Thực Hoan Giả Yêu

Chương 89.2

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

"A Thác kẹt xe, sẽ mau đến thôi.” Quyền Sơ Nhược mở miệng, thấp giọng nói, quả nhiên chị có sự quan sát tỉ mỉ. 

Lần này, Sở Kiều hoàn toàn không còn lời nào để nói. Tuy rằng số lần cô gặp mặt Quyền Sơ Nhược không nhiều nhưng vẫn cảm thấy rụt rè, mỗi lần gặp chị, dũng khí của cô lại lâm vào cảnh khốn cùng, ngượng ngùng. 

"Em lên trước đi.” Quyền Sơ Nhược nhíu mày, cất tiếng thoải mái, “Tầng năm, quẹo trái, phòng số 2.” 

Sở Kiều cầm túi xách da, cô xoay người, bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng năm.

Bên ngoài cánh cửa xoay tròn bằng kính ở đại sảnh, một chiếc Hummer màu đen chạy như bay đến. Người đàn ông trong xe ngừng lại rồi mới lập tức chạy về phía bên này.

Quyền Yến Thác cầm chìa khóa xe, đi vào bên trong. Anh quét mắt xung quanh mà không thấy người, nhíu mày hỏi chị mình, “Sở Kiều không tới ạ?” 

Quyền Sơ Nhược bĩu môi, chỉ tay về hướng thang máy, “Sớm đã lên kia rồi.” 

Nghe chị nói vậy, đôi mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác khẽ giật, anh nhếch nhẹ môi mỏng. 

Cửa thang máy “đing” một tiếng rồi mở ra, Quyền Sơ Nhược dẫn Quyền Yến Thác từ trong ra ngoài. Đến trước cửa, chị không kìm được mà dặn anh một câu, “Không được nổi giận lung tung, không được tỏ vẻ bá vương, biết chưa?” 

Quyền Yến Thác mỉm cười, khuôn miệng hiện lên ý cười châm chọc, “Chị, em là người không biết ăn nói sao?”

"Ha ha..." Quyền Sơ Nhược lùi một bước về phía sau, lạnh lùng liếc anh, môi nhoẻn thành một đường cong nghiêm nghị, “Trước kia không có, nhưng bây giờ... rất khó nói!”

Chị thản nhiên xoay người đi, để mặc Quyền Yến Thác với khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó.

Không có thẩm tra xử lý công khai, không có một người dự thính.* 

*Dự thính: tham gia phiên tòa nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết

Nguyên cáo và bị cáo phân ra đứng ở hai bên, thẩm phán hỏi ngắn gọn về ý kiến của hai người. Sở Kiều đương nhiên muốn ly hôn, mặt khác, cô cũng không hề lo lắng nếu như chồng của mình không đồng ý

Án này cũng không có gì đặc biệt, hoàn toàn được dựa theo trình tự thông thường. Nếu như bị cáo không đồng ý, thẩm phán sẽ không phán quyết ly hôn, chỉ có thể đợi nửa năm nữa rồi lại ra tòa.

Sở Kiều sớm đã biết trước kết quả này. Cô ra tòa với sắc mặt bình tĩnh, dáng vẻ ung dung, không hề cảm thấy mất mát. 

"Sở Kiều!"

Quyền Yến Thác gọi cô, bước vài bước đến trước mặt cô, khuôn mặt đẹp của anh đầy vẻ không hiểu. 

Thấy bọn họ có chuyện cần nói, Quyền Sơ Nhược cúi đầu cười, xoay người, đi xuống thang máy, chủ động ra ngoài chờ. 

Sau một khoảng thời gian sợ hãi như vậy, rốt cuộc thì Quyền Yến Thác và Sở Kiều cũng đã đứng đối mặt với nhau, nhưng không có ai mở miệng cả.

"Cái này..." Anh nghẹn lời, động tác cứng ngắc cả đi, lấy một cái usb trong túi áo ra, đặt vào trong tay cô, “Đây là toàn bộ tư liệu trong điện thoại của em, em xem lại xem còn thiếu gì không?” 

Nhanh như vậy sao?

Sở Kiều sửng sốt, không ngờ anh có thể tìm lại tư liệu trong di động giúp mình. Cô vốn đã tuyệt vọng rồi, định bụng chuẩn bị lại mọi thứ một lần nữa, không dám nghĩ có thể mất mà tìm lại được. 

Có hơi ngoài ý muốn.

Điều khiến cô cảm thấy càng ngoài ý muốn hơn chính là... người đàn ông này không có “khẩu xuất cuồng ngôn”*, không hề vênh váo, đắc ý khoe khoang trước mặt cô rằng anh ở phía thắng cuộc. 

*Khẩu xuất cuồng ngôn: cách nói chuyện kiêu căng ngạo mạn, láo xược càn rỡ

"Anh không còn gì để nói ư?” Sở Kiều nhận lấy usb, bỏ nó vào trong túi xách. 

Quyền Yến Thác hơi cúi thấp đầu, khuôn mặt đẹp yên lặng vô cùng, anh khẽ nhếch môi, nói, “Em muốn anh nói gì chứ?” 

Anh lại cúi xuống, cong môi, giọng nói vô cùng ảm đạm, “Vợ mình đưa mình ra tòa, anh còn có thể vui vẻ hay sao?” 

Sở Kiều cảm thấy đáy lòng trầm xuống, cô bất giác quay nửa mặt đi, sắc mặt nặng nề. Nếu như có thể, cô cũng không muốn ầm ĩ ở trước tòa.

Đáng tiếc, sự tình luôn khiến con người ta bất đắc dĩ. 

Kìm lại những cảm xúc khác thường ở đáy lòng, Sở Kiều nhếch môi, giọng nói cũng tạm xem là bình tĩnh, “Nếu anh không muốn ầm ĩ, tức là đồng ý thỏa thuận ly hôn.” 

Dường như đề tài lại quay về điểm xuất phát, không hề tiến triển.

---

Cửa thang máy vừa mở, Quyền Yến Thác liền kéo Sở Kiều vào trong. Trong lúc thang máy đi thẳng từ tầng năm xuống dưới, hai người không hề mở miệng nói chuyện. 

Bầu không khí im lặng khiến đôi bên cảm thấy bị đè nén. 

Sở Kiều nhìn chằm chằm vào ánh đèn chỉ thị màu đỏ hiện lên khi xuống tầng phía dưới. Cửa thang máy vừa mở, cô liền cầm túi xách chạy ra. 

Thế nhưng, cánh tay cô lại bị ai đó giữ chặt. Cô quay đầu, vừa kịp trông thấy ánh mắt bình tĩnh, sáng ngời của người đàn ông kia đang nhìn mình, nơi đáy mắt sâu thẳm của anh có chút gì đó khiến cô khó hiểu.

Cô chợt ôm lấy ngực của mình, đột nhiên nhớ lại một đêm nào đó ở trên đỉnh núi, trong tay anh cầm rất nhiều quả bong bóng đầy màu sắc, khi ấy, ánh mắt anh cũng như thế này. Tim cô bất giác đập nhanh, nhưng lại không hiểu ánh mắt anh ở lần này có ý nghĩa gì. 

Quyền Yến Thác nắm chặt tay cô, cố kìm nén cảm xúc phập phồng trong lồng ngực. Hai tay anh đặt lên vai Sở Kiều, đôi mắt thâm thúy hiện lên nét cười, anh nói, “Không có ly hôn, chúng ta vẫn là vợ chồng.” 

Sở Kiều rũ mi mắt, không nói gì cả, chỉ yên lặng rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, xoay người rời đi. 

Trên đường trở về, cô ngồi phía sau xe taxi, trên mặt chợt lộ vẻ thất thần, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Mới đó mà xe đã về tới nhà, cô thanh toán tiền xong rồi xuống xe, đi về. 

Trước cánh cửa sắt màu đen dẫn vào nhà có hai người đang đứng. Dì Lan đỡ bà nội nhà họ Quyền, hiển nhiên là họ đang chờ Sở Kiều trở về. 

Sở Kiều ngẩng đầu nhìn họ, cô lập tức chạy tới, “Bà nội, sao bà lại đến đây vậy?” 

"Đến thăm con.” Bà nội nở nụ cười, vẻ mặt dịu dàng. 

Từ khi về nước đến nay, Sở Kiều chưa từng đi thăm bà, trong lòng cô vô cùng áy náy. 

Bà nội nhà họ Quyền xoay người, nói với dì Lan ở bên cạnh, “A Lan, cô vào xe chờ tôi.” 

"Được." Dì Lan cười cười khi Sở Kiều lễ phép chào mình, sau đó, bà bước vào ngồi trong chiếc xe hơi màu đen đậu ở bên vệ đường.

"Con nhóc này, bà vào nhà ngồi một chút được không?” 

"Đương nhiên là được ạ!” 

Sở Kiều xấu hổ mà đỏ mặt, cô vội vàng lấy chìa khóa mở cổng, “Mời bà vào.” 

Cô đỡ bà nội, mời bà vào trong nhà ngồi chơi.
Bình Luận (0)
Comment