Đào Mặc líu ríu tự nhủ: “Không hề nghe nói gần đây có án mạng.”
Cố Xạ nói: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.”
Đào Mặc toát mồ hôi nói: “Thật ra về luật pháp triều ta, vẫn là Kim sư gia tinh thông. Ta chỉ thuận miệng nói liều mà thôi.”
Cố Xạ nói: “Phán Tang Tiểu Thổ vào phủ ta làm đầy tớ cũng là chủ trương của Kim sư gia?”
“Cái này lại không phải.” Đào Mặc đem những lời Kim sư gia nói với mình lúc đó thuật lại một lần, sau đó mới thở dài nói, “Sư gia nói mặc dù câu nào cũng có lý, nhưng lại không nói tới một chữ nào liên quan tới việc phán án thế nào, ta chỉ đành tự mình suy nghĩ mà thôi.” Hắn thấy Cố Xạ từ lúc bắt đầu nghe đến giờ khóe miệng cứ giương lên, trong lòng buồn bực, “Cố công tử thấy phương pháp của ta quá trẻ con buồn cười lắm sao?”
Cố Xạ nói: “Ngươi có từng nghe qua “tiểu đồng chơi đùa với đất bùn”* chưa?”
Đào Mặc cho là y chú ý đến thể diện của mình, không muốn ở trước mặt thừa nhận mới chuyển trọng tâm câu chuyện, cũng ngoan ngoãn đáp lời: “Nghe qua rồi.”
“Ngươi có thấy trẻ con buồn cười không?”
Đào Mặc nói: “Tuy có trẻ con, nhưng không buồn cười.”
“Có thể thấy chuyện trong thiên hạ không phải ấu trĩ thì sẽ buồn cười. Có đôi khi ấu trĩ cũng rất đáng kính trọng.” Cố Xạ chậm rãi nói.
Lúc này Đào Mặc lại chuyển sang vui vẻ.
Cố Xạ xem sắc trời, “Không còn sớm. Hay là đi dùng bữa tối trước đi.”
“Được.” Đào Mặc ngơ ngác gật đầu, theo y quay bước ra ngoài, một đường đến sảnh.
Cho đến khi hai người ngồi xuống, Tang Tiểu Thổ trên đầu dán cao dược theo sau Cố Tiểu Giáp giúp bọn hắn mang thức ăn lên, hắn mới đột nhiên ý thức phải chăng vừa rồi Cố Xạ ngụ ý tán thưởng mình đáng kính trọng? Hắn nhìn một bên gương mặt trầm tĩnh của Cố Xạ, không biết là mình tự mình đa tình mà hiểu sai ý, hay là Cố Xạ thật sự có ý này.
Cố Xạ đột nhiên vươn đũa, gắp một khối thịt cho vào trong bát hắn.
Đào Mặc thụ sủng nhược kinh.
Cố Xạ thản nhiên nói: “Ăn.”
“Vâng.” Đào Mặc cúi đầu, gắp miếng thịt lên cũng không phải ăn hết cả khối, mà là cắn một miệng nhỏ, ăn với một miếng cơm, lại cắn một miếng nhỏ rồi ăn với cơm. Bữa cơm cứ như vậy, cuối cùng với một khối thịt hắn ăn xong cả một bát cơm.
Cố Tiểu Giáp thấy vậy thì bật cười.
Hách Quả Tử nhịn không được trừng hắn.
Cố Xạ đặt đũa xuống, “Chơi cờ?”
Đào Mặc cuống cả lên đặt bát xuống, liên tục gật đầu.
Lại nói từ sau ngày đi Lung sơn đạp thanh, cũng chưa hề chơi cờ. Ngẫm lại ván cờ đánh bằng miệng hôm đó, Đào Mặc lần đầu vì ván cờ của chính mình mà nổi lên hứng thú chơi cờ, chứ không phải chỉ vì đối thủ là Cố Xạ.
Cố Tiểu Giáp bày xong bàn cờ, gọi Tang Tiểu Thổ ra ngoài.
Đào Mặc đột nhiên xoay đầu lại, “Phụ thân ngươi an táng sao rồi?”
Tang Tiểu Thổ bỗng nhiên dừng bước, gập người, quỳ xuống lại muốn dập đầu.
Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử vội vàng kéo lấy hắn.
Tang Tiểu Thổ nói: “Đại ân đại đức của đại nhân và Cố công tử, Tiểu Thổ nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp.”
Đào Mặc lúng túng nói: “Ta chỉ muốn hỏi một chút phụ thân ngươi an táng chưa, có cần ta giúp đỡ hay không thôi.”
Tang Tiểu Thổ lau nước mắt, nói: “Đa tạ đại nhân quan tâm. Thôn trưởng và thôn dân đã quyên góp chút tiền, hôm qua đã hạ táng rồi.” Nói là hạ táng, kỳ thực là mua một cỗ quan tài, tìm vài người đưa đến Vân Lâm sơn chôn mà thôi.
Đào Mặc gật gật đầu.
Cố Xạ đột nhiên nói: “Sau này ngươi đi theo Đào Mặc đi.”
Tang Tiểu Thổ run rẩy thân thể. Hắn không phải không muốn, mà là lần đầu nghe vị đại nhân vật của Đàm Dương huyện này nói chuyện, trong lòng khẩn trương, vội vàng nói: “Đa tạ Cố công tử, đa tạ Đào đại nhân.”
Cố Tiểu Giáp kéo hắn đứng dậy, nói: “Đừng ở chỗ này quấy rầy nhã hứng chơi cờ của công tử. Ta dẫn ngươi đi xung quanh Cố phủ xem một chút, tránh sau này lạc đường.”
Hách Quả Tử lầm bầm: “Lúc ta đến sao không thấy ngươi tốt bụng như vậy?”
Cố Tiểu Giáp tự tiếu phi tiếu nói: “Tang Tiểu Thổ là hạ nhân của Cố phủ ta, ta dẫn hắn đi làm quen Cố phủ là chuyện đương nhiên, không biết Hách đại nhân là người nào của Cố phủ ta hả?”
Hách Quả Tử bị chặn lời không nói được gì.
Cố Tiểu Giáp thắng một thành, trong lòng đắc ý, lúc mang theo Tang Tiểu Thổ đi giới thiệu Cố phủ thì vô cùng ra sức.
Hách Quả Tử không thốt ra tiếng theo sau hắn. Thời gian Đào Mặc chơi cờ cùng Cố Xạ, hắn ở Cố phủ cũng chỉ có đi theo Cố Tiểu Giáp giết thời gian.
Ba người đi dạo một vòng quanh Cố phủ, Cố Tiểu Giáp tính toán thời gian không sai biệt lắm, mang theo bọn họ quanh về sảnh đường, đang muốn tiến vào viện, lại vừa vặn thấy người gác cổng từ bên trong đi ra. Cố Tiểu Giáp kinh ngạc nói: “Trong phủ có khách đến thăm sao?”
Người gác cổng nói: “Là đến tìm Đào đại nhân.”
Hách Quả Tử vui vẻ nói: “Không lẽ Lão Đào trở về rồi?”
Người gác cổng nói: “Là Y Vũ công tử.”
Lập tức vẻ mặt Hách Quả Tử lạnh đi, “Hắn tới làm gì?”
Người gác cổng nói: “Tặng đồ cho Đào đại nhân.”
Cố Tiểu Giáp cũng nhíu mày, “Người đâu? Đuổi đi rồi sao?” Từ lần Cố Xạ và Y Vũ công tử đối đáp, hắn đã biết công tử nhà mình không hề muốn tiếp đãi người này, bởi vậy sợ người gác cổng không biết điều, đưa hắn vào quấy rầy nhã hứng của Cố Xạ.
Người gác cổng nói: “Hắn để đồ lại rồi đi ngay.”
Hách Quả Tử hỏi: “Đồ đâu?”
Người gác cổng nói: “Đã đưa đến tay Đào đại nhân.”
Hách Quả Tử xoay người đi vào trong.
Cố Tiểu Giáp và Tang Tiểu Thổ lập tức đuổi theo.
Hách Quả Tử vào phòng, thấy gói đồ được đặt ở trên bàn, mặc dù chưa có mở ra, nhưng nhìn bên ngoài, như là một kiện y phục. Mang tai Đào Mặc có chút hồng, Cố Xạ vẫn như trước dáng vẻ vân đạm phong khinh.
“Thiếu gia?” Hắn thử hỏi dò một câu.
Đào Mặc giật mình, sau đó thở phào nhẹ nhỏm nói: “Ngươi mang gói đồ đi đi.”
Hách Quả Tử đáp ứng, đang muốn mang về phòng, lại nghe Cố Xạ hững hờ nói: “Không mở ra xem một chút?”
Hách Quả Tử nhìn Đào Mặc.
Bên tai Đào Mặc càng đỏ hơn, một lát mới nói: “Mở ra xem một chút cũng tốt.”
Hách Quả Tử đành phải mở lớp giấy bên ngoài, quả nhiên là một kiện y phục. Màu thiên thanh, hoa văn mây trắng như ẩn như hiện, còn có đai lưng bạch ngọc xem ra giá trị không rẻ. Hắn len lén nhìn về phía Đào Mặc.
Đào Mặc há há miệng, lại len lén liếc nhìn Cố Xạ.
Cố Xạ cao thâm khó lường.
“Không công không nhận lộc, ta nghĩ ngày mai ta sẽ trả về.” Đào Mặc nói. Hắn cũng không phải vì muốn lấy lòng Cố Xạ mới nói như vậy, mà là thật tình cảm thấy mình với Y Vũ xác thực giao tình chưa đến mức như vậy. Lúc đó mời Y Vũ vào ở huyện nha bất quá là nhớ giao tình có quen biết lúc trước, suy cho cùng cũng là đồng hương, gặp được hắn lúc ở quê nhà là duyên phận. Về phần những cái khác xuất hiện giữa hai người, từ lúc hắn đốt cháy cái khăn kia cũng là lúc đã đoạn tuyệt sạch sẽ.
Cố Tiểu Giáp nói: “Chất vải này không tồi, chỉ sợ ở Đàm Dương huyện không thể mua được.”
Cạch.
Tiếng hạ cờ thanh thúy.
Đào Mặc cuống quít hoàn hồn, một lần nữa đem lực chú ý đặt tại bàn cờ. Chỉ là ánh mắt hắn tuy đã quay lại, nhưng tâm tư vẫn như cũ có chút hoảng hốt, cầm quân cờ trên tay đặt lên bàn cờ lung lay trong chốc lát, mới hạ xuống đúng vị trí.
Cạch.
Tiếng kêu khác biệt thanh thúy vang lên.
Đào Mặc giật mình ngẩng đầu, đã thấy Cố Xạ đứng dậy, vào trong.
“Cờ…” Hắn ngập ngừng.
Cố Xạ không quay đầu lại mà nói: “Nếu đã vô tâm, hà tất lưu luyến.”
Đào Mặc quay đầu nhìn ván cờ, ngơ ngác lập lại: “Nếu đã vô tâm, hà tất lưu luyến?”
***
Nếu đã vô tâm, hà tất lưu luyến…
Xoạt.
Hách Quả Tử xoay người ngồi xuống, đau đầu vỗ trán, không chịu được gọi: “Thiếu gia.”
“Hả?”
“Tám chữ này ta nghe cả buổi tối rồi.” Nháo đến bây giờ cho dù Đào Mặc không nói tám chữ này, tám chữ đó cũng sẽ tự động không ngừng bay qua bay lại trong đầu hắn…
Đào Mặc nói: “Ngươi nói, những từ này là có ý gì chứ?”
Hách Quả Tử nói: “Có lẽ là nhìn ra thiếu gia không có tâm chơi cờ? Hoặc có lẽ là…” Là chỉ thái độ của thiếu gia đối với Y Vũ công tử? Hắn ngẩn ra, sau đó bị chính suy nghĩ này của mình làm kinh sợ. Thái độ thiếu gia đối với Y Vũ công tử như thế nào thì liên quan gì đến Cố Xạ? Y sẽ không phải là đang ghen chứ?
… Cũng không đến nỗi vậy chứ?
Đào Mặc thấy Hách Quả Tử chỉ nói nửa câu, lại không nói tiếp, truy vấn: “Hoặc có lẽ là cái gì?”
Hách Quả Tử ra sức đem ý nghĩ vừa rồi ném ra khỏi đầu, nói: “Tâm tư Cố Xạ sâu xa khó dò, ai mà đoán được.”
Đào Mặc xoay người, bàn tay che kín lỗ tai, tiếp tục phiền não đem tám chữ kia nghiền ngẫm hết lần này đến lần khác.
Hách Quả Tử nói: “Thiếu gia hà tất quan tâm lời Cố Xạ nói như thế? Có lẽ y chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Đào Mặc không trả lời ngay.
Hách Quả Tử nghĩ đến tâm tư Đào Mặc đối với Cố Xạ, vừa muốn giội nưới lạnh, lại không nỡ giội nước lạnh, chỉ đành buồn bã nói: “Lão Đào mau trở lại đi, thiếu gia người và Cố Xạ chớ có tiến gần như vậy được không.”
Nhắc tới Lão Đào, tám chữ trong dòng suy nghĩ của Đào Mặc cuối cùng cũng chui ra. Hắn đối với Lão Đào tôn kính không phải chỉ vì đối phương nơi chốn lo lắng suy nghĩ cho mình, thu xếp thỏa đáng cho hắn, còn bởi vì Lão Đào đã ở vị trí mà phụ thân vốn nên đứng rất lâu. Có vài lời lão căn bản không cần phải nói, có một số việc căn bản không cần lão lo lắng, nhưng lão nói rồi, suy tính rồi, cũng không phải bởi vì hắn là thiếu gia của lão, mà là bởi vì đây là di ngôn của phụ thân Đào Mặc lúc lâm chung.
Phụ thân…
Bàn tay Đào Mặc ôm lấy mặt đột nhiên ươn ướt.
***
Sáng sớm xuất môn, bầu không khí có chút ẩm ướt.
Đào Mặc xoa xoa hai tay có chút cứng lại, ánh mắt bị xe ngựa ở ven đường thu hút.
Bồng Hương ngồi trên xe ngựa hé nửa mắt, tựa hồ đang ngủ gật.
Đào Mặc nhận lấy bao y phục từ trong tay Hách Quả Tử, tiến đến phía hắn.
Bồng Hương đang rơi vào mộng đẹp bị ai đó nhẹ nhàng lay, lập tức giật mình tỉnh dậy, thấy Đào Mặc, vội kêu: “Đào, Đào đại nhân?”
Hách Quả Tử tức giận nói: “Ngươi sớm vậy đã ở đây làm gì?”
Bồng Hương nói: “Công tử bảo ta đưa đại nhân đến huyện nha.”
Hách Quả Tử nói: “Huyện nha có nhiều xe ngựa, không phiền các ngươi.”
Bồng Hương hỏi ngược lại: “Xe ngựa đâu?”
Hách Quả Tử nghẹn lời.
Hôm qua rời công đường, Đào Mặc liền chạy đến đây, không hề đi xe ngựa.
Hắn nghi ngờ nhìn Bồng Hương nói: “Sao ngươi biết thiếu gia không đi xe ngựa?”
Bồng Hương nói: “Ta chỉ là đến thử thời vận mà thôi. Nếu Đào đại nhân thật không có xe ngựa, không bằng để ta đưa người đi một đoạn?” Hắn cười tủm tỉm nói với Đào Mặc. Hắn tốt xấu gì cũng lăn lộn ở Quần Hương lâu nhiều năm như vậy, trên người sao có thể không dính một chút mùi son phấn nào. Chỉ cười như vậy, đã có bảy tám phần phong vận của những tiểu quan câu nhân ấy, quả thực là vừa quyến rũ lại nhu tình.
Nhưng Đào Mặc không tiếp lời, mà là đưa bao y phục cầm trong tay cho hắn: “Không công không nhận lộc, vật này của công tử nhà ngươi, ta trả lại vật về…” Hắn liếc nhìn Quả Tử.
“Vật về chủ cũ.” Hách Quả Tử lớn tiếng nói tiếp.
(Đoạn này bạn Mặc Mặc lại muốn nói chữ mà quên mất chữ sau, câu bạn ấy định nói là “hoàn bích quy triệu” (vật về chủ cũ) mà bản nói hoàn bích quên mất chữ quy triệu nên liếc mắt với Quả Tử nhờ bạn ấy chữa =]])Bồng Hương cũng không tiếp nhận, mà là ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Không lẽ Đào đại nhân mặc không vừa? Nhưng công tử nhà ta nói, vóc dáng của Đào đại nhân công tử sẽ không đoán sai.”
Đào Mặc nói: “Lễ vật này quá nặng, ta nhận không nổi.”
Bồng Hương cúi đầu thở dài, nói: “Đào đại nhân hà tất từ chối người từ nghìn dặm. Nhớ năm đó Đào đại nhân đổ bao nhiêu bạc vì công tử nhà ta làm sao chỉ bằng một kiện y phục này. Hôm nay công tử chỉ là lấy đào mận, đáp lại châu ngọc mà thôi.” Ngữ khí hắn nhu hòa, “Đào đại nhân cũng hiểu tâm tư công tử.”
“Tâm của hổ lang, ai có thể hiểu?” Hách Quả Tử nhớ tới chuyện năm đó, phát bực mà không đánh được.
Đào Mặc vẫn khước từ: “Đào mận và châu ngọc ngày đó, đều đã thanh toán xong. Mong Y Vũ Công Tử không cần canh cánh trong lòng.”
Bồng Hương nói: “Đào đại nhân hà tất tổn thương nhân tâm như thế. Dù rằng công tử chưa bao giờ nói, nhưng ta biết lần này công tử đến Đàm Dương huyện kỳ thực là muốn tìm Đào đại nhân.”
“Ha! Nói thật hả?” Hách Quả Tử cười lạnh nói, “Quả nhiên là chê ngày trước hại thiếu gia nhà ta chưa đủ, cho nên bây giờ chạy tới bổ thêm một đao.”
Bồng Hương cả giận nói: “Ngươi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
“Quân tử? Đâu ra?” Hách Quả Tử nói, “Ngày trước nếu không phải ngươi thông đồng với Hoàng Quảng Đức, thiếu gia nhà ta sao lại trầm luân đến nông nỗi này?”
Bồng Hương nói: “Công tử nhà ta cũng là thân bất do kỷ. Hắn thân ở Quần Hương lâu, nhận là sinh ý, là khách nhân! Chẳng lẽ Hoàng Quảng Đức mang tiền đến cửa, công tử có thể cự tuyệt hay sao?”
Hách Quả Tử nghẹn họng.
Đào Mặc nói: “Lúc trước ta cũng đã đề cập sẽ chuộc thân cho hắn.” Năm đó hắn đã từng vì Y Vũ mà thương tâm, mà động tình, nhưng hôm nay nói đến chuyện này lại không có nửa điểm tình tự ba động, chỉ có cảm thán luận sự.
Thanh âm Bồng Hương bỗng yếu đi, “Công tử cũng không có biện pháp. Dù cho Đào đại nhân ngày trước nguyện ý bỏ tiền chuộc thân cho công tử, nhưng khế ước bán thân lại cầm trong tay họ Chương, hắn thấy Hoàng Quảng Đức như chuột thấy mèo, nào dám để công tử nhà ta ly khai.”
Hách Quả Tử đang cảm thấy có lý, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng, “Đã như vậy, sao lúc trước công tử nhà ngươi không nói rõ ràng minh bạch cho thiếu gia? Còn muốn lúc gần lúc xa trêu chọc người?”
Bồng Hương nói: “Công tử cũng là người, là người thì luôn luôn có tư tâm. Người không muốn với người trong lòng phân ly có gì không phải?”
“Người trong lòng?” Hách Quả Tử cười nhạo. Nếu thật là người trong lòng, sao lại trơ mắt nhìn thiếu gia hắn bước vào hiểm cảnh không nghe không hỏi, coi như không thấy?
Đắc đắc đắc.
Trong sương mù sáng sớm, tiếng vó ngựa và bánh xe từ xa lại gần.
Tiếng tranh luận kịch liệt vì vậy mà dừng lại.
Xe ngựa ra khỏi sương mù, Cố Tiểu Giáp ngồi ở càng xe, hai tay giữ dây cương, thần tình biếng nhác.
Hách Quả Tử chưa bao giờ cảm thấy khuôn mặt hắn khả ái như bây giờ vậy.
Cố Tiểu Giáp dừng xe ngựa ở bên cạnh Đào Mặc.
Vải mành xe ngựa bị Tang Tiểu Thổ ở bên trong vén lên, lộ ra Cố Xạ đang dựa vào tấm thảm lông cáo.
Cố Xạ nói: “Lên xe.”
Thế là, Bồng Hương liền thấy Đào Mặc vội vàng đem bao y phục dúi vào tay hắn, đầu cũng không quay lại mà lên xe.
Hách Quả Tử nhảy lên càng xe, ngồi ở bên cạnh Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp coi như không thấy ai đánh xe ngựa đi.
Để lại Bồng Hương người vương sương mù đờ đẫn ra.
======================================
*Chú thích: Nguyên văn: Tiểu đồng ngoạn nê
Mình vất vả lắm mới tìm được một sự tích thế này, người ta gọi là “Tiểu đồng ngoạn nê sa” nghĩa là tiểu hài tử chơi với bùn cát:
“Lúc Phật còn tại thế, gặp được một tiểu đồng đang chơi đùa với bùn cát, tiểu hài tử với tấm lòng đơn thuần của nó, lấy một đống cát đến cung dưỡng Phật Đà, đương nhiên cát thì có giá trị gì, nhưng vì xuất phát từ chân tâm, trồng thiện căn, sau này thành Phật, nhân tâm thanh tịnh, công đức to lớn.”
Trẻ con nhưng không nực cười mà còn đáng kính trọng là thế đấy.