Đào Mặc thở dài nói: “Cũng chính vì nỗi khổ của cái sự bất học vô thuật rất sâu, ta càng bội phục những người đọc sách chăm chỉ học tập như các vị đang ngồi ở đây. Đào Mặc tại đây cầu chúc các vị kim bảng đề danh, vinh quy cố lý.”
Sắc mặt của những người khác hơi dịu xuống, rối rít đáp lễ.
Tôn Phúc nói: “Nghe cách nói chuyện của Đào đại nhân, không giống như người không biết chữ.”
Đào Mặc xua tay nói: “Hổ thẹn hổ thẹn, ta chỉ học theo Hàm Đan mà thôi.”
Học theo Hàm Đan cái cách dùng này…
*Học theo Hàm Đan: học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có. Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm“…”
Tôn Phúc vội ho một tiếng: “Chắc là Đại nhân muốn nói học như vẹt học nói?”
Đào Mặc hiểu ra nói: “Đúng vậy đúng vậy.”
Tôn Phúc nói: “Hóa ra đại nhân là tự học mà không cần thầy.”
Đào Mặc cười lại khiêm tốn vài câu.
Mọi người thấy chức quan hắn dù là mua mà có, nhưng giở tay nhấc chân cũng không lỗ mãng kiêu căng, ngược lại có vài phần phong thái nho nhã của học sinh, ác cảm trong lòng không khỏi giảm đi vài phần.
Cửa bao sương đột nhiên bị gõ nhẹ vài cái, sau đó kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Cố Tiểu Giáp ló đầu vào nhìn thoáng qua, lập tức hướng hành lang mà hô: “Công tử, ở gian này.”
Chốc lát sau, một thân ảnh xuất hiện ở cửa phòng, tóc như nước sơn, mắt sáng như sao, sắc mặt như sương sớm, không nói mà uy.
Đào Mặc không khỏi chột dạ, lúng ta lúng túng đứng lên, “Huyền Chi.”
Cố Tiểu Giáp phàn nàn: “Công tử nghe nói người đến rồi lại không vào phủ, lập tức phái hạ nhân đi tìm, không ngờ ngươi cư nhiên lại cùng người khác ở đây ăn ăn uống uống thật vui vẻ.”
Trương Văn Quang và Tôn Phúc không chú ý gì khác, chỉ chú ý Đào Mặc gọi người nọ là “Huyền Chi”, không khỏi kích động đứng lên nói: “Chẳng lẽ tôn giá chính là Cố Huyền Chi Cố công tử?”
Những người khác nghe vậy đều cả kinh, đều đứng lên, mắt mở to nhìn Cố Xạ.
Cố Xạ lạnh nhạt liếc bọn họ một cái, thẳng bước vào gian phòng, đến bên cạnh Đào Mặc.
Cố Tiểu Giáp lập tức đặt ghế chen vào giữa Đào Mặc và Tôn Phúc.
Tôn Phúc hậu tri hậu giác lùi sang bên.
Sau khi Cố Xạ ngồi xuống, thấy mọi người vẫn còn đamg đứng, khoan thai khoát tay nói: “Ngồi xuống.”
Những người khác theo lời ngồi xuống, trên mặt vẫn khó nén kích động như trước.
Đào Mặc giải thích: “Ta tình cờ gặp bọn họ ở ngoài cửa sau của Cố phủ chờ đến chưa vẫn chưa dùng bữa, liền làm chủ mời bọn họ đến Tiên Vị lâu nếm thử tay nghề ở đây một chút.”
Trương Văn Quang lúc này mới định thần, hắn nhìn ra quan hệ giữa Cố Xạ và Đào Mặc không phải tầm thường, không thì cũng sẽ không ngóng trông tìm đến như thế, liền theo lời hắn nói: “Đại nhân nhiệt tình hiếu khách, thực có phong thái Mạnh Thường.”
Đào Mặc không biết Mạnh Thường là ai, chỉ biết hắn đang ca ngợi mình, vội khiêm tốn vài câu.
Cố Xạ hỏi: “Ăn ngon không?”
Những người khác cho là y đang hỏi mình, vội vàng gật đầu khen ngon.
Cố Xạ nói: “Ta vẫn chưa ăn.”
Nụ cười trên mặt những người khác cứng đờ, không biết sao y lại nói như vậy, không thể làm gì khác hơn đành nhìn về phía Đào Mặc.
Đào Mặc dù không nghe ra ngụ ý của Cố Xạ, cũng nhìn ra được sắc mặt y lúc này, cười làm lành nói: “Ta đi nói chưởng quỹ phân phó trù phòng chuẩn bị thêm vài món chiêu bài nữa.” Hắn đang muốn đứng lên, Cố Tiểu Giáp đã biết điều chạy xuống lầu trước.
Cố Xạ thấy thần tình Đào Mặc hơi khẩn trương, thầm than một tiếng, im lặng giương giương khóe miệng, khuôn mặt y thanh tuyển, không cười thì như hàn sơn tuấn phong, cười thì như tuyết xuân tan chảy, những người bên cạnh nhìn mà sinh lòng tán thán.
Đào Mặc tự mình đi lấy một chén trà sạch từ quầy bên cạnh, lại từ mình dùng trà rửa qua chén, mới châm trà cho Cố Xạ.
Có người cười nói: “Không nghĩ tới đại nhân và Cố công tử giao tình không cạn.”
Cố Xạ uể oải hỏi: “Vì sao không nghĩ tới?”
Người kia ngẩn ra, dáng tươi cười có phần nhạt đi, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi ta nghe đại nhân nói ngài ấy xuất thân quyên quan, không tinh thông văn mặc, thì cho là nhị vị hẳn cũng không quen biết nhau.”
Cố Xạ nói: “Y đối với kinh thư có thể tinh tiến thần tốc, nếu có thời gian, chưa chắc không thể kim bảng đề danh.”
Những người khác nghe y thổi phồng Đào Mặc, cho đó là lời lấy lòng giữa bằng hữu bình thường, cũng không làm rõ, nhất tề mỉm cười nói phải. Nhưng Đào Mặc lại vô cùng xấu hổ nói: “Kim bảng đề danh tuyệt không dám nghĩ đến, chỉ cần có thể nhận biết được chữ, đọc được sách, viết được văn, làm được thơ là tốt rồi.”
Mọi người cười to, cùng nói: “Chỉ cần bốn việc này cũng đã quá vượt trội rồi.”
Tôn Phúc đột nhiên hỏi: “Không biết lão sư của đại nhân là vị nào?”
Tiếng cười tắt dần, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Cố Xạ.
Cố Xạ nhẹ gật đầu.
Ánh mắt mọi người nhìn Đào Mặc không khỏi có thêm vài phần hâm mộ cùng đố kị. Không nói tới văn tài học thức của Cố Xạ, chỉ nói tới thân phận công tử tướng phủ của y, cũng đủ để con đường làm quan của Đào Mặc bình thản không ít.
Cố Xạ sát ngôn quan sắc, liền biết trong lòng họ nghĩ gì, cũng lười giải thích. Để bọn họ tưởng y và Đào Mặc là bằng hữu kiêm sư đồ càng tốt, miễn khỏi nghi ngờ việc Đào Mặc ở trong phủ y.
Các món ăn Cố Tiểu Giáp gọi cuối cùng cũng được mang lên.
Mọi người thấy Cố Xạ động đũa, không dám nói thêm gì nữa, mỗi người đều ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng. Đào Mặc vốn đã quen dùng bữa cùng Cố Xạ, thấy bọn họ câu nệ như vậy, cũng bắt đầu câu nệ theo, hai tay đặt trên đùi nắm lại, hai mắt nhìn chén trà trước mặt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cố Xạ vẫn thản nhiên như trước, gọn gàng mà dùng bữa, không nhanh không chậm.
Những người khác nhìn y ăn, cũng không thấy có gì khó chịu, ngược lại còn nghĩ nhìn y dùng bữa cũng là một sự hưởng thụ.
(
Mấy người này… Hết nói nổi =.=)
Cho đến khi Cố Xạ dừng đũa, đám người Tôn Phúc và Trương Văn Quang nháy mắt với nhau, đang muốn mở miệng, lại thấy Cố Xạ đứng lên, nói với Đào Mặc: “Hồi phủ.”
“A. Được.” Đào Mặc đứng lên theo, hướng những người văn nhân từ thiên lý xa xôi chạy tới chắp tay cáo từ, liền cùng Cố Xạ ra ngoài.
“Cố công tử!” Tôn Phúc vẫn ngồi cạnh y, thấy y muốn rời đi, theo bản năng nghiêng người chặn đường y.
“Làm càn! Ngươi muốn làm gì?” Cố Tiểu Giáp lập tức xông ra.
Tôn Phúc lúc này mới ý thức được mình đã làm gì, vội lui về sau khom mình nói: “Tiểu sinh lỗ mãng, mong Cố công tử bỏ qua!”
Cố Xạ nét mặt không đổi vòng qua hắn, đi về phía cửa.
“Cố công tử. Chúng ta đến đây là vì muốn giải thích nghi hoặc!” Trương Văn Quang nhớ tới những lời đồn trước kia, linh cơ khẽ động, vội vàng nói.
Bước chân Cố Xạ quả nhiên dừng lại.
Trương Văn Quang trong lòng rỡ nói: “Bọn ta ngưỡng mộ Cố công tử đã lâu, có vài vấn đề muốn thỉnh giáo.”
Cố Xạ nói: “Đưa thiếp rồi sao?”
Trương Văn Quang nổi lên lo lắng, thầm kêu hỏng bét, nhưng cũng chỉ có thể thành thật hồi đáp: “Đã đưa rồi, nhưng mà…”
“Cáo từ.” Cố Xạ lãnh đạm mà ném lại một câu, liền xoay người ra ngoài.
Đào Mặc chắp tay, cũng muốn cáo từ, lại thấy đám người Tôn Phúc ánh mắt mong mỏi nhìn hắn, trong mắt đầy ý khẩn cầu. Bảo bọn họ mặt dày mày dạn đuổi theo bọn họ không làm được, nhưng thiên lý xa xôi mà đến, lại tay không trở về, bọn họ lại không cam lòng, chỉ có thể trông cậy vào hảo hữu kiêm học sinh của Cố công tử trước mắt này nói tốt vài câu, xem có thể nghịch chuyển càn khôn hay không.
Dưới lầu.
Cố Tiểu Giáp nhảy lên xe ngựa, không nhịn được nhìn về hướng thang lầu lầu một, hỏi Cố Xạ: “Công tử, thiếu phu nhân sao còn chưa ra?”
Cố Xạ đứng trước thùng xe, cũng không vội lên xe ngựa, nghe vậy, lạnh lùng nhìn hắn.
Cố Tiểu Giáp tự biết lỡ lời, vội cười bồi nói: “Ta là nói Đào đại nhân. Người nói những người kia có dây dưa với ngài ấy hay không, bảo ngài ấy đến thuyết phục người? Ta thấy tai Đào đại nhân rất mềm, không chừng sẽ bị thuyết phục thành công. Thật là, tốt bụng đi mời những người không quan hệ kia đi dùng cái gì mà bữa. Công tử, nếu Đào đại nhân thực sự đến thuyết phục người, người có… mở một bên lưới?”
Cố Xạ đạm nhiên liếc hắn một cái, “Ngươi nói xem?”
Cố Tiểu Giáp nói: “Nếu mở một bên lưới, không những phá vỡ quy củ Cố phủ, cũng phá hủy thanh danh nhất ngôn cửu đỉnh của công tử, hơn nữa về sau nếu tất cả mọi người đều dây dưa như vậy, càng khiến Đào đại nhân rơi vào chỗ tiến thoái lưỡng nan. Nhưng nếu không mở, lại khiến Đào đại nhân khó xử. Đây quả thật là trái cũng khó, phải cũng khó nha.” Hắn vừa thở dài, liền thấy Đào Mặc từ trên lầu đi xuống, đám văn nhân thư sinh kia đều đi theo phía sau hắn. Cố Tiểu Giáp ai thán nói: “Tới rồi tới rồi.”
Đào Mặc trước đi tới quầy hàng, hỏi rõ Cố Tiểu Giáp đã thanh toán xong mới đi ra. “Đi.” Hắn quay đầu vẫy vẫy tay với đám người Trương Văn Quang, sau đó chờ Cố Xạ lên xe.
Cố Tiểu Giáp nghi hoặc hỏi: “Bọn họ không nói gì sao?”
Đào Mặc cười nói: “Bọn họ nói Huyền Chi văn tài nhân phẩm đều vô cùng hiếm có, tuy rằng vô duyên lấy văn kết giao, nhưng có thể cùng ngồi ăn một bàn, đã là cực kỳ vinh hạnh rồi.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Chỉ như vậy?”
Đào Mặc thấy Cố Xạ đã lên xe, liền qua quýt gật gật đầu với hắn, nhấc chân chui vào thùng xe, ngồi vào bên cạnh Cố Xạ. Hai người đã trải qua chuyện thân mật nhất, ngồi sóng vai bên nhau như vậy không làm cho Đào Mặc xấu hổ không tự nhiên như trước nữa.
“Vì sao không cầu tình cho bọn họ?” Cố Xạ chậm rãi hỏi.
Đào Mặc nói: “Không có quy củ không đúng quy cách. Ta làm chủ chỉ vì niệm tình bọn họ thiên lý xa xôi chạy đến đây, chưa từng nghĩ muốn phá hỏng quy củ Cố phủ.”
Khóe miệng Cố Xạ cong lên thành một vòng cung vẻ hài lòng.
Đào Mặc nhìn khóe môi xinh đẹp của y, trong lòng không khỏi chộn rộn. Tuy nói bọn họ tân hộn yến nhĩ, nhưng Cố Xạ đối với chuyện phòng the luôn có chừng mực, cử chỉ thường ngày càng hợp tình hợp lễ, dù có thân mật, cũng chỉ đến mức tiếp xúc nhau là cùng. Đào Mặc thỉnh thoảng có ý muốn thân cận, cũng không dám quá mức đường đột.
Dường như chú ý tới ánh mắt nhìn chằm chằm một hồi lâu của hắn, Cố Xạ quay đầu, nhìn hắn hỏi: “Làm sao rồi?”
Nhìn y, Đào Mặc cảm thấy thân thể lại bắt đầu biến hóa vi diệu, vội nghiêng đầu đi nói: “Không, không có gì.” Hắn âm thầm nhắc nhở chính mình, Cố Xạ chính là công tử tướng phủ, chú trọng nhất là lễ nghĩa liêm sỉ, mình tuyệt đối không được có cử chỉ bất chính, khiến y xem thường.
Hai mắt Cố Xạ híp lại, như đang dò xét điều gì, cuối cùng vẫn là quay đầu đi.