Thực Hoan Giả Yêu

Chương 56.2

Cơm mừng năm mới hằng năm của nhà họ Quyền đều từ một tay dì Lan chuẩn bị. Bà hiểu rõ khẩu vị của tất cả mọi người trong nhà, chuẩn bị thức ăn rất hợp khẩu vị. Gần tới tối, tiếng pháo đì đùng. Trước bàn ăn cơm, thức ăn nóng hổi được mang lên, lập tức có không khí mừng năm mới.

"Nhóc Quyền!" Bà cụ gọi cháu trai, tâm tình không tệ: "Đi mở bình rượu."

"Nội không thể uống rượu." Quyền Yến Thác ngồi không nhúc nhích, phản bác.

Bà lão vung gậy đánh tới, sắc mặt trầm xuống: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Bà còn không sai được con à?!"

Quyền Yến Thác chán nản thở dài một hơi, né tránh gậy của bà, đứng dậy đến tủ rượu đi tìm rượu. Anh lấy ra một chai Mao Đài, mở bình xong chỉ rót đầy một ly cho bà cụ: "Chỉ một ly thôi."

"Nhảm nhí!" Bà cụ mất hứng, nhưng không có trách mắng. Quả thật là thầy thuốc từng dặn dò là không nên uống rượu, trong lòng bà rõ ràng, có chừng có mực là tốt rồi.

Dì Lan nhìn thấy bà cụ vui vẻ, cũng không ngăn, cẩn thận ở bên cạnh phục vụ.

Nghe mùi thức ăn thơm lừng, Sở Kiều đã sớm cảm thấy đói bụng. Cô chờ đến lúc bà cụ đưa đũa hậu, mới cầm đũa lên gắp thức ăn.

Giữa bàn là món cá hấp, mùi thơm xông vào mũi, đũa đầu tiên của Sở Kiều xuống tay ngay vào đĩa cá. Miếng cá trơn mềm trắng nõn tươi đẹp, phối hợp với mùi vị chua cay tê người thật mê người.

Sở Kiều đang kẹp miếng cá định đưa vào trong miệng, trên đường lại bị một đôi đũa cướp đi.

"Này!" Mắt thấy Quyền Yến Thác bỏ miếng cá vào miệng, Sở Kiều cau mày: "Sao lại lấy của em?"

Người đàn ông nào đó nhìn cô một chút, ánh mắt sắc bén, "Thức ăn cay, em có thể ăn được không?"

Sở Kiều bĩu môi, có điểm chột dạ: "Em chỉ ăn một ít."

Cô lại đưa đũa gắp, nhưng vẫn bị người nào đó cướp đi, "Một chút cũng không được ăn! Ngã bệnh lại phiền đến anh!"

Dứt lời, anh gắp lên một khối cá hấp thả vào trong chén của cô, cười nói: "Ăn cái này đi, đây cũng là cá."

Sở Kiều tức giận, đây sao có thể gọi là giống nhau?

Nhưng cô chỉ cần suy nghĩ muốn động đũa gắp thức ăn cay, đều sẽ bị Quyền Yến Thác hung hăng chặn lại, tuyệt đối không cho cô nửa điểm cơ hội.

Một bữa cơm thật, Sở Kiều lại ăn chẳng mấy vui vẻ. Cô đã rất lâu không được ăn cay, gần sang năm mới cũng không cho người ta ăn, thật đáng hận!

Dì Lan đứng ở bên cạnh cười thầm, bà cụ cũng ít lời không lên tiếng, hứng thú quan tâm nhìn hai người cãi vả.

Ăn cơm tối xong, Sở Kiều còn đang tức giận, cô ngồi ở trên sô pha xem ti vi, không nói câu nào.

Tinh thần bà cụ rất tốt, cũng cùng với bọn họ xem ti vi đón giao thừa. Quyền Yến Thác nằm ở trên sô pha, hơi ngủ gật.

"Nhóc con." Bà cụ họ Quyền gọi cô, Sở Kiều kinh ngạc, không ngờ bà lại gọi cô như thế.

Cô đi sang ngồi cạnh, khóe miệng khẽ nhếch cười: "Bà tìm con có việc gì ạ?"

Bà cụ ngồi nghiêm chỉnh, nhỏ giọng hỏi cô: "Hôn lễ của con và nhóc Quyền định lúc nào thì làm?"

Không ngờ hỏi cái này, Sở Kiều có chút hoảng hốt, do dự nói: "Bà nội, tạm thời...... con vẫn chưa muốn."

Ánh mắt của cô nghiêm túc, sóng mắt của bà cụ khẽ động, cũng không có tức giận, cũng không có chỉ trích cô.

Liếc mắt nhìn người nằm trên sô pha, bà lão lộ ra ý cười hiếm có: "Nhóc Quyền khi dễ ngươi  sao?"

Khi dễ sao?

Sở Kiều cảm kích mắt thần của bà nội, khẳng định gật đầu một cái.

Thấy cô như thế, bà cụ đến ôn hòa, đáy mắt lại ẩn chứa sự cưng chìu: "Có muốn thắng nó hay không?"

Cái này Sở Kiều thật chưa từng nghĩ tới, ánh sáng trong mắt cô bắn ra bốn phía, hỏi tới: "Nội có tuyệt chiêu gì ạ?"

Dì Lan nhìn thấy hai người bọn họ một xướng một họa nói chuyện, lắc đầu nhìn về phía Quyền Yến Thác đang mê ngủ, ánh mắt đồng tình. Bà cụ thiên vị, ngày sau cậu Quyền không dễ chịu a!

Hướng về phía cô ngoắc ngoắc tay, Sở Kiều vểnh tai ra nghe, nghe được lời bà nội nói cho cô biết, mắt hạnh trừng trừng.

Người trên sô pha có dấu hiệu tỉnh giấc, bà cụ thu hồi nụ cười, làm như chuyện gì cũng không xảy ra.

Gần tới mười hai giờ, Quyền Yến Thác mặc áo khoác vào, sai người giúp việc chuẩn bị dây pháo và pháo bông.

Liếc mắt nhìn Sở Kiều, anh cầm áo khoác lên ném cho cô, "Mặc vào, dẫn em đi  nã pháo!"

Trong đình viện bày đầy pháo hoa, Quyền Yến Thác đốt hương, xoay người lại đốt dây nối pháo. Tia lửa vẩy ra ngoài, người đàn ông linh hoạt lắc mình né tránh, nhảy lên đài cao.

Đùng ——

Pháo hoa khổng lồ bay lên không, trượt ra ánh sáng bạc thật dài. Trong bầu trời đêm nở một mảnh hoa bạc pháo bông.

Sở Kiều ngẩng đầu lên, đập vào mắt ánh sáng vạn trượng, cô nhìn, hốc mắt dần dần ướt át. Pháo hoa trở nên mơ hồ, trong cổ họng ê ẩm khó chịu.

Còn nhớ rõ khi còn bé mừng năm mới cùng bà ngoại, mỗi khi đến lúc này các bé gái nhà hàng xóm đều được ba ôm, cùng nhau đốt pháo trúc. Nhìn những đứa bé kia mặt cười vui, nghe bọn họ vui sướng cười, Sở Kiều bịt lấy lỗ tai chạy về nhà, khóa mình ở trong phòng cả đêm cũng không đi ra.

Sau này chưa qua năm, giao thừa nào chắc chắn cô cũng sẽ núp ở trong phòng không ra cửa, ai kêu cũng không đi ra ngoài.

Không nhìn cũng sẽ không hâm mộ, Sở Kiều vẫn luôn thôi miên mình như vậy.

Khoảnh khắc đẹp nhất khi pháo hóa bay lên trời, Quyền Yến Thác bất giác quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, lại thấy cô ngơ ngác nhìn chằm chằm bầu trời đêm, trên mặt không có chút biểu cảm.

"Thấy đẹp không?" Quyền Yến Thác đi tới bên người cô, tới gần mới phát giác hốc mắt cô hồng hồng.

Anh tháo bao tay ra, vẫy vẫy trước mắt cô: "Chói mắt sao?"

Sở Kiều cúi đầu né tránh, giọng nói khàn khàn: "Không có việc gì, không có việc gì."

Mặc dù trong lòng cô cố che giấu, Quyền Yến Thác vẫn có thể nhìn ra được như vũ. Anh nhớ tới lần trước ở Sở gia, nghe được những lời Sở Kiều nói, hình như trong lòng đã hiểu rõ ràng mấy phần.

Đưa tay ôm cô vào trong ngực, Quyền Yến Thác đeo bao tay vào tay cô, lôi nàng đến trước chỗ dây pháo, nắm cổ tay của cô đưa tới, dạy cho cô: "Lần này em tới châm pháo."

Sở Kiều từ chối mấy lần, không thoát khỏi, bàn tay của anh ấm áp, dẫn dắt tay nhỏ bé của cô từng chút, đốt pháo lên.

Đùng ——

Pháo hoa lần nữa bay lên không, nở rộ sáng chói ở chỗ cao nhất.

Người đàn ông phía sau bọc cô  vào trong ngực, Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn sang, khóe môi mím chặt từ từ nở nụ cười.

Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm lúm đồng tiền bên má cô, ánh mắt nhu hòa hơn. Nụ cười xuất phát từ nội tâm của cô, ít đến đáng thương, đột nhiên anh cảm thấy, anh có nghĩa vụ làm cô cười, ít nhất ở trước mặt anh, cô phải có nụ cười rực rỡ như vậy.

Chỗ sâu trong lòng không hiểu sao chợt rung động. Loại cảm xúc lóe trong chớp mắt ấy khiến anh mất hồn.

Mười hai giờ đã qua, một năm mới lại đến.

Dù sao bà cụ cũng lớn tuổi, chịu đựng qua nửa đêm cũng không tốt lắm, có dì Lan hầu hạ trở lại phòng ngủ.

Ngồi ở bên giường, dì Lan bưng tới một chậu nước ấm, cho ngâm chân cho bà cụ.

"Ngài đi ngủ sớm một chút, hôm nay mệt rồi." Bà cụ hơi nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên nụ cười.

Dì Lan thấy tâm tình bà tốt, không khỏi nhiều lời hai câu: "Ngài có phát hiện không, khi cậu chủ Quyền nhà chúng ta cùng cô chủ ở chung một chỗ, hai người rất xứng đôi, vừa nói vừa cười."

Bà cụ mở mắt ra, liếc nhìn dì Lan, chỉ cười không nói.

"Như vậy thì ta yên tâm." Dì Lan lau chân cho bà cụ, cảm khái nói: "Khi đó chuyện của nhà họ Hạ nháo lên, nhìn bộ dạng kia của cậu chủ Quyền, thật sự cho rằng cậu ấy sẽ......"

"Sẽ không!" Bà cụ hếch mày, vẻ mặt chắc chắn: "Nhóc Quyền nhìn rất ác độc, thật ra thì lòng nó rất mềm yếu! Chuyện của nhà họ Hạ, mặc dù nó không nguyện ý, nhưng cũng không có cách nào khác. Ai bảo nó họ Quyền, trách nhiệm  này trong lòng nó hiểu rõ hơn bất kỳ ai!"

"Dạ." Dì Lan tán dương gật đầu một cái, nói: "Cùng là ngài xem rất đúng. Nhưng dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu là trong lòng cậu chủ Quyền còn có niệm tưởng gì, có thể về sau...... hay không"

Dì Lan nói tới liền dừng, dù sao bà là người ngoài, nói cái gì cũng không thể vượt qua khuôn phép.

Bà cụ không có mở miệng, dựa vào đầu giường lần nữa nhắm mắt lại.

Phục vụ bà xong, dì Lan vặn nhỏ đèn ngủ lại, bưng chậu nước rời đi.

Trong phòng ngủ trên lầu, Sở Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ở mép giường, rầu rĩ nói: "Cho em ngủ ở phòng khách được không?"

"Không được!" Ánh mắt Quyền Yến Thác trầm xuống.

Hoàn cảnh nơi này xa lạ, hơn nữa bà nội cũng ở đây, Sở Kiều công khai ở chung một phòng với anh, thật sự thẹn thùng.

"Tới đây."

Quyền Yến Thác xoay mình lên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: "Em đang tính đứng một đêm à?"

Mắt thấy anh đã quyết tâm, Sở Kiều cũng không cãi cọ. Dù sao mỗi lần đều nói nhưng mà với anh cô cũng không muốn phí lời.

Nằm ở bên cạnh anh, Sở Kiều khẩn trương không dứt, chỉ sợ anh làm ra chuyện gì, bị người ta nghe được.

"Tối nay phải ngủ thật ngon." Cô đánh đòn phủ đầu, phòng bị theo dõi anh.

Quyền Yến Thác thấp giọng cười một tiếng, khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị: "Đúng vậy, ngủ cho "ngon."

Khi đang nói chuyện, anh kéo Sở Kiều lại, đè cô dưới thân thể.

"Không ——"

Sở Kiều cả kinh thất sắc, hai tay đẩy lồng ngực của anh, tức giận nói: "Quyền yến thác, không thể!"

"Không thể cái gì?"

Nhìn đến nụ cười nơi đáy mắt  anh, lửa giận ở đáy lòng Sở Kiều dâng cao. Ở nhà bị anh lấn áp còn chưa tính, hôm nay ở chỗ này còn bị anh khi dễ, trong lòng cô không phục!

Đột nhiên, cô nghĩ đến mấy lời mới vừa rồi bà nội tiết lộ, đáy mắt thoáng qua vẻ giảo hoạt.

Sở kiều nhẹ nhàng hít một hơi, hai mắt đen nhánh sáng ngời nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.

Thấy nụ cười mỉm này của cô, đáy mắt Quyền Yến Thác thoáng qua cái gì, không đợi anh chất vấn, lại nghe giọng nói mang ý cười của cô vang ở bên tai.

"Mao Mao ——" (Chíp Bông!, ahihi, thặc là một biệt danh "dũng mãnh", mà đồng bào nghĩ nên để "Chíp Bông" hay "Mao Mao" sẽ ắn tượng hơn nè)

Đôi mắt giống như ngọc thạch đen của người nào đó híp một cái, lạnh lẽo nổi lên bốn phía, "Người nào nói cho em?"

"Bà nội a!" Sở Kiều cười đến nghẹn, đáy mắt lóe sáng loáng, lại gọi: "Mao Mao!"

"Câm miệng! ——"

Sắc mặt Quyền Yến Thác đen thui, cắn răng nghiến lợi, phải ăn tươi nuốt sống cô!

Tên mụ này khiến Quyền Yến Thác thống hận cả đời. Kể từ anh hiểu chuyện về sau, không ai còn dám kêu lên, nhưng tối nay bà nội nói cho Sở Kiều, cái này tỏ rõ muốn hạ thấp mặt mũi của anh a!

Bà lão này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!

Mắt thấy bộ dáng nổi trận lôi đình của anh, trong lòng Sở Kiều âm thầm nói hả giận a! Bình thường đều là anh cao cao tại thượng,chưa từng thấy anh chật vật lúng túng như vậy!

Đẹp mắt a, thật là đẹp mắt!

Quyền Yến Thác buông ra dưới thân ra, sắc mặt âm ngoan nằm ở một bên, ánh mắt nhìn cô càng thêm hung ác.

Mới đầu Sở Kiều có hơi sợ, nhưng là nghĩ đến tên mụ của anh, trong lòng cô lại có mấy phần khuyến khích. Pháp bảo a, tuyệt đối là pháp bảo, có thể áp chế khí thế phách lối của anh!

"Ngủ ——"

Trong lúc bất chợt, người nào đó giơ tay lên tắt đèn bàn, không muốn nhìn lại gương mặt cười hả hê của cô.

Sở Kiều che miệng, cười đến sắp nội thương. Cô nhìn chằm chằm người đàn ông hờn dỗi bên cạnh, từ từ bình phục tâm tình.

Ngoài cửa sổ còn có trận trận pháo, Sở Kiều giơ tay lên sờ sờ mặt của anh, nhẹ giọng nói: "Ngoan ngoãn đi ngủ a, chỉ cần anh không phải náo, em sẽ không kêu á!"

Tiếng hít thở của người đàn ông trở nên trầm thấp, Sở Kiều nhanh nhẹn im miệng trước khi anh nổi cáu. Cô đưa lưng về phía phía, ý cười trên khóe môi lại che giấu không được.

Năm nay giao thừa, mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng lại là giao thừa vui nhất của cô.

Thì ra cảm giác xem pháo hoa lại là như vậy.

Khẽ nở môi cười, Sở Kiều chậm rãi nhắm mắt lại, lâm vào mộng đẹp.

Cho đến người bên cạnh hô hấp đều đều, Quyền Yến Thác mới xoay người, anh liếc qua bộ dạng ngủ say của cô, mày kiếm nhíu chặt. Cái tên mụ này là ai đặt cho anh, anh thật muốn hộc máu!

Buổi sáng mùng một đầu năm, Sở Kiều đúng hạn rời giường. Cô mới vừa đi tới cầu thang, liền nghe được có tiếng cười vui.

"Bà ngoại, con là người đầu tiên tới chúc tết đấy!"

Bước chân Sở Kiều dừng một chút, giọng nam quen thuộc ấy khiến cho sắc mặt cô càng thay đổi.

Bà cụ ngồi nghiêm chỉnh, khóe miệng khẽ chứa đựng nụ cười.

Trì Việt ngồi ở bên người bà, cùng đi còn có Phùng Thiên Chân: "Bà ngoại, con cũng muốn bao tiền lì xì."

Bà cụ họ Quyền cười cười, kêu dì Lan nói: "A Lan, chuẩn bị xong chưa?"

"Tốt lắm, tốt lắm." Dì Lan móc bao lì xì chuẩn bị sẵn từ hôm qua ra, đưa cho bà cụ.

Quyền Yến Thác nhìn thấy Sở Kiều xuống, lập tức gọi cô: "Tới đây."

Phùng Thiên Chân là một đứa nhỏ dễ quen thuộc, nhìn thấy Sở Kiều, lập tức chạy tới, "Chị chính là chị dâu cả?"

Sở Kiều chưa từng gặp cô, ngẩn người.

Trì Càng vượt lên trước kéo cô sang, giới thiệu với Sở Kiều: "Cô ấy là Phùng Thiên Chân."

Hình như bất mãn với cách anh giới thiệu, Phùng Thiên Chân chủ động đưa tay, nhìn Sở Kiều cười nói: "Em là vị hôn thê của Trì Việt, chị dâu cả a, về sau chị gọi em là Thiên Chân là được."

Nghe được lời của cô, Sở Kiều cười thấu hiểu, bắt tay với cô: "Thiên Chân, chào em."

Tâm tình của bà cụ cực tốt, đem bao tiền lì xì nhất nhất chia cho bọn họ.

Đầu nămm sáng sớm phải ăn sủi cảo, làm như vậy là tìm may mắn. Dì Lan duổi anh em bọn họ ra sân đốt pháo.

Cổng đình treo pháo đỏ, Trì Việt quẹt mồi đang muốn đốt, lại nghe có người chạy mau ra ngoài.

"Để cho tôi đốt, để cho tôi đốt!"

Sở Kiều cười tủm tỉm đã chạy tới, ánh mắt tỏa sáng, "Để cho tôi đốt được không?"

Tối qua đốt pháo hoa khiến cô thích thú lắm, Quyền Yến Thác cười cười, lấy hộp quẹt trong tay Trì Việt, dắt tay cô, giống như tối hôm qua vậy, bàn tay bọc bàn tay nhỏ bé của cô, hướng dẫn cô cùng nhau đốt.

Dây pháo khá ngắn so với pháo hôm qua, dây hết liền nổ bốp bốp lên.

Sở Kiều hét lên một tiếng, xoay người lại nhào vào trong ngực Quyền Yến Thác.

Trì Việt bình tĩnh nhìn bọn họ, trong đôi mắt nội liễm lướt qua mất mát nồng đậm.

Đối diện ngoài viện, có một chiếc xe màu đen, Hạ Yên Nhiên định sang chúc tết ngồi ở trong xe, thấy rõ phía trước hai người ôm nhau, mặt đẹp hoàn toàn trắng bệch.

Cô không có xuống xe, nổ máy, lái xe đi thẳng.

Đốt hết pháo, Sở Kiều chạy vào nhà, giúp một tay đi nấu sủi cảo.

Khóe mắt Quyền Yến Thác vừa vặn thấy đuôi xe đi xa, sắc mặt lập tức đổi một cái. Bất giác, anh nắm chìa khóa xe, định ra cửa, lại bị Trì Việt đưa tay kéo.

"Anh!" Ánh mắt Trì Việt sáng rỡ, theo dõi ánh mắt của anh, hỏi: "Sủi cảo sắp cho vào nồi rồi, anh muốn đi nơi nào?"

Quyền Yến Thác ngớ người, nhìn đi xa sườn xe, năm ngón tay từ từ thu lại.

Ngoài viện đậu chiếc xe kia, Trì Việt đã sớm nhìn đến. Anh buông tay ra, môi mỏng nở nụ cười: "Anh, anh phải đối xử với chị dâu cho tốt, không thể bỏ lỡ!"

"Tiểu tử thúi!"

Quyền Yến Thác giơ tay lên vai anh ta, chỉ cảm thấy buồn cười. Nhớ anh là một hoa hoa công tử, lại vẫn dặn dò người khác không thể bỏ lỡ!

Trì Việt cũng không giải thích, trầm mặt trở về nhà.

Mắt thấy ánh mắt của anh ta có chút cổ quái, Quyền Yến Thác chỉ cho là anh ta cáu kỉnh, không hề nghĩ sâu. Anh nhìn ra ngoài cửa lớn một chút, hồi lâu xoay người, cũng đi vào trong nhà.

Năm mới đi qua, xuân về hoa nở, vạn vật đều mới.

Thì Nhan tham gia tranh cử tập đoàn JK, quả nhiên thuận lợi trúng tuyển như mong đợi.

Ngày công bố danh sách, Sở Kiều hào hứng bừng bừng, lại nhìn thấy Sở thị cũng trúng tuyển, tâm tình bị tổn thương.

Sở Nhạc Viện đại biểu Sở thị, hơn nữa lấy thân phận Tổng giám đốc mà đến, khí thế hùng vĩ.

Trúng tuyển có ba công ty, Sở thị, Thì Nhan, còn có một công ty thời trang khác.

Mặc dù nhìn thấy cô rất mất hứng, nhưng không thể phụ cơ hội mà Thì Nhan đã bắt được, mọi thứ vẫn làm ba người các cô rất phấn chấn.

Gần tối, Quyền Yến Thác về đến nhà, liền gặp được người ngồi trước bàn khổ học.

"Làm cái gì đấy?" Anh bỏ lại chìa khóa xe, thuận miệng mà hỏi.

Sở Kiều đang suy nghĩ về bản kế hoạch, không có phản ứng đến anh.

Người nào đó đến gần cô, thấy bản kế hoạch trên tay cô xong, sắc mặt trầm một cái: "Thì Nhan hợp tác cùng JK?"

"Đúng vậy!" Sở Kiều gật đầu, hỏi hắn: "Có vấn đề gì không?"

Quyền Yến Thác đưa tay cởi  cà vạt, gương mặt tuấn tú không nhìn ra bất kỳ biến hóa tâm lí nào: "Không có gì."

Anh quay người đi lên lầu, hai mắt nội liễm thoáng qua cảm xúc không nỡ.

Sở Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào bóng lưng đang đi lên lầu, môi đỏ mọng hơi nhếch lên. Ở chung một chỗ mấy ngày nay, cô sinh sống tạm ổn, từ mới đầu  đối chọi gay gắt đến sống chung hòa bình như thế.

Thỉnh thoảng, anh còn có thể khiến cho cô cảm thấy ấm áp.

Sở Kiều cụp mắt, trong lòng khẽ động. Có lẽ đi lãnh giấy hôn thú với anh cũng không hỏng bét như vậy!
Bình Luận (0)
Comment