Thực Hoan Giả Yêu

Chương 169

Editor: Mạn Châu Sa 2001.

Nghe được giọng nói của cha, Sở Nhạc Viện không kìm nén được vui mừng, "Cha, rốt cuộc người cũng tỉnh."

Ánh mắt Sở Hoành Sanh nhìn xung quanh, từ từ nhìn rõ được cảnh vật chung quanh. Ông chống tay muốn ngồi dậy, lúc này mới biết tay của mình không còn chút sức lực nào, không thể dùng sức.

Sở Nhạc Viện vui mừng đỡ eo của ông, giúp ông ngồi dậy. Cô nhìn thấy tay phải Sở Hoành Sanh rũ xuống, trong phút chốc cả trái tim bị bóp chặt, một lần nữa lại rơi nước mắt.

"Tại sao cha ở chỗ này?" Sở Hoành Sanh nhìn một lần liền nhận ra đây là căn nhà trước kia của bọn ông, căn phòng ngủ này chính là phòng ngủ của Kiều Uyển.

Sở Nhạc Viện đặt cái gối ở sau lưng của cha, nói: "Con cũng không biết, có người khóa trái cửa, chúng ta không ra được."

Nghe thấy lời nói của con gái, ánh mắt Sở Hoành Sanh trầm xuống, đã đoán ra được là ai đã làm.

Thân thể bên phải Sở Hoành Sanh không thể động, ông dùng sức mấy lần cũng không thể nhấc được tay lên, chán nản buông tha. Đại khái ông cũng đoán được, đây chính là di chứng.

Nhìn thấy ánh mắt ông chán nản, Sở Nhạc Viện cắn môi, nức nở nói: "Cha, tại con không tốt."

Sở Hoành Sanh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn trên mặt cô, cuối cùng nhìn thấy bụng của cô, ánh mắt lóe lên, "Con...Con......"

Môi ông run rẩy không nói ra lời.

"Con mang thai, " Sở Nhạc Viện cũng không kiêng dè ánh mắt của cha, đặt lòng bàn tay ông lên bụng, nói: "Đã được 5 tháng rồi."

Sở Hoành Sanh thất thần lắc đầu một cái, nhẹ giọng thì thầm, "Là lỗi của cha, là lỗi của cha."

"Không!"

Sở Nhạc Viện quay đầu đi, đặt trán trên bả vai của cha, "Không phải lỗi của cha, là tại con tùy hứng."

Cô giang hai tay ôm eo của cha, nước mắt rơi xuống, "Nhưng mà con...... Không hối hận."

Nghe vậy, ánh mắt Sở Hoành Sanh hiện lên một tia đau lòng, ông nhẹ nhàng giơ tay trái của mình lên đặt ở trên trán của cô, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp khó tả cùng với đau lòng, chua xót.

Đây cũng là một chuyện, bỏ không xong còn làm loạn.

Trước tấm bia đá cẩm thạch ở nghĩa trang, Sở Kiều nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, khóe miệng cong lên, "Ông chính là Qúy Uẩn."

Quý Uẩn cười cười, xem như ngầm thừa nhận. Ông xoay người, nhẹ nhàng đứng ở trước bia mộ, ánh mắt từ từ thay đổi, "Cô biết trong Tam Quốc, chuyện xưa của Chu Du với Tiểu Kiều không?"

Sở Kiều híp mắt, cũng không có mở miệng.

"Mẹ cô tên là Kiều Uyển, cùng tên với con gái của Kiều Công thời Đông Hán. Tên của tôi là Cẩn Chi, cho nên lúc đi học có rất nhiều người hỏi các cậu có phải là Chu Du với Tiểu Kiều không?"

Quý Uẩn nhìn chăm chú tấm ảnh, cười ra tiếng, "Năm đó Kiều Uyển là hoa khôi khoa mỹ thuật của trường, là nữ thần ở trong lòng của nhiều bạn nam. Trong đó cũng có cả tôi. Bởi vì có sự giúp đỡ của mẹ cô, có rất nhiều bạn học được lợi, trong đó cũng có cả tôi."

"Tôi yêu Kiều Uyển từ lần đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy. Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn rất thích rất thích cô ấy......"

Trước bia mộ người đàn ông hơi cúi đầu, đầu ngón tay khẽ vuốt cổ tay, giọng nói trầm thấp có chút không lưu loát.

Từ đầu đến cuối Sở Kiều không có quấy rầy ông, chỉ nghe ông nhỏ giọng tâm sự, ánh mắt hiện lên một chút tia sáng.

"Cho nên, tất cả điều này đều là tôi trăm phương nghìn kế bố trí." Nghe xong lời của ông, lông mày Sở Kiều cau chặt.

Quý Uẩn cũng không phủ nhận, thản nhiên đối mặt với cô, "Đúng, tôi dùng hai mươi năm để bố trí."

Ánh mắt trầm xuống, Sở Kiều nắm chặt túi sách, cười lạnh, "Ai cho ông có quyền làm như vậy?"

"Vì Kiều Uyển, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì." Quý Uẩn đứng lên, đối mặt với Sở Kiều, ánh mắt có chút giễu cợt.

"Thật sao?"

Sở Kiều khinh thường hỏi ngược lại, đôi môi hơi nhếch lên, "Nhưng ông không phải là Chu Du, mẹ tôi cũng không phải là Tiểu Kiều, các người nhất định không thể ở bên nhau!"

"Câm miệng!"

Chợt Qúy Uẩn giận tái mặt, ánh mắt hiện lên vẻ tàn khốc.

Nhìn thấy sắc mặt ông thay đổi, Sở Kiều không hề cảm thấy sợ. Cô nhướn lông mày, hỏi "Cha tôi ở đâu?"

"Ha ha......"

Quý Uẩn nhỏ giọng chế giễu, "Quả nhiên là con gái của Sở Hoành Sanh, phụ tử tình thâm."

Không để ý tới lời nói cười như không cười của ông, Sở Kiều nhìn ông chăm chú, nói: "Tôi muốn gặp ông ấy."

"Đương nhiên có thể để cho cô gặp."

Quý Uẩn nhếch môi, đưa tay vẫy vệ sĩ đứng ở đằng sau. Những người đàn ông mặc quần áo màu đen, lập tức đưa Sở kiều lên xe, lái xe từ nghĩa trang đi mất.

Lái xe màu đen về biệt thự, buổi sáng Quyền Yến Thác mới ký hợp đồng được có một nửa, trong lòng có chút không yên tâm nên lái xe về nhà. Anh cũng không nói là đã xảy ra chuyện gì, trong lòng lại càng lo lắng.

Nhấn mở khóa nhà tất cả đều rất bình thường.

"Sở Kiều!"

Quyền Yến Thác nhìn quanh phòng khách không nhìn thấy Sở Kiều, phòng bếp cũng không có ai.

Anh còn không kịp đổi giày, trực tiếp đi thẳng lên lầu. Cửa phòng ngủ không có đóng, anh đẩy cửa ra đi vào, bên trong trống rỗng, một bóng người cũng không có.

"Sở Kiều ——"

Lông mày Quyền Yến Thác cau chặt, đi sang phòng dành cho khách, cũng không có ai. Anh tìm tất cả các phòng trên tầng hai, cũng không nhìn thấy Sở Kiều.

Bước nhanh trở lại phòng ngủ, Quyền Yến Thác nhướn lông mày kéo tủ quần áo ra, quần áo bên trong đầy đủ, không có dấu hiệu bất thường nào, đồ vật trong phòng cũng không bị ai chạm qua.

Ánh mặt trời theo cửa sổ thủy tinh chiếu vào, rơi trên thảm trải nhà. Có đồ vật gì đó phản chiếu rất chói mắt, ánh mắt Quyền Yến Thác híp lại, khom lưng nhặt đồ vật trên mặt đất lên.

Viên đạn lạnh như băng đặt ở trên lòng bàn tay, Quyền Yến Thác nhìn chăm chú vòng cổ có viên đạn trong lòng bàn tay, ánh mắt thâm thúy nheo lại.

Đánh rơi được chiếc vòng cổ này tại chỗ này thì phải chịu một lực tác động mạnh mẽ. Quyền Yến Thác nhớ bình thường Sở Kiều vô cùng yêu thích sợi dây chuyền này, trong nháy mắt môi mím chặt.

Anh xoay người đi xuống lầu, vừa đi vừa lấy điện thoại ra cho người đi thăm dò tin tức.

Xe chạy ra khỏi biệt thự, hai tay Quyền Yến Thác nắm chặt tay lái, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng. Dám cả gan động vào vợ của anh, đây không phải là chán sống rồi sao?!

Chiếc xe màu đen chạy rất nhanh, rất nhanh đã có điện thoại gọi lại. Quyền Yến Thác đeo tai nghe để nghe điện thoại, sau khi nghe tra được manh mối, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Anh quay xe lại lái thẳng đến Qúy thị.

Bên ngoài tầng cao nhất của phòng làm việc, thư ký ngăn lại, nhưng khí thế của Quyền Yến Thác quá bức người, không có thể ngăn lại được.

Đùng ——

Một cước của Quyền Yến Thác đá văng cửa chính, thư ký nơm nớp lo sợ đi theo vào, "Thật xin lỗi tổng giám đốc, tôi không ngăn được người này."

"Đi ra ngoài đi!"

Nhìn thấy anh, Quý Tư Phạm nhếch môi, ánh mắt không hiểu.

Thư ký vội vàng đi ra, cũng đóng cửa lại.

"Sao anh lại tới đây?"

Lông mày Qúy Tư Phạm khẽ cau lại, thấy sắc mặt âm u của Quyền Yến Thác, chợt ý thức được không tốt.

"Không thấy Sở Kiều." Quyền Yến Thác cũng không vòng vèo, nói thẳng với anh.

Ánh mắt Qúy Tư Phạm trầm xuống, nhưng ngón tay mới vừa chạm được điện thoại trên bàn, tiếng chuông cũng vang lên.

"A lô?"

"Tổng giám đốc, Qúy Uẩn rời khỏi khách sạn không biết tung tích......"

Quý Tư Phạm nắm điện thoại, trong nháy mắt đôi môi mím chặt.

"Chuyện gì xảy ra?" Quyền Yến Thác nghe được nội dung trong điện thoại của anh, ánh mắt giống như Hoắc Diện Thạch* hiện lên vẻ tàn nhẫn.

*Hắc Diện Thạch: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.

"Quý Uẩn, chính là ông ta." Quý Tư Phạm buông điện thoại trong tay xuống, mím môi nói: "Năm đó, Kiều Uyển viết thư chính là viết cho người đàn ông đó."

Quyền Yến Thác giật mình, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lạnh lẽo. Anh nắm lấy cổ áo của Qúy Tư Phạm, quát: "TMD (mẹ nó) anh đã biết trước đúng không? Biết mà anh còn giấu diếm, nếu Sở Kiều có chuyện gì không may, tôi sẽ giết anh!"

Quý Tư Phạm đẩy tay anh ra, cũng không có phản bác, lông mày cau chặt lại.

Xe hơi màu đen dừng ở trước biệt thự, Sở Kiều bị tài xế kéo ra khỏi xe. Cô nhìn thấy căn biệt thự quen thuộc, trái tim như bị bóp chặt.

"Đi vào."

Vệ sĩ áp chế cô, đẩy cô vào cửa chính biệt thự. Quý Uẩn cũng theo vào, ngoài cửa có hai vệ sĩ trông coi.

"Cha!"

Cửa phòng đóng chặt được mở ra, Sở Kiều nhìn thấy Sở Hoành Sanh ở bên trong, vội vàng chạy vào.

"Kiều Kiều?" Sở Hoành Sanh nhìn thấy Sở Kiều cũng bị đưa đến, lông mày cau chặt hơn.

"Con không sao chứ?"

Nhìn thấy cơ thể của cha hồi phục lại, Sở Kiều không kìm nén được sự vui vẻ trong lòng. Ánh mắt cô nhếch lên, nhìn thấy người ở phía sau, kinh ngạc, "Làm sao cô cũng ở đây?"

Sở Nhạc Viện mím môi, buồn bã cúi đầu.

Thấy cha ở cùng một chỗ với Sở Nhạc Viện, ánh mắt thâm thúy của Sở Kiều híp lại, hình như cũng đoán được mục đích của Qúy Uẩn.

"Hiện tại cả nhà các người đã đoàn tụ." Quý Uẩn cười mỉm đi tới, chỉ là ý cười trong ánh mắt có chút cô đơn.

Lúc này Sở Nhạc Viện biết được nguyên nhân hậu quả, cô cất tiếng, nói: "Cha, người nhốt con ở chỗ này, Tư Phạm sẽ lo lắng."

"Tư Phạm sao?" Quý Uẩn quay đầu nhìn cô, trên môi hiện lên nụ cười sắc bén, "Nhạc Viện, ba cá với con, nhìn xem cuối cùng Tư Phạm quan tâm hay là không quan tâm con, thế nào?"

Năm ngón tay của Sở Nhạc Viện nắm chặt, nhìn theo ông hỏi: "Người muốn làm gì?"

Vệ sĩ đưa tới một chiếc điện thoại di động, Qúy Uẩn cầm lấy đưa cho cô, nói: "Gọi điện thoại cho Tư Phạm."

"Người thật sự muốn con gọi điện thoại?" Chân mày Sở Nhạc Viện cau lại nghi ngờ, cầm lấy điện thoại di động ông đưa, nắm chặt trong tay. Cô bất giác nhìn về phía Sở Kiều, lại thấy khuôn mặt trầm tư của cô.

"Con chỉ có một cơ hội duy nhất." Quý Uẩn cười ngồi xuống, nói: "Đừng nói là ba chưa nhắc nhở con."

Lòng bàn tay Sở Nhạc Viện nắm lại, ngón tay bấm số gọi. Điện thoại được kết nối, cô khẩn trương nghe tiếng chuông, những lời muốn nói đều mắc lại ở cổ họng.

"A lô?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói quen thuộc, khóe mắt Sở Nhạc Viện đỏ lên, nức nở nói: "Tư Phạm......"

"Là cô?" Bên kia điện thoại, Qúy Tư Phạm thuận tay mở loa ngoài của điện thoại, nói: "Cô đang ở đâu? Có phải cô đang ở cùng với Sở Kiều và Sở Hoành Sanh phải không?"

"Ừ." Sở Nhạc Viện cắn môi, "Chúng tôi đều ở cùng nhau."

Trong nháy mắt Quyền Yến Thác đụng phải cạnh bàn, rồi kiềm chế lại sự kích động, không phát ra tiếng. Anh nhìn về phía Qúy Tư Phạm ra hiệu anh tiếp tục nói chuyện.

"Các người ở đâu?"

Sở Nhạc Viện rơi nước mắt, còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại di động đã bị Quý Uẩn lấy đi.

"Tư Phạm, nghe rõ ràng không?"

Quý Tư Phạm nghe được giọng nói của ông, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, "Quý Uẩn, không được làm tổn thương bọn họ."

"Bọn họ?" Khóe miệng Qúy Uẩn nhếch lên, quan tâm hỏi, "Con trai, con nói bọn họ là chỉ người nào? Là Sở Nhạc Viện, hay Sở Kiều? Hay là đứa bé chưa ra đời?!"

Khuôn mặt tuấn tú của Qúy Tư Phạm trầm xuống, bởi vì lời nói của ông mà yên lặng.

Trong lời nói của Qúy Uẩn chứa ẩn ý uy hiếp, cho dù là ai cũng có thể nghe ra.

"Ông muốn như thế nào?" Đôi tay Qúy Tư Phạm đặt trên bàn, mím môi hỏi ông.

Nghe vậy, Quý Uẩn thấp giọng cười một tiếng, nói: "Con trai, thái độ này của con là như thế nào. Dù sao ba cũng là người nuôi con lớn, trong lòng con nghĩ như thế nào, không thoát khỏi đôi mắt của ba đâu."

Ông quay đầu đi, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt của Sở Hoành Sanh, cười nói: "Ba muốn Sở thị phá sản!"

"Không thể!"

Giọng nói của ông vừa ngừng, Sở Kiều liền bật thốt lên.

Quyền Yến Thác nghe được rõ ràng giọng nói của Sở Kiều, trái tim bóp chặt, trong lòng lửa giận cuồn cuộn.

Quý Uẩn không hề để ý tới cô, nói vào điện thoại: "Tư Phạm, ba muốn con mở một cuộc họp báo, trước mặt mọi người tuyên bố Sở thị phá sản, nếu không ba tức giận, sẽ không biết làm ra chuyện gì đâu!"

"A ——"

Trong điện thoại truyền đến một tiếng thét chói tai, Sở Nhạc Viện ôm bụng, tránh khỏi bàn tay của vệ sĩ, thét to: "Không cho các người làm hại đứa trẻ của tôi!"

Ánh mắt Qúy Tư Phạm tối sầm lại, năm ngón tay nắm chặt lại.

"Tư Phạm, giờ này ngày mai, ba sẽ gọi điện thoại lại cho con!" Giọng nói có vẻ lo lắng của Qúy Uẩn truyền đến, hiện lên tình huống bắt buộc, "Ba chờ tin tốt của con!"

Ba ——

Điện thoại bị tắt, tất cả âm thanh đều biến mất.

Đôi mắt đào hoa của Quyền Yến Thác khẽ híp lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào khuôn mặt của anh, "Quý Tư Phạm, anh nhất định phải mở cuộc họp báo này!"

Nghe được anh nói, Qúy Tư Phạm ngồi trên ghế xoay quay người, trong ánh mắt có chút buồn bã.

Tín hiệu điện thoại di động không tra được, hành tung của Qúy Uẩn cũng không có đầu mối.

Quyền Yến Thác cho người đi tìm, cũng không tìm được đầu mối cần thiết. Lúc trước Sở Kiều ngồi lên xe, không có giấy phép lái xe, mà xe kia rời khỏi chung cư liền mất dấu vết, không xác định được hướng đi.

Tuy xác định là bọn họ không rời khỏi thành phố Duật Phong, nhưng một thành phố to lớn này muốn tìm thấy người thì có chút khó khăn, hơn nữa cũng cần có thời gian nhất định.

Tốc độ tìm người của nhà họ Quyền rất nhanh. Nhưng Quyền Yến Thác nóng lòng, suy tính vấn đề thì có chút sai, anh chỉ tập trung toàn bộ tinh thần vào những chỗ hoang vu hẻo lánh, hoàn toàn bỏ qua thành phố phồn hoa đông đúc, thậm chí nơi đó cách anh rất gần.

Nếu không tìm được chỗ ẩn náu, như vậy tất cả điều kiện Qúy Uẩn đưa ra đều phải đồng ý.

Quý Tư Phạm bảo thư ký chuẩn bị để mở cuộc họp báo vào sáng ngày mai, Quyền Yến Thác cũng cho người đi tìm khắp nơi, dọc theo ngoại ô thành phố đến những nơi tối tăm âm u, đi tìm mọi nơi.

Chờ đợi trong lúc này là một cực hình.

Ban đêm đã buông xuống, trong biệt thự không có bật đèn, sợ những người hàng xóm xung quanh nghi ngờ.

Ban ngày Sở Nhạc Viện bị dọa sợ, lúc này đôi tay che bụng trốn ở bên giường, cũng không dám động đậy.

Trong phòng quanh năm không ai ở, âm u, không khí cũng không được tốt. Sở kiều quay đầu nhìn chăm chú vào đôi môi bị rách của ba, hỏi "Ba, người làm sao vậy?"

Sở Hoành Sanh dựa lưng vào đầu giường, gượng gạo cười, "Không có việc gì."

Bọn cô bị bắt tới đây ba ngày rồi, chưa từng được ăn đồ ăn, làm sao không có việc gì?

Sở Kiều đứng dậy đi tới bên cửa, đưa tay gõ cửa một cái, nói: "Chúng tôi đói bụng, muốn ăn thứ gì đó."

Người bên ngoài mở ra một khe cửa nhỏ, nhỏ giọng nói: "Quý tiên sinh đã phân phó, không thể đưa thức ăn cho các người."

"Vậy anh nói cho ông ta biết, nếu có người gặp chuyện không may, kế hoạch ngày mai của ông ta cũng không thể thành công." Sở Kiều nhếch môi, giọng nói chắc chắn.

Vệ sĩ kia suy nghĩ một chút, đóng cửa lại gọi điện thoại cho Qúy Uẩn. Phút chốc, anh ta lại mở cửa ra, chỉ đưa cho Sở Kiều một cái bánh mì, còn có nửa bình nước, sau đó lại khóa trái cửa.

Ba người một cái bánh mì, làm sao mà ăn đủ?

Sở Kiều tức giận xoay người, nhưng mà không thể làm gì được.

Cô đi tới bên giường, xé giấy bọc bánh mì ra, chia thành hai nửa, đưa cho ba trước, "Ba, ăn đi."

Sở Hoành Sanh nhìn đồ ăn trong tay cô, cũng không có nhận lấy. Sở kiều nhìn ra ý nghĩ của ông, vẫn đưa bánh mì cho ông.

"Cái này cho cô." Sở Kiều đưa nốt nửa bánh mì còn lại cho Sở Nhạc Viện.

Bị bỏ đói mấy ngày, Sở Nhạc Viện nhìn thấy đồ ăn, hai mắt sáng lên. Tay cô cũng đã đưa tới, đang chuẩn bị chạm đến, bắt ép chính mình thu tay lại.

"Không đói bụng?" Sở Kiều thấy cô thu tay lại, cúi đầu co rúc ở góc.

Sở Nhạc Viện cắn môi, không nói câu nào.

Đồ ăn chỉ có như vậy, tất nhiên là Sở Kiều vẫn tốt hơn so với bọn họ. Cô chỉ là chưa ăn có hai bữa, vẫn có thể chịu đựng được.

"Cô muốn cho đứa bé bị đói?" Sở Kiều lại giơ bánh mì lên.

Phút chốc, Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, ánh mắt do dự, "Cô ăn đi."

"Dừng!" Sở Kiều bĩu môi, thuận miệng nói: "Từ nhỏ đến lớn, cô không phải thích nhất là giành đồ với tôi à, thế sao lần này lại không giành?"

Nghe được lời của cô..., Ánh mắt Sở Nhạc Viện có chút buồn bã.

Nhìn thấy cô ấy cúi đầu, Sở Kiều thở dài, nhét bánh mì vào trong tay cô ấy, nói: "Quan trọng nhất vẫn là đứa nhỏ."

Chỉ vì câu nói này của cô, khóe mắt Sở Nhạc Viện đỏ lên cầm bánh mì lên, đưa vào miệng ăn như hổ đói. Một phần nhỏ như vậy, làm sao có thể ăn no, thậm chí còn không đủ nhét kẽ răng!

Ba người chen chúc trên một cái giường, cả cơ thể tựa vào nhau. Mặc dù ăn không no, nhưng có một chút đồ ăn ở trong bụng, tinh thần chống đỡ trong mấy ngày của Sở Nhạc Viện cũng tiêu hao rất lớn.

Cô ấy dựa vào bả vai của Sở Hoành Sanh, dần dần nhắm mắt lại.

Sở Hoành Sanh khó khăn nâng tay trái lên, đắp chăn lên cho cô, khẽ thở dài.

"Ba, người đang nhớ chuyện gì vậy?" Sở Kiều cũng dựa vào ba, cô nhìn vào ánh mắt u buồn của Sở Hoành Sanh, lại nghĩ tới yêu cầu của Qúy Uẩn, cảm giác trong lòng có chút phức tạp.

Vì giành lại Sở thị, cô hao tổn bao nhiêu tâm trí. Nhưng nếu như ngày mai Quý Tư Phạm tuyên bố Sở thị phá sản, tất cả những gì cô cố gắng, không phải tất cả đều đổ sông đổ bể rồi sao?

"Kiều Kiều, đừng nghĩ nhiều như vậy." Sở Hoành Sanh khoác chăn lên trên người cho cô, nói: "Nếu như không gánh nổi Sở thị, ba cũng không oán giận ai cả."

Dùng sức hít mũi, Sở Kiều dựa vào ba, cảm giác trong lòng khó tả. Cô chỉ sợ, mục đích của Qúy Uẩn, không phải là phá hủy Sở thị! Có lẽ, mục đích của ông lại kinh khủng hơn?!

Đưa tay chạm phía sau cổ, Sở Kiều sờ tới vết thương lưu lại, còn có chút đau xót. Buổi sáng bị bắt đi, cô chỉ có dứt đứt sợi dây chuyền, dùng cái này nói cho Quyền Yến Thác, cô gặp phải nguy hiểm.

Mặc dù mới vừa rồi Qúy Uẩn gọi điện thoại trong này, chỉ có giọng nói của Qúy Tư Phạm, nhưng Sở Kiều mơ hồ cảm giác, Quyền Yến Thác cũng ở ngay bên cạnh điện thoại.

Thậm chí, khi Sở Kiều nhắm mắt lại cũng có thể thấy được từng cái cau mày của anh, còn có anh cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Sở Kiều, bảo vệ tốt cho mình, chờ chồng em tới cứu em."

Sở Kiều nhếch môi, khóe mắt nóng lên có một chút ê ẩm. Cô biết, nhất định Quyền Yến Thác sẽ tìm được bọn cô.
Bình Luận (0)
Comment