha, nhìn thấy trên bàn trà tấm ảnh đã bị xé nát, cô gom lại nhìn, thấy rất rõ trong hình là Trì Quân Lương và một cô gái trẻ tuổi.  

Ánh mắt cô giật giật, lập tức nhớ tới tiệc cưới ngày hôm qua cô từng nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ kia, lập tức trong lòng hiểu rõ. 

Buổi sáng Quyền Yến Thác nhận được điện thoại trong nhà, thật ra chuyện đã náo loạn từ tối hôm qua, chỉ là suy nghĩ cho đêm tân hôn của bọn họ, cho đến sáng ngày hôm nay mới không thể không thông báo cho họ biết. 

Nguồn gốc sự tình là Quyền Chính Nghi nhận được ảnh chụp thân mật của chồng mình và người phụ nữ khác. Ngày hôm qua, lúc ở khách sạn bà lại nhìn thấy Trì Quân Lương đang lén lút dây dưa cùng một người phụ nữ, sau khi về nhà, bị bà ép hỏi, cuối cùng Trì Quân Lương cũng nói ra toàn bộ sự thật. 

Ngoại tình, vượt quá giới hạn.

Trì Quân Lương thản nhiên thừa nhận, hơn nữa còn thay đổi dáng vẻ vâng vâng dạ dạ thường ngày, lần này lại rất kiên quyết, cho dù ly hôn cũng không quan trọng, có thế nào thì cũng không chấm dứt với người phụ nữ kia!

Điên rồi!

Sở Kiều ném hình trong tay vào thùng rác, khuôn mặt lạnh lùng. Cô cũng bị tức không nhẹ, huống chi là Quyền Chính Nghi? Bình thường vốn là một người cương quyết ngang ngược, nay lại bị chồng phản bội trắng trợn như thế, loại đả kích này ai có thể chấp nhận được?

Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng Sở Kiều suy nghĩ. Cô cắn môi, đôi mắt tĩnh lặng. Mặc dù ba không nói nhiều nhưng cô hiểu, chuyện của mẹ vĩnh viễn là một vết thương trong lòng ông, còn với cô, đó cũng là nỗi đau không thể phai mờ!

Một lát sau, tiếng khóc bên trong phòng ngủ nhỏ dần. Sở Kiều thở dài, lúc này mới phát hiện ra, từ khi vào cửa đã không nhìn thấy Trì Việt. Cô nhíu mày nhìn lên lầu, nhấc chân đi lên cầu thang. 

Vừa bước lên bậc thang, Sở Kiều có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc. Cô bước nhanh lên trên, đi qua lầu một, tới lầu hai thì nhìn thấy cậu ta.

Trì Việt ngồi trên bậc thang, trong tay cầm điếu thuốc, xung quanh cũng không ít tàn thuốc lá. 

"Làm sao cậu lại ở chỗ này?" Sở Kiều cau mày, đoạt lấy thuốc trong tay cậu ta, dùng chân đạp tắt. Xem ra cậu ta ngồi đây từ tối hôm qua, thật lâu cũng không nhúc nhích. 

Người đối diện nghiêng người dựa vào tường, gương mặt tuấn mỹ cúi xuống. Tóc lòa xòa trên trán, che kín mắt. Sở Kiều không thấy rõ cảm xúc trong mắt cậu ta, cô cảm thấy trong lòng khó chịu. 

Sở Kiều đưa tay, lòng bàn tay vừa muốn vỗ vào trên vai lại thấy cậu ta giống như bị giật mình né tránh.

"Trì Việt?"

Nhìn đến động tác bản năng của cậu ta, Sở Kiều cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng gọi, "Trì Việt?"

Lúc lâu sau, Trì Việt chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vằn vện tia máu. Trên người có mùi thuốc lẫn mùi rượu, Sở Kiều nhớ tới tiệc cưới ngày hôm qua, cậu ta đã uống không ít rượu, lại thêm một đêm không ngủ, trong lòng lo lắng. 

"Cậu không sao chứ?" Sở Kiều lại hỏi một câu, giọng nói dịu dàng.

"Có thể có chuyện gì?" Trì Việt mở miệng cười, giọng nói khàn khán, ánh mắt lơ mơ.  

Quẳng xuống những lời này, cậu ta đứng lên, nhưng bởi vì ngồi lâu một chỗ, hai chân mất đi cảm giác. Sở Kiều vội vàng đỡ, chỉ sợ cậu ta ngã xuống. 

Trì Việt vịn vào tường đứng vững, lạnh lùng đẩy tay cô ra, không nói một lời đi về phòng ngủ, đóng cửa rầm một cái.

Nhìn đôi mắt vô hồn của cậu ta, Sở Kiều lắc đầu một cái, từ trên lầu đi xuống. 

"Như thế nào?" Quyền Yến Thác gọi bác sĩ đến, cho cô cô uống thuốc mới khiến bà ngủ được. Anh nhìn thấy Sở Kiều đi xuống, trầm giọng hỏi. 

Sở Kiều bất đắc dĩ thở dài: "Không được tốt lắm, cậu ta không nói gì."

Nghe vậy, đôi mắt Quyền Yến Thác tối lại, trong nháy mắt, môi mỏng mím chặt. Từ nhỏ đến lớn, Trì Việt là người háo thắng, có chuyện gì cũng náo động, nhưng lần này cậu ta lại không ồn ào huyên náo!

"Phải làm sao bây giờ?" Sở Kiều ngồi bên cạnh anh, nhìn căn phòng trống rỗng, vô cùng khó chịu.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều không chuẩn bị tinh thần. Trì Quân Lương ở trong nhà này hai mươi mấy năm, chưa từng làm ra việc nào oanh động như vậy, hôm nay đúng là khiến cho người khác mở to mắt mà nhìn!

"Em gọi điện cho Phùng Thiên Chân." Quyền Yến Thác mím chặt môi mỏng, dặn dò Sở Kiều, "Loại chuyện như thế này cũng không dấu diếm được! Cô cô vẫn luôn thích cô ấy, có cô ấy ở đây sẽ giúp đỡ được đôi chút!"

"Được." Sở Kiều đồng ý với anh, lấy điện thoại ra gọi.  

Ra khỏi biệt thự, Quyền Yến Thác lái xe trở lại nhà tổ, trên đường đi anh không lên tiếng, sắc mặt rất khó nhìn. 

Sở Kiều không biết nên nói gì để an ủi anh, gặp phải chuyện như vậy ai mà không sốt ruột!

Không khí trong nhà cũng không tốt, Phạm Bồi Nghi ngồi trên sô pha, hai tay xoa huyệt Thái Dương, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên cũng là một đêm không ngủ. Thấy bọn họ trở lại vội vàng hỏi, "Chính Nghi thế nào rồi?"

"Không tốt lắm." Quyền Yến Thác kéo Sở Kiều ngồi xuống, hai chân gác lên bàn trà "Con vừa nói bác sĩ đến kiểm tra, cô cô bị kích thích quá độ."

"Aiii......" Phạm Bồi Nghi than thở, bất đắc dĩ nói: "Chính Nghi vốn là người giữ sĩ diện, ta lại không thể ở bên cạnh trông chừng."

"Con đã gọi Phùng Thiên Chân đến." Quyền Yến Thác ngả người vào trên sô pha, ánh mắt ảm đạm. 

Nghe con trai nói vậy, Phạm Bồi Nghi gật đầu, "Cũng tốt, cô cô của con rất thích Thiên Chân, có nó bên cạnh, ta cũng yên tâm."

"Chuyện tra như thế nào?" Quyền Yến Thác mím môi, mở miệng hỏi.

Sắc mặt Phạm Bồi Nghi tối lại, giọng nói tức giận, "Ba con vừa nói chuyện điện thoại, thật không ngờ Trì Quân Lương đúng là có năng lực, lại nuôi dưỡng phụ nữ ở bên ngoài 2 năm, chúng ta đúng là xem thường ông ta rồi!"

Ánh mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác lóe sáng, nét mặt dần dần lạnh nhạt. 

Đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay anh, Phạm Bồi Nghi chỉ sợ con trai bị kích động: "A Thác, ba con nói rồi, chuyện này không cho con nhúng tay vào."

Quyền Yến Thác cúi đầu, không nói gì.

Sở Kiều ngồi bên cạnh anh, có thể nhìn thấy khóe mắt anh lóe lên sự xót xa. Đầu trái tim trầm xuống, sắc mặt cũng thay đổi. 

"Mẹ, bà nội như thế nào?" Sở Kiều không thấy bóng dáng bà cụ, trong lòng lo lắng. 

Phạm Bồi Nghi cau mày, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được có tiếng bước chân truyền đến.

"Còn ngồi làm gì?" Bà cụ chống gậy ra ngoài, vẻ mặt bình thường, "Ăn cơm."

Một tiếng ra lệnh của bà cụ, đám người Phạm  Bồi Nghi vội vàng đứng lên.

Trên bàn ăn, không khí không khỏi ngột ngạt. 

Tất cả mọi người không muốn ăn, rồi lại bắt buộc mình phải ăn từng miếng cơm.

"Nhóc con." Bà cụ Quyền đột nhiên mở miệng, nhìn Sở Kiều, "Thật là xin lỗi con, vốn nên để cho các con đi du lịch tuần trăng mật nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện, con không giận chứ?"

"Không đâu ạ!" Sở Kiều ngẩng đầu lên, mỉm cười, "Bà nội, bà không biết, thật ra thì con cũng không thích đi du lịch, chơi rất mệt mỏi, lại tốn nhiều tiền, không bằng ngồi ở nhà còn tốt hơn!"

Quyền Yến Thác quay đầu nhìn cô, hai mắt thâm thúy chớp chớp, ánh mắt kia muốn  nói: Những lời này của em thật giả dối!

Sở Kiều cắn chiếc đũa, len lén đưa tay nhéo hông anh, lại bị anh cầm lấy, nắm chặt năm ngón tay của cô. 

Nghe được lời cô nói..., bà cụ Quyền hài lòng gật đâu, cũng không nói gì nữa. 

Dùng xong bữa tối, bà cụ đứng dậy trở về phòng, không nói gì. Mặc dù sắc mặt cụ nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng Sở Kiều vẫn có thể thấy có chút gì đó khác khác. 

Nhìn bà cụ rời đi, Quyền Chính Nham đặt đũa xuống, gọi con trai vào thư phòng trên lầu.  

Hai cha con bọn họ lên lầu, Phạm Bồi Nghi thở dài, nhìn Sở Kiều nói: "Ta vốn là tính toán đi đến chùa thắp hương, cầu Tống Tử Quan Âm cho hai đưa. Con đã ở đây thì ngày mai đi theo ta được không."

Sở Kiều không tin những thứ này, nhưng mẹ chồng tự mình mở miệng, cô tất nhiên không thể cự tuyệt, khéo léo gật đầu một cái, "Vâng, mai con đi cùng mẹ."

"Ừ." Phạm Bồi Nghi đáp lời, cảm thấy mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước. 

Sau khi mẹ chồng rời đi, Sở Kiều tiếp tục đợi thêm một lúc, sau khi Quyền Yến Thác rời khỏi thư phòng, hai người bọn họ cùng nhau đi về.

Lái xe về đến nhà đã là buổi tối. Hơn nửa ngày giày vò, tất cả mọi người đều mệt muốn chết. Sở Kiều đi vào phòng bếp đun nước, đến khi cô mang cà phê ra ngoài, thấy người đàn ông ngồi im lặng trên ghế sô pha.

Sở Kiều đặt đồ xuống, ngồi bên cạnh anh, vội vàng hỏi, "Anh đang nghĩ cái gì?"

Quyền Yến Thác nắm tay cô nói, "Không có gì."

Vẻ mặt của anh thật đáng sợ, Sở Kiều cảm thấy lo lắng, hai tay bưng lấy mặt anh, nói: "Ông xã, anh hãy nhìn em! Giết người là phạm pháp, anh không thể manh động

"Stop!"

Quyền Yến Thác cười một tiếng, đưa tay ôm cô vào trong ngực, môi mỏng nhếch lên, "Yên tâm, chồng em sẽ không làm chuyện phạm pháp!"

Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Sở Kiều vẫn cảm thấy không an lòng, đưa tay ôm chặt eo anh, vùi mặt ở trong ngực anh, nói "Anh đừng như vậy được không? Em sợ!"

"Sợ cái gì?" Quyền Yến Thác cúi đầu, nhìn cô cười cười, "Em lại không làm việc gì sai."

"Nếu như có ngày, em làm chuyện sai trái thì sao?" Sở Kiều trừng mắt nhìn, giọng nói đùa cợt. 

Khóe mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, ánh mắt tối lại, "Vậy thì anh sẽ hiếp trước giết sau!"

"Lưu manh ——"

Sở Kiều bĩu môi, nghĩ thầm tại sao chuyện gì anh cũng có thể liên hệ đến việc kia?

"Không tin?"

Quyền Yến Thác nhíu mày, đột nhiên ôm eo cô, gương mặt tuấn tú cúi thấp xuống, ánh mắt lóe sáng, "Sở Kiều, thật ra thì có một bí mật, anh vẫn chưa nói với em."

"Bí mật?" Sở Kiều hoàn toàn không hiểu, ngây ngốc hỏi anh, "Bí mật gì?"

Quyền Yến Thác híp con người, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua đôi môi cô, cười âm trầm: "Anh có một sở htích đặc biệt."

Ngừng một chút, ánh mắt anh quan sát Sở Kiều một lần, hung ác nói, "Anh thích trói phụ nữ trên giương, hung hăng giày xéo, hưởng thụ khoái cảm ngược đãi."

"Anh......"

Sở Kiều nuốt nước miếng một cái, khuôn mặt hơi trắng bệch.

Nhìn ánh mắt sợ hãi của cô, Quyền Yến Thác không nhịn được cười phá lên, vẻ mặt chế nhạo. 

Ý thức được bị anh lừa, Sở Kiều thật cmn muốn mắng người, anh nhanh hơn một bước, ôm eo cô bước nhanh lên lầu, "Em yêu, tối nay em phải tận lực hưởng thụ!"

"Anh thả em xuống ——"

Sở Kiều giùng giằng nhưng không thoát khỏi ngực người đàn ông. Người bị ném lên giường, sau lưng là nệm mềm mại, trơ mắt nhìn anh như hổ đói vồ mồi, vô lực phản kháng. 

Lúc đó, trong phòng riêng của khách sạn sang trọng. 

Trong tay Qúy Tư Phạm cầm chén cơm, vừa ăn vừa hỏi người bên cạnh, "Ba, món ăn ở đây có  ngon miệng không?"

"Không tệ." Quý Uẩn vừa ý gật đầu một cái, nói: "Là mùi vị trước kia ta từng ăn."

Hai cha con nói chuyện, Qúy Uẩn gắp thức ăn cho con trai, ánh mắt hơi biến đổi, hỏi: "Tiến vào Sở thị vẫn thuận lợi chứ?"

"Còn có thể." Qúy Tư Phạm ăn cơm, nói: "Những cổ đông kia không khó đối phó, ba yên tâm đi."

Ngừng một chút, mặt anh trầm lại, nhìn ba mình rồi mở miệng, "Chỉ là, chúng ta còn thiếu một cơ hội."

Cơ hội? Quả thật là còn thiếu một cơ hội.

Quý Uẩn khẽ mỉm cười, buông bát đũa trong tay, "Ba hiểu."

Lát sau, Qúy Uẩn rời khỏi bàn ăn, trở lại thư phòng. Ông ngồi trong ghế xoay, lấy từ ngăn kéo ra một chiếc đồng hồ đeo tay, nắm chặt trong tay. 

Bóng đêm yên lặng bên ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn chằm chằm đồng hồ trong tay, ánh mắt bình tĩnh có chút đau xót. 

Tiểu Kiều, tại sao năm đó em lại thất ước?

Khóe miệng Quý Uẩn trầm xuống, ánh mắt mờ mịt. Ngón tay vuốt ve mặt đồng hồ, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh biết, nhất định là bọn họ! Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người đó!"

Sáng sớm, Sở Kiều đi đến nhà Tổ, ra ngôi miếu ở ngoại ô thắp hương cùng mẹ chồng.

Không phải Chủ nhật, trong miếu cũng không nhiều người.

Lần đầu tiên Sở Kiều tới đây, cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ. Cô đi bên cạnh mẹ chồng, rất ngoan ngoãn khéo léo.

Phạm Bồi Nghi cầu xin Tống Tử Quan Âm cho đôi vợ chồng son, lại nghĩ đến chuyện của Quyền Chính Nghi, liền đốt thêm một nén nhang.  

Sở Kiều đứng ở hành lang bên ngoài chờ, thuận tiện xem một chút những khu vực khác.

Khóe mắt lướt qua cái gì đó, Sở Kiều mẫn cảm quay đầu lại, quả nhiên thấy người quen. Cô vừa muốn cất tiếng gọi, lại thấy người nọ đi nhanh vào bên trong Thiên Điện, vô cùng vội vã. 

Sở Kiều vốn là muốn chào hỏi nhưng thấy bà đi đặc biệt nhanh, cũng không làm phiền, trong lòng chỉ cảm thấy tò mò.

Quay đầu liếc nhìn mẹ chồng, bà vẫn thắp hương nên còn cần chút thời gian. Sở Kiều cầm túi, cất bước đi về phía trước. 

Đại điện bên cạnh có Thiên Điện, diện tích không lớn. Sở Kiều đi tới ngoài cửa, cũng không bước vào. Người ở bên trong rất ít, trên bàn dài để rất nhiều bài vị.

Sở Kiều nhíu mày, nhìn Giang Tuyết Nhân mặc đồ trắng, quỳ gối trước một bài vị.

Bà quỳ trên đệm cói màu vàng, chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó. 

Sở Kiều đứng hơi xa, nghe không rõ ràng. Cô nhìn lên bài vị cũng không thấy rõ là viết cái gì. 

Lúc lâu sau, Giang Tuyết Nhân thắp hương xong liền đứng dậy rời đi.

Sở Kiều ẩn sau cây cột, thấy bà đi xa. Cô bước đến rất nhanh, từ đầu đến cuối không dừng lại, sợ bị người khác nhìn thấy. 

Trong điện trống rỗng, đã không có người.

Sở Kiều quay đầu nhìn vào bên trong, nhấc chân đi đến. 

Cô đi tới chỗ Giang Tuyết Nhân vừa đứng, ngẩng đầu nhìn bài vị trước mắt, bên trên bài vị phủ một tấm lụa đỏ, không nhìn thấy cái gì. 

Sở Kiều cắn môi, do dự nửa ngày mới chậm rãi đưa tay nhấc tấm lụa đỏ lên. 

Vén lên màn che, bên trên bài vị màu đen là hai chữ Kiều Uyển chói mắt.

Trái tim Sở Kiều nhói lên, hai tay đang buông xuôi bên người nắm chặt lại, tại sao Giang Tuyết Nhân lại thờ phụng bài vị của mẹ cô ở chỗ này?!
Bình Luận (0)
Comment