Thực Hoan Giả Yêu

Chương 58.2

Editor: Rùa Lười

Từ nhà hàng ra ngoài, Quyền Yến Thác đi lấy xe. Tô Lê đã được ăn chùa lại còn có đồ mang về, giờ mà đi xe chùa nữa thì quả thật là hơi ngại, cô tự đi đến đầu đường bắt xe, rất thức thời không làm bóng đèn nữa.

Trên đường lái xe về, Quyền Yến Thác một tay cầm tay lái, một tay kẹp điếu thuốc, gương mặt nghiêng hoàn mĩ.

Lén trộm anh một cái, thấy dáng vẻ anh như vậy, Sở Kiều rất thông minh không nói chuyện. Nhưng vừa nãy lúc ăn cơm còn rất tốt, sao vừa mới đảo mắt một cái anh đã lật mặt rồi?

Lái xe về biệt thự, Quyền Yến Thác vào nhà đổi giày xong rồi đi thẳng vào thư phòng.

Sở Kiều đi vào bếp pha trà, tự rót cho mình một ly trà hoa hồng. Ngồi trên ghế sô pha, cô mở laptop ra, bên trong còn có vài bản vẽ cần chỉnh sửa, vẫn còn có vài chi tiết cô chưa hài lòng.

Mặc dù Tô Lê đã nói đi nói lại là thiết kế rất tuyệt rồi, nhưng cô vẫn dường như là bị tâm lí ám ảnh cưỡng chế, nhất định phải sửa đến thập toàn thập mỹ.

Trong cái ly thủy tinh trong suốt, màu đỏ của trà hoa hồng thật mê người. Mùi thơm thanh nhã lan tỏa, bay vào mũi, làm cho người ta thoải mái.

Sở Kiều ngồi xếp bằng trên thảm, tay phải cầm chuột di chuyển xung quanh, mỗi chỗ cần chỉnh sửa thì chỉnh sửa nhiều lần, chỗ cần cân nhắc thì đi tìm tài liệu xem xét, vừa chăm chú vừa tỉ mỉ.

Ở thư phòng trên lầu, Quyền Yến Thác ngồi giữa ghế xoay, ánh mắt yên lặng bình tĩnh. Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ trân mặt bàn, ánh đèn lờ mờ chiếu vào trong hộp thủy tinh, từng viên thủy tinh màu tím phát ra những tia sáng lấp lánh.

Đưa tay ra cầm lấy một viên, nhưng anh lại không lấy ra ngắm như mọi ngày mà chỉ cần lên rồi thả vào hộp.

Đứng lên quay về phòng ngủ, bên trong không có ai. Quyền Yến Thác đi vào phòng tắm tắm trước, sau đó mặc áo ngủ rồi đi ra ngoài. Anh xuống dưới lầu, từ xa nhìn qua chỉ thấy hình bóng mờ mờ của cô ở bên bàn.

Laptop vẫn sáng, mà Sở Kiều đã ngủ quên trên khay trà.

Quyền Yến Thác nhẹ nhàng ngồi lên ghế sô pha, nhìn thấy những thiết kế đang mở ra này, anh cầm lấy chuộc, xem qua hết một lần.

Thiết kế đồ bằng giấy anh đã từng xem qua khá nhiều, ánh mắt độc đáo. Những bộ đồ mà Sở Kiều thiết kế, dùng màu sắc rất táo bạo, kiểu dáng thuận tiện, chiếm ưu thế trong thời trang mùa hè, đồng thời đây cũng là chủ đề chính.

Thiết kế có nhiều chỗ trong suốt, vừa vặn để thể hiện ra những nét gợi cảm.

Người đàn ông cong môi, đáy mắt thoáng qua một nụ cười. Lần trình diên thời trang  này, thiết kế của Sở Kiều có thể sẽ thành công.

Tắt máy tính, Quyền Yến Thác ôm ngang người cô, bế cô lên lầu. Hơn một tháng vất vả này, anh cũng thấy được, nếu nói về chăm chỉ làm việc, Sở Kiều quả thật là quá chuyên nghiệp.

Một cô gái gây dựng sự nghiệp, không có bối cảnh và tiền bạc, Quyền Yến Thác lại cảm thấy khâm phục cô mấy phần, cô dám nghĩ dám làm, làm việc là dùng hết sức mạnh của mình, rất hấp dẫn.

Đặt nhẹ cô lên giường, Quyền Yến Thác lật người nằm bên cạnh, ánh đưa tay giảm ánh sáng của cái đèn trên đầu giường rồi đưa tay ra ôm cô vào ngực theo thói quen.

"Ưm..." Sở Kiều cau mày, hay tay đẩy ra ngoài: "Không muốn bơi đâu, không muốn bơi!"

Nghe thấy cô nói mớ, Quyền Yến Thác mím môi cười, anh cúi đầu, hôn nhẹ một cái vào trán cô, coi như là trấn an: "Ngủ đi, sẽ không để cho em bơi."

Nghe vậy, mặc dù đang nằm mơ, Sở Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm. Lông mày cô đang nhíu chặt giờ cũng thả lỏng ra, rúc vào trong ngựa anh tìm một tư thế thoải mái, an giấc ngủ.

Đêm nay, ngủ cũng mệt chết đi được. Trong mơ lúc nào cũng chạy, chạy đến nơi xa vô cùng. Sở Kiều muốn kêu lên, nhưng xung quanh chẳng có người nào, chỉ có con đường dài vô tận, cô muốn dừng lại, nhưng hai chân như bị khống chế, không dừng được.

Mở mắt ra, Sở Kiều là bị giấc mơ này dọa cho tỉnh. Cô nhìn rõ cảnh vật hiện tại, mới chậm rãi giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.

Mệt quá!

Người đàn ông nằm bên cạnh vẫn đang ngủ, Sở Kiều khẽ động chân, lại bị anh ôm thật chặt lại.

Sở Kiều liếc mắt nhìn, thầm nghĩ, thảo nào lại nằm mơ giấc mơ như vậy, hóa ra tất cả đều là tại anh! Hừ, tướng ngủ của bản thân anh cũng chẳng ra sao, lại còn dám cười cô?

Vén chăn lên đi xuống giường, Sở Kiều rửa mặt xong thì đi xuống dưới lầu chuẩn bị bữa sáng. Dạo gần đây cô học được cách làm trứng trần nước sôi, ăn rất ngon, sáng nào cũng làm món này, cũng nhân tiện rèn luyện kĩ thuật/

Quyền Yến Thác ăn mặc chỉnh tề đi xuống, thấy mùi thơm từ phòng bếp bay đến thì lập tức cau màu. Tuần này đã ăn trứng trần nước sôi bốn ngày rồi, cô địnhl àm cho anh chết ngán chắc?

"Chào buối sáng." Sở Kiều dọn bữa sáng ra, hôm nay ngoài trứng luộc ra còn có sa lát.

Quyền Yến Thác kéo ghế ra ngồi cuống, nhìn thấy còn có sa lát trộn thì thở phào nhẹ nhóm, nếu còn ăn nữa, chắc cả đời này anh cũng không muốn nhìn thấy trứng gà nữa.

"Buổi trình diễn thời trang chuẩn bị đến đâu rồi?"

Sở Kiều nhai trứng trần, cảm thấy hơi mệt, sáng ngày mai còn phải xem lại một lần nữa. Cô bĩu môi trả lời: "Tạm được, nửa tháng cuối cùng này em muốn dốc toàn lực ứng phó."

Quyền Yến Thác suýt sặc, cô còn chưa toàn lực ứng phó sao? Mấy ngày gần đây, cô toàn thức đêm, còn chưa toàn lực ứng phó sao?

"Có cần tôi giúp gì không?" Quyền Yến Thác đặt dao nĩu trong tay xuống, trịnh trọng hỏi cô.

Nghe thấy lời của anh, sắc mặt Sở Kiều liền thay đổi, cô lắc đầu cự tuyệt: "Không cần đâu. Một trăm vạn tôi nợ anh còn chưa trả đây."

Người nào đó giận tái mặt, thoáng chốc không vui, nói: "Vậy thì cô bao giờ mới trả?"

"Ừm..." Sở Kiều cắm môi, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Khoảng tầm... cuối năm nhé."

Quyền Yến Thác rút một tờ khăn giấy ra, lau lau miệng, chỉ tay vào trán cô, tức giận nói: "Sở Kiều, có những lúc cô thật đáng ghét! Con gái mà mạnh mẽ như vậy thì đàn ông sinh ra để làm gì chứ?"

"Đây là thành kiến của anh." Sở Kiều phản bác, hùng hồn đầy lí lẽ nói: "Đàn ông và phụ nữ đều giống nhau! Việc mà đạn ông có thể làm, phụ nữ cũng có thể làm!"

Người đàn ông đứng lại, tiếng ghế rê trên mặt sàn bị kéo dài, anh cúi người xuống, cả người hướng về phía cô, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào cô, cười xấu xa hỏi: "Cô chắc không, việc mà người đàn ông làm được, phụ nữ đều có thể làm?"

Giọng anh ngả ngớn, làm cho mặt Sở Kiều biến sắc. Cô cắn nôi, không nói gì, dùng sự im lặng trả lời.

Hạ lưu!

Nhìn bóng lưng anh xoay người rời đi, Sở Kiều bực tức giơ ngón giữa lên. Lúc cô thu tay lại, như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, gương mặt hơi phiếm hồng.

Lần đầu tiên gặp mặt, cũng là bởi vì cô không bình tĩnh, giơ ngón giữa lên, kết quả là sau này gặp nhiều chuyện phiền phức như vậy.

Bên ngoài, chiếc xe Hummer màu đen rời đi, Sở Kiều nhún vai, không thèm suy nghĩ chuyện này thêm nữa. Cô thu dọn đồ ăn, vội vàng lấy túi rời đi, ba chân bốn cằng chạy tới phòng làm việc.

......

Vừa mới sáng sớm, không khí ở nhà họ Trì đã không hài hòa rồi. Quyền Chính Nghi buồn bực ngồi trên sô pha, nhìn thấy ai cũng tức giận.

"Vợ," Trì Quân Lương ngồi bên cạnh bà, kiên nhẫn dỗ dành: "Ai chọc em làm cho em không vui vậy?"

"Ai vậy?" Quyền Chính Nghi trầm mặt, nhìn lên trên lầu: "Còn có thể là ai nữa? Chẳng phải là con trai bảo bối của anh sao?!"

"Việt Việt sao vậy?" Nhắc đến con trai, Trì Quân Lương cũng nhức đầu, dạo gần đây đứa con này rất kì quái, không ra ngoài chơi, cả ngày buồn bã ngồi trong nhà.

Quyền Chính Nghi thở dài, buồn dã nói: "Nhà họ Phùng cũng nhắc nhiều lần, hỏi lúc nào mới tổ chức hôn lễ cho lũ trẻ. Nhưng Trì Việt lại chẳng có phản ứng gì, tức chết tôi rồi!"

Lại là chuyện hôn sự.

Trì Quân Lương cau mày, nói giúp cho con trai: "Những chuyện như thế nào, nó phải tự nguyện mới được, chẳng nhẽ chúng ta lại trói nó vào rồi ép nó đi kết hôn?"

"Anh bớt nói đi." Quyền Chính Nghi nhìn chằm chằm chồng mình, đưa tay chỉ vào mũi anh, mắng: "Hai cha con các người đúng là giống nhau! Thế nào mới gọi là tự nguyện, Trì Việt không hiểu chuyện, tôi cũng không thể không hiểu chuyện theo nó! Trì Quân Lương, ban đầu lúc anh cưới tôi, có phải là tự nguyện không?"

"Đương nhiên rồi." Trì Quân Lương giơ tay ra ôm bà, âm thầm đổ mồ hôi lạnh: "Mọi chuyện đang tốt đẹp, như nhiên lại kéo đến mình rồi."

"Các người chẳng có ai làm cho tôi bớt lo chút được!" Quyền Chính Nghi đẩy tay ông ra, càng nói càng tức giận: "Mấy năm nay ông ở công ty, toàn làm việc lớn, nếu không phải là anh trai tôi nghĩ đến anh là người một nhà, anh còn muốn làm giám đốc sao?"

Nghe vậy, khuôn mặt Trì Quân Lương cứng ngắc lại, há miệng ra mà nửa ngày sau cũng không lên tiếng. Nhà họ Quyền thế mạnh, ông còn có thể nói gì?!

"Bố mẹ đừng cãi nhau nữa."

Trì Việt đi tới, lười biếng ngồi lên sô pha, ánh mắt bình tĩnh.

Nhìn thấy anh, Quyền Chính Nghi càng tức giận hơn, lớn tiếng nói: "Trì Việt, nói cho mẹ nghe, rốt cuộc bao giờ con mới kết hôn?"

Trì Việt dựa vào sô pha, gương mặt tuấn tú hơi cúi xuống, không nhìn ra được biểu cảm gì. Gương mặt của anh hơi âm trầm, lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Con muốn đến công ty làm việc."

"Hả?" Hai vộ chồng ngạc nhiên, không dám tin, hỏi anh: "Con nói gì?"

Trì Việt phiền não nhíu mi lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Con muốn đến công ty làm việc, tuần sau bắt đầu."

"Con trai!" Trì Lương Quân vỗ vỗ vau anh, gương mặt thấm đượm ý cười: "Con nghĩ kĩ rồi soa?"

"Vâng." Trì Việt gật đầu một cái, đáy mắt thoáng qua một tia sắc sảo: "Con muốn xây dựng sự nghiệp trước."

Quyền Chính Nghi cuối cùng cũng nghe được một lời thuận tai. Đứa con này từ xưa đã bướng bỉnh, sách cũng chẳng thèm đọc, thế mà lại muốn đi làm. A Thác ngày xưa cũng ham chơi, sau này bị anh cả bắt đến công ty, chỉ là Trì Việt không nghe!

Không ngờ rằng, bây giờ anh cũng chủ động muốn đến công ty làm việc, bà quả thật là không ngờ đến.

"Con thực sự muốn đi làm?" Quyền Chính Nghi không yên lòng hỏi lại.

Trì Việt thấy ánh mắt của bà, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Mẹ, mẹ yên tâm, lần này con chắc chắn sẽ làm việc nghiêm túc, không làm mất thể diện của mẹ đâu!"

Tâm tình không tốt buổi sáng mất hết, cuối cùng Quyền Chính Nghi cũng tìm được một tia an ủi, bà hắng giọng, lại hỏi tiếp: "Vậy chuyện hôn sự của con với Thiên Chân, bây giờ tính thế nào?"

"Mẹ!" Trì Việt nhấp môi mỏng, thần sắc hờ hững: "Bây giờ con chỉ muốn đi làm việc, những chuyện khác tạm thời không muốn nghĩ đến."

Đây cũng là một lí do chính đáng.

Mặc dù không cam lòng, nhưng Quyền Chính Nghi sợ nếu cứ ép anh kết hôn thì đến chí cầu tiến nó cũng bỏ mất, mất nhiều hơn được. Dù sao đứa con dâu Thiên Chân này, bà đã xác định từ sớm, cưới về sớm hay muộn một vài ngày cũng không phải là trở ngại.

"Được rồi," Quyền Chính Nghi cuối cùng cũng gật đầu, dặn dò anh: "Trong khoảng thời gian này mẹ sẽ không ép con kết hôn nữa, nhưng Việt Việt, con cũng không thể tiếp tục chơi bời, làm chuyện có lỗi với Thiên Chân, biết chưa?"

"Mẹ yên tâm, con sẽ không đâu." Trì Việt ôm vai mẹ, cam kết.

Anh gật đầu cam đoan, nhưng thực sự không phải là vì Phùng Thiên Chân.

......

Buổi trình diễn thời trang tập đoàn JK, cuối cùng cũng đến trong một khung cảnh bận rộn. 

Sáng sớm, chuông báo thức đúng giờ reo, Sở Kiều liền thức dậy. Cô chọn một bộ đồ màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, rồi chọn cho mình một món trang sức tao nhã.

"Đợi chút."

Sở Kiều quay người nhìn sang, thấy hôm nay Quyền Yến Thác cũng ăn mặc chỉnh tề, hỏi: "Anh có việc sao?"

"Cùng đi thôi." Quyền Yến Thác quay người nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, nghiêm túc nói.

Thuận đường sao? Hôm  nay cô muốn đến tập đoàn JK tham gia buổi biểu diễn thời trang.

Người đàn ông dường như hiểu ý cô, cười nói: "Tôi cũng đến JK."

Sở Kiều giật mình, còn chưa kịp nói gì đã bị anh đẩy lên xe.

Chiếc xe Hummer màu đen rời khỏi biệt thự, Sở Kiều kéo kéo tay anh, nghi ngờ hỏi: "Anh đến JK làm gì vậy?"

"Giám khảo."

"..."

Sở Kiều kinh ngạc, đôi mắt đen trừng to.

Quyền Yến Thác giơ tay lên bóp nhẹ chóp mũi của cô, chê cười nói: "Quyền thị đầu tư, sao lại không thể làm giám khảo?

Lại còn đầu tư?

Sở Kiều bật cười, thầm nghĩ có tiền thật là tốt, đi khắp nơi đầu tư làm giám khảo!

Đến tập đoàn JK, thời gian vẫn còn sớm. Tô Lê đã chờ ở đại sảnh từ sớm, bây giờ thấy Quyền Yến Thác đến, cũng cảm thấy kinh ngạc vài phần.

Kéo cô đến bên cạnh, Sở Kiều dặn dò mấy câu đơn giản, lại thấy Tô Lê cười xán lạn: "Giám khảo này thật là tốt nha, Thời Nhan có chỗ dựa rồi."

Chỗ dựa?

Sở Kiều xem thường, cô không nghĩ đến phải dựa dẫm gì cả. Cô, dựa vào thực lực của chính bản thân mình.

Thang máy đi đến tầng thượng, cửa lớn mở ra. Tô Lê đi trước, dường như thấy người nào đó, bước chân của cô chậm lại.

Quay đầu nhìn sang, Sở Kiều vừa vặn nhìn thấy hai người ở phía trước.

Sở Nhạc Viện đưa tay lên vuốt cổ áo người đàn ông, khóe miệng ngọt ngào: "Tư Phạm, em hơi hồi hộp."

Khóe miệng người đàn ông vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ, đáy mắt toát lên vẻ cưng chiều.

"Ghê tởm." Tô Lê hung hăng trừng mắt, nhỏ giọng lầm bầm. Trải qua những chuyện lúc trước, cô đã không thể dành cho Sở Nhạc Viện khuôn mặt tươi cười nữa.

Bên này có tiếng bước chân vang lên, Sở Nhạc Viện quay lại, cười chào hỏi: "Chị."

Mắt Sở Kiều nhìn thẳng, cơ bản là chẳng thèm để ý đến cô ta.

Thái độ của cô, cũng không làm cho Sở Nhạc Viện tức giận, ngược lại lại còn cười ôn hòa.

"Quyền tổng." Quý Tư Phạm thấy họ, chào hỏi trước.

Quyền Yến Thác và anh ta có lui tới trên phương diện làm ăn, gặp mặt thì cũng phải chào hỏi một câu. Hơn nữa, hôm nay anh là con rể của nhà họ Sở, mối quan hệ giữa hai người, có chút vi diệu.

"Quý tổng." Quyền Yến Thác gật đầu một cái, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú vẫn như bình thường.

Hội trường đã có công ty đưa người đến sắp xếp trước, chỉ chờ hôm nay thể hiện.

Lát sau, Hạ Yên Nhiên mặc một bộ vest xuất hiện, vẻ mặt lão luyện giàu kinh nghiệm: "Cái vị đều đã đến rồi, xin mời vào."

Cô xoay người, kêu nhân viên mở cửa lớn ra.

Có ba công ty cùng tham gia tranh cử, tập đoàn JK đặc biệt để lại ba chỗ trống, chia ra cho mọi người tự dùng. Buổi trình diễn thời trang hôm nay, mặc dù quy mô chỉ trong nội bộ tập đoàn, nhưng mọi người đều tỉ mỉ chuẩn bị, rất có tính chuyên nghiệp.

Thứ tự lên sàn do rút thăm quyết định.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Thời Nhan rút phải vị trí cuối cùng.

Nhưng vị trí không quan trọng, Sở Kiều tin tưởng vào thiết kế của mình.

Đèn sáng lên, sàn diễn chữ T cũng lóe sáng. Người mẫu trình diễn vừa bước ra, nhịp điệu sôi nổi mạnh mẽ cũng vang lên, bầu không khí của cả hội trường náo nhiệt lên trong phút chốc.

Bên đầu tư kiêm giám khảo ngồi xung quanh sàn diễn chữ T.

Kế hoạch của công ty đầu tiên khá nhàm chán, chủ đề vườn địa đàng bị thuyết minh như cảm giác kì diệu của chốn rừng xanh tiên cảnh, mọi người đều cảm thấy nhàm chán, những vẻ mặt lắc đầu liên tục, đủ để nói rõ tất cả.

Tiếp theo là Sở thị, quả nhiên là thực lực hùng hậu, chỉ nhìn qua đội ngũ trình diễu đã thấy không thể khinh thường rồi.

Tô Lê kéo Sở Kiều về phía sau hậu trường, khinh thường nói: "Phô trương cái gì chứ? Đợi đến thì Thời Nhan có tiền, bà đây nhất định sẽ làm một trận oanh động giới thời trang, tức chết cô ta!"

Sở Kiều thấp giọng cười một tiếng, nắm chặt tay Tô Lê, không nói gì thêm.

Ánh đèn trên sàn diễn sáng lên, khi người mẫu đầu tiên của Sở thị bước ra sân khấu, khóe miệng vui vẻ của Sở Kiều bỗng nhiên trầm xuống.

Bối cảnh sương mù, thời trang nửa trong suốt, người mẫu trang điểm diêm dúa lòe loẹt. Mặc dù những chi tiết không quá giống, nhưng chủ đề đại khái cũng giống nhau.

Trên sàn diễn người mẫu xinh đẹp, bên dưới tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.

"Điều này không thể nào ——"

Tô Lê không nhịn được kêu lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Sở Kiều.

Sở Kiều nhìn chằm chằm lên sàn diễn, một nơi nào đó trong tim đau nhói.

Cái loại ý tưởng giống nhau này, sao lại xuất hiện giữa cô và cô ta?

Dưới sàn diễn, cũng khiếp sợ, còn có Quyền Yến Thác. Mặc dù anh không được tính là người trong nghề, nhưng phong cách này, anh thấy rõ ràng trên bản thiết kế của Sở Kiều cũng có, nhưng sao Sở thị cũng làm một phương án tương tự như thế này?

Gợi cảm, chủ đề này, là anh đưa ra. Mà chủ đề của Sở thị, lại là quyến rũ.

Ánh đèn lóe mắt thoáng qua, tròng mắt u ám của Quý Tư Phạm giật giật. Anh nhìn phong cách biểu diễn trên sàn, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Trình độ của Sở Nhạc Viện, trong lòng anh rất rõ. Phong cách của lần trình diễn này, căn bản không phải là của cô.

Hai mươi phút trình diễn kết thúc, lúc Sở Nhạc Viện đưa người mẫu lên sàn, bên dưới là tiếng vỗ tay kịch liệt.

Hạ Yên Nhiên dường như cũng không thể nghĩ tới sẽ xuất sắc như vậy, ngạc nhiên mà vỗ tay chúc mừng.
Bình Luận (0)
Comment