Thực Hoan Giả Yêu

Chương 125

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Ba gia tộc lớn thuộc gia tộc họ Quyền gặp chuyện, đương nhiên phải chịu sự chú ý. Tuy rằng Trì Quân Lương chỉ là rể của nhà họ Quyền, nhưng bây giờ gây ra chuyện tai tiếng như vậy, hơn nữa còn bị giật tít trên trang đầu của các tờ báo và tập san lớn.

Không ít phóng viên đưa tin đã nằm vùng để đào xới tin tức, vụ tai tiếng tình dục kiểu này lại nhận được sự chào đón của đại chúng.* 

*Đại chúng trong phương tiện thông tin đại chúng, tức là quần chúng, dân chúng,... Ý nói scandal nhiều người thích hóng.

Có lẽ trong lòng Trì Quân Lương xấu hổ, ông nói rằng sẽ rời khỏi nhà một cách sạch sẽ*, hơn nữa từ bỏ tất cả chức vị mà mình đang nắm ở Quyền Thị. 

*Nguyên văn là tịnh thân – cả người sạch sẽ, ra đi với hai bàn tay trắng.

Sáng sớm, có chiếc xe hơi màu xanh ngọc chói mắt dừng ở một góc xinh đẹp trong chung cư nọ. Trì Việt khoác tay lên phía ngoài cửa xe, trên cằm là Thanh Sắc Hồ Tra (tức là râu ngắn sát cằm), trong tay anh kẹp một điếu thuốc, điếu thuốc được đốt cháy chầm chậm giữa các ngón tay. 

Xa xa, một bóng người đi từ cửa lớn của chung cư tới đây. Trì Việt nhìn người đó, đáy mắt lẫn vẻ mặt anh trầm xuống, ngón tay anh dần co lại, vứt tàn thuốc đang cháy kia đi. 

"Đứng lại!"

Trì Quân Lương cầm giỏ đồ ăn đi về phía cửa lầu*. Nghe thấy giọng nói quen thuộc ở sau lưng, ông vui mừng quay đầu lại. 

*Xem chú thích ở cuối bài

"Việt Việt?"

Ông xoay người, đi từ trên lầu xuống, trên mặt mang theo ý cười: “Con trai, sao con lại tới đây?” 

Trì Việt nhíu mày nhìn sang, vẫn có thể thấy vết thương trên mặt Trì Quân Lương, không cần hỏi cũng biết là chuyện gì xảy ra. Thế nhưng anh lại không muốn truy cứu việc đó, chỉ muốn hỏi ông cho rõ: “Ba ở nơi này sao?” 

"Đúng vậy." Trì Quân Lương cười cười, kéo tay anh đi vào trong: “Con còn chưa từng tới nhỉ? Căn hộ này vừa được sửa chữa, con vào xem một chút. Ba đi nấu cơm cho con.” 

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới ngoài cửa lớn. Có lẽ Trì Quân Lương nói giọng to, người trong phòng nghe thấy tiếng ông nên trực tiếp mở cửa ra, cười nói: “Quân Lương, anh về rồi ư?” 

Trước mặt đột nhiên có người xuất hiện, người đó để tóc rất dài, khuôn mặt và dáng vẻ thanh tú, thoạt nhìn tuổi tác khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu. Đôi mắt sắc bén của Trì Việt lướt qua, tầm mắt lướt tới mặt cô ta rồi dần dần hạ xuống, cuối cùng rơi vào cái bụng đã nhô lên của cô ta, ánh mắt anh chợt căng thẳng. 

Người phụ nữ kia bị ánh mắt hung ác của anh hù dọa, theo bản năng đưa tay bảo vệ bụng mình, né qua bên cạnh Trì Quân Lương: “Quân Lương..."

"Em vào trong trước đi.” Trì Quân Lương liếc nhìn ánh mắt của con trai, đưa đồ trong tay mình cho người phụ nữ, đồng thời cho cô ta một ánh mắt an tâm, đợi cô ta vào trong và đóng cửa chính lại. 

"Con trai, ba cũng không muốn gạt con.” Trì Quân Lương mím môi, nói đúng sự thật: “Con đã thấy rồi đấy, ba...” 

Bất thình lình, Trì Việt đưa tay túm lấy cổ áo ông, kéo ông sang bên cạnh và quát to: “Trì Quân Lương, mợ nó ông làm như vậy không có lỗi với mẹ tôi sao?” 

Đôi mắt đào hoa vừa dài vừa hẹp của anh nheo lại, ánh mắt lo lắng: “Ông không có lỗi với tôi sao?” 

"Ba...” Trì Quân Lương nói ngập ngừng, vẻ mặt chán nản: “Ba có lỗi với hai người!” 

Trì Quân Lương nhìn chằm chằm vào mắt con trai, nói đúng sự thật: “Nhưng ba cũng vì bất đắc dĩ đấy thôi! Người như mẹ con, ba thật sự không có cách nào để sống cùng với bà ấy, bà ấy đè đầu ba ở mọi nơi, hai mươi mấy năm nay, ba trải qua những ngày tháng như thế nào, con đều thấy mà! Con trai, ba con cũng không muốn như vậy, nhưng ba thật sự, thật sự rất ngột ngạt...” 

"Câm miệng!"

Hung hăng đẩy ông ra một phen, Trì Việt giơ cổ tay lên, ngừng lại ngay trước mặt Trì Quân Lương. 

"Sao hả, con muốn đánh ba mình à?” Trì Quân Lương cười cười, ánh mắt u ám: “Quyền Yến Thác đã ra tay một lần rồi, nếu hôm nay con làm thêm một lần nữa, ba tuyệt đối không oán con!” 

Năm ngón tay mở ra, từng ngón một dùng sức nắm chặt lại, có thể nghe thấy tiếng răng rắc phát ra từ trong xương. Trì Việt nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng: “Trì Quân Lương, hôm nay tôi không đánh ông! Đánh ông, tôi cảm thấy bẩn hết cả tay mình!” 

Anh giơ tay lên, chỉ vào mặt ba mình và nói: “Mẹ tôi nói rất đúng, ông quả thật đã chết rồi! Trì Quân Lương ông nghe rõ cho tôi, bắt đầu từ hôm nay giờ này khắc này, trong lòng tôi ông đã chết rồi, từ nay về sau tôi không còn ba nữa!” 

Anh lùi bước về phía sau, từng câu từng chữ và ánh mắt đều hàm chứa sự oán hận: “Mợ nó ông nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau, ông và tôi không có bất cứ quan hệ gì hết! Ông và nhà họ Quyền, ông và mẹ tôi cũng không có bất cứ quan hệ nào!"

"Trì Việt!"

Trì Quân Lương cũng tức giận và nói: “Tại sao ba và con lại không có bất cứ quan hệ gì, con vẫn là con trai ba, ba vẫn là ba con, cả đời đều như vậy! Con đừng quên mình còn mang họ Trì!”

"Hừ ——"

Trì Việt cười nhẹ, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại: “Trì Quân Lương, rốt cuộc người như ông đang nói chuyện với ai vậy? Tôi nói cho ông biết, tôi có thể sửa họ bất cứ lúc nào, nếu ông không muốn tôi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thì tốt nhất vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt tôi!” 

Thốt ra mấy lời này xong, Trì Việt xoay người bước nhanh ra ngoài, mở cửa xe và lái đi mất. 

"Trì Việt!”

Trì Quân Lương chạy theo sau anh, chạy về phía trước, đuổi theo mấy bước nhưng cuối cùng tốc độ hai chân vẫn không địch lại được bốn bánh xe: “Việt Việt!” 

Ông chán nản giang hai tay ra, nức nở: “Con trai, đừng hận ba...” 

Xe chạy ra khỏi chung cư, suốt chặng đường đều dùng tốc độ đua xe để lái lên xa lộ cao tốc. Trì Việt hạ cửa sổ xe bốn phía xuống, mặc cho gió rét mãnh liệt luồn vào trong hơi thở của mình để anh đón lấy cảm giác hít thở không thông. 

Tốc độ gió bão của xe đã tăng đến mức lớn nhất, hai tay Trì Việt giữ tay lái, ánh mắt thâm thúy nhuộm một màu đỏ tươi. 

Hiện thực xấu xí đã vượt quá tưởng tượng của anh, càng làm anh không thể nào tiếp nhận được.
Bình Luận (0)
Comment