Theo hôn kỳ càng ngày càng gần, Nhạc Lăng lo liệu hôn sự càng lúc càng nhiều, càng ngày càng nhanh, ít nhiều tiết lộ ra một chút phong thanh. Bởi vậy, dẫn tới không ít người ngoài sáng có trong tối có đến Cố phủ hỏi thăm lai lịch tân nương, ngay cả phu nhân của Nhất Chuy tiên sinh cũng không nhịn được mà tự thân xuất mã. Thế nhưng trên dưới Cố phủ tựa hồ câm điếc, mọi người hỏi đến ba lần cũng một tiếng không biết, khiến bọn họ mất hứng mà về.
Trong khoảng thời gian ngắn, tân nương Cố phủ trở thành đề tài nói chuyện mới nhất của Đàm Dương.
Đào Mặc sau khi trở về từ Cố phủ, nghi vấn trong lòng đã tiêu tan, cũng không quan tâm chuyện này ở bên ngoài sôi sục thế nào, cứ trốn trong thư phòng vừa luyện chữ vừa cười ngây ngô vừa đếm thời gian từng chút từng chút qua đi.
Thùng thùng thùng.
Bên ngoài huyện nha tiếng trống vang lên như sấm rền.
Đào Mặc dừng bút ngẩn ra.
Hách Quả Tử vội vàng đẩy cửa tiến vào, hô: “Thiếu gia! Có người đánh trống kêu oan!”
Đào Mặc biến sắc, thả bút xuống, “Mau lấy quan bào đến đây cho ta!”
Từ lúc kết thúc vụ án kia đến nay, đã trên dưới một tháng.
Đào Mặc nhìn đại đường có chút xa lạ.
Nha dịch mang hai người phu phụ già cỗi khoác bên ngoài một bộ y phục cũ nát lên công đường.
“Tiểu nhân Vũ Hữu Thái…”
“Dân phụ Vũ Quách thị…”
“Bái kiến thanh thiên đại lão gia.”
Đào Mặc ôn hòa nói: “Các ngươi sao lại nổi trống?”
Vũ Quách thị phủ phục trên mặt đất, mãi lau nước mắt, khóc không thành tiếng.
Vũ Hữu Thái cũng nước mắt dàn dụa, “Tiểu nhân muốn cáo, muốn cáo Sử Thiên Sơn!”
Đào Mặc giật mình. Sử Thiên Sơn không phải chất tử của Sử thái sư đương triều hay sao? “Vì sao…”
Kim sư gia đột nhiên ho khan hai tiếng.
Đào Mặc nhìn lão.
Kim sư gia dùng khẩu hình nhắc “Đơn kiện” .
Đào Mặc ngẩn ngơ, nói: “Đâm chết?”
*Đơn kiện là “trạng chỉ”, phát âm là zhuang zhi, đâm chết là “chàng tử” phát âm là zhuang si ==> Đào Mặc hiểu nhầmVũ Hữu Thái lại hoảng sợ, nói: “Làm sao đại nhân biết tiểu nữ là bị đâm chết?”
Đào Mặc càng ngây ngô, “Hả?”
Vũ Hữu Thái mặt lộ vẻ bi phẫn kêu lên: “Chẳng lẽ đại nhân câu kết với Sử Thiên Sơn? ! Không thì, làm sao đại nhân biết được?”
Đào Mặc ngậm oan mà không hiểu ra sao. Đây rõ là… từ đâu mà nói lên?
Kim sư gia cất cao giọng nói: “Vũ Hữu Thái lớn mật! Sao dám ngậm máu phun người trên công đường, vu tội đại nhân? ! Đại nhân rõ ràng là hỏi đơn kiện.”
Vũ Hữu Thái ngẩn ra, sau đó liền dập đầu hai cái nói: “Tiểu nhân lỗ mãng, xin đại nhân khai ân.”
Đào Mặc bị đơn kiện đâm chết luân phiên làm cho đầu óc quay cuồng, phất phất tay nói: “Đơn kiện đâu?”
Vũ Hữu Thái run run tay lấy ra từ trong lòng ngực, nói: “Thỉnh đại nhân xem qua.”
Nha dịch dâng đơn kiện cho Đào Mặc.
Đào Mặc nhận lấy nhìn một cái, nhíu mày.
Kim sư gia thức thời đi qua, “Đông gia, hay là để ta… Đây là cái gì?” Lão ngạc nhiên nhìn đơn kiện.
Đào Mặc nói: “Kim sư gia nhận ra mấy chữ?”
Kim sư gia nói: “Mười ba chữ.”
Đào Mặc nói: “Nhưng mấy chữ này giống hệt nhau.”
Kim sư gia vội ho một tiếng nói: “Đông gia, không bằng chúng ta hỏi tờ đơn kiện này là có ý gì trước?”
Đào Mặc nói: “Ngươi có thể đọc những chữ này cho ta nghe một lần?”
Kim sư gia dù thấy tờ đơn kiện này vừa vô dụng vừa buồn cười, nhưng vẫn nhất nhất đọc lên: “Ngũ hữu nữ, mỹ, Thạch đùa giỡn, nữ không theo, tử, Thạch không thấy.”
Đào Mặc hỏi Vũ Hữu Thái: “Ngũ hữu nữ trong đơn kiện, là chỉ nữ nhi của ngươi?”
Vũ Hữu Thái nói: “Vâng, là chỉ tiểu nữ Vũ Thiện. Tiểu nhân không biết chữ, đơn kiện là nhờ một người biết chữ duy nhất trong thôn viết giúp.”
Đào Mặc nói: “Mỹ là chỉ nữ nhi ngươi rất xinh đẹp?”
Vũ Hữu Thái lau mắt nói: “Tiểu nữ từ nhỏ đã vang danh là mỹ nhân.”
“Thạch đùa giỡn, Thạch là chỉ Sử Thiên Sơn?”
“Chính là hắn!” Vũ Hữu Thái lộ vẻ căm phẫn!
Đào Mặc hỏi: “Đùa giỡn, là?”
Trong mắt Vũ Hữu Thái tràn đầy lửa giận cùng nước mắt, nghiến răng nói: “Hắn, hắn cưỡng bức tiểu nữ… tiểu nữ vì giữ gìn thanh bạch, đã tự sát trong phòng mất rồi!”
Vũ Quách thị vẫn phủ phục trên mặt đất nghe vậy, hầu như khóc ngất đi.
Tiếng khóc giữa công đường bi thương, khiến người nghe cũng không kiềm được khóe mắt bỗng ẩm ướt.
Đào Mặc nhẹ giọng nói: “Thạch không thấy, là chỉ hắn chạy án sao?”
Vũ Hữu Thái ôm mặt, nỉ non: “Là ta vô dụng! Ta, ta ngăn không được! Để hắn…”
Chợt có nha dịch bước nhanh từ bên ngoài vào, “Đại nhân, bên ngoài có một người tự xưng là Sử Thiên Sơn cầu kiến.”
Phu phụ Vũ thị sửng sốt một lúc, sau đó song song đứng lên, cả giận nói: “Hắn, hắn lại dám đến!”
Nha dịch hai bên thấy họ xông ra ngoài, lập tức tiến lên ngăn họ lại.
Đào Mặc nhìn Kim sư gia.
Kim sư gia gật gật đầu.
Đào Mặc dùng kinh đường mộc nhẹ vỗ lên bàn một cái, nói: “Mang Sử Thiên Sơn vào đây.”
Vũ Hữu Thái đột nhiên quay đầu, quỳ trên mặt đất dập mạnh đầu trước Đào Mặc: “Xin đại nhân làm chủ!”
Trên công đường đang ồn ào hỗn loạn, lại nghe một loạt tiếng bước chân, một thanh niên hiển lộ phong thái phú quý chậm rãi đi tới.
“Thảo dân Sử Thiên Sơn, bái kiến huyện quan đại nhân.” Hắn nói xong, liền khom lưng, quỳ xuống.
Khiêm cung như vậy, khiến Kim sư gia không khỏi ngạc nhiên.
Đào Mặc nói: “Ngươi biết hai người trên công đường này?”
Sử Thiên Sơn không nhanh không chậm nói: “Biết. Bọn họ một người tự xưng là lão Vũ, một người xưng là Vũ tẩu.”
“Nói bừa! Nói bừa! Chúng ta bao giờ…”
Đào Mặc dùng tay ra hiệu xuỵt cho Vũ Hữu Thái đang tức giận, “Các ngươi quen biết như thế nào?”
Sử Thiên Sơn nói: “Có người giới thiệu.”
“Vì sao giới thiệu?” Đào Mặc hỏi.
Sử Thiên Sơn cười khan nói: “Nói là kỹ trại ở nông thôn.”
*kỹ trại: một loại với kỹ viện“Sử Thiên Sơn… Ngươi ngậm máu phun người!” Vũ Hữu Thái kêu lên, chuẩn bị nhào qua.
Kim sư gia đăm chiêu nhìn hắn.
Sử Thiên Sơn nói: “Những lời thảo dân nói, từng câu đều là sự thật, xin đại nhân minh giám.”
Đào Mặc nói: “Nhưng ông ta nói ngươi bức bách Vũ tiểu thư, còn làm nàng cùng đường phải tự sát.”
Sử Thiên Sơn nói: “Những lời thảo dân nói có lẽ là không thể tưởng tưởng nổi, nhưng đều là những lời thực tình. Ta và hai vị này chính xác là do có người giới thiệu mới quen biết, người kia nói ở thôn quê có một kỹ trại khác với những nơi khác, người trong trại đều sắm vai nữ nhi của những nhà cùng khổ, có phong vị khác. Trong lòng ta hiếu kỳ, liền đến thăm dò một chút. Lúc đó hai vị này tự xưng là lão Vũ Vũ tẩu, mang theo nữ tử là Vũ Thiện. Ai ngờ ta cùng nàng vào phòng đang muốn làm chuyện tốt, Vũ Thiện kia lại đột nhiên vừa đâm đầu vào tường.”
“Nói càn nói bậy! Ngươi, ngươi… Ngươi… Ngươi quả thực…” Vũ Hữu Thái không thở được, hai mắt trắng dã.
Đào Mặc vội nói: “Mau phái người mời đại phu đến.”
Nha dịch người dìu họ ngồi xuống một bên, người chạy đi mời đại phu.
Sử Thiên Sơn quỳ ở một bên, lãnh đạm nhìn phu phụ Vũ thị.
Đào Mặc không biết làm sao nhìn về phía Kim sư gia.
Kim sư gia nói: “Việc này còn có nhiều điểm đáng ngờ, không bằng sau lại tái thẩm.”
Đào Mặc gật gật đầu, đưa tay cầm lấy kinh đường mộc, nặng nề vỗ xuống: “Cứu người quan trọng hơn. Án này sau lại tái thẩm!”
Sử Thiên Sơn nói: “Thảo dân trú tại khách điếm An Bình, nếu đại nhân có lời muốn hỏi, có thể đến tìm ta.”
Đào Mặc nhìn hắn một cái, im lặng gật đầu.
Trở về thư phòng, Lão Đào và Hách Quả Tử sớm đã nghe tin chạy tới.
Hách Quả Tử nói: “Vũ thị phu phụ kia thực sự là đáng thương! Sử Thiên Sơn quá vô sỉ rồi.”
Kim sư gia lắc đầu nói: “Việc này sợ là không đơn giản như vậy.”
Hách Quả Tử nói: “Lẽ nào sư gia thật sự tin lời khai đầy rẫy sơ hở của Sử Thiên Sơn?”
Kim sư gia nói: “Ngươi không tin?”
Hách Quả Tử nói: “Chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không tin! Nữ tử nhà ai lại vô duyên cớ vô cớ đâm đầu vào tường? ! Chẳng lẽ là để hãm hại hắn?”
Kim sư gia nói: “Nếu đã là người có đầu óc đều sẽ không tin, hắn vì sao phải nói như vậy?”
Hách Quả Tử nói: “Nói không chừng hắn ỷ mình có Sử thái sư làm chỗ dựa vững chắc, cho nên thuận miệng viện ra một lời bịa đặt, muốn lừa gạt qua chuyện.”
Lão Đào thấy Kim sư gia cau mày, lại nói: “Sư gia phát hiện ra điều gì không ổn?”
Kim sư gia nói: “Ta thấy cử chỉ nói năng của Sử Thiên Sơn, tuyệt không phải là người như vậy.”
Hách Quả Tử nói: “Nói không chừng Vũ cô nương đó dung mạo như thiên tiên, khiến hắn kìm lòng không đậu thì sao?”
Kim sư gia nói: “Đây chỉ là cái thứ nhất. Cái thứ hai, Vũ Hữu Thái kia… như có điều gì giấu diếm.”
“Hả?” trong mắt Lão Đào lóe lên một tia tinh quang.
Kim sư gia nói: “Ông ta nói mình không biết chữ, đơn kiện là người trong thôn viết. Nhìn cái đơn kiện kia, người duy nhất biết chữ trong thôn đó tài học cũng tương đối… hữu hạn. Nếu đã như vậy, sao ông ta lại nói được câu ngậm máu phun người?”
Hách Quả Tử kinh ngạc nói: “Lẽ nào lão thật nghi ngờ bọn họ hãm hại Sử Thiên Sơn? Nhưng Sử Thiên Sơn là chất tử của Sử thái sư đương triều, ai dám hại hắn?”
Lão Đào nói: “Các ngươi không cảm thấy, loại thủ pháp này quen quen sao?”
Kim sư gia mắt sáng lên, “Hoàng Quảng Đức?”
Hách Quả Tử cau mày nói: “Sao lại lôi Hoàng Quảng Đức vào đây?”
Kim sư gia nói: “Không phải lôi hắn vào. Chỉ là nghĩ tới người tiều phu gánh tội thay kia mà thôi, đều là người trung thực hiền lành.”
Hách Quả Tử nói: “Cái này đối với Hoàng Quảng Đức có gì tốt? Vạn nhất sự tình bại lộ, còn đắc tội Sử thái sư.”
Kim sư gia nói: “Nếu không bại lộ thì sao? Nếu đông gia định tội Sử Thiên Sơn thì sao?”
Hách Quả Tử biến sắc, “Mượn đao giết người? !”
Kim sư gia nói: “Bất quá, hắn đại khái cũng không nghĩ tới Sử Thiên Sơn cũng không phải là một tên ngốc, lại chủ động đầu thú. Như vậy, hắn lại trở thành bị động.”
Đào Mặc nói: “Việc cấp bách, phải tìm ra chân tướng.”
Kim sư gia nói: “Không sai. Ta phải đi tìm Vũ thị phu phụ, đến hiện trường xem một chút.”
Đào Mặc nói: “Ta cùng đi với ngươi!”
“Được. Đúng rồi, ” Kim sư gia do dự một chút, nói với Hách Quả Tử, “Người đến mời Thôi điền sử cùng đi.” Lão vốn định điều Thôi Quýnh sang huyện khác, tìm một điền sử khác, nhưng bận chuyện trước mắt, thường xuyên gác lại.
Hách Quả Tử vừa nghe Thôi điền sử, vô cùng không vui, “Một kẻ chân ngoài dài hơn chân trong như vậy, còn gọi hắn làm gì?”
Kim sư gia nói: “Đây là án mạng, đương nhiên phải gọi hắn, mặt khác còn phải mời một ngỗ tác đến.”
Hách Quả Tử bĩu môi, đi.
Kim sư gia nói: “Ta đi tìm Vũ thị phu phụ.”
Lão Đào nói: “Ta đi chuẩn bị xe.”
Trong khoảnh khắc, trong phòng chỉ còn lại Đào Mặc.
Đào Mặc nhìn nhìn thư phòng trống rỗng, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý niệm. Chờ lúc hắn thành thân, hắn liền có thể tùy thời tùy chỗ đều nhìn thấy Cố Xạ, hỏi ý kiến y ha?
Chỉ còn hai ngày nữa.
Phu phụ Vũ thị ở Vũ gia thôn gần bên Đàm Dương huyện. Bọn họ ở ngay cửa thôn, mọi người muốn vào thôn đều phải đi ngang qua nhà họ.
Vũ Hữu Thái được đại phu châm hai châm, tâm tình đã ổn định hơn nhiều, khóc lóc kể lể với Đào Mặc: “Đêm đó, Sử Thiên Sơn gõ cửa nói tìm nơi ngủ trọ, chúng ta liền mời hắn vào, ai ngờ ai ngờ… lại hại khuê nữ nhà ta!”
Vũ Quách thị đột nhiên ôm chăn giường gào khóc.
Vũ Hữu Thái đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai bà.
Kim sư gia hỏi: “Không biết Vũ Thiện là ở chỗ nào…”
Vũ Hữu Thái dùng tay áo lau nước mắt, một ngón tay chỉ về phía sau Hách Quả Tử.
Hách Quả Tử hoảng sợ, vội tránh ra.
Kim sư gia và Đào Mặc đều tiến tới.
Quả nhiên thấy một vết máu đã khô đen. Gian nhà bọn họ ở là nhà đất, nhìn kỹ, lại có vết nứt, có thể cú đâm này là dùng toàn lực.
Kim sư gia nói: “Thi thể Vũ Thiện ở đâu?”
Vũ Hữu Thái khóc ròng: “Đã chôn rồi.”
Kim sư gia nói: “Chôn ở đâu?”
Vũ Hữu Thái và Vũ Quách thị liếc nhìn nhau.
Vũ Hữu Thái nói: “Bãi tha ma.”
Kim sư gia nhướng mày.
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Thôi Quýnh mang theo ngỗ tác đến.
“Thôi điền sử.” Kim sư gia ôm quyền.
“Kim sư gia.” Thôi Quýnh thấp thỏm đáp lễ, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Đào Mặc. Từ khi Đào Mặc từ Đàm thành trở về, hắn liền bị vây trong nỗi bất an. Hắn không biết Tri Phủ vì sao lại dễ dàng bỏ qua cho Đào Mặc, chỉ biết các dấu hiệu đều chứng tỏ, Đào Mặc dường như đã biết hắn đâm sau lưng. Ngay cả khi hắn đến nha môn vài lần đều bị đóng cửa không tiếp, chỉ liên lạc bằng thư của Kim sư gia. Nhưng nói Đào Mặc biết, ngoại trừ việc tránh không gặp, hắn lại chưa từng có bất kỳ hành động gì đối với mình, thái độ này lại khiến hắn như rơi vào sương mù.
Kim sư gia nói: “Thôi điền sử thấy án này thế nào?” Thôi Quýnh ở nha môn nhiều năm, xếp đặt không ít tâm phúc, vụ án này tất nhiên đã sớm truyền đến tai hắn.
Thôi Quýnh ra vẻ không biết gì nói: “Không biết Kim sư gia nói vụ án nào?”
Kim sư gia đối với việc hắn làm bộ lần này vô cùng xem thường, nhưng ngoài miệng lại kể ngắn gọn vụ án lần này.
Thôi Quýnh không biết suy nghĩ trong lòng Đào Mặc, cũng không biết Sử Thiên Sơn lai lịch ra sao, nhưng thấy hành vi của Đào Mặc ngày thường, biết hắn một lòng muốn làm thanh quan, làm quan tốt, liền nói: “Đương nhiên không thể để cho Vũ cô nương ngậm oan mà chết.”
Kim sư gia lạnh nhạt nói: “Vậy sao? Đúng rồi, Võ Hữu Thái nói thi thể của Vũ cô nương ở nơi mai táng, còn phải phiền Thôi điền sử đi một chuyến rồi.”
Nghe đến ba chữ nơi mai táng, trong bụng Thôi Quýnh đã không ngừng trào lên vị chua, trên mặt vẫn cười bồi nói: “Phải, phải. Chỉ là không biết dáng vẻ Vũ cô nương ra sao? Được chôn ở vị trí nào?”
Vũ Hữu Thái nói: “Ta biết. Ta dẫn các ngươi đi.”
Thôi Quýnh nhìn sang Đào Mặc một chút, lại thấy Đào Mặc đang an ủi Vũ Quách thị. Hắn do dự một chút, lại cao giọng gọi: “Đào đại nhân!”
Đào Mặc quay đầu nhìn hắn.
Thôi Quýnh nói: “Hạ quan nhất định sẽ tìm thi thể Vũ cô nương về!”
“Được.” Đào Mặc lại quay đầu an ủi Võ Quách thị.
Thôi Quýnh cảm thấy như chạm phải một cái đinh mềm, không khỏi ngượng ngùng đi ra.
Kim sư gia đi đến bên cạnh Đào Mặc, thấp giọng nói: “Đông gia, thời gian không còn sớm, chúng ta về trước đợi tin tức đi.”
Vũ Quách thị nắm chặt tay Đào Mặc, nức nở: “Xin đại nhân nhất định phải nghiêm trị Sử Thiên Sơn, cũng là an ủi nữ nhi ta ở dưới suối vàng.”
Đào Mặc cam đoan: “Ta nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng.”