Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 150


“Anh ơi em sợ!”

Trong vài ngày sau đó, mọi thứ bắt đầu tiến hành từng bước.

Tông Cửu không tham gia vào tiểu đội do nhóm thực tập sinh tổ chức, nhưng Anthony với tư cách là “lính nằm vùng” thì vẫn luôn có mặt trong đội để thu thập và truyền tin tức cho cậu.

Sống trong phó bản như chốn bồng lai tiên cảnh này là điều vô cùng hấp dẫn, huống chi thành phố tội ác sẽ rơi xuống Địa ngục sau Ngày phán xét, vì vậy trải qua sự dày vò tâm lý dữ dội, nhiều thực tập sinh đã chọn giết những NPC trốn khỏi thành phố tội ác.

Mà NPC trong thành phố thiện lành cũng như chính họ đã nói, chấp nhận cái chết mà không hề oán giận.

Đối mặt với tình cảnh này, các thực tập sinh không ngừng thôi miên bản thân rằng đây chỉ là hàng fake, tạo cho mình một lớp áo giáp tâm lý dày cộp và bóp cò súng.

Đương nhiên cũng có số ít người như Từ Túc không bao giờ ra tay với người thân, quyết tâm trở về thế giới hiện thực, tiếc rằng không quá nhiều.

Lựa chọn dành cho họ cũng giới hạn, bởi vì nhiệm vụ thứ hai là phá hủy phó bản, chẳng khác gì nhiệm vụ thứ nhất.

Chỉ còn năm ngày là đến Ngày phán xét.

Chẳng bao lâu sau, ba ngày lại trôi qua.

Mấy hôm nay Tông Cửu không làm gì cả, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa chơi với nhóc Ác ma, thỉnh thoảng dò ra một số thông tin tình báo từ miệng nhóc.

Không biết có phải là vì sở hữu toàn bộ ký ức của phiên bản trưởng thành hay không, mà nhóc Ác ma trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường.

Mỗi ngày nó đều bận rộn, sáng phải dậy trước bình minh để chuẩn bị buổi cầu nguyện sớm, trưa thì chủ trì bữa cơm trưa, đến chiều lắng nghe cư dân thị trấn xưng tội, tối lại phải tới thư viện phía sau nhà thờ lớn để đọc sách, chỉ buổi sáng mới có chút thời gian để hoạt động tự do.

Một cậu bé ở độ tuổi này hoặc chơi xếp gỗ, hoặc chơi đồ chơi.

Nhóc Ác ma lại bớt lo hơn nhiều, tuy Tông Cửu đồng ý chơi với nó nhưng thật ra cậu chỉ đọc cho nó nghe trước khi ngủ, và ban ngày ở cùng nó thôi.

Quan trọng nhất chính là nó rất trầm lặng, trầm lặng đến mức không giống một đứa bé trai sáu tuổi ồn ào nghịch ngợm.

“Nữ tu nói nhân cách thiện và ác của cư dân thành phố thiện lành đã được tách biệt, vậy nhóc thì sao?”
“Em á?” Nhóc Ác ma sửng sốt hồi lâu mới giải thích, “Anh trai yên tâm đi, em chịu sự áp chế của phó bản nên không thể tách nhân cách ra đâu.

Nói em là người thực hiện, chi bằng nói em là chỗ neo đậu của thiện và ác thì đúng hơn á.”
“Vả lại… Em cũng nên bị phán xét.”
Buổi chiều, bọn họ phơi mình dưới nắng trên thảm cỏ xanh phía sau nhà thờ.

Ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống từ phía chân trời, phủ lên cơ thể vô cùng ấm áp.


Thanh niên tóc trắng gối đầu, nhắm mắt lại, “Năng lực thanh tẩy, tách rời thiện ác mà cư dân thị trấn nhắc tới là năng lực của nhóc hả?”
Nhóc Ác ma gật đầu, ánh huỳnh quang màu trắng lấm tấm lấp ló trên bàn tay nhỏ bé non nớt của nó, vẻ mặt bình thản.

“Giống như không sợ lửa, hai cái này đều là năng lực bẩm sinh của em.”
Tông Cửu nhạy bén chú ý tới mấy chữ “bẩm sinh” trong lời nó.

Như nhận ra thắc mắc của cậu, nhóc Ác ma khoanh tay ôm đầu gối, nói nhỏ: “Chỉ là năng lực của em, nói chính xác là năng lực của em trước sáu tuổi.

Sau sáu tuổi thì không phải nữa.”
Câu này đã giải thích được tại sao Ác ma không có năng lực thanh tẩy, nhưng điều khiển tơ rối và xuyên qua bóng tối vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Tông Cửu giờ mới biết thêm về năng lực không sợ lửa.

Nhận thấy nhóc Ác ma có vẻ ỉu xìu, bắt nguồn từ lòng yêu thương trẻ em nên Tông Cửu không hỏi nhiều nữa.

Trong thâm tâm, cậu càng thêm tò mò về những chuyện ác ma trải qua sau 6 tuổi trong phó bản siêu cấp S đó.

Buổi chiều như thường lệ, các cư dân thị trấn đến nhà thờ xưng tội.

Dù hai nhân cách đã bị tách, nhưng cư dân thị trấn vẫn thường nảy sinh tội ác.

Vì vậy ngày nào Tiểu Giáo hoàng cũng bận như con quay, đa số thời gian đều phải ngồi trong phòng xưng tội để nghe các tín đồ xưng tội, tha thứ cho tội lỗi của bọn họ.

Xưng tội với hồng y trong nhà thờ, không nhận được kết quả tốt như với nhóc Ác ma.

Vì mệt mỏi trong thời gian dài nên khi nhóc Ác ma bước ra khỏi phòng xưng tội, mặt nó đã trắng bệch như tờ giấy.

“Đừng lo, em không sao, ngủ một giấc thật ngon là được à.”
Cậu nhóc thả quyền trượng giáo chủ trong tay, nở nụ cười xoa dịu, “Mà nói chứ, cảm ơn búp bê của anh trai, sau khi có nó thì mỗi ngày em ngủ ngon hơn nhiều.”
Tông Cửu im lặng.

Chứ còn sao nữa, hầu như ngày nào nhóc Ác ma cũng ôm con búp bê thỏ kia giống như cầm quyền trượng giáo chủ vậy, cũng đủ thấy sự yêu thích của nó.

Chỉ còn hai ngày là tới Ngày phán xét, mọi người trở nên bận rộn hơn.

NPC trong thị trấn ngày càng ít.

Rất nhiều thực tập sinh đã xóa được năm sáu vạch đen tội lỗi, chỉ còn một bước nữa là thành công.


Trong đó cũng có nhiều thực tập sinh vô tình bị cư dân thành phố tội ác chiếm xác, đồng nghĩa bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ chính thứ nhất.

Khán giả cũng rất lo lắng.

[Xem ra, chủ hệ thống quyết tâm muốn chia rẽ nội bộ rồi.]
[Những thực tập sinh không thể hoàn thành nhiệm vụ chính thứ nhất chắc chắn phải tìm cách khác, nhưng nhiệm vụ chính thứ hai lại phạm vào lợi ích thiết thực của những thực tập sinh tiến hành nhiệm vụ chính thứ nhất.]
[Haiz… Mong là đừng nội chiến, tui vừa lượn trong phòng phát sóng trực tiếp, nhiều đội thực tập sinh cấp thấp đã bị xóa sổ rồi đó, phòng livestream tối om à.

Còn mấy phòng livestream khác thì các đội bắt đầu đấu đá nội bộ, thổn thức vãi.]
[Đúng, đều là bạn bè đã từng kề vai chiến đấu với nhau.

Nhắc tới cũng buồn cười, có lẽ trước đây mọi người đã sai rồi.

Dù sao trước khi kết thúc cuộc thi, đã định sẵn là sẽ đấu đá tranh giành 100 slot cuối cùng, bây giờ chủ hệ thống đang giúp mọi người tỉnh táo, phá hủy liên minh cũng nên.]
Quả nhiên, những dự đoán khác nhau bắt đầu xuất hiện.

Nhóm Anthony và Từ Túc, cộng thêm Chung Ý Viễn định thực hiện nhiệm vụ chính thứ hai, những thực tập sinh còn lại thì trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản bọn họ.

Nhóm ba người đã liên lạc với những NPC bọn họ quen và người nhà, thừa dịp mấy ngày này để chôn thuốc nổ và sắp xếp những thứ khác xung quanh thị trấn.

Nhưng nhóm thực tập sinh chọn nhiệm vụ thứ nhất lại lặng lẽ đi theo bọn họ, dỡ bỏ tất cả công tác phục kích mà họ đã chuẩn bị.

Lại là một cuộc họp đêm.

Tông Cửu mệt mỏi xoa huyệt thái dương, tiễn Anthony tới tìm cậu.

Chàng trai tóc trắng đến bên cửa sổ, nhìn chăm chú vào bóng đêm bên ngoài.

Đã nửa đêm, Ngày phán xét càng lúc càng gần, chỉ còn một ngày nữa.

Trong thông báo mà thiên thần truyền xuống, vào ngày tận thế cuối cùng, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống vào sáng mai, cuộc phán xét sẽ bắt đầu.

Không phải Tông Cửu chưa từng hỏi về cách để Ác ma phiên bản trưởng thành trở về, nhưng câu trả lời của nhóc Ác ma luôn là đợi đến Ngày phán xét, Ác ma sẽ tự quay lại.

Lời nhóc Ác ma nói rất mới mẻ, nhưng Tông Cửu không tìm ra mối liên quan trong đó.

Bọn họ đều là “người thánh khiết trời sinh” trong miệng NPC cư dân thị trấn.


Như đã biết, người trời sinh thánh khiết có thể vượt qua Ngày phán xét và không bị trách phạt.

Nhưng vì sao nhóc Ác ma lại bảo, cuối cùng nó vẫn phải bị phán xét?
Ngày phán xét kết thúc thì sẽ đến hành hình, chẳng lẽ do nhóc Ác ma chỉ là nhân cách sáu tuổi của Ác ma nên Thiên đường không chứa chấp nó, Chúa Jesus vẫn muốn nó đền tội cho những tội lỗi mà Ác ma đã gây ra trong tương lai sao?
Ảo thuật gia đứng bên cửa sổ hồi lâu, lúc này mới nhận ra hình như bên ngoài lại đổ mưa.

Gió mạnh rít gào, đập liên hồi không chút nể nang vào thị trấn.

Mây đen như biển chết đang dâng cao, từng chút chiếm lấy bầu trời đêm vốn đã u ám.

Những tia sấm sét chớp lóe sau đám mây mù, ầm ầm vang vọng đất trời.

Dù Tông Cửu đứng đây cũng cảm nhận được mưa phùn lạnh lẽo bị gió cuốn vào, chậm rãi rơi trên má cậu.

Với thị lực của Tông Cửu, từ xa cũng nhìn thấy nhóm thực tập sinh đang đội mưa săn giết NPC thành phố tội ác.

Đạn sáng xuyên qua bầu trời đêm, thét gào bắn nát lồng ngực bóng đen, tiếng thét chói tai không quá rõ ràng lẫn dưới làn mưa giông.

Lúc này Tông Cửu mới nhớ ra, từ khi cậu vào phó bản vẫn chưa chủ động đi gặp nữ tu già.

Nhờ thờ cũ của nữ tu già nằm ở rìa thị trấn, thường ngày bà rất ngoan đạo nên không đến nhà thờ khác để cầu nguyện như cư dân khác.

Thành thật mà nói, dù phó bản này giống hệ thế giới hiện thực mà cậu từng sống nhưng Tông Cửu cũng không vì thế mà nương tay.

Huống chi nữ tu già đã qua đời từ lâu, thay vì vay mượn ảo tưởng tuyệt đẹp đó, chi bằng để bà mãi mãi an nghỉ trong ký ức còn hơn.

Đắm chìm trong ảo cảnh, với cậu đây là điều không thể.

“Ầm…”
Một tia chớp xẹt qua bầu trời, xé rách màn đêm, rơi xuống vùng hoang vu cách đó không xa.

Tông Cửu thôi không nhìn nữa.

Cậu nâng chân nến ở bên cạnh, định bụng vào phòng của nhóc Ác ma xem sao thì bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa.

“Cốc, cốc, cốc.”
Người gõ cửa dường như rất do dự, gõ xong ba tiếng thì im re.

Ảo thuật gia bước tới, mở cửa ra.

Ngoài cửa, cậu nhóc đang ôm gối bị giật mình, vô thức nhích ra sau.

So với mái tóc chải gọn gàng vào ban ngày, bây giờ tóc nhóc Ác ma bù xù như ổ gà, cọng tóc ngốc trên đầu vểnh cao, nó mặc một bộ đồ ngủ dài bằng vải lanh, trong ngực ôm chiếc gối lông nhung thiên nga lớn gần bằng nó.

Đương nhiên, ngoài cái gối nó còn ôm con búp bê thỏ gần như không rời tay suốt mấy ngày qua, tựa như đang hấp thu sức mạnh để đối mặt với bóng đêm vậy.


Trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ảo thuật gia tóc trắng, nhóc Ác ma nuốt nước bọt, lộ ra vẻ đáng thương.

“Anh ơi… Bên ngoài, bên ngoài sấm sét to lắm, em hơi sợ.”
Sự chênh lệch cấp độ giữa nhóc Ác ma sáu tuổi và Ác ma phiên bản trưởng thành không hề nhỏ, ít nhất Tông Cửu liếc mắt là biết tỏng ý đồ của thằng nhóc này.

Chàng trai hơi ngập ngừng.

Cuối cùng vẫn nghiêng người, tránh đường cho nó, “Vào đi.”
Nhóc Ác ma cố gắng duy trì vẻ mặt sợ hãi rất buồn cười, không để niềm vui của mình lộ ra ở khóe mắt đuôi mày.

Nhưng con nít mà, niềm vui toát lên khuôn mặt là điều bình thường, bước chân cũng vô thức nhảy nhót, nhìn thoáng qua là biết tâm trạng của nó đang tốt vô cùng.

Tông Cửu thầm lắc đầu.

Chờ đến khi cậu đặt nến xuống và quay đầu lại, nhóc Ác ma đã ngoan ngoan nằm trên giường của cậu, tiện thể gấp gọn chăn bông trên giường, nhìn cậu đầy mong đợi.

Tông Cửu: “…”
Thằng oắt này mong đợi cái đếch gì vậy.

Chàng trai tóc trắng cười nhạt, “Muốn thế này rồi ngủ nhanh đi.

Nếu nửa đêm nhóc dám quậy, anh sẽ đá nhóc xuống, nghe chưa?”
Nhóc Ác ma gật đầu lia lịa, lập tức nhắm mắt, thể hiện quyết tâm của mình bằng hành động.

Nhắc cũng lạ, rõ ràng rất sợ đêm mưa sấm sét nhưng khi ngủ bên cạnh người này thì rất ngon.

Sau khi nhắm mắt, nhóc Ác ma mơ màng nghĩ.

Chẳng mấy chốc, nhịp thở của cậu nhóc trở nên đều đặn, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Thậm chí không hề nhíu mày như trong giấc ngủ thường ngày.

Tông Cửu nhìn nó một lúc lâu, xác nhận nhóc Ác ma đã ngủ thật rồi, cậu mới vén chăn lên nằm xuống.

Không biết có phải do gió lạnh lùa vào chăn bông hay không, nhóc Ác ma mơ màng ôm búp bê thỏ lật người.

Đúng lúc ngọn nến lay lắt lóe lên một cái.

Trước khi căn phòng chìm vào bóng tối, Ảo thuật gia nhìn vào chỗ nào đó, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.

Cậu im lặng hồi lâu trong bóng tối, sau đó mới thắp nến lần nữa rồi xốc chăn.

Nhóc Ác ma quay lưng về phía cậu, có lẽ do tư thế ngủ nên phần lưng nó lộ ra phần da múp múp có chút trẻ con.

Trên đó là từng vết sẹo chằng chịt và những vạch đen tội lỗi đan vào nhau, dây dưa chồng chéo dưới ánh nến mờ ảo, trông mà giật mình..

Bình Luận (0)
Comment