Thục Nữ Thời Đại

Chương 41

Editor: Ddil

Nhà của Dương Dương cách công ty không xa, đi bộ một chút là tới. Mấy năm trước lúc công việc ổn định, Dương Dương kiên nhẫn vay trả góp trong vòng 20 năm để mua căn hộ độc thân hiện tại. Sau đó cũng tốn không ít tiền của và công sức để trang trí, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đều vô cùng hoàn hảo.
Một thời gian ngắn sau, điều kiện kinh tế cải thiện, cô trong mấy năm này đã trả hết khoản nợ vay, không mắc nợ nữa cả người liền nhẹ nhõm, trong thẻ ngân hàng cũng có mấy trăm ngàn tiền tiết kiệm, không bị ràng buộc bởi gia đình, trải qua một cuộc sống dễ dàng được người khác gọi là tiểu tư sản.
Đi vào nhà Dương Dương, điều đầu tiên Nhan Hâm chú ý là ở đây thật trống trải, không biết từ lúc nào Dương Dương đã đem tất cả những thứ quan trọng trong sinh hoạt để ở nhà nàng, từng chút từng chút của cô chuyển đến chỗ của nàng, vừa quay đầu lại đã phát hiện nhà mình có biết bao nhiêu đồ của cô.
Tuy rằng hai người không có chính thức đề nghị sống chung, nhưng cuộc sống bây giờ so với sống chung cũng không có khác biệt cho lắm.
Ăn cơm tối xong, Nhan Hâm ở trước TV xem tin tức, Dương Dương đã chuẩn bị giường thật tốt, gối đầu của cô chỉ có một cái, cho nên sẽ đặt cái gối ở giữa, tưởng tượng cảnh hai người cùng nằm trên một cái gối chắc chắn rất ấm áp.
Dương Dương vuốt thẳng nếp gấp trên gối, lại tiếp tục cười.
Nhan Hâm nhìn thấy phòng tắm trong nhà Dương Dương là một hệ thống tấm rửa phức tạp, sau đó mở nước nóng vào bồn tắm.
Nhan Hâm vừa bước vào trong bồn tắm, Dương Dương đi tới, trong tay cầm hai ngọn nến lớn. Ngọn nến tỏa ra một mùi thơm nhẹ, mùi hương này gợi đến cho người ta một bầu trời trong xanh, thần kinh căng thẳng cả ngày liền được thả lỏng.
Dương Dương đặt ngọn nến bên cửa sổ, lại lấy một bộ tinh dầu từ trong tủ quần áo ra.
"Dương thật biết cách hưởng thụ." Nhan Hâm nhìn thấy Dương Dương làm mọi thứ một cách có trình tự, sâu sắc ngưỡng mộ cô, có thể biến sinh hoạt trở nên rất tinh tế, ngược lại bản thân mình, dường như không có tâm tư như thế.
Dương Dương nói: "Chuyện này lạ lắm sao? Tôi nghĩ là em cũng sẽ làm như vậy."
"Em làm sao có thời gian làm mấy chuyện như thế này. Mấy năm trước lúc còn ở nhà chăm con, ở trong công ty thì bận gần chết, về nhà lại quanh quẩn bên Tòng An. Có khi con bé không chịu ngủ liền đeo em đến mười một giờ mấy, nửa đêm em còn phải tiếp tục tăng ca. Hơn nữa... Lý Tường cũng không thích em dùng mấy thứ này."
"Thật đáng thương, em thật sự sống giống như một cô gái trượt chân rơi vào trong nước sôi lửa bỏng." Dương Dương hôn lên cánh tay nàng, nói: "Hôm nay tôi đến phục vụ em, cho em tận hưởng dịch vụ cao cấp nhất."
"Tốt, để xem Dương làm thế nào."
Dương Dương thầm cười ở trong lòng, xem tôi có giết chết em không.

Cô đổ tinh dầu nóng trong lọ sứ ra, ngồi bên cạnh bồn tắm, vớt chân Nhan Hâm ra khỏi mặt nước, để trên đầu gối của mình.
Cơ thể Nhan Hâm không được tự nhiên có chút căng thẳng.
Dương Dương khom người xuống hôn lên mu bàn chân của nàng để trấn an, nói: "Đừng lo lắng, tin tưởng tôi sẽ làm cho thoải mái mà kêu lên."
"Không đứng đắn." Nhan Hâm mỉm cười đá vào chân Dương Dương.
Dương Dương đổ tinh dầu nóng vào trong lòng bàn tay của mình, sau đó bắt đầu xoa nắn lòng chân của Nhan Hâm.
Nhan Hâm chỉ thấy lòng bàn chân bắt đầu có cảm giác nóng lên, khiến cho nàng nhất thời chưa thể thích nghi kịp.
Mới đầu Dương Dương xoa một cách nhẹ nhàng, thoa đều tinh dầu, xoa từ lòng bàn chân lên mắt cá chân.
Dần dần thích nghi với cảm giác này sẽ không còn cảm thấy khó chịu, ngược lại còn trở nên thoải mái.
Nhan Hâm ngẩng đầu tựa lên cạnh bồn tắm, hưởng thụ sự vuốt ve của Dương Dương.
Lực ở tay bắt đầu tăng thêm, lòng bàn chân trở nên tê dại, sau khi đau nhức là một loại cảm giác giống như tất cả các dây thần kinh buộc chặt đều được nới lỏng ra.
Nhan Hâm kiềm lòng không được gọi tên Dương Dương, Dương Dương dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, nói: "Thấy không, tôi làm được rồi."
Nhan Hâm bị cô nói như vậy ngay lập tức mặt ửng đỏ, liền chôn cả nửa khuôn mặt vào trong nước.
Xoa từ từ, cảm giác này liền thay đổi, Dương Dương nắn gân gốt cho Nhan Hâm, bây giờ đã trở thành một khối da thịt mềm mại. Huống chi vẻ lười nhác này thật sự đúng là vô cùng hoan nghênh Dương Dương đến.
Sau khi tắm xong, trên người Nhan Hâm mang theo một mùi hương hấp dẫn, hai chân được thoa qua tinh dầu lại càng thêm quyến rũ.
Dương Dương hôn lên mu bàn chân của nàng, bị Nhan Hâm nói biến thái, sau đó Dương Dương ngậm ngón chân của nàng vào miệng, Nhan Hâm muốn rút chân vè, lại phát hiện mình luyến tiếc không đành.
Đầu lưỡi linh hoạt của Dương dạo chơi giữa các khe ngón chân của nàng, nơi chưa từng được nàng chú ý đến lại nhạy cảm đến như vậy, cả người giống như có luồng điện đi qua.
Dương Dương hôn từ chân của nàng lên, hôn đến bụng nàng, để lại trên người nàng không biết bao nhiêu dấu hôn, dường như bao trùm lấy mỗi một tấc da thịt.
Cuối cùng Dương Dương đi vào giữa hai chân hàng, đầu lưỡi ướt át của cô càng làm nơi ấy của Nhan Hâm thêm ẩm ướt, mà ngón tay của Dương Dương cũng đã sớm ở cửa động của nàng, nhẹ nhàng trượt trong cánh hoa, dẫn dụ mật hoa tràn ra.
Cô ở bên ngoài dò xét, sau đó từ từ đi vào. Nơi ấy được mở rộng ra truyền đến cảm giác tê dại, dường như muốn cả thân xác giao hòa.
"Công ty cách đây không xa." Trong lúc hai người đều không thể nhìn được bóng lưng của đối phương, Dương Dương tự nhiên ngẩng đầu nói một câu như vậy.
Nhan Hâm vẫn còn một chút ý thức, nàng hỏi lại: "Thế thì sao?"
"Có nghĩa là ngày mai chúng ta có thể ngủ thêm một tiếng." Tâm tư gian tà của Dương Dương lộ rõ.
Thời gian được hai người tận dụng hết mức có thể, như hai đứa trẻ tận tình chơi đùa đến lúc mệt lả đi liền ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Rạng sáng Dương Dương tỉnh lại, cô trở mình đúng lúc nhìn thấy Nhan Hâm nằm sấp ngủ, cô không thể không mỉm cười, liền vén tóc của Nhan Hâm qua thổi vào tai nàng, Nhan Hâm càng dúi đầu xuống gối sâu hơn.
Dương Dương quàng tay quanh eo nàng, cắn một vết nhỏ trên mông của nàng. Q (mông) trông giống như trái cây đông lạnh.
Sau đó liền ôm mông Nhan Hâm ngủ tiếp.
Hai người đúng giờ đi làm, ở gần công ty có một ưu điểm đó là chỉ cần đi sớm so với giờ làm một tí là hai người có thể đến kịp.
Nhan Hâm vẫn còn trách móc Dương Dương không biết chừng mực, buổi sáng đứng dậy đau xương sống, đau eo, đau lưng, lúc họp còn bị ngủ gật.
*********
Bạn thân của Kiều Hãn Thời từ chức đi mở quán bar, Kiều Hãn Thời cũng đề nghị giúp đỡ một ít. Người bạn này của cô lại sĩ diện, rõ ràng kinh tế có khó khăn nhưng cũng không đồng ý nhận sự giúp đỡ của người khác, Kiều Hãn Thời đành phải nói muốn hùn vốn làm cổ đông, lúc này mới đưa được tiền tới tay của cô bạn được.
Hôm khai trương quán bar, Kiều Hãn Thời được mời tới, tới rồi Kiều Hãn Thời mới phát hiện thì ra cô bạn mở là một quán bar dành cho les. Đến nơi đảo mắt nhìn xung quanh đều là phụ nữ, một nhóm nhiều đôi, hay một đôi, hoặc là người cô đơn đang chờ đợi được có đôi có cặp.
Kiều Hãn Thời mặc đầm ngắn toát ra hương vị của một người phụ nữ trưởng thành chững chạc, đi một đường thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, cũng có người can đảm nhiệt tình chắn ngang giữa đường mời cô đến ghế dài ngồi. Kiều Hãn Thời nhất quyết từ chối.
Cô tới từng tuổi này, đối với mấy thứ tình cảm xô bồ xô bộn đã không còn hứng thú, từ trước tới nay cũng chưa từng có cảm giác nhiều với phụ nữ. Chỉ là gần đây đối với ai đó sinh ra một chút quan tâm, nhưng cô không hề nghĩ vì điểm này ở trong lòng mà nghi ngờ hoặc đi thử để làm gì.
Bà chủ cùng người yêu của cô ấy ở trong phòng kính trên tầng lửng gọi Kiều Hãn Thời tới, Kiều Hãn Thời đi dọc theo cầu thang thiết xế hình xoắn ốc để lên phòng kính.
Lên đó có thể nhìn thấy bên dưới rất rõ ràng.
Những người không có ràng buộc ở đây táo bạo quyến rũ người khác, tỏa ra một bầu không khí mơ hồ.
Bà chủ rót rượu cho Kiều Hãn Thời, Kiều Hãn Thời từ chối, cô tự lái xe tới, xe còn đang đậu ở bên ngoài.
Nói xong, bà chủ ngạc nghiên nói: "Cậu nói là cậu đậu xe ngay trước cửa."
Nói xong, bà chủ ngạc nhiên nói: "Cậu nói là cậu đem xe đỗ ngay cửa?"
"Ừ. Mình thấy cũng có vài chiếc xe đậu phía trước."
"Ngoài cửa không cho đậu xe, có cảnh sát giao thông sẽ đến phạt, có điều mình nghĩ bà chủ lớn như cậu như vậy chắc không quan tâm đến mấy đồng tiền lẻ ấy." Bà chủ cười hì hì nói.
Đến giữa các hoạt động, bà chủ và người yêu của cô ấy xuống khuấy động không khí, Kiều Hãn Thời ngồi một mình ở trong phòng kính hút thuốc, thế giới rực rỡ sắc màu dễ dàng làm cho cô hoa mắt.
Cô gửi cho bà chủ một tin nhắn sau đó thì đi khỏi phòng kính, xuyên qua đám đông chật chội, bước ra từ trong bầu không khí toàn mùi thuốc lá và rượu.
Đi ra đường ở bên ngoài, cô hít sâu một hơi, tuy rằng vẫn còn ngột ngạt nhưng ít nhất cũng không để buồng phổi của cô hít vào hơi thở của người khác nữa, làm cho tinh thần cô phấn chấn hẳn lên.
Ở trước xe của cô có một người đang đứng, dưới ánh đèn đường rọi xuống có thể nhìn thấy rõ ràng người này mặc đồng phục cảnh sát giao thông màu xanh, tay cầm một quyển sổ đang ghi chép.
Kiều Hãn Thời bước đến phía trước nói, "Tôi lập tức đi ngay."
Lúc người cảnh sát giao thông này quay đầu lại, trong lòng Kiều Hãn Thời chỉ lóe lên đúng một ý nghĩ, thật trùng hợp, là cô ấy.

Thì ra chính là nữ cảnh sát giao thông gặp ở ngã tư đường lần trước.
Khóe miệng của nữ cảnh sát giao thông nhoẻn lên nhìn cô đi ra từ cánh cửa đó, lại nói với cô: "Chị là đồng chí*?"

*Đồng chí: từ ám chỉ người đồng tính.

"Đồng chí?" Đây là xưng hô của người thời đại nào còn giống ám hiệu của tổ chức như vậy? Kiều Hãn Thời lắc đầu, nói: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."
Nữ cảnh sát giao thông chỉ về phía cánh cửa sắt lớn phía sau cô, nói: "Hôm nay khai trương quán bar của les, chị không phải đồng chí thì đến làm gì?"
Kiều Hãn Thời đi ra từ trong cánh cửa này khó tránh khỏi để cho người khác liên tưởng đến.
Cũng không thể trách người khác, ai kêu bà chủ khi không lại đến nơi này mở quán bar, còn quảng bá một cách rầm rộ như vậy, tiếng tăm vang dội, cho nên Kiều Hãn Thời cũng bị hiểu lầm.
"Bà chủ là bạn thân của tôi, tôi tới tham gia lễ khai trương." Kiều Hãn Thời cười gượng nói.
Nữ cảnh sát giao thông ghi lại bản số, xé phiếu phạt xuống đưa vào tay cô, nói: "Xin lỗi, tôi không thể giúp được chị, công việc phải làm."
"Tôi hiểu." Kiều Hãn Thời nhận lấy phiếu phạt, phiếu phạt này có thể nói là phiếu phạt đầu tiên của cô trong năm nay, phá vỡ kỷ lục tốt đẹp của cô, sau này cô cũng không dám khoe khoang cô là người tuân thủ pháp luật tốt trước mặt Dương Dương nữa.
Dưới ánh đèn đường, Kiều Hãn Thời nhìn trên phiếu phạt có chữ ký cô ấy để lại: Lâm Hữu Thời.
"Hữu Thời?"
"Đây." Nữ cảnh sát giao thông nhanh chóng lên tiếng, đợi Kiều Hãn Thời thấy rõ biểu hiện của cô ấy, mới phát hiện trên mặt cô ấy nở nụ cười tinh nghịch.
"Tên của cô rất đặc biệt."
"Tên của chị cũng đặc biệt như vậy, Kiều Hãn Thời." Lâm Hữu Thời mỉm cười nói.
Dường như tên của hai người chính là duyên phận. Khóe miệng Kiều Hãn Thời vẫn cong lên, thành góc độ cười mỉm. Cô hi vọng thời gian lúc này có thể dài một chút, đừng kết thúc quá nhanh.
Kiều Hãn Thời muốn lái xe, nữ cảnh sát giao thông cũng chưa đi, Kiều Hãn Thời cảm thấy kỳ lạ, hỏi, "Còn có việc sao?"
"Tôi đến để nhắc nhở chị không được uống rượu rồi sau đó lái xe." Nữ cảnh sát giao thông đắc ý cầm phiếu phạt trong tay, nghiêm túc nói với Kiều Hãn Thời: "Lái xe sau khi uống rượu sẽ bị giữ bằng tạm thời một tháng, sau ba tháng mới được chạy xe lại, phạt tiền tại chỗ từ 200 đến 500 tệ."
"Đồng chí* Hữu Thời, tôi không có uống rượu." Kiều Hãn Thời không thể nào lại phạm sai lầm như này.

*Chỗ này là đồng chí cảnh sát nhé, không phải từ lóng như ở trên.

"Từ trong quán rượu đi ra, không có ai là không uống."
"Tôi thật sự không có uống rượu."
"Không có ai đi với chị hay sao?" Câu hỏi này của Lâm Hữu Thời càng lúc càng đi sâu vào, đã đề cập đến vấn đề riêng tư. Kiều Hãn Thời cũng không khó chịu, ngược lại còn mỉm cười trả lời: "Ừ, là không có ai uống cùng, rượu ngon cũng không có hương vị."
Lâm Hữu Thời cười lên: "Tôi không tin."
"Hả?"
Lâm Hữu Thời hành động mạnh mẽ lại nhanh như chớp, ôm Kiều Hãn Thời sang một bên, áp cô lên tường.
Trong khoảnh khắc, Kiều Hãn Thời cảm thấy bất ngờ vì hành động đột ngột lại xảy ra quá nhanh của Lâm Hữu Thời, một giây sau đó, bởi vì xúc cảm mềm mại ở trên môi mà cô trợn tròn hai mắt.
Lâm Hữu Thời thuộc trường phái hành động, làm việc gì cũng không chần chừ, đầu lưỡi ướt át nóng bỏng ngay sau đó mở ra đôi môi của Kiều Hãn Thời, chạy loạn một cách bừa bãi trong miệng cô.
Hai tay Kiều Hãn Thời vòng sau cổ Lâm Hữu Thời, không để cho cô ấy một mình chiến đấu hăng hái, mà là nhanh chóng dấn thân vào giao chiến trong trận đấu nảy lửa này.
Hai người áp sát nhau dựa vào tường, cái nóng của mùa hè làm da thịt hai người đổ đầy mồ hôi, bởi vì hôn cùng ôm ấp giống như châm thêm dầu vào lửa, trên lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.
Kéo ra một chút cho nhau không gian để thở, chóp mũi của Lâm Hữu Thời cọ nhẹ lên mặt Kiều Hãn Thời, mở miệng nói chuyện cũng nhỏ giọng hơn so với bình thường: "Tôi yên tâm rồi, chị thật sự không có uống rượu."
"Tại sao cô lại làm vậy?"
"Tôi thích chị. Hơn nữa tôi là đồng chí."
Kiều Hãn Thời bị sốc một lúc, cô đến ba mươi mấy tuổi mới cảm thấy bản thân mình hình như là les, từ trong đôi mắt nóng bỏng của Lâm Hữu Thời, cô lại cảm thấy mình hoang mang.
Lâm Hữu Thời lại muốn hôn nữa, Kiều Hãn Thời vươn một tay chặn môi cô ấy lại: "Tôi có thể đường đột hỏi một câu không, cô hiện tại bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi tám, có gì không? Ghét bỏ tôi già quá sao?"
"Tôi lớn hơn cô bảy tuổi."
"Thấy chị chăm sóc thật tốt." Lâm Hữu Thời vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười.
"Cô không biết vậy rất kỳ cục sao?"
"Chị cảm thấy cảnh sát giao thông viết phiếu phạt xong áp người ta lên tường để hôn có kỳ cục không?" Lâm Hữu Thời cười tủm tỉm.
Kiều Hãn Thời bị Lâm Hữu Thời thuyết phục, cô buông xuôi sự phản kháng đáng xấu hổ này, để trách nhiệm sang một bên.
Đầu lưỡi tê dại, giống như bị cắn nuốt, mùi vị máu tươi tự nhiên lan tràn trên đầu lưỡi. Kiều Hãn Thời không nhớ rõ bản thân đã từng điên cuồng giống như vậy hay chưa, cùng một người xa lạ hôn môi trước cửa quán bar, mà người này trước đó không lâu vừa đưa cô phiếu phạt, quan trọng nhất là bây giờ cô ấy còn đang mặc đồng phục cảnh sát.

Thật muốn lấy mạng. Nhưng cũng không riêng gì cô, ngón tay của Kiều Hãn Thời vẽ vẽ trên thắt lưng đồng phục cảnh sát của Lâm Hữu Thời, nói: "Tôi không muốn hôm nay kết thúc như vậy."
"Vậy không tốt đâu, mẹ của tôi nói theo đuổi phụ nữ là phải làm từ từ."
"Có cha mẹ sẽ nói với con gái mình như vậy sao?" Kiều Hãn Thời không dám tin.
Lâm Hữu Thời nói: "Chị không tin? Dù sao tôi là con một, mẹ của tôi rất cởi mở, bà ấy luôn cho tôi tự do dân chủ."
"Trời ạ..." Bây giờ Kiều Hãn Thời không biết là nên cười hay là tiếp tục chủ đề vừa mới nói.
Có tiếng trả lời từ trong hệ thống bộ đàm của Lâm Hữu Thời gọi tới, ở ngã tư đường xảy ra tai nạn giao thông, cô ấy phải đi đến hiện trường để điều khiển giao thông.
Lâm Hữu Thời nói một tiếng xin lỗi, sau đó vội vã chạy đi, người càng lúc càng xa cho đến khi biến mất ở một khúc ngoặt. Kiều Hãn Thời còn đang suy nghĩ, đây có phải là một giấc mơ hay không, một hồi tốt đẹp tựa như một giấc mộng xuân.
Hết Chương 41
Chỉ có một chút thịt bằm nên pass dễ òm luôn =))
Thời Thời tới nhanh như gió =))

Bình Luận (0)
Comment