Thực Hồn Đồ

Chương 53

Tống Quân khó tin, “Anh ngay cả Thiên Đế cũng dám lừa gạt?”

Khóe miệng Hạ Hoằng Thâm hơi vểnh lên, đem Đăng Thiên Nhân thu lại, nói: “Thì sao?”

Thật ra cũng chẳng thế nào cả, chỉ cần Hạ Hoằng Thâm không muốn trở về Thiên giới thì cho dù không có cái cớ Đăng Thiên Nhân, Thiên Đế cũng vô pháp miễn cưỡng hắn.

Tống Quân bất ngờ không nói đỡ được. Dù sao với hắn mà nói, chỉ cần Hạ Hoằng Thâm không muốn trở về Thiên giới, hắn cũng không nguyện ý trở về, chỉ cần đi theo Hạ Hoằng Thâm ở cùng với nhau là tốt rồi.

Hạ Hoằng Thâm thấy Tống Quân không nói, hỏi: “Định thế nào? Em muốn trở về?”

“Không!” Tống Quân phủ nhận, hắn đi vào trong phòng Hạ Hoằng Thâm, “Như vậy rất tốt.”

Tống Quân đứng ở trước cửa sổ phòng nhìn ra phía ngoài. Hắn đã tới trường học này được một năm, bây giờ đang là thời điểm nóng nhất trong kỳ nghỉ hè, chỉ chớp mắt sẽ qua mùa hè nóng bức, nhiều chuyện đã trải qua, tâm tình cũng hoàn toàn thay đổi.

“Em…” Tống Quân vốn định nói chuyện, nhưng hắn bị hai vật nhỏ ở nóc phòng đối diện bên ngã tư đường thu hút, nơi đó có hai con mèo.

Tống Quân đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, nếu hình ảnh này để cho Hạ Hoằng Thâm nhìn chẳng phải chính là đang để cho hắn xem AV sao?

Vì vậy, khi Hạ Hoằng Thâm kỳ quái đứng lên hỏi hắn bị làm sao, Tống Quân lập tức nói: “Không có gì.” Sau đó xoay người lại che kín ánh mắt của Hạ Hoằng Thâm.

Hạ Hoằng Thâm đứng không hề động.

Tống Quân tự dưng cảm thấy bản thân mình có chút chuyện bé xé ra to, không khỏi cười cười, thu tay về.

Nhưng lúc này Hạ Hoằng Thâm đổi lại nhìn Tống Quân nói: “Ngày đó em muốn cắn miệng của anh.”

Tống Quân nói: “Đấy không phải là cắn.”

“Vậy là cái gì?”

Tống Quân mỉm cười nói: “Đó là hôn môi.”

Hạ Hoằng Thâm hỏi: “Em là con gái?”

Tống Quân cũng không tức giận, hắn chỉ có chút kỳ quái, “Em thấy anh mỗi ngày đều  ngồi xem máy tính, vậy anh xem cái gì vậy?”

“Luận văn.” Hạ Hoằng Thâm nói.

Tống Quân trong lúc nhất thời không còn lời nào để nói.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Anh nghĩ muốn cắn em.”

Tống Quân nghe hắn nói một cách nghiêm trang, suýt nữa thì bật cười, vì thế vui đùa hỏi: “Cắn gì?”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Môi.”

Nói xong, hắn thực sụ cắn môi dưới của Tống Quân, lúc hắn cắn không có dùng sức nhưng vẫn cảm thấy môi Tống Quân thực mềm mại.

Tống Quân hơi hé miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm môi Hạ Hoằng Thâm. Hắn muốn hôn sâu hơn nữa. Thực ra hắn vốn không hề có kinh nghiệm, nhưng vẫn tốt hơn Hạ Hoằng Thâm, cho nên hắn biết được không ít.

Cảm giác đụng chạm ướt át này vô cùng chân thật, vô cùng thích thú, cho nên Hạ Hoằng Thâm rất nhanh liền yêu thích cái cảm giác này.

Khi Tống Quân cảm thấy hít thở không thông muốn né tránh thì Hạ Hoằng Thâm lại một phen nắm lấy cằm hắn không cho hắn trốn thoát.

Vừa lúc đó, Tịch Yên Linh đẩy cửa phòng xông vào, cô vốn có việc tìm Hạ Hoằng Thâm, lại không dự đoán được mình sẽ nhìn thấy một màn trước mắt, nhất thời ngây ngẩn cả người.

(Mèo: Tại sao lần nào cũng là bà chị phá chuyện tốt con nhà người ta thế nhỉ?)

Tống Quân nhịn không được xấu hổ, dùng sức đẩy Hạ Hoằng Thâm ra.

Tịch Yên Linh trừng mắt nhìn bọn họ, vành mắt chậm rãi chứa đựng nước mắt, cô nói: “Các người sao có thể như thế?”

“Thế nào?” Giọng nói của Hạ Hoằng Thâm chẳng hề để ý.

Tịch Yên Linh tức giận đến nói không ra lời, bởi vì cô ấy không biết nên sinh khí với Tống Quân hay là nên sinh khí với Hạ Hoằng Thâm. Thật giống như bọn họ mới đúng là người một nhà, còn mình là một người ngoài đột nhiên xen ngang giữa bọn họ vậy.

Càng nghĩ càng khó sống, Tịch Yên Linh nổi giận đùng đùng chạy mất.

“Mặc kệ cô ấy sao?” Tống Quân hỏi.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Mặc kệ cô ấy.”

Tuy nói là như vậy, nhưng trong lòng Hạ Hoằng Thâm có lẽ cũng có ít nhiều sự để ý. Vì thế, vào cuối tuần tiếp theo, Hạ Hoằng Thâm mang theo cả bọn cùng nhau đi chơi, nơi đến là vườn bách thú.

Lúc ngồi trên xe chuẩn bị xuất phát, Phượng Tuấn Nguyên hỏi một câu: “Ngươi muốn đi xem Báo mẹ sao?”

Đột nhiên Tống Quân cảm thấy trán mình có một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.

Kết quả Hạ Hoằng Thâm cũng không tức giận, đáp: “Không phải.”

Không phải đi xem báo mẹ, cũng không biết hắn đi làm cái gì. Vườn bách thú cũng không phải là một địa phương đáng mong chờ. Chắc ngoại trừ Long Tinh cổ động thì những người khác đều không có hứng thú.

Tịch Yên Linh còn đắm chìm bên trong cảm giác mất mát.

Vừa xuống xe, Tống Quân phải đi mua kem cho cô ấy.

Tịch Yên Linh trầm mặc nhận lấy.

Sau khi đi vào vườn bách thú, vài người rất nhanh phân tán, chỉ còn lại Tống Quân và Hạ Hoằng Thâm ở chung một chỗ. Tống Quân mờ mịt hỏi Hạ Hoằng Thâm: “Đi xem báo mẹ ư?”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Không phải. Đi nhìn gấu trúc.”

Vườn bách thú trung tâm thành phố không náo nhiệt như công viên trò chơi trung tâm thành phố. Hơn nữa bệnh truyền nhiễm vừa mới hết, bọn họ có lẽ chính là những vị khách đầu tiên.

Tống Quân ngồi ở trên ghế chờ nhìn gấu trúc đang ăn cây trúc ở bên trong  cách một bức tường thủy tinh.

Tống Quân nói: “Nguyệt Nha có vẻ không vui.”

Hạ Hoằng Thâm không sao cả “Ừ” một tiếng.

Tống Quân hỏi hắn: “Anh có biết  vì sao cô ấy không vui không?”

(Mèo: Mèo biết đấy, là vì hai anh)

Hạ Hoằng Thâm không trả lời, hắn đưa tay ôm cả người Tống Quân đến ngồi lên chân mình đồng nắm cằm hắn đặt xuống một nụ hôn.

Tống Quân căn bản chưa kịp phản ứng, trong lòng nghĩ thật may mắn chung quanh không có những người khác.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa  thủy tinh.

Tống Quân kinh ngạc nhìn qua, hắn nhìn thấy một con gấu trúc không biết từ khi nào đã bò tới bên cạnh cửa thủy tinh và gõ cửa nhìn bọn họ.

Đúng vậy, con gấu trúc kia dùng móng vuốt của nó cầm một cây trúc đưa tới miệng gặm, móng vuốt khác đang gõ cửa thủy tinh.

Tống Quân vội vàng đẩy Hạ Hoằng Thâm ra.

Hạ Hoằng Thâm phẫn nộ rồi! Hắn đã rất nhiều lần bị Tống Quân lặp đi lặp lại việc đẩy mình đi, nhịn không được dùng răng nanh cắn gáy của Tống Quân.

Lúc này, Tống Quân không đặt sự chú ý lên người Hạ Hoằng Thâm, bởi vì hắn nhìn thấy con gấu trúc đang vẫy tay với hắn ý bảo hắn đi qua đó.

Tống Quân đứng lên, chậm rãi đi tới phía trước tường thủy tinh. Cách một bức thủy tinh nhìn gấu trúc, hắn tự dưng cảm thấy nó có chút quen mắt.

Sau đó, Tống Quân thấy con gấu trúc vứt cây trúc, đứng lên bên tường thủy tinh, đưa tay gãi cái mông của nó.

“= = Là ngươi!?” Tống Quân nhớ tới nó là ai.

Gấu trúc lúc này mới mở miệng nói chuyện: “Ngươi đang hẹn hò ở đây sao?”

Tống Quân nhịn không được nhìn hai bên, khi hắn xác định không có những người khác mới trả lời: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Gấu trúc trả lời: “Đây là nơi ta làm việc, so với bọn Lăng Tiếu mở quán bar thì thoải mái hơn nhiều”

Tống Quân nhìn vào cây trúc trên mặt đất ở phía bên trong, cũng đồng ý đây thật sự là nơi công tác thoải mái.

Nói tới đây, Tống Quân hỏi: “Bọn Lăng Tiếu có khỏe không?”

Gấu trúc nói: “Rất tốt! Chỉ là vì Yêu Thị bị chính phủ yêu cầu phải giải tán, cho nên Yêu Thị bây giờ không có ai chịu trách nhiệm.”

Tống Quân vốn không muốn hỏi chuyện vì sao Chính phủ yêu cầu giải tán mà lại hỏi: “Không ai chịu ra mặt sao?”

Gấu trúc lắc đầu.

Lúc này, Hạ Hoằng Thâm cũng đã đi tới, còn cách thủy tinh nhìn gấu trúc ở bên trong, hỏi: “Các ngươi quen nhau?”

Dường như Gấu trúc cảm nhận được áp lực của Hạ Hoằng Thâm nên nó thong thả nằm úp sập trên mặt đất, sau đó đi thêm hai bước nhặt lại cây trúc của nó. Nó giữ khoảng cách với Hạ Hoằng Thâm mới ngồi xuống tiếp tục gặm trúc.

Tống Quân nói: “Chúng em từng gặp mặt nhau ở Yêu Thị. Hắn nói  người Yêu Thị ngừng làm việc cho Yêu Thị vì không có người chịu trách nhiệm.”

Hạ Hoằng Thâm dường như suy nghĩ.

Gấu trúc một bên gặm cây trúc, một bên đưa mắt ra hiệu cho Tống Quân, nhưng vì ánh mắt nó có một vòng đen nên nói chuyện thông ánh mắt thật sự không phải chuyện dễ dàng.

Tống Quân liền hỏi: “Chuyện gì?”

Gấu trúc một bên để móng vuốt khép tại bên miệng, nhẹ giọng nói: “Trậm Liêu của ngươi là yêu thú đúng không?”

Tống Quân thầm nói ngươi có nói nhỏ như vậy thì hắn vẫn nghe được.

Kết quả Hạ Hoằng Thâm quả nhiên hỏi: “Nam nhân cùng nam nhân cũng có thể trở thành người yêu sao?”

(Mèo: Anh thật biết hỏi, con gấu trúc này đúng là cái gì cũng biết, mọi người chắc cũng biết con gấu trúc này là ai rồi đúng không?)

Gấu trúc nghe vậy, nói: “Vì cái gì không thể? Nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể. Hơn nữa ——” nó nói một nửa đột nhiên tạm dừng, rì rì đứng lên lại lui ra phía sau một khoảng cách, tựa hồ cảm thấy đã an toàn mới tiếp tục nói, “Ngươi cũng không phải người, Tinh Quân cũng không phải người, nơi nào mà nói nam nhân theo nam nhân?”

Hạ Hoằng Thâm hơi hơi nhíu mi, hai tay đặt trên tường thủy tinh, nói: “Ta là giống đực.” Hắn hoàn toàn xác định.

(Mèo: Buồn cười quá, anh là mèo đực)

Gấu trúc nói: “Đúng vậy, Tinh Quân thì là thanh kiếm, kiếm còn phân cao thấp? Ngươi có biết hắn là nam không?”

Hạ Hoằng Thâm mang theo nghi hoặc nhìn lại Tống Quân.

Tống Quân bỗng nhiên cảm thấy bất lực. Hắn vỗ vào thủy tinh một cái và nói: “Đừng nói bừa! Ta là nam nhân, tự ta biết!”

Gấu trúc nói tiếp: “Ý ta là nói, các ngươi đều không phải là người, còn quan tâm nam nhân với nữ nhân sao?”

Tống Quân thầm nói ta cho tới bây giờ không có để ý điều này.

Nhưng Hạ Hoằng Thâm vẫn truy vấn: “Nói cách khác những việc nam nhân cùng nữ nhân có thể làm, chúng ta đều có thể làm?”

(Mèo: Tôi chết mất, không lẽ anh Hạ sống bao lâu nay mà thơ ngây như tờ giấy trắng sao??? T_T)

Gấu trúc đột nhiên nấc một cái, nó vỗ ngực nói: “Ta quản các ngươi làm cái gì?”

Hạ Hoằng Thâm nói với nó: “Nhưng ta sẽ mở Yêu Thị.”

Động tác đang ăn cây trúc của gấu trúc lập tức dừng lại. Nó cầm một cây trúc, hé miệng nhìn chằm chằm vào Hạ Hoằng Thâm.

Hạ Hoằng Thâm nói: “Ngươi đi nói cho toàn bộ yêu quái biết, nói rằng Trậm Liêu sẽ mở Yêu Thị, thời gian là vào ngày đầu tiên của tuần cuối cùng của tháng chín, địa điểm cũ ở công viên trò chơi.”

Gấu trúc miệng gian nan nuốt lá, lẳng lặng gật đầu.

Hạ Hoằng Thâm quay đầu nói với Tống Quân: “Chúng ta đi thôi.”

Tống Quân vội vàng đuổi theo phía sau Hạ Hoằng Thâm chạy ra phía bên ngoài chuồng gấu trúc mới hỏi: “Vì sao anh lại muốn mở Yêu Thị?”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Không có gì, chỉ là định an cư ở nơi này thôi.”

“Định cư?” Tống Quân lập lại một lần.

“Em  không thích?” Hạ Hoằng Thâm hỏi hắn.

Tống Quân lắc đầu, “Không có, em  rất thích.”

Hạ Hoằng Thâm vì thế nói: “Tốt lắm! Anh hỏi em một vấn đề, chúng ta có phải là người yêu không?”

Tống Quân nghe vậy thì nở nụ cười, “Anh nói sao thì là vậy.”
Bình Luận (0)
Comment