Thục Nữ Thời Đại

Chương 38

Editor: Ddil

"Mẹ, đồ ăn hôm nay nhất định ăn không hết." Lời nói của Tòng An kéo lại sự chú ý của Nhan Hâm không biết đã bay đi nơi nào, Nhan Hâm bừng tỉnh ngộ ra một bàn đầy thức ăn là lượng thức ăn chia đều cho bốn người, nàng, Tòng An, Nhan Tang, còn có một Dương Dương. Nhưng Dương Dương thì không có ở đây.
Rõ ràng là cô làm trong vô thức, làm thật nhiều sau đó mới nhớ thì ra Dương Dương không có ở nhà.
Nhan Hâm thu lại cảm giác mất mát ở trong lòng, nói với Tòng An: "Ăn nhiều đồ ăn vào."
Nhan Tang nói: "Người không có ở đây, con giống y như một người mất hồn." Người của Nhan gia sao lại nhu nhược như vậy.
"Ai nói vậy." Nhan Hâm dường như bất lực để phản bác lại.
Dương Dương về trễ hơn một ngày so với dự kiến, dành hầu hết thời gian giải thích câu chuyện cổ tích bạch mã hoàng tử xuất hiện ở trước mặt mọi người với mẹ, phần thời gian còn lại bị Đào Diệu Tổ kéo đi uống rượu.
Đào Diệu Tổ quyết tâm đến cùng muốn chia tay với người đàn ông tốt nhất trên đời kia, anh ta nói anh ta chịu không nỗi cái tốt của người này, khiến cho anh ta tràn ngập cảm giác tội lỗi, anh ta thà rằng người này phụ bạc anh ta. Đào Diệu Tổ đã quen với việc bị tổn thương, mỗi lần bị thương thì sau đó lại giác ngộ ra thêm nhiều điều. Nhưng khi bi một người dũng cảm yêu thương, anh ta mới nhận ra mình thật sự là một kẻ hèn nhát.
Rượu càng uống càng có cảm giác, Dương Dương suy nghĩ một hồi hiểu ra được, hôm nay không nâng ly uống cạn với Đào Diệu Tổ, nỗi khổ của Đào Diệu Tổ sẽ không trút ra được. Nếu như anh ta nghĩ đơn giản chỉ cần uống là được, vậy thì xem như bản thân chỉ có thể liều mình bồi quân tử.
Hai người uống đến không còn tỉnh táo, điếc tai, khản cổ, uống đến độ nói không nên lời, là lúc Đào Diệu Tổ bắt đầu khóc.
Chị cả Đào Tử Tỷ ở trong mắt của những người bạn tri kỷ chỉ là một người đàn ông mong manh, lúc anh ta khóc thích úp mặt vào bả vai của người khác mà khóc giàn giụa, dĩ nhiên, tưởng tượng thì thấy đó là một hình ảnh đẹp, nhưng mà người bên cạnh anh ta đối với tình cảnh này lại vô cùng dị ứng.
Đàn ông cao to, cao một mét tám, úp mặt vào vai một người con gái mang giầy cao gót 10cm mới đạt tới tiêu chuẩn này mà khóc lóc cực kỳ thảm thiết, người xung quanh sẽ cảm thấy như thế nào.
Dương Dương đau đầu, không phải vì rượu, mà là bởi vì sự chú ý của mọi người.
"Đào Tử Tỷ, đủ rồi, ông đừng khóc, ông khóc làm tôi cũng muốn khóc!" Dương Dương líu lưỡi nói lắp bắp một hồi mới xong được cả câu.
Cô có lòng tốt lấy điện thoải của Đào Diệu Tổ ra, gửi tin nhắn cho người yêu của anh ta, mau mang cái người anh đánh mất trở về, nếu không tôi sẽ đem cho kẻ khác hủy diệt.
Trái tim nhạy cảm của Đào Diệu Tổ tràn đầy đau đớn, anh ta lại ra sức ôm lấy Dương Dương, hai tay giống như muốn cắt đôi Dương Dương: "Dương Dương, bà nói tôi có phải là đồ ngốc hay không! Hu hu hu..."
"Phải, ông là đồ ngốc, ngốc vô cùng. Mà ông đừng có ôm chặt như vậy, tôi không thể lấy được điện thoại của mình." Một tay Dương Dương mò mẫm trong túi, cô muốn gọi điện thoại cho Nhan Hâm để thông báo tình hình.
Tay của Đào Diệu Tổ không những không nới lỏng lại còn dùng thêm sức, Dương Dương thầm nguyền rủa, dùng gót giầy cao gót dẫm lên mu bàn chân Đào Diệu Tổ.
Trong lúc hai người đang giằng co, một bóng người đứng ở trước mặt hai người, Dương Dương cảm thấy được cơn thịnh nộ bùng nổ từ người này, thầm nghĩ nhất định là người ấy của Đào Diệu Tổ, mừng rỡ như điên, cô nhanh chóng nói: "Rốt cuộc cậu đã tới!"
"Đào Diệu Tổ, anh là vì cô ta mới chia tay với tôi phải không? Muốn chia tay thì liền chia tay, lấy lý do là để tốt cho tôi, con mẹ nó anh muốn đùa giỡn với tôi à!!" Người đàn ông này, à không, là ở giai đoạn giữa một người đàn ông và một cậu con trai, dáng người cao gầy mảnh khảnh, trông như một chàng sinh viên ưu tú yêu thích thể thao ở trường được các chị em để mắt tới. Cơn giận của cậu ta bây giờ là nhắm về phía hai người.
Dương Dương biết cậu ta hiểu lầm, người này căn bản không cho Dương Dương thời gian để giải thích, một giây sau đó đã xoay người bỏ đi.
Người đi rồi, Đào Diệu Tổ còn không biết, anh ta đã say đến mức mơ mơ màng màng.
Dương Dương thầm than hỏng bét, thành công không có mà thất bại thì thừa mà!
Dương Dương cố gắng đánh thức Đào Diệu Tổ, thế nhưng anh ta uống rượu thì sẽ ngủ say như chết, y như hình nhân bằng gỗ, gọi thế nào cũng bất tỉnh. Dương Dương lấy một ly nước đá đổ vào đầu của anh ta, Đào Diệu Tổ giật mình thức dậy, nhìn thấy rõ ràng cái đồ ác ôn, nổi giận đùng đùng hỏi Dương Dương: "Bà làm gì vậy!"
"Bạn trai của ông vừa mới đi, cậu ta hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta."
"Rốt cuộc bà đã làm gì đến nỗi cậu ấy lại hiểu lầm?"
"Tự hỏi bản thân ông đi, vừa rồi là ai ôm tôi khóc đến độ ngủ cũng không chịu buông ra?" Dương Dương cười mỉa mai.
Cả người Đào Diệu Tổ bị nước đá làm cho thấm ướt, nước vẫn còn nhỏ giọt tí tách, đầu tóc đẹp đẽ bết xuống da đầu, anh ta chật vật rối tinh rối mù, giống như thanh lịch cả đời, chỉ trong một ngày bị hủy hoại hoàn toàn.
Dương Dương nhìn thấy anh vẫn bần thần, đẩy anh ta một cái, nói: "Ông còn ở đó mà mất hồn, sao không mau đuổi theo!"
"Hả? Ò, giờ tôi đi liền..." Một lúc sau Đào Diệu Tổ mới có phản ứng, ủ rũ chạy đi ra ngoài, dọc đường đi nghiêng ngã lảo đảo gây ra một mớ lộn xộn.
Nhìn bóng dáng Đào Diệu Tổ đuổi theo, Dương Dương nhớ tới một câu, tình yêu làm cho chúng ta trở nên không còn là chính mình.
Có lẽ, đây đều là yêu, là khát vọng không sở hữu được, được rồi lại muốn từ bỏ, như giấc mơ trở thành sự thật.
Nửa đêm Dương Dương trở về nhà Nhan Hâm, mò mẫm trong túi to cả buổi mới tìm được cái chìa khóa của mình, nhẹ nhàng từng bước đi vào phòng của Nhan Hâm, vừa tính nằm xuống thì phát hiện bên cạnh Nhan Hâm có một vật nhỏ.
Tòng An chiếm vị trí của cô, còn đem mặt dán ngay ngực của mẹ, Dương Dương hâm mộ ghen tị đến ngứa cả nướu răng.
Cô bước rón rén đến bên giường Nhan Hâm, nói vào tai nàng: "Tôi về rồi."
"Ưm." Nhan Hâm tỉnh dậy, nàng chậm rãi trở mình, ánh mắt mơ màng buồn ngủ díp lại thành một đường, "Đã trễ thế này còn làm gì, trên người toàn là mùi rượu."
"Chỉ uống một chút, tôi đi tắm cái, đợi tôi vào ngủ chung?" Dương Dương chờ Nhan Hâm mở miệng nói vị trí bên cạnh em mãi mãi luôn dành cho Dương.
Nhan hâm nói: "Phòng khách có vấn đề sao?"
"Không có." Lòng của Dương Dương bị đả kích nghiêm trọng.
Quả nhiên cô không phải do Nhan Hâm sinh.
Nhảm nhí, dĩ nhiên cô không phải là do Nhan Hâm sinh rồi.
Dương Dương tắm cho tan đi mệt mỏi trên người và mùi rượu, vào nhà bếp xúc một tô cơm nguội, ngồi ở sofa trong phòng khách ăn.
Nhan Hâm từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng khép cửa lại. Dương Dương nói: "Em muốn ở phòng khách với tôi sao?"
"Em đem chăn cho Dương, kẻo buổi tối cảm lạnh." Nhan Hâm chỉ là đem chăn đến cho cô.
"Khi nào thì tôi mới lấy lại được chỗ của mình?" Dương Dương nhìn Nhan Hâm một cách đáng thương.
"Đợi trên người hết mùi rượu rồi hãy nói sau." Nhan Hâm trải chăn ra, sau đó điều chỉnh lại nhiệt độ thích hợp của điều hòa trong phòng khách, Dương Dương không biết từ đâu ôm lấy nàng từ sau lưng, làm cho nàng giật mình.
Dương Dương nói: "Hôm nay xém chút là tôi đã nói với mẹ."
"Nói cái gì?" Trong lòng Nhan Hâm lờ mờ đoán.
"Nói đối tượng của tôi là em." Tóc dài của Dương Dương vương trên vai Nhan Hâm, rất muốn ôm nàng vào trong ngực, nghĩ đến đã muốn phát điên lên.
Nhan Hâm nói: "Dương thật sự....."
"Lần này không có cơ hội thì lần sau tôi nhất định cũng sẽ nói." Dương Dương thề, rằng cô sẽ không làm một người trốn tránh, càng không dùng lừa gạt và nối dối để che đậy sự thật.
Cô yêu Nhan Hâm, yêu chân chính đường hoàng, thậm chí nếu có nói với tất cả mọi người trên thế giới thì cô cũng không thẹn với lương tâm.
"Dương à..." Hai người ôm nhau, cùng nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
"Mẹ ơi, mẹ ơi." Tòng An đứng ở cửa phòng ngủ gọi Nhan Hâm, một tay cô bé dụi mắt, giống như đang mộng du, cho nên chắc không nhìn thấy vừa rồi hai người đang làm gì.
Một giây sau Nhan Hâm đã trở về vai trò của một người mẹ, nàng chạy đến trước mặt Tòng An, hỏi: "Sao vậy con?"
"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?" Tòng An ngẩng lên hỏi Nhan Hâm.
Nhan Hâm nói: "Mẹ đâu có đi đâu, không phải đang ở trước mặt con sao, bây giờ chúng ta đi ngủ nè, ngày mai dậy thật sớm, cô giáo Phạm nói nhất định bảy giờ phải ra khỏi cửa đó..." Tiếng của Nhan Hâm và Tòng An mất hút sau cánh cửa đóng lại, Dương Dương ngã mình xuống ghế sofa, kéo chăn lên trên mặt. Tưởng tượng Tòng An là một đề toán khó giải, cần phải suy luận từng bước...
Nghĩ nghĩ một lúc rồi chìm vào giấc ngủ nặng nề.
*********
"Thức dậy!" Dương Dương bị tiếng quát lớn đánh thức, cô nhìn xung quanh, thì ra cô không có ngủ bên cạnh Nhan Hâm. Chăn trên người nhàu nát. Người vừa nãy gọi cô thức dậy đang đứng bên cạnh sofa, từ giọng của bà nghe ra được bà là càng già càng dẻo dai.
Nhan Tang nói: "Tối hôm qua làm gì? Hơn nửa đêm mới về nhà, còn uống rượu say khướt, cô là người vô trách nhiệm như vậy à?"
Hai tay Dương Dương xoa xoa khóe miệng, tối hôm qua nói quá nhiều, nên giờ miệng cứng ngắc, cô nói với Nhan Tang: "Một người bạn thất tình, con đi giúp anh ta giải sầu, đợi anh ta đi rồi con mới trở về. Con không có đi ra ngoài bậy bạ."
Hết Chương 38
Ráng đẩy còn chạy TQT =)) khổ quá khổ quá T-T

Bình Luận (0)
Comment