Thực Hoan Giả Yêu

Chương 97.2

Editor&Beta: Thư

Sở Hoành Sanh đứng lên, đi tới trước mặt con gái, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn hòa, "Bản thiết kế không phải có thể hoàn thành trong vòng một ngày, không nên quá mệt mỏi, từ từ đi."

Vẻ mặt của ông không nhìn ra chút sơ hở nào, lòng Sở Kiều hung hăng thắt lại.

"Ba ——"

Sở Kiều nhìn bóng lưng của ông, nhưng sau kh nhìn thấy sự lạnh nhạt trong mắt ông, lời nói trong miệng nghẹn lại trong cổ họng.

Hai tay xuôi bên hông nắm chặt lại, cô nặn ra nụ cười, giống như cô con gái khéo léo quan tâm ba mình vậy, khe khẽ mở miệng: "Ba cũng không cần quá mệt mỏi."

Nhiều năm trôi qua, cha con bọn họ đều trong tình trạng giương cung bạt kiếm (*), mặc dù nói lời quan tâm cũng là lời ác độc. Hôm nay bình thản nói một câu “không nên quá mệt mỏi”, chỉ làm cho ông cảm thấy uất ức, đáy mắt dần dần ánh lên sự dịu dàng.

(*): đối chọi lẫn nhau, có nhiều mâu thuẫn

Bóng lưng của ba biến mất không thấy, Sở Kiều thu mắt lại một chút, khóe mắt liếc sang thấy vòng tròn đỏ khoanh ngày trên lịch kia. Cô tự giễu cười cười, cảm xúc dưới đáy lòng phức tạp.

Thật ra thì lúc nãy cô muốn nó, hôm nay là ngày giỗ của mẹ, ba còn nhớ không?

Hai tay Sở Kiều ôm đầu gối ngồi trong ghế, trong đôi mắt đen nhánh dâng lên vẻ chán nản. Có cái gì để hỏi nữa? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, không có một năm nào ông có thể nhớ, cô đã sớm không còn bất kỳ ảo tưởng nào nữa.

Trên bàn, điện thoại di động ong ong rung lên, Sở Kiều vươn tay nhấc máy, giọng nói khàn khàn, "A lô?"

"Buổi tối ra ngoài ăn cơm à?" Bên đầu kia là giọng điệu đầy bá đạo của người nào đó.

Hồi lâu sau cũng không nghe cô trả lời, mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu chặt, hồ nghi hỏi cô: "Sở Kiều?"

"Được." Sở Kiều phục hồi tinh thần lại, vội vàng đồng ý với anh.

"Giọng em làm sao thế?" Quyền Yến Thác bỏ bút trong tay xuống, luôn cảm thấy giọng cô có cái gì đó không đúng.

Sở Kiều hít một hơi, sắc mặt khôi phục như thường, "Không có việc gì, tôi rất khỏe."

Cô không chịu nói, Quyền Yến Thác cũng không tiếp tục hỏi tới, để điện thoại xuống trước nói cho cô biết, sáu giờ gặp nhau dưới công ty cô.

Gần tối, chiếc Hummer màu đen lái đến dừng lại bên ngoài Lam Điều, Quyền Yến Thác mang theo người trong xe đi vào.

Tầm nhìn ở vị trí bên cửa sổ rất tốt, không khí chung quanh không tồi.

Khách không coi là nhiều, linh linh tán tán ở các nơi.

"Hai phần thịt bò bít tết." Quyền Yến Thác cầm lấy thực đơn, cũng không nhìn, trực tiếp gọi bữa ăn.

Đối với thái độ trong mắt không có người nào khác của anh, Sở Kiều đã sớm thành thói quen, cũng không trông cậy vào việc anh có thể nhớ tới mình. Cô nhíu mày nhìn chằm chằm phục vụ, giọng nói lạnh nhạt, "Cho tôi một phần cơm chiên hải sản."

Nghe được lời của cô, Quyền Yến Thác như có điều phát hiện, giao thực đơn cho phục vụ trước, lại nói: "Lại thêm một tô canh."

"Cơm chiên ăn ngon lắm à?" Quyền Yến Thác mím môi, không hiểu hỏi người trước mặt.

Sở Kiều lười giải thích, thuận miệng nói: "Dù sao cũng ăn ngon hơn thịt bò bít tết, tôi nuốt không trôi thứ có máu!"

Thì ra là vì vậy!

Quyền Yến Thác nhấn chuông trên bàn, gọi phục vụ tới, rỉ tai nói mấy câu.

Sở kiều vẫn nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ bóng đêm, không hề nghe được bọn họ nói gì. Giây lát sau, lúc bữa ăn được bưng lên, cô lại thấy người đàn ông đối diện mang thịt bò bít tết đẩy đến trước mặt cô, mà bưng cơm chiên hải sản của cô đi.

"Anh làm gì đấy?"

Sở Kiều cau mày, vẻ mặt hơi mang theo mấy phần tức giận, hơn nữa thấy trước mặt là thịt bò bít tết, càng thêm chán ghét.

"Nếm thử một chút xem." Quyền Yến Thác đẩy dao vào trong tay của cô, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa: "Bảo đảm không có tơ máu."

Không có tơ máu?

Sở Kiều hồ nghi dùng dao cắt ra, quả nhiên không thấy tơ máu, hơn nữa thớ thịt hồng nộn bên trong cũng đã thâm lại.

Cô mím môi cắt một phần nhỏ, bỏ vào miệng nhai.

Thịt bò tươi mới, thoang thoảng mùi tiêu thơm, lưu hương trong miệng.

"Ăn ngon không?" Quyền Yến Thác cười hỏi cô, đáy mắt có chút vẻ giảo hoạt.

Sở Kiều gật đầu một cái, chân mày nhíu chặt thả ra. Mùi vị lần này ăn không hề giống như những lần trước.

Trên mặt nàng khẽ hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, khiến Quyền Yến Thác không nhịn được bật cười. Vốn cho là cô bé này rất thông minh, nhưng cũng không gì hơn thế này, thế nhưng vì sao thịt bò lại không có chút tơ máu?

"Hôm nay tại sao thịt bò bít tết lại không có tơ máu?" Sở Kiều lại ăn vài miếng, cảm thấy mùi vị thật sự không tệ!

Quyền Yến Thác cầm muỗng lên, nếm cơm chiên hải sản của cô, giương môi nói: "Món này toàn quen thuộc như thường."

Sở Kiều bừng tỉnh hiểu ra, sắc mặt xẹt qua vẻ lúng túng, hơn nữa sau khi nhìn thấy ánh mắt cợt nhã của anh, càng thêm tức giận.

Bưng rượu đỏ trên bàn lên, Sở Kiều ngửa đầu đổ xuống, sự tinh khiết và hương thơm dư âm đọng lại trong miệng.

Cô lại rót một ly, vài hớp liền uống xong.

Quyền Yến Thác nhăn mày, kéo cổ tay của cô, âm thanh không vui: "Uống ít một chút, em lại muốn bị đau bao tử à?"

"Uống một ly nữa thôi." Sở kiều đưa ra một ngón tay, lời thề son sắt  bộ dáng.

Hiếm khi thấy tâm tình cô không tệ, Quyền Yến Thác thu tay lại, chỉ rót cho cô một chén, sau đó để phục vụ nâng cốc đi.

"Hẹp hòi!"

Sở Kiều lộ vẻ tức giận thu tay lại, vẫn chưa thỏa mãn.

Buổi cơm tối không sai biệt lắm, Quyền Yến Thác tính tiền xong sau đó ôm cô rời đi, vừa đi vừa cười nói: "Hẹp hòi? Chúng ta cũng có rượu, về nhà em lại uống nữa, anh sợ em uống say đùa bỡn bậy bạ, ông đây không có mặt mũi cho chuyện đó đâu!"

Phi ——

Sở Kiều mắng thầm, rồi lại buồn bực suy nghĩ, tật xấu uống rượu say đùa bỡn tửu bậy bạ này quả thật không được!

Rời khỏi Lam Điều, Quyền Yến Thác trực tiếp lái xe về nhà. Anh cởi áo khoác, thấy Sở Kiều đi vào phòng bếp nấu nước, lúc này mới cất bước trở lại phòng ngủ trên lầu đi tắm.

Rất nhanh sau đó, anh tắm xong ra ngoài, mặc một bộ đồ ngủ màu sậm. Trong phòng ngủ không có ai, anh cau mày xuống lầu, nghe được trong phòng bếp vang lên tiếng tít tít.

Là tiếng bình nước sôi trào.

Quyền Yến Thác vội vàng tắt lửa, nhưng không thấy bóng dáng của Sở Kiều. Trong phòng bếp tủ rượu mở ra, anh liếc mắt nhìn giá rượu, trầm mặt đi ra ngoài, quả nhiên thấy người nọ ngồi trên sô pha uống rượu.

"Sở Kiều!"

Quyền Yến Thác đoạt lấy rượu trong tay cô, gương mặt tuấn tú trầm xuống, "Em còn dám uống rượu à?"

"Là anh nói về nhà có thể uống." Sở Kiều híp con ngươi, coi như còn thanh tỉnh trả lời vấn đề của anh.

Người đàn ông nào đó hít sâu một hơi, đưa ngón tay chỉ chỉ nàng, tức giận nói: "Lúc đó anh tùy tiện nói một chút, ai cho em uống thật chứ!"

"Stop!" Sở Kiều khinh thường hừ một tiếng, đột nhiên đoạt lấy chai rượu trong tay anh, bác bỏ nói: "Trong nhà nhiều rượu như vậy, tôi chỉ uống một chai cũng không được à? Anh có phải là đàn ông không thế, sao lần nào cũng hẹp hòi như vậy chứ!"

"Sao anh lại không phải là đàn ông rồi hả?" Quyền Yến Thác cúi người áp xuống, bên mái tóc xõa vẫn còn hạt nước rơi rơi xuống cổ Sở Kiều, không khỏi khiến cô rụt cổ một cái.

Hơi thở của hắn nóng bỏng quyến rũ, đầu Sở Kiều hơi lờ mờ phát giác ra, đẩy anh ngửa ra sau, cúi đầu uống mấy ngụm rượu, muốn hóa giải cảm giác khô nóng dưới cổ họng.

Mẹ nó!

Uống thế này, cô đang muốn tìm đường chết hả?!

Quyền Yến Thác sầm mặt, lần nữa đoạt lấy chai rượu trong tay cô, giọng nói đã nhiễm giận: "Sở Kiều, em lại nổi điên phải hay không? Đang em đẹp tại sao lại uống rượu?"

Êm đẹp?

Sở Kiều thất thanh cười, đáy mắt dâng lên một mảnh ướt át. Làm sao lại êm đẹp đây? Một chút cũng không tốt!

Thấy vẻ mặt cô không bình thường, Quyền Yến Thác đưa tay kéo cô ôm vào lòng, hỏi "Em có chuyện gạt anh à?"

"Không có."

Sở Kiều lắc đầu, nhưng giọng nói lại khàn khàn thô ráp.

"Không đúng!"

Quyền Yến Thác đưa tay bưng lấy mặt của cô, đôi mắt giống như ngọc thạch đen chăm chú nhìn vào mắt cô, nói: "Đàng hoàng khai ra cho anh, có người khi dễ em sao? Hay là ba em với em lại cãi nhau?"

Hai mắt thâm trầm của anh nheo lại, môi mỏng nâng lên thành một độ cong nghiêm nghị. Hình như sợ cô không hiểu, còn đưa tay vỗ vỗ bả vai của mình, giọng nói dịu dàng nói: "Em có thể tựa vào vai của anh, từ từ nói, nha?"

Tựa vào vai của anh.

Đầu Sở Kiều có chút choáng váng, nhưng thần trí còn thanh tỉnh. Môi đỏ mọng của cô cong cong, đưa tay đâm từng cái trên bả vai anh, khinh bỉ nói: "Bờ vai của anh lại không thuộc về một mình tôi, tôi mới không cần má nó!"

Lời này có ý gì? Quyền Yến Thác hoàn toàn không biết, trong nháy mắt mày kiếm nhíu lại.

"Tôi còn muốn uống." Sở Kiều cố chấp giang hai tay, đáy mắt rõ ràng đang nói: nếu hôm nay không cho cô rượu, cô sẽ nói không dứt.

Đclmm!

Quyền Yến Thác hận nhất bộ dạng này của cô! Nhưng lại không có biện pháp gì tốt, nếu anh mạnh bạo, cô cũng sẽ không chịu thua, chỉ có thể là cứng đối cứng.

Tóm lại, hiện tại anh có chút rụt rè, không muốn mỗi lần đều gây với cô đến mức không thể giải hòa.

Cúi đầu ngắm nhìn chai rượu trong tay, còn hơn phân nửa chai, anh không thể làm gì hơn là đưa cho cô, chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp điều hòa.

Anh cũng uống chung luôn!

Quyền Yến Thác bó tay với cô, chỉ có thể uống một hớp rồi lại uống một hớp, động tác còn nhanh hơn cô! Bằng không bình rượu này sẽ vào hết bụng cô thôi!

Một bình rượu ngon thế, lại bị anh uống cạn một nửa, trong lòng Sở Kiều khó chịu, cau mày nói: "Làm sao? Liên quan gì đến anh à? Thế nào mà cái gì cũng giành với tôi hết, ghét quá!"

Lời này thật sự là nói đúng, Quyền Yến Thác rất thích giành với cô. Ăn cũng muốn cướp, ngủ muốn cướp, uống rượu cũng muốn giành.

Anh chính là thích xem mỗi lần trêu chọc cô làm lộ bộ dạng nóng nảy nhảy lên, giương nanh múa vuốt.

Thấy thế khiến trong lòng anh ngứa hơn một chút.

Quyền Yến Thác uống không coi là nhiều, người vẫn còn rất thanh tỉnh. Ngược lại người bên cạnh anh, đầu đã bắt đầu choáng váng.

Anh cười ôm hông của Sở Kiều, nghiêng người đè cô lên ghế sofa, cười hỏi nàng, "Anh đáng ghét sao?"

"Đáng ghét chết đi!"

Sở Kiều khẳng định trả lời, không hề giống người rượu vào nói năng mơ hồ. Rượu cồn tác dụng chậm dần dần phát huy khiến cô mê man từng hồi.

Mắt thấy cô lại uống nhiều quá, môi mỏng của Quyền Yến Thác mím lại, chậm rãi hỏi cô: "Nói cho anh biết, tại sao hôm nay lại uống rượu?"

Bên tai giọng nói có chút mơ hồ, Sở Kiều cố gắng mở to hai mắt, thấy tấm gương mặt tuấn tú quen thuộc. Cô cau mày suy nghĩ một chút, bộ dạng anh cười lên thật là đẹp mắt, một chút cũng không hung dữ, cũng không khiến người ta ghét.

Bộ dạng cô ngẩn người cười khúc khích rất mê người, Quyền Yến Thác không nhịn được cúi đầu khẽ cắn môi cô lại, tiếp tục truy vấn, "Kiều Kiều, nói cho ông xã biết tại sao lại không vui?"

Ông xã?

Sở Kiều ngây ngẩn, không kịp phản ứng từ “ông xã” là đang gọi ai? Nhưng cô cảm thấy người này quen thuộc.

Đầu cô hỗn độn nghĩ thế nào cũng không rõ, chỉ bản năng cảm thấy, nói cho anh biết cũng không có gì. Đè nẽn ở trong lòng nặng trĩu, thật sự rất khó chịu, khiến cho cô không thở nổi.

"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ." Giọng nói của Sở Kiều bình tĩnh, Quyền Yến Thác hoàn toàn không ngờ.

Khó trách cô muốn uống rượu.

Quyền Yến Thác thở dài, khớp xương ngón tay rõ ràng khẽ vuốt trên gương mặt của cô, giọng nói không tự chủ ôn nhu lại, "Chớ khổ sở! Em có thể tận tình khóc trong lòng anh mà!"

Nghe được lời anh nói, Sở Kiều mở to hai mắt, theo bản năng giơ tay lên sờ mặt. Cô nhìn đầu ngón tay khô ráo, khàn khàn thì thầm: "Tôi cũng muốn khóc, nhưng tại sao không có nước mắt đây?"

Nơi nào đó dưới đáy lòng hung hắng thắt lại, Quyền Yến Thác cúi xuống, đau lòng hôn người dưới thân.

Hết chương 97
Bình Luận (0)
Comment