Thực Hoan Giả Yêu

Chương 63.2

Editor: Thư

Đi tới bên ngoài tiểu khu, ven đường có một chiếc màu xe thể thao màu vàng sáng đang đỗ lại. Thấy xe này và người đứng trước xe, Hứa Khả Nhi ngẩn người, trầm mặt đi về phía trước, tay lại bị người ta kéo.

“Làm bộ như không biết anh sao?” Giang Hổ kéo cô ta (*) lại, khóe miệng khẽ nhếch cười.

(*) HKN đã bắt đầu biểu hiện phản bội SK nên mình xưng cô ta nhé

Hứa Khả Nhi hất tay của hắn ra, nụ cười phát lạnh: “Đừng đụng vào tôi!”

Tên đàn ông tiến thêm một bước, đôi tay khoác lên trên vai của cô ta, trên mặt nở nụ cười mập mờ vô lại, “Sao lại không cho đụng được! Nơi nên đụng không phải anh đã chạm vào rồi sao?!”

Hứa Khả Nhi không muốn quan tâm tới hắn, lướt qua hắn bước, lần nữa bị hắn kéo vào trong ngực.

“Buông tay!”

“Không buông!”

Đứng ở trên đường cái lôi kéo với hắn ta, Hứa Khả Nhi cảm thấy xấu hổ, nơi này nhỏ như vậy, bị hàng xóm thấy cũng không tiện. Cô ta cắn môi, hạ thấp giọng, “Giang Hổ, tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Giang Hổ cười nhún nhún vai, không hề tức giận, cười nói: “Em vẫn chưa ăn cơm phải không? Đi, anh dẫn em đi ăn ngon nào.”

Đang khi nói chuyện, hắn nửa ôm Hứa Khả Nhi, kéo cô ta vào trong xe, nhanh chóng lái xe đi.

Đi tới khách sạn ăn cơm xong, Hứa Khả Nhi lại bị hắn mang theo, đi tới cái "phòng cho tổng thống" ở giữa kia. Giang Hổ đứng ở cửa bên, quét mắt nhìn gian phòng, khóe miệng đùa cợt nói: “Lần trước, em bảo bọn họ đến khách sạn bắt anh à?”

“Tôi không có.” Hứa Khả Nhi cau mày, giọng nói không kiên nhẫn.

Móc thẻ mở cửa phòng, Giang Hổ dùng sức kéo cô ta đi vào, trở tay đóng cửa lại, kéo người vào trong ghế sofa.

Người đàn ông nhẹ giơ bàn tay, muốn sờ sờ đầu của cô ta, sắc mặt Hứa Khả Nhi đại biến đẩy hắn ra, đứng dậy né tránh: “Không cho chạm vào tôi!”

Hắn không có quan tâm tới, đưa tay lôi cô tới đây, vén vài sợi tóc rơi trên trán cô ta, quả nhiên thấy phía trên có vết thương nhàn nhạt màu đỏ.

Thân thể Hứa Khả Nhi phát run, dùng hết toàn lực đẩy tay hắn ra, đứng dậy định chạy ra ngoài, nhưng chạy không tới hai bước, ngang hông căng thẳng, lần nữa bị hắn đè vào ghế sofa, ngăn cô ta lại.

“Đừng động!”

Giang Hổ đè hai vai của cô ta lại, áp cả người cô ta vào ghế sofa mềm mại, “Em cũng biết tính khí anh không được tốt, chớ chọc anh tức giận được không?”

Hắn buông tay, Hứa Khả Nhi quay đầu né tránh, trong miệng mắng: “Khốn kiếp, buông tôi ra!”

“Khốn kiếp?” Giang Hổ cười khẽ một tiếng, cúi đầu đến gần cô ta, “Em không phải chỉ thích anh đây khốn kiếp sao?”

Mặt đẹp của Hứa Khả Nhi trắng bệch, lập tức nói không nên lời.

Vết thương trên trán cô ta vẫn còn, ánh mắt Giang Hổ giật giật, buông tay ra, để cho cô ta ngồi dậy.

“Khả Nhi!” Giang Hổ hoãn hòa một chút giọng nói, quay đầu nhìn cô ta, nói: “Lần trước động thủ, là anh không đúng! Em đinh tức giận bao lâu?”

Hứa Khả Nhi sửa quần áo ngay ngắn, quay lại chỗ an toàn, cô ta cười lạnh nói, “Tức giận? Giang Hổ, anh làm thân đến gần tôi, bởi vì tôi là người bên cạnh Sở Kiều! Nếu như mà tôi biết anh là anh họ Sở Nhạc Viện, tôi sẽ không đi chung với anh.”

Ngừng một chút, vẻ mặt Hứa Khả Nhi tức giận, “Lần trước chuyện bản thiết kế, anh dựa vào tin tức của tôi mà đi nói cho em họ anh! Ngươi có biết, nếu như Sở Kiều biết, tôi sẽ như thế nào không hả?”

“Cái đó nghiêm trọng không?” Giang Hổ lơ đễnh, hai chân bắt chéo ngồi ở trên sô pha.

Hứa Khả Nhi lười nói chuyện cùng hắn, cô ta xách theo ví da muốn rời khỏi, nhưng bị hắn vòng vào trong ngực không thể động đậy, “Được rồi đừng làm rộn, trong khoảng thời gian này không thấy em, anh thật nhớ em.”

Hứa Khả Nhi nhìn hắn chằm chằm, cười nhạo: “Nhớ tới tôi sao? Đàn bà bên cạnh anh nhiều như vậy, Giang thiếu còn có thể nhớ tôi sao?”

Nghe vậy, Giang Hổ nhếch môi cười cười, cúi đầu hôn môi cô ta một cái, từ trong túi móc ra một tấm thẻ, nhét vào trong tay cô ta, “Ở đây có hai mươi vạn, là tiền tháng này của em, về sau mỗi tháng anh đều sẽ cho em những thứ này.”

Hứa Khả Nhi nhíu mày nhìn về phía hắn, chất vấn: “Anh muốn bao nuôi tôi?”

Giang Hổ giơ tay lên khẽ vuốt ở đầu vai của cô ta, ánh mắt dần dần trầm xuống. Hứa Khả Nhi trẻ tuổi xinh đẹp, vóc người cũng tốt, hắn không thiếu đàn bà, nhưng là hắn còn chưa chơi cô ta đủ đâu!

“Về sau mỗi cuối tuần, em cứ tới nơi này tìm anh.” Giang Hổ đưa tay vòng chắc vai cô, ôm người vào trong ngực.

Ý nghĩ trong lời nói của hắn ta rất rõ ràng, Hứa Khả Nhi giơ tay muốn đánh hắn, tay bị hắn ghìm lại, trở tay giữ chặt, “Tình huống trong nhà em anh đều biết, thế nào, em thà tìm bạn vay tiền, cũng không thèm tiền của anh sao?”

Những lời này hung hăng đâm vào lòng Hứa Khả Nhi, sắc mặt cô căng thẳng, đáy mắt lướt qua sự cô đơn.

Đáy lòng Hứa Khả Nhi khổ sở, quả thật cô ta cần tiền. Trong nhà mọi người cần cô nuôi sống, mà chính cô ta cũng muốn có một cuộc sống sung túc, cô ta đi theo Giang Hổ mới biết, thì ra những ngày cô ta từng trải qua, quả thật ngay cả ếch ngồi đáy giếng còn không bằng.

Thấy vẻ mặt cô ta dãn ra, Giang Hổ khẽ mỉm cười, đưa tay ôm cô ta vào trong ngực, đáy mắt lóe ánh sáng.

......

Lái xe tới đến nhà hàng tư, Sở Kiều xốc lại tinh thần, lúc này mới cất bước đi vào.

Trì Việt đã đến, ngồi ở đại sảnh đợi cô.

Sở Kiều đã tới nhà hàng tư này hai lần, quản lý nhìn thấy cô, trực tiếp mang bọn họ vào phòng.

Phòng rất an tĩnh, khung cảnh cực tốt.

Trên bàn gỗ cho bốn người, món ăn từng đĩa một được bưng lên. Hai người bọn họ ngồi đối mặt nhau, không ai mở miệng.

Không khí có chút xấu hổ.

Trì Việt là kẻ ăn chơi, chưa bao giờ thận trọng, bây giờ nhìn thấy nét mặt của Sở Kiều, nội tâm anh lại cảm thấy khẩn trương.

Lát sau, anh cầm đũa lên, nụ cười nơi khóe miệng vẫn như thường, “Tìm tôi có việc gì?”

Sở Kiều không biết làm sao mà mở miệng, nhưng lần này gặp được anh, rõ ràng cô cảm thấy đúng là kì quái, toàn thân cũng không được tự nhiên. Cô thở dốc một hơi, cười nói: “Cậu và Thiên Chân, lúc nào thì kết hôn?”

Nghe được lời của cô, mặt Trì Việt liền biến sắc, mày kiếm nhíu chặt, “Đang vui vẻ, sao lại nhắc tới cô ta?”

“Lần trước mẹ cậu nói rồi, cậu phải kết hôn.”

Nghe vậy, khóe miệng đang cười của Trì Việt cứng ngắc, “Đó là ý tưởng của mẹ tôi, không phải của tôi.”

“Trì Việt, “ Sở Kiều đưa tay vén tóc xuống, giọng nói trầm xuống, “Ở La Mã cậu giúp tôi, còn có mấy lần sau này, tôi đều ghi ở trong lòng, cũng đều rất cảm tạ cậu.”

“Ha ha......” Trì Việt đưa đũa gắp thức ăn, cười nói: “Không phải đã từng nói rồi ư, tại sao lại nói một lần nữa.”

“Có mấy lời muốn nói!”

Nét mặt của cô chợt nghiêm túc, đôi mắt đào hoa hẹp dài của Trì Việt híp một cái, để đũa xuống nhìn cô chằm chằm, “Được, vậy chị nói.”

Đôi tay của Sở Kiều nhẹ nhàng nắm lại, đáy mắt chỉ có sự bình thản, “Trong lòng tôi, coi cậu là bạn bè! Thậm chí là em trai!”

Trần nhà treo đèn cung đình màu đỏ, ánh sáng nhu hòa. Trì Việt ngước đầu, chỉ cảm thấy ánh sáng thật chói mắt, môi mỏng của anh mím lại, từ từ nghĩ tới lời của cô, “Em trai?”

Giọng nói của anh nhẹ vô cùng, nghĩ tới hai chữ này, nụ cười nơi đáy mắt dần dần tắt đi.

Dùng cơm tối xong, Trì Việt chạy đến quầy thu ngân tính tiền, lại bị Sở Kiều một bước ngăn cản trước, “Để tôi tính.”

Sở Kiều ung dung cười cười, đứng trước quầy thu ngân, lập tức có người mang giấy bút tới đưa cho cô. Mà cô lại quen tay viết tên người khác lên thẻ tre, bút họa thuần thục.

Trì Việt ngơ ngác đứng ở một bên nhìn, hai tay xuôi bên người hung hăng nắm chặt. Ý của cô đương nhiên anh nên hiểu rõ chứ.

Một chiếc xe màu đen lái vào bãi đậu xe, tài xế đang cố gắng tìm kiếm chỗ đậu.

Điện thoại di động của người ngồi sau xe reo lên, cô nhìn thấy người điện tới cười nghe, “Tư Phạm, anh ra chưa?”

Giọng nói của người đàn ông ở đầu kia điện thoại hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, “Nhạc Viện, anh còn có chuyện chưa có xử lý xong, em ăn trước đi!”

“Anh lại cho em leo cây!” Sở Nhạc Viện cong môi lên, không vui nói.

Trong tiếng cười trầm thấp của người đàn ông lộ ra mấy phần dịu dàng, “Ngoan, anh sẽ nhanh xử lý xong rồi về nhà sớm.”

Hai chữ “về nhà” phát ra từ miệng anh ta khiến lòng Sở Nhạc Viện vui mừng, cô ta nhếch môi cười khẽ, nói: “Được, vậy em lấy cho anh một phần bánh trôi chưng rượu, chờ anh về nhà ăn có được hay không?”

“Được.” Người đàn ông đáp lời, cúp điện thoại.

Tài xế đậu xe thật tốt, Sở Nhạc Viện đang muốn đẩy cửa đi ra, không ngờ lại nhìn thấy hai người đi từ mé xéo phía đối diện. Cô ta sợ run lên, buông tay nắm cửa xe ra, chậm rãi nhấn đẩy kính cửa lên.

Sở Kiều xách túi đi về bãi đậu xe, cô đi trước, Trì Việt đi sau, nhắm mắt theo đuôi cô.

Mắt thấy cô sắp lên xe, Trì Việt trở tay cầm cổ tay cô, cất bước đi tới trước mặt cô.

Đầu anh rất cao, ngăn cản ánh sáng nhàn nhạt đèn đường chiếu xuống. Sở Kiều nhìn thấy đáy mắt anh lóe sáng lên ánh sáng, đáy lòng hung hăng nhói một cái, có lẽ có một số chuyện, thật sự do cô xem nhẹ nên mới tạo ra những ràng buộc không đáng có.

“Sở Kiều ——”

Trì Việt kéo ở cổ tay cô, không kêu chị dâu, mà gọi là tên cô.

Hai mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt cô, lòng dâng lên từng hồi cảm xúc kịch liệt, “Nếu như cái ngày em đào hôn ấy, tôi không đưa em đến bờ biển, mà đi chỗ khác. Là nơi chỉ có hai người chúng ta, em có đi theo tôi hay không?”

Trong mắt của anh chân tình bắt đầu dao động, Sở Kiều thấy rõ ràng. Nàng mím môi, rút tay về, sắc mặt kiên quyết, “Trì Việt, tôi sẽ không đi cùng anh.”

Điều phải nói, tối nay cô đã nói tất cả. Cô tin tưởng Trì Việt thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu.

Sở Kiều cụp mắt, xoay người lướt qua anh, lái xe đi thẳng.

Nhìn thân xe càng chạy càng xa, ánh mắt đờ đẫn của Trì Việt giật giật, anh cúi đầu, khớp xương năm ngón tay cuộn lên rõ ràng.

Trong chiếc xe màu đen, tài xế chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng: “Bà chủ, bà muốn xuống xe không?”

Sở Nhạc Viện vẫn không nhúc nhích, chỉ dặn dò tài xế đến quán ăn tư lấy bánh trôi chưng rượu.

Trong buồng xe mờ tối, ánh sáng ảm đạm. Sở Nhạc Viện ngồi ở ghế sau, đáy mắt chứa ý cười, mặt đẹp ngập sự ngoan độc. Thì ra là người mang Sở Kiều đi đào hôn ngày ấy lại là Trì Việt!

Cô ta lạnh lùng nhẹ cười, không cam lòng nghĩ, chức danh bà chủ nhỏ nhà họ Quyền, Sở Kiều cũng sở hữu quá dễ dàng rồi?!
Bình Luận (0)
Comment