Thực Hoan Giả Yêu

Chương 126.1

Từ lần trước sau khi say rượu, Trì Việt tự giam mình trong phòng, ngủ ba ngày ba đêm, đến lúc ra ngoài, tinh thần sảng khoái, sinh lực dồi dào đi đến công ty làm việc.

Đối với sự thay đổi đột ngột của Trì Việt, dường như cũng ngoài dự liệu của Phùng Thiên Chân, Cô không ngờ anh có thể phục hồi nhanh như vậy, lại còn trở lại công ty.

Nhưng mà cho dù là vì lý do gì, hành động của Trì Việt khiến cô cảm thấy vui mừng, hơn nữa lại vô cùng yên tâm.

Hi vọng trải qua loại biến cố này, Trì Việt có thể thực sự trưởng thành, hoàn toàn chín chắn để chống đỡ ngôi nhà này!

Buổi tối, xe thể thao màu xanh ngọc lái vào trong sân. Trì Việt đậu xe xong, mở cửa bước xuống đi vào trong nhà. 

"Cậu chủ."

Người giúp việc thấy anh trở lại, vội vàng giúp anh cởi áo khoác mang đi. 

"Mẹ tôi đâu?" Nhìn qua phòng khách, Trì Việt nhíu chặt chân mày.  

Người giúp việc treo quần áo lên xong, nói: "Bà chủ ở trong phòng, vừa rồi ầm ĩ một lúc, lại có cô Phùng chăm sóc, thật vất vả mới uống được thuốc."

Trì Việt mím môi, cất bước đi về phía phòng ngủ.

Cửa chính không khóa, chỉ khép hờ.

Nhẹ nhàng đưa tay mở cửa, Trì Việt cất bước đi tới bên giường. Quyền Chính Nghi đang ngủ, có lẽ là ngủ không yên, khóe mắt còn vương nước mắt, sắc mặt cũng không tốt. 

Trên ghế, Phùng Thiên Chân nằm nửa người bên giường, nắm chặt tay Quyền Chính Nghi, người cũng bắt đầu mơ màng. 

Trì Việt đưa tay vừa muốn chạm lên bả vai cô, lại từ từ dừng động tác. Trong khoảng thời gian này, Phùng Thiên Chân đều như vậy,  mỗi ngày chăm sóc mẹ đến nửa đêm, cho tới khi bà ngủ thật say mới rời đi, rất khuya mới về nhà, sáng sớm ngày hôm sau, Phùng Thiên Chân đã tới. Luôn luôn ở lúc Quyền Chính Nghi mở mắt là có thể nhìn thấy cô.  

Trì Việt cũng không cố tình để ý đến, nhưng tất cả những chuyện này đều rất rõ ràng trước mắt.  

Anh khẽ cúi người xuống, hai tay chống ở trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm người đang nằm ở mép giường. Lúc cô ngủ, hàng lông mi dày hơi vểnh lên, giống như cánh bướm.

Từ nhỏ đến lớn, lông mi của Phùng Thiên Chân đặc biệt rất dài. Khi còn bé, anh tò mò đưa tay nhéo lông mi của cô, có hai lần khiến cô khóc ré lên, lại bị Quyền Chính Nghi xách về nhà tẩn cho một trận ê ẩm cả người!

"Ha ha......"

Trì Việt không nhịn được cười nhẹ một tiếng, nhớ lại khi Phùng Thiên Chân còn bé thường túm hai bím tóc, khuôn mặt mập mạp, luôn luôn đi theo phía sau anh, có dụ dỗ kiểu gì cũng không chịu đi chỗ khác.  

Anh cầm áo khoác len bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người Phùng Thiên Chân, chỉnh lại chăn đắp cho mẹ, sau đó mới rón rén lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại. 

Sau khi đóng cửa, Trì Việt đứng lại một lúc rồi mới xoay người đi lên lầu. Anh cúi mặt, nới lỏng cổ áo, vẻ mặt mệt mỏi. Khoảng cách từ dưới lên đến phòng ngủ cũng không tính là xa, trong đầu anh lại đang bận rộn suy nghĩ mấy vấn đề. 

Trước kia, Trì Việt từng là người muốn chơi thì chơi, muốn nháo thì nháo. Đối với phụ nữ anh cũng chưa từng nghiêm túc. Mặc dù Sở Kiều với anh là một trường hợp đặc biệt, nhưng sau khi mọi chuyện qua đi, anh chỉ cảm thấy bản thân rất nực cười!

Nhưng mà bây giờ, ngay ở một khắc kia, Trì Việt nhìn thấy mẹ gầy gò, còn có Phùng Thiên Chân thay anh chăm sóc cho bà, đột nhiên cảm thấy chán nản, hít thở không thông.  

Thẳng đến giờ phút này, anh mới ý thức được rằng, thì ra, lúc đầu Trì Việt đã làm tổn thương biết bao nhiêu người! Mà anh lại bất cần đời, cùng không chịu trách nhiệm, mang đến tổn thương cho họ.

Sự phản bội của cha để cho anh cảm nhận sâu sắc được mùi vị đó, đợi đến lúc người thân của anh cũng trải qua tình cảnh ấy, mới hiểu được nó đau đớn như thế nào!

Thật xin lỗi!

Đáy lòng Trì Việt thì thầm, những người mà anh đã từng gây tổn thương, thật xin lỗi.

Mới sáng sớm, Trì Việt bị mấy người hầu đang ồn ào dưới lầu làm cho tỉnh giấc. Anh phiền não nhấc chăn, đi dép mở cửa phòng ra ngoài. Vừa đi đến cầu thang lại thấy Phùng Thiên Chân xuất hiện trấn áp tình hình. 

"Chuyện gì xảy ra?" Trong ngực Phùng Thiên Chân ôm quần áo đã ủi xong, bước nhanh đến hỏi.

Người giúp việc cũ ở trong nhà vẻ mặt ngạo nghễ, hiển nhiên là đi đến tố cáo, "Cô Phùng, tiểu Trương vừa đến làm đã đánh vỡ chiếc bình hoa mà bà chủ thích nhất, đang khóc lóc vì sợ!"

Phùng Thiên Chân quay đầu nhìn về góc phòng khách, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất có chiếc bình bị vỡ, bên cạnh còn có một cô bé, tuổi không lớn lắm, đang đứng khóc.

Bình thường, loại chuyện như thế này đều do Quyền Chính Nghi xử lý, nhưng lúc này bà không có tâm tư đi quản những việc như thế.

"Để cho mọi người thu dọn thôi." Phùng Thiên Chân mím môi, trầm giọng nói.

"Vậy người thì xử lý như thế nào?" Người giúp việc kia không cam lòng, hỏi lại.

"Còn có thể xử lý như thế nào?" Phùng Thiên Chân nhíu mày, vẻ mặt không vui nói, "Cô ấy mới tới, cái gì cũng không hiểu. Không có chỉ dạy tốt là trách nhiệm của mọi người! Coi như cắt một năm tiền lương cũng không đủ để đền tiền chiếc bình hoa đó, trong lòng mấy người đều hiểu được, còn trơ mắt nhìn cô ấy làm vỡ?"

Những người kia sắc mặt cứng đờ, cúi đầu không dám nói lời nào. 

Phùng Thiên Chân thở dài, vẻ mặt nghiêm nghị, "Bây giờ trong nhà có chuyện, mọi người đều là người làm lâu năm, tất nhiên cũng phải gánh vác nhiều hơn! Gần đây tâm tình mẹ Quyền không tốt, nhưng đồ quý giá thì cất đi, mang đồ vật không quan trọng ra thay thế để tránh xảy ra chuyện!"

Hàng năm Phùng Thiên Chân ra vào trong nhà này, cũng coi như một nửa chủ nhân, hôm nay nghe cô nói như vậy, những người giúp việc cũng không dám lỗ mãng.

Giây lát, chân mày nhíu chặt của Trì Việt giãn ra, xoay người trở lại phòng ngủ, đi rửa mặt.  

Lúc anh từ phòng tắm ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Phùng Thiên Chân đứng ở tủ treo quần áo, gặp anh liền chủ động chào hỏi, "Chào buổi sáng."

Ngừng một lúc, cô phân loại y phục trong tay cất vào tủ xong xuôi, dặn dò anh, "Tầng thứ nhất là áo sơ mi, tầng thứ hai là cà vạt, tầng thứ ba là dây lưng cùng khuy tay áo, phía dưới cùng là áo lót và vớ."

Cô dọn dẹp thỏa đáng, phân loại ngay ngắn rõ ràng.

Trì Việt đứng ở sau lưng cô, đôi mắt đào hoa hẹp dài híp lại một cái, không tự chủ ngồi dậy, đi về phía cô.

"Phùng Thiên Chân!"

Đột nhiên anh mở miệng, khiến Phùng Thiên Chân bị dọa nhảy một cái, đợi cô xoay người lại, người đàn ông đã đến gần ngay trước mặt, đè cô về phía tủ treo quần áo đằng sau. 

"Anh sao vậy?" Phùng Thiên Chân cau mày, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trì Việt cúi đầu xuống, đôi mắt đen nhìn người trong ngực, cảm xúc trong lòng phập phồng. Anh cúi mặt, nói: "Anh muốn hôn em."

Dứt lời, môi của anh từ từ hạ xuống lại bị Phùng Thiên Chân đưa tay cản.

"Trì Việt, " đôi tay Phùng Thiên Chân giữ chặt bờ vai anh, dùng sức đẩy ra, "Có phải em đã làm chuyện gì khiến anh hiểu lầm không?"

"Hiểu lầm?"

Trì Việt nhíu chân mày, theo bản năng hỏi lại: "Giữa em và anh có hiểu lầm gì sao?"

Anh nhếch môi, khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười mê người, "Những năm qua anh đều không phát hiện, thì ra em lại xinh đẹp như vậy!"

Đẩy anh ra, Phùng Thiên Chân không nhịn được lườm một cái. Cô chép miệng, nhỏ giọng nói: "Trì Việt, có mấy lời em muốn nói với anh. Thời gian trước em mỗi ngày đều tới đây, là bởi vì mẹ Quyền và anh đều cần được chăm sóc, hiện tại anh đã khôi phục bình thường, như vậy về sau này, trách nhiệm chăm sóc cho ngôi nhà này thuộc về anh! Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ không tới, có chuyện gì anh cứ gọi điện cho em!"

Nói xong câu đó, vẻ mặt Phùng Thiên Chân rất tự nhiên, đi lướt qua anh cất bước ra ngoài.   

"Này!"

Trì Việt đưa tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt, "Em có ý gì?"

"Ý anh là sao?" Phùng Thiên Chân nhíu mày, ánh mắt nhìn anh tỏ vẻ không hiểu, "Chẳng lẽ những lời em vừa nói anh nghe không hiểu."

"Không phải, Phùng Thiên Chân, " Trì Việt cau mày, vẻ mặt có chút tức giận, nói: "Em muốn gì? Định chơi trò lạt mềm buộc chặt à?"

Lạt mềm buộc chặt? 

Trong nháy mắt, Phùng Thiên Chân giận tái mặt, sắc mặt khó coi, "Hừ, em không có hứng thú chơi đùa cùng anh?"

Cô rút cổ tay đang bị anh cầm, giọng nói nghiêm túc: "Trì Việt, anh nghe cho rõ, em đến giúp anh, là do tình cảm đối với mẹ Quyền từ nhỏ đã thương yêu em, không liên quan gì đến anh! Anh đừng có tự mình đa tình!"

"Anh tự mình đa tình?"

Trì Việt chỉ tay vào mặt mình, cười lạnh: "Em thật buồn cười! Nhiều năm như vậy, là ai luôn đuổi theo phía sau mông anh? Tại sao lại là tự mình đa tình?"

Nghe anh nói vậy, đáy mắt Phùng Thiên Chân tối lại, ảm đạm nói: "Không sai, trước kia là em thích anh, muốn ở cùng anh, thế nhưng em đã sớm tỉnh táo thoát khỏi giấc mộng! Hơn nữa từ nay về sau, loại sai lầm này, em sẽ không tái phạm!"

Bỏ lại những lời này, Phùng Thiên Chân bực mình chạy xuống lầu, cầm túi xách rời đi.

Trì Việt từ trên lầu đuổi theo, nhưng bởi vì dưới chân còn đi dép, chỉ có thể đuổi đến cửa chính, không đi ra ngoài được. Anh đứng trên bậc thang nhìn người đi xa, nhảy chồm chồm lên quát: "Phùng Thiên Chân, lá gan của em thật lớn, dám vứt bỏ ông đây! Mẹ nó, các ngươi có gì đặc biệt hơn người, ông đây cũng không hiếm lạ!"

Một buổi sáng tinh mơ, lại bị con nhóc chết tiệt kia làm cho tức giận! Mẹ nó, tình cảm tốt đẹp lại bị làm cho lộn tùng phèo!

"Cậu chủ."

Mấy người hầu cầm một bộ bình sứ từ nhà kho đến, hỏi ý kiến, "Những đồ vật quý giá đã được chúng tôi cất đi, có thể bày bộ này lên được không?"

"Cút mau ——"

Trì Việt nhìn cũng không thèm nhìn, đen mặt đi lên lầu.

Mẹ nó, quản lý đồ đạc trong nhà là việc của đàn bà, đại lão gia như ông đây thì biết cái cứt gì!

Nhìn dáng vẻ giận dữ của anh, mấy người hầu cũng không dám nói nhiều, vội vàng thu thập đồ vật. Hiện tại trong cái nhà này, người người đều cảm thấy lo lắng, chỉ sợ rước họa vào thân. 

Trở lại phòng ngủ, toàn thân Trì Việt đùng đùng lửa giận, đi tới trước tủ treo quần áo, bắt đầu lựa chọn. Anh tức giận kéo ngăn thứ hai, thấy bên trong là  cà vạt, trì càng toàn thân lửa giận đi tới tủ treo quần áo trước, bắt đầu chọn lựa y phục. Hắn tức giận kéo ra thứ hai ngăn kéo, nhìn thấy bên trong đều là cà vạt, vừa trầm nghiêm mặt kéo ra người thứ ba ngăn kéo, phát hiện bên trong đều là dây lưng cùng khuy tay áo.

Con bà nó, áo sơ mi ở nơi nào?
Bình Luận (0)
Comment