Thực Hoan Giả Yêu

Chương 68.1

Editor: Rùa Lười

Sở Kiều đứng ở trước tầng kính sát đất, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, đường nét khuôn mặt anh sắc bén, đôi mắt kia đen như hai viên ngọc, ánh mắt sâu như biển, cơ trí biến hóa khí lường, làm cho người ta không nhịn được mà tìm hiểu.

Anh hỏi: Ngày hôm đính hôn đó, người đưa cô đi là ai?

Sở Kiều hạ mi, thầm nhớ lại. Mặc dù thời gian ở cùng tiếp xúc với anh cũng không lâu lắm, nhưng cũng có thể đoán ra được một phần, nếu anh đã mở miệng hỏi, nhất định là đã biết đc điều gì đó.

Nếu như lúc này, cô lại qua quít tiếp, chắc chắn sẽ tự cuốn bản thân vào cơn lốc xoáy lớn.

Hít sâu một hơi, Sở Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh nước nhìn thẳng vào mắt anh, kể chi tiết: "Hôm đính hôn, thay trang phục xong, em đi từ thang máy ra bãi đỗ xe, vừa hay gặp được Trì Việt, thế là em để Trì Việt đưa em đi."

Dừng lại một chút, cô khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cũng không muốn giấu diếm nữa: "Trước kia ở La Mã, Trì Việt đã từng giúp em, cho nên chúng em đã biết nhau từ trước rồi."

Nghe được những lời giải thích của cô, ngọn lửa giận ở trong mắt Quyền Yến Thác dần dần hạ xuống. Anh ngồi dậy, đi đến trước mặt cô: "Quan hệ giữa em và Trì Việt là như thế nào?"

"Quan hệ bạn bè." Sở Kiều thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh, "Em đã nói rất rõ với cậu ấy."

Đôi mắt Quyền Yến Thác híp lại một cái, dường như là nhận ra một điều gì đó khi nghe cô nói. Nói như vậy Trì Việt chỉ là một bên tình nguyện, Sở Kiều và cậu ta không phải là thường xuyên qua lại, quan hệ thân mật.

Nhìn chân mày anh giãn ra, Sở Kiều thở phào nhẹ nhõm. Suy đoán trước đó của cô là đúng. Anh hẳn là đã biết, hôm đó người đưa cô đi khỏi quán rượu chính là Trì Việt.

Họ đã quen biết ở La Mã từ trước, anh cũng không kinh ngạc. Có phải là anh đã tìm Trì Việt hỏi không?

Sở Kiều không hỏi, mấy câu này càng hỏi càng loạn, cô cảm thấy là những gì cần nói cho anh biết cô đã nói hết rồi, không giấu diếm điều gì cảm, còn về những thứ khác, cô không muốn chen chân vào chuyện giữa hai anh em họ.

"Chuyện này, đừng nói cho người khác." Ánh mắt Quyền Yến Thác nghiêm túc, bỗng nhiên nâng cằm cô lên, nhắc nhở.

Sở Kiều gật đầu một cái, dường như là nhìn thấy một tia lo lắng trong ánh mắt của anh.

"Em muốn đi tắm." Cô cau mày, giọng nói mang mấy phần mệt mỏi.

Quyền Yến Thác buông tay ra, vẻ mặt dần dần trở nên dịu càng, anh xoay người đi trước, nói với cô: "Tôi ở dưới lầu chờ em xuống ăn sáng."

"Được." Sở Kiều đáp lời, sau khi thấy anh đi khỏi thì đóng cửa phòng lại.

Đứng ở dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, dòng nước ấm áp chảy xuống, có tác dụng vỗ về cơ thể mệt mỏi đau nhức. Tối qua Sở Kiều gần như không hiều, vội vàng vẽ ra mấy bản vẽ.

Lát sau, cô nhanh nhẹn thay quần áo, thu dọn đồ của mình rồi bước ra ngoài, lúc đi qua thư phòng thì lại thấy vửa phòng khép hờ.

Bàn đọc sách đối diện với cửa, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất chiều vào trong, chiếc bàn thủy tinh phản xạ lại thật chói mắt. Khóe mắt Sở Kiều nhìn thấy những tia sáng màu tím nhạt. Theo bản năng, Sở Kiều dừng bước, quay đầu nhìn qua đó.

Nếu giữa họ, chỉ có quá khứ, cô có thể lựa chọn im lặng.

Bởi vì, cô cũng có quá khứ.

Mọi người anh cũng có quá khứ, cô không muốn so đo.

Đi tới phòng ăn, Sở Kiều đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn sáng. Cố kéo ghế ra, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Anh đi mua?"

"Ừ." Quyền Yến Thác thấp giọng trả lời, giơ tay ra gắp một cái bánh vừng, thả vào trong bát của cô.

Ngửi thấy mùi thơm này, Sở Kiều cũng cảm thấy đói, cô còn chẳng cần đũa, trực tiếp đưa tay ra cầm lên ăn. Ăn ngấu nghiến vài miếng, thấy anh vẫn còn ngơ ngác chưa động đũa, cô liền đưa một cái vào trong bát của anh: "Anh cũng ăn đi."

Quyền Yến Thác nhìn thấy cái bánh trong bát, lập tức cau mày, bây giờ nhìn thấy thứ này anh liền cảm thấy ngấy. Sáng hôm qua, đống bánh mua về chui hết vào trong bụng anh, cái vị ngọt ngọt đó, cả đời này anh cũng không muốn ăn nữa.

"Ban đêm ở phòng làm việc có thoải mái hơn giường lớn ở nhà không?"

Động tác nhai của Sở Kiều dừng lại một chút, cô nhếch mắt lên nhìn vào mắt anh, hơi chột dạ: "Hôm qua em phải thiết kế bản vẽ ở công ty."

"Về nhà làm." Quyền Yến Thác rót một chén sữa đậu nành rồi đưa đến trước mặt cô, giọng nói không cho phéo người ta cự tuyệt: "Nếu hôm nay em còn dám không về nhà..."

Anh giơ tay lên, chỉ chỉ lên trên lầu, ánh mắt sắc bén.

"Thì sao?" Trong lòng Sở Kiều khiếp sợ, theo bản năng mà hỏi anh.

Người đàn ông cong môi cười, ánh mắt thâm sâu lóe lên một tia tà mị, "Tôi sẽ cho người chuyển giường của chúng ta đến, chúng ta cùng nhau ngủ ở phòng làm việc. Lại nói, tôi còn chưa từng ngủ ở phòng làm việc, có muốn tối nay mình thử một chút không?"

"Không muốn —"

Sở Kiều quả quyết lắc đầu một cái, giọng căm hận nói: "Em sẽ về nhà đúng giờ."

Cô cúi đầu tức giận, phì phò thở hổn hển gặm bánh, tiếng oan thán trong lòng vang lên dậy đất trời. Người đàn ông này, cái chuyện biến thái như thế nào cũng có thể làm ra được, vô cũng không muốn bị cả tòa nhà lấy ra làm trò cười!

Nhìn thấy dáng vẻ vâng lời của cô, khóe miệng Quyền Yến Thác nở ra một nụ cười, bàn tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, nói: "Ăn nhanh lên một chút, ăn xong tôi đưa cô đi làm."

"Ừm." Sở Kiều mím môi đáp lời. Tâm trạng nặng nề hai ngày này, đã được thả lòng sau bữa ăn sáng này.

Lần trước đến tập đoàn JK cạnh tranh, ở trong vòng thời trang luẩn quẩn, Thời Nhan cũng được coi là có chút danh tiếng. Một phòng làm việc có đầu tư nhỏ, nhưng lại có được những thành tích như vậy, đằng sau lưng những lời khen người chính là đủ loại hâm mộ ghen tỵ!

Nhưng Tô Lê cũng không lo lắng, cô tin tưởng vào những thiết kế của Sở Kiều.

Cái thứ gọi là thiên phú, không tài nào bắt chước, vượt qua nó cũng là một chuyện rất khó khăn.

Tuần diễn thời trang thế giới lần này, yêu cầu của thiết kế nhất định phải được nâng cao thêm một bậc. Dạo này mấy ngày gần đây, Sở Kiều cố gắng đến mất ăn mất ngủ, tất cả thời gian rảnh rỗi cũng dùng để thiết kế rồi.

Cô vứt bỏ tất cả những tạp niệm trong lòng, tập trung tất cả trái tim và đầu óc của mình vào bản thiết kế.

Nếu như lần này có thể thành công, người thắng không chỉ là Thời Nhan mà còn là vinh dự của chính cô!

Nhưng nếu cô có thể đứng trên sàn diễn thời trang thế giới, nhận được ngàn vạn tiếng vỗ tay của khán giả, điều đó mới có thể chứng minh được rằng, tất cả sự kiên trì trong những năm nay của cô, đều là đáng giá, đều là chính xác.

Đứng trước cửa sổ, Sở Kiều nhìn về phía xa xa nơi có trời xanh mây trắng, trong lòng mang một cảm xúc phức tạp.

Lần này, đối thủ cạnh tranh của Sở Kiều là Sở Nhạc Viện, mà cô ta lại đại diện cho công ty nhà họ Sở. Dùng trái tim mà suy nghĩ, nếu cô có thể tránh Sở thị, cô cũng không muốn xung đột chính diện, nhưng mọi chuyện đều luôn dị như vậy, cô muốn lùi ra mà lại có người cứ muốn đi vào.

Cuối cùng thì hai người họ cũng không thoát khỏi sự sắp xếp của vận mệnh, giống như bị ma quỷ nguyền rủa.

Ngoài yêu cầu nộp bản thiết kế ra, tập đoàn JK còn ra yêu cầu phải thiết kế mẫu một bộ trang phục, dù để trình diễn trong tương lai. Thiết kế của Sở Kiều là độc nhất vô nhị, việc chế tạo và tuyển chọn vật liệu là một vấn đề khó.

Màu sắc, hình thức, tính chất đều phải phù hợp với yêu cầu mới được. Sở Kiều đi đến thành phố của trang phục, các nhà xưởng thời trang, tìm kiểm thứ vải mà cô cần, hầu như là thu thập đầy đủ rồi, chỉ còn thiếu phần then chốt của bộ đồ, vẫn còn chưa tìm được chất liệu phù hợp.

Buổi sáng thức dậy, sắc mặt Sở Kiều mệt mỏi đi đến phòng làm việc. Mấy đêm liền không ngủ ngon giấc, vừa tan ca lại đi tìm vải, Sở Kiều gầy đi rõ ràng, cả người đều mệt mỏi.

Mấu chốt của bộ đồ kia, Sở Kiều muốn tìm một loại vải, vừa tự nhiên thoải mái, vừa có tính bảo vệ môi trường, phù hợp với khuynh hướng thiết kế. Nhưng những chất liệu vải phù hợp với yêu cầu của cô thật khó tìm, nếu không phải là màu sắc không phù hợp thì chính là chất kiệu không tốt, không đạt được tiêu chuẩn của cô.

Những chuyện như vậy, trước giờ đều là Sở Kiều và Hứa Khả Nhi chuẩn bị, Tô Lê không giúp được gì, chỉ có thể cố gắng làm.

Hứa Khả Nhi cũng tìm ngày tìm đêm, đồng thời còn phụ trách gia công, quen biết nhiều nhà xưởng, nhưng lần này yêu cầu của Sở Kiều khá cao, muốn tìm được một loại chất liệu vừa ý, quả thật là rất khó.

Sở Kiều đã đi tím mấy người quen, nhưng cũng không có loại chất liệu như cô cần, cô còn đang suy nghĩ có nên dùng vật liệu khác thay thế không thì bỗng nhiều Hứa Khả Nhi kích đồng chạy vào.

"Tin tốt đây!"

Hứa Khả Nhi chạy hổi hển vào, còn không kịp uống nước, trực tiếp lôi một khối vải từ trong túi ra, đặt ở trên bàn: "Các cậu nhìn này, thấy loại vải này thế nào?"

Vải ren màu đen mềm mại, cầm trong tay cảm nhận được sự nhẹ nhàng êm ái. Đồng thời hoa văn trong đó còn có những đường tơ dệt ẩn.

Đôi mắt Sở Kiều sáng lên, vẻ mặt mệt mỏi tan biến trong nháy mắt: "Tìm được ở đâu vậy?"

Hứa Khả Nhi kéo ghế ra ngời xuống, bưng cốc nước lên tu ừng ực. Cô thở hổn hển, cười nói: "Ở chỗ bạn tớ, cô ấy làm việc ở trong một xưởng trang phục, vừa hay có một loại vải như vậy trong tay."

Bình thường vải ở các xưởng trang phục của bạn cũng có thể là vải tốt, Sở Kiều hoàn toàn không nghi ngờ gì, khuôn mặt tràn đầy niềm tin nhìn chăm chú vào khối vải kia. Chất lượng màu sắc của loại vải này đúng là loại cô cần.

"Thật tốt quá!" Tô Lê mặc dù không hiểu lắm, nhưng thấy hai người bạn vui vẻ cũng ồn ào lên theo.
Bình Luận (0)
Comment