Thực Hoan Giả Yêu

Chương 41

Editor: Ngọc Diễm Hepc.

Biệt thự trang hoàng tinh xảo, so với nhà cô thuê, quả thật khác biệt một trời một vực. Ra cửa có xe chở, có hộ vệ đi theo, nên đây là thời gian thật tốt đẹp và thoải mái?

Nhưng mà Sở Kiều kìm nén muốn chết!

Tu dưỡng mấy ngày cảm mạo đã hết hoàn toàn, nhưng cô lại rơi vào nhà tù này, cũng trốn không thoát. Ra vào đều có hộ vệ đi theo, chỉ có ở phòng ngủ mới có thể miễn cưỡng bỏ qua cho.

Mỗi bữa cơm đều có chuyên gia đưa tới, bữa cơm thường không lặp lại, chăm sóc đầy đủ mọi thứ. Sở kiều tự giễu, cô nên cảm tạ sao? Cảm tạ người đàn ông kia suy nghĩ chu đáo, chăm sóc cẩn thận.

Sáng sớm, cô nhìn gương rửa mặt, đột nhiên phát giác trên cổ có vài chỗ có vết đỏ. Nhớ tới đêm đó bị anh đè ở phía dưới, sắc mặt cô chợt trầm xuống.

Điện thoại của Tô Lê đúng hạn gọi tới, giọng nói lộ ra vui mừng: "Con nhóc này, cô muốn kết hôn à? Nhất định phải để cho tôi làm phù dâu, tôi muốn lễ phục tốt nhất, số đo vừa vặn thân mình........."

"Ai nói tôi muốn kết hôn?" Sở Kiều cau mày, vẻ mặt lo lắng.

"Là Quyền gia nhà cô nói," Tô Lê không có nghe ra giọng nói của cô không bình thường, tự ý nói: "Anh ấy còn nói cô gần đây thân thể không thoải mái, phải tịnh dưỡng nhiều, không thể tới công ty! Ôi, nha đầu chết tiệt này coi như là được lời, ai có thể nghĩ tới ông chồng Quyền gia như thế lại có thể chăm sóc thật tốt như vậy!"

Nghe vậy, Sở Kiều cười lạnh liên tục, thật muốn xé nát bộ mặt kinh tởm của anh. Hôm nay coi như cô khóc lóc tố cáo, cũng không có ai tin tưởng người đàn ông này làm ác, chỉ biết oán giận cô đang ở trong phúc mà chẳng biết hưởng.

Qua loa nói mấy câu với Tô Lê, Sở Kiều tắt điện thoại.

Cảm xúc đè nén tới cực điểm, tóm lại cần buông thả.

Giây lát, cô ăn mặc chỉnh tề, xách theo ví da đi ra biệt thự, hộ vệ lái xe tới đây, một tấc cũng không rời đi theo hai bên.

Đi tới trung tâm thành phố, Sở Kiều nhàm chán đi dạo ở cửa hàng, hai ngày nay cô đều như vậy giết thời gian, hung hăng cà thẻ, mặc dù biết không động đậy đến chút gân cốt của anh, rồi lại không cam lòng.

Ngồi chờ chết cảm giác quá khó khăn, cô liếc nhìn hộ vệ sau lưng, bọn họ trước sau duy trì im lặng cự ly không gần không xa.

Thuận tay cầm lên khăn quàng cổ trên quầy tơ tằm, Sở Kiều nhanh chóng chọn lựa mấy cái, sau khi cà thẻ không hề rời đi, nhỏ giọng phân phó nhân viên phục vụ mấy câu. Mặc dù không hiểu, nhưng khách hàng yêu cầu, cũng phải làm hài lòng.

Thời điểm khi nhân viên phục vụ cầm khăn quàng cổ tơ tằm làm thành tặng phẩm phát ra, rất nhanh không ít người tới xúm lại.

Trước quầy có bước tường người chen chúc, hộ vệ ý thức được có cái gì không đúng, đẩy đám người xông lại, lại phát giác bóng dáng của Sở Kiều biến mất không thấy đâu nữa.

Giờ cơm tối, Quyền Yến Thác đúng lúc về nhà.

Tối nay ba trở về sớm một chút, ngồi ở trước bàn, hình như đang đợi anh.

"Ba!" Quyền Yến Thác đổi giày đi tới, vẻ mặt lạnh lùng. Anh quét mắt vào phòng bếp, thấy bóng dáng mẹ đang bận rộn, bà nội chống gậy, cùng Lan Di nói thầm cái gì.

"Chuyện đính hôn, chuẩn bị như thế nào rồi?" Quyền Chính Nham để tờ báo xuống, nghiêm trang hỏi anh.

Quyền Yến Thác gật đầu một cái, nói sự thật: "Rất thuận lợi."

"Vậy thì tốt, " Quyền Chính Nham có thâm ý khác nhìn anh một chút, "Yên Nhiên đã trở về, các con đã gặp mặt sao?"

Ba vẫn như cũ nắm giữ toàn cục, anh không có năng lực chống cự.

"Đã gặp qua."

Quyền Chính Nham ngược lại không có nổi giận, hai mắt thâm trầm mấy phần: "Còn nhớ con đối với ba cam đoan, không để cho ba động thủ!"

Gương mặt tuấn tú Quyền Yến Thác buông xuống, tóc rơi lộn xộn che kín cặp mắt giống như Hắc Diệu Thạch kia, năm ngón tay thon dài của anh nắm lại, dùng sức nắm chặt thành quyền.

Trong túi điện thoại di động reo, Quyền Yến Thác nghe được lời nói của hộ vệ, sắc mặt khó coi rời khỏi nhà.

......

Đẩy cửa nhà ra, khắp phòng có mùi thơm, Hạ Yên Nhiên thay dép xong đi về phía phòng bếp: "Mẹ, thơm quá!"

"Trở về rồi à." Văn Mạn không có quay đầu lại, trong tay cầm cái xẻng kêu lách cách vang dội, "Yên Nhiên, con gọi điện thoại cho Triển Bằng, xem nó ra ngoài chưa? Mẹ đã nhắn tin cho trợ lí Lưu rồi."

Hạ Yên Nhiên cau mày, trầm giọng nói: "Gần đây rất bận, đừng quấy rầy công việc của anh ấy."

Văn Mạn xào kỹ món ăn, múc vào trong dĩa, "Bận rộn nữa cũng phải ăn cơm, nhanh đi gọi điện thoại!"

Trở lại phòng ngủ, Hạ Yên Nhiên lấy điện thoại di động ra, do dự bấm: "Triển Bằng, đã quấy rầy anh."

Điện thoại đầu bên kia âm thanh ôn hòa, lộ ra nhàn nhạt ấm áp: "Không có việc gì, anh hiện tại đang ở dưới lầu nhà em."

Nghe vậy, Hạ Yên Nhiên vội vàng cúp điện thoại, chạy đi mở cửa.

Văn Mạn bưng món ăn ra ngoài, thấy được anh ấy đang đi vào, mặt tràn đầy vui vẻ: "Triển Bằng tới rồi, nhanh đi rửa tay, lập tức ăn cơm."

"Bác gái." Triển Bằng lễ phép chào hỏi. Anh ấy mặc tây trang đậm màu, tướng mạo anh tuấn, khi giơ tay nhấc chân phong thái ưu nhã.

Bữa ăn tối trên bàn, Văn Mạn không ngừng gắp thức ăn cho anh ấy, "Ăn nhiều một chút, xem con bình thường công việc quá bận rộn, cũng mệt mỏi mà gầy đi."

"Hoàn hảo." Triển Bằng gắp lên một khối sườn bỏ vào trong chén người bên cạnh, "Em làm sao không ăn?"

Hạ Yên Nhiên khẽ hồi hồn, vội cúi đầu dùng bữa, tránh ánh mắt lợi hại của mẹ.

Sau bữa cơm chiều, anh ấy đơn giản ngồi một chút, rồi mới đứng dậy cáo biệt. Hạ Yên Nhiên mặc xong áo khoác, đưa anh ấy xuống lầu.

Dưới lầu dừng một chiếc xe màu đen, tài xế mở cửa xe ra, "Thư ký Triển, chúng ta đến thẳng phi trường sao?"

Triển Bằng gật đầu, không có nhiều lời.

Mắt thấy tài xế ngồi vào trong xe, Hạ Yên Nhiên bất đắc dĩ mở miệng: "Thật xin lỗi, để cho anh trước khi đi công tác còn phải đi đến đây một chuyến!"

Người đàn ông cúi đầu, tầm mắt vừa vặn rơi vào mi mắt của cô, "Mấy ngày không có tới thăm bác gái, lẽ ra nên tới đây."

"Triển Bằng!" Hạ Yên Nhiên thở dài, theo dõi tròng mắt đen lóe sáng của anh, áy náy nói: "Một năm qua muốn anh diễn trò với em, thật là rất xin lỗi! Anh yên tâm, em sẽ sớm tìm cơ hội cùng mẹ giải thích rõ."

Triển Bằng đứng ngược chiều ánh sáng, nghe được lời của cô..., ánh sáng nơi đáy mắt ảm đạm xuống. Vẻ mặt anh ấy không nhìn ra chút phập phồng nào, giọng nói vẫn như cũ dịu dàng: "Yên Nhiên, không nên gấp, từ từ đi."

Hạ Yên Nhiên buôn xuống, trên mặt khó nén mấy phần khổ sở. Triển Bằng cùng với cô ấy học chung đại học, hôm nay anh thân là bí thư thị trưởng, tiền đồ vô lượng, mà bọn họ chỉ có thể coi là bạn thân, không còn gì khác.

Vào nhà, mẹ đã sớm thu dọn thỏa đáng, ngồi ở trên sô pha xem ti vi, "Tới đây, mẹ có lời muốn nói với con."

Hạ Yên Nhiên đi sang ngồi, lại nghe lời nói nhàm tai của mẹ: "Con chủ động hẹn một thời gian, mẹ cùng nhà họ Triển gặp mặt, quyết định ngày kết hôn. "

"Mẹ!" Hạ Yên Nhiên nhăn mày, "Không nên như vậy được không?"

Văn Mạn nhìn chằm chằm vào mắt con gái, vẻ mặt sắc bén: "Con có phải hay không lại đi gặp quyền yến thác? Yên Nhiên, con quên nhà chúng ta những năm này chịu khổ rồi sao?"

Hạ Yên Nhiên đứng lên, nhìn về ánh mắt mất mác của mẹ, "Mẹ dùng chính mình và ba hai cái mạng buộc con, con như thế nào lại không nhớ?!"

Quẳng xuống những lời này, cô ấy trở lại phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.

Văn Mạn ngồi ở trên sô pha, cảm xúc vẫn còn rất kích động, hai tay xuôi bên người hung hăng nắm chặt.

Từ cửa hàng đi ra, Sở Kiều một đường đi từ từ. Trên người cô không có tiền mặt, chỉ có tấm thẻ kim cương kia.

Ban đêm gió lạnh thổi lên, cô lấy áo khoác che kín, vẫn cảm thấy lạnh. Bụng đói kêu vang, trên người lại không có tiền, người khác đều là vui mừng phấn chấn hướng nhà chạy về, duy chỉ có cô, có nhà cũng không thể trở về. Thành phố lớn như vậy, cô lại không nhà để về!

Hết chương 41.
Bình Luận (0)
Comment