Thực Hoan Giả Yêu

Chương 92.1

Editor: Hepc

Beta: Thư

Chìa khóa trong tay bị anh cướp đi, Sở Kiều không kịp la lên, ngang hông căng thẳng, người đã bị anh kéo vào trong nhà.

Trong lòng Sở Kiều hoảng hốt, đôi tay bấu víu khung cửa, dồn đủ toàn lực chống đỡ tại chỗ, không chịu xê dịch chút nào, "Quyền Yến Thác, anh lại nổi điên rồi phải hay không?"

"Đúng!" Quyền Yến Thác trầm mặt, một tay giữ chặt hai cổ tay cô. Nhưng ngón tay cô lại dùng sức giữ chặt khung cửa, anh không dám dùng sức kéo, chỉ sợ thương tổn tay của cô, chỉ có thể khéo léo tiếp cận nắm cùi chỏ của cô, nhờ vào đó mới đè đôi tay lại cô.

Cơ hồ vừa lôi vừa ôm, Quyền Yến Thác ôm người tiến vào trong nhà. Anh trở tay chống đỡ cô ở trên tường, môi mỏng đột nhiên áp xuống, hôn vào trên môi của cô.

"Ưmh ——"

Sở Kiều lắc đầu tránh né, người đàn ông không nhịn được giữ chặt mặt của cô, khiến cho cô không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho anh tùy ý hôn.

Hôn đến hít thở không thông, Sở Kiều thở không nổi, lại không cách nào giãy giụa. Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ dùng lực, nhào nặn môi của cô, để cho anh tùy ý đưa lưỡi vào, quấn lấy cái lưỡi cô.

Đầu lưỡi đau rát, hô hấp tràn đầy mùi của anh, mùi thơm thoang thoảng hòa lẫn mùi thuốc lá.

Thứ mùi này khiến da đầu Sở Kiều tê dại, cả trái tim đều run rẩy.

Hai tay xuôi bên người rất nhanh dùng sức, Sở Kiều muốn buộc chặt hàm răng, nhưng chiêu này dùng đã quá nhiều, hiển nhiên người đàn ông đã phòng bị, ngay từ lúc thấy động tác của cô, liền siết chặt hai má cô, để cho cô há to miệng lớn hơn.

Trong miệng tiết ra càng nhiều nước bọt, lẫn vào mang theo âm thanh mập mờ, kích thích thần kinh toàn thân của Sở Kiều. Sắc mặt cô dần dần đỏ ửng không bình thường, cho đến hô hấp của cô dồn dập, rốt cuộc Quyền Yến Thác mới phát hiện, chậm rãi giảm lực độ trên môi ra.

Hít lấy dưỡng khí lần nữa, Sở Kiều hít sâu một hơi, rốt cuộc hóa giải đại não thiếu dưỡng khí. Nhưng cô còn chưa có lấy lại tinh thần, người đàn ông trước mặt đè mặt xuống, môi mỏng chiếm lấy môi của cô lần nữa.

Sở Kiều theo bản năng đưa tay đẩy anh, nhưng anh không hề dùng sức, chỉ là thoải mái nắm chặt cổ tay của cô, kéo cao đặt lên đỉnh đầu của cô.

Lần này nụ hôn dần dần trở nên không giống nhau. Không có thô bạo gặm cắn, không có gió táp mưa rào cuốn lấy, anh đưa lưỡi dọc theo môi của cô miêu tả tỉ mỉ, mang theo vài phần cẩn thận.

Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác cúi xuống, môi mỏng êm ái hôn lên khóe miệng của cô, hôn nhập tâm chuyên chú, cũng không có nhận thấy được ánh mắt của cô càng ngày càng lạnh nhạt, còn có chỗ sâu nơi đáy mắt lan tràn ra đau buồn.

Mới vừa một phen giãy giụa kia, đã khiến tay chân Sở Kiều vô lực. Cô dịu ngoan, vui vẻ đến trước mặt người đàn ông kia, Quyền Yến Thác nâng cằm của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của cô, dịu dàng thì thầm: "Sở Kiều....."

Giọng nói của người đàn ông đầy từ tính khàn khàn, hàm chứa tình cảm tuôn trào nào đó.

Mắt Sở Kiều không chớp nhìn về anh, đáy mắt không có một gợn sóng, không có nửa điểm háo hức phập phồng. Cô bất động không phản kháng, một đôi con ngươi đen nhánh thẳng nhìn anh chằm chằm, không nhúc nhích.

Trong lòng nóng bỏng, ánh mắt lạnh lẽo của cô từ từ ấm xuống. Quyền Yến Thác từ từ ngẩng mặt lên, hai mắt thâm thúy nhìn chằm chằm người trong ngực, trầm giọng nói: "Em chán ghét tôi?"

Sở Kiều mấp máy môi, ánh mắt khinh miệt nói: "Nếu như anh bị người ta đối xử như thế, anh có thể thích không?"

Quyền Yến Thác trừng mắt nhìn, gương mặt tuấn tú trầm xuống. Thật ra thì anh cũng không muốn đối xử với cô như thế, nhưng ai biểu cô không nghe lời làm chi? Mỗi lần cùng cô nói câu gì cũng chưa bao giờ bình tĩnh nói chuyện, không phải không hài lòng, cũng là đối chọi gay gắt!

Lại nói loại chuyện như hôn nhau thế này, không có một lần nào cô có thể ngoan ngoãn, không phải phản kháng chính là cắn anh. Mẹ nó! Kỹ thuật hôn của anh kém như vậy sao?

"Chỉ cần em ngoan một chút, anh cũng không phải đối xử như thế với em." Quyền Yến Thác mím nhẹ môi, buông cổ tay của cô ra, gương mặt tuấn tú bình tĩnh, giọng nói cũng ôn hòa lại.

Lời như thế nghe giống như ban ơn, giống như cô chỉ có thể thần phục ở dưới chân của anh!

Nụ cười Sở Kiều căng thẳng, nhẹ xoa cổ tay bị anh bóp đau, âm thanh lộ ra sự lạnh lẽo, "Ngoan một chút? Anh muốn tôi ngoan thế nào đây? Ngoan ngoãn chờ bị anh cưỡng gian, hay là ngoan ngoãn chờ để cho anh chà đạp?"

Cưỡng gian? Chà đạp?

Quyền Yến Thác nhăn mày lại, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên thâm trầm. Chẳng lẽ anh làm tất cả chính là muốn chà đạp cô thôi sao?!

Quyền Yến Thác chợt cong môi lên, ánh mắt lạnh thấu xương bắn về phía cô, nói: "Sở Kiều, em lặp lại lần nữa cho tôi nghe?"

Lặp lại lần nữa cũng là những lời này.

Sở Kiều kiềm chế lại đáy lòng phập phồng cảm xúc, bình tĩnh nhìn ánh mắt của anh, giọng nói trầm thấp nhưng lực xuyên thấu cực mạnh, "Quyền Yến Thác, giữa tôi và anh tồn tại quá nhiều khác biệt! Chúng ta không cùng chung sở thích, không có tiếng nói chung, không có cùng chung năng lực! Ban đầu ở cùng nhau, đều là bởi vì mỗi người có mục đích riêng, tôi mặc kệ anh bởi vì thanh mai trúc mã cũng tốt hay áp lực trong nhà cũng được, tôi đều không sao cả, cũng không muốn so đo, nhưng là đừng lấy tôi làm bia đỡ đạn, tôi không có cái nghĩa vụ kia! Chuyện đã qua, chúng ta hãy xóa bỏ, tôi cũng có quá khứ của tôi, cho nên tôi không hận anh, cũng không oán anh!"

Tạm dừng, cô từ từ ngẩng mặt lên, theo dõi ánh mắt của anh, nói: "Nhưng tôi lại không thể chịu đựng và dễ dàng tha thứ được nữa, đến đây chấm dứt đi! Nếu như anh nhất định muốn tiếp tục dây dưa, cuối cùng chỉ có thể làm tổn hại hai bên!"

"Tổn hại hai bên’’ Đôi mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác khinh miệt, vẻ mặt yên lặng như biển, vốn là sóng lớn mãnh liệt mà mặt biển lúc này quỷ dị bình lặng trở lại, "Em đang uy hiếp tôi sao?"

"Không phải uy hiếp!" Sở Kiều giễu cợt lắc đầu một cái, nói: "Tôi không có nhàm chán như vậy mà uy hiếp anh, lời tôi nói là thật! Ly hôn là ranh giới cuối cùng của tôi!"

Hừ!

Rất tốt! Mẹ nó đây là ra tối hậu thư cho anh à!

Ý này của cô chính là cô đã quyết định chủ ý muốn ly hôn, tuyệt đối không có thể thương lượng lại!

Quyền Yến Thác mấp máy môi mỏng, ngược lại trong lòng yên tĩnh lại. Như vậy mới thật sự là Sở Kiều, sẽ không vì người nào khiến chính mình bị uất ức! Ít nhất cô sẽ không vì anh mà khiến cho mình chịu uất ức!

"Rất tốt!" Đột nhiên Quyền Yến Thác cười ra tiếng, chân mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra, "Lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy bộ dáng này của em!"

Anh nhẹ giơ tay lên, đầu ngón tay ấm áp rơi vào trên mặt Sở Kiều, cũng không mang một tia nhiệt độ nào, "Vậy chúng ta liền mỏi mắt mong chờ, xem xem kết cục cuối cùng của tôi với em sẽ như thế nào?"

Quẳng xuống những lời này, Quyền Yến Thác xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.

Khẩu khí Sở Kiều căng thẳng kia biến mất sau bóng lưng của anh, chán nản mệt lả. Thật ra thì cô mong muốn rất đơn giản, chỉ muốn trở về cuộc sống đơn giản bình thường.

Cô cụp mắt, nhếch miệng lên cười thê lương. Thật ra thì kết cục của cô và anh sớm đã định trước rồi.

Tắm rửa rồi sấy khô tóc xong, Sở Kiều cầm tập san của trường trên đầu giường lên, cô lật tới tấm hình kia, lần nữa lẳng lặng xem kỹ. Vốn là tâm tình không tốt, lại bị Quyền Yến Thác làm tức giận không nhẹ, trong lòng cô loạn hơn.

Hai ngày nay, trong đầu cô đều ở đây suy nghĩ về tấm hình này. Trước kia mẹ va Giang Tuyết Nhân là bạn cùng trường sao?

Cô không biết, chưa ai từng nhắc gì đến cả.

Lời của Tô Lê, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ảnh hưởng đối với. Thật ra thì cũng đúng thôi, những năm này trong lòng cô cũng nghi vấn.

Khi còn bé không hiểu những thứ này, sau từ từ lớn lên, bên cạnh cũng sẽ có người nghị luận. Sở Kiều không phải là chưa từng có nghĩ tới, nhưng không có chứng cớ, cũng không còn người nào nói với cô.

Cô chỉ nhớ, khi còn bé hỏi bà ngoại chuyện của mẹ, mỗi lần hỏi, bà ngoại sẽ rơi lệ. Cô không muốn bà ngoại khổ sở, dần dà cũng dằn lòng xuống, không còn hỏi nữa.

Trong lòng có một loại phỏng đoán, một khi trải qua quá trình lên men, sẽ bành trướng vô hạn. Cả đêm Sở Kiều cũng không ngủ được, trời còn chưa sáng cô đã rời giường, chạy đến phòng ngủ của bà ngoại, lật ngăn kéo một lần, nhưng cũng không có tìm được dấu vết nào.

Sở Kiều bất đắc dĩ thở dài, rồi lại bởi vì không tìm được bất kỳ đầu mối nào mà cảm thấy kỳ quái. Cô dọn dẹp đồ đạc xong, lái xe đi thẳng tới công ty bảo hiểm.
Bình Luận (0)
Comment