Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 176

“Trong phó bản tiếp theo, thực tập sinh chẳng những không được mang theo đạo cụ đặc biệt, mà tất cả (giá trị) cường hóa thân thể cũng trở về 0. Sau khi nhận xúc xắc mười mặt, thực tập sinh được chọn lộ trình và kỹ năng cố định để cường hóa, sử dụng số điểm mà xúc xắc ném ra để phán đoán.”

Biểu diễn cách sử dụng xúc xắc mười mặt xong, bàn tay Ác ma vẫn tự nhiên đặt trên vai Tông Cửu, thậm chí còn có xu hướng trượt xuống.

Tông Cửu lạnh lùng hất tay người kia khỏi vai mình. Ác ma chẳng nản lòng, mỉm cười nâng lọn tóc dài màu trắng bạc của Ảo thuật gia đùa nghịch trong lòng bàn tay, tư thế thản nhiên mà mập mờ.

Bọn họ chỉ đứng đó, rõ ràng không hề làm gì nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được bầu không khí bất thường khó ai xen vào. Mà nó cũng là cú vả rát mặt cho nhóm người từng gáy No.1 và No.9 chẳng có quan hệ gì trong phòng livestream.

Cú vả quá nhanh quá nguy hiểm làm người ta trở tay không kịp.jpg

Chẳng qua nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt vẫn cố chày cối.

[Bạn giường thôi mà, chẳng phải rất bình thường sao?]

[Ừ đấy, có gì đáng ngạc nhiên đâu, chúng mày đ*o có bạn giường giải quyết nhu cầu sinh lý trong vòng lặp vô hạn chắc? Làm ơn, lớn cả rồi, đừng như kiểu chưa từng trải đời thế, cạn lời!]

[No.9 có thể leo lên giường của No.1 đó là bản lĩnh của cậu ta, bây cũng đẹp cũng mạnh thì nhào vô đi!]

Điệu bộ mạnh miệng của bọn họ nhanh chóng làm dấy lên cơn thịnh nộ của fan cứng nhà Ảo thuật gia.

Đúng vậy, Tông Cửu đã tích lũy được rất nhiều fan cứng trong các phó bản trước. Sau khi cậu thành công lên No.9, quy mô fan cứng ngày càng mở rộng. Tuy vẫn thua fan cuồng của Ác ma nhưng nguyên nhóm đều rất trung thành, năng lực lôi kéo cực mạnh như đa cấp.

Chẳng phải ư, fanclub của Ảo thuật gia xắn tay áo lên hết rồi.

[Please, tụi bây nhìn tư thế của hai boss trong studio bây giờ đi, nhìn kiểu gì cũng thấy boss nhà bây đang bám vào Ảo thuật gia người ta.]

[Chuẩn, camera toàn cảnh cũng không thể chữa được bệnh mù mắt của mày hả? Không thấy Ảo thuật gia lạnh lùng hất tay big boss nhà bây à? Nếu phải nói ai trèo lên giường, bảo thật chứ đến trước mặt người ta xách giày dùm người ta cũng đíu xứng hahahaha]

[Lũ fan chúng mày tấu hài vừa thôi, hôm qua ở vũ hội hóa trang, chả biết đứa nào nhận nhầm Ảo thuật gia với boss nhà mày í nhờ? Nào là thề với thánh đức chúa trời rằng người mang găng tay đen chính là No.1, chúng mày còn chả nhận ra chính chủ, má cười sảng =))))]

Làn sóng bình luận này đúng là giẫm lên nỗi đau của họ, đến giờ chuyện xảy ra trong vũ hội hóa trang vẫn là nỗi đau trong lòng tất cả fan cuồng.

Lúc trước bọn họ dìm được vụ này là vì người đông thế mạnh, diễn đàn cũng không dám mở topic cười bọn họ. Bây giờ đào lại chuyện cũ, hai bên trực tiếp nổ ra trận võ mồm nảy lửa.

Ngược lại ở studio, sau khi các thực tập sinh nhận được quá nhiều tin tức như vậy, ai cũng cúi mặt dồn mối quan tâm vào sự an toàn của mình, đâu rảnh hóng tình hình trên ngai vàng cấp S.

Đôi mày kiếm của No.3 nhíu chặt, não bắt đầu hoạt động cấp tốc, suy nghĩ biện pháp đối phó.

Cường hóa thân thể cũng hết tác dụng?! Gia Cát Ám thực sự không lường tới điều này. Tuy hắn ta đoán được phó bản siêu cấp S rất khó nhưng đâu ngờ quy tắc lại nghiêm khắc đến mức độ này.

Tông Cửu cũng ngồi trên ghế suy tư. Quy tắc trò chơi mà hệ thống chủ để Ác ma thay mặt thông báo, có phần giống với những boardgame mà cậu từng chơi trong kiếp trước.

Trước khi bắt đầu trò chơi, mỗi người sẽ nhận được một tấm thẻ thân phận ghi các giá trị giới hạn. Ví dụ như điểm sinh mệnh, điểm ngoại hình, điểm lý trí, tất cả các năng lực sẽ được đánh dấu và hiện thân bằng giá trị.

Ví dụ, Tông Cửu đã kích hoạt kỹ năng cải trang nên trước khi vào phó bản, cậu phải quyết định cải trang ngoại hình của mình. Điểm kỹ năng cải trang của cậu là 50, vậy thì cậu chỉ cần ném xúc xắc ném ra một số điểm nhỏ hơn 50 sẽ được hệ thống chủ xác nhận là cải trang thành công; ngược lại, nếu cậu ném xúc xắc ra hơn 50 điểm, vậy thì cải trang thất bại.

Đúng thế, điểm số đảo ngược nhau. Điểm càng lớn càng xui xẻo, điểm càng nhỏ càng may mắn. Nếu bị hệ thống chủ phán là cải trang thất bại, dù Tông Cửu cắt tóc hay bôi nhọ nồi lên mặt thì trong mắt các NPC cậu vẫn hệt như cũ, coi như công cốc.

Cho nên trong phó bản tiếp theo, điểm xúc xắc đại diện cho tất cả. Miễn thực tập sinh đủ may mắn ném được số ngon vài lần thì trót lọt vượt qua phó bản siêu cấp S cũng phải chuyện xa vời.

Sau màn giới thiệu quy tắc, sự hào hứng của các thực tập sinh như bùng nổ.

“Ồ…” Mọi người xôn xao thảo luận.

Các thực tập sinh ríu rít hỏi: “Nếu chỉ dùng điểm xúc xắc để phán định, vậy chẳng phải cơ hội sẽ tăng lên rất nhiều sao?”

“Đúng, phó bản siêu cấp S cấm mang đạo cụ đặc biệt nhưng miễn ném ra số nhỏ thì con xúc xắc này có thể làm được những chuyện không tưởng, nói là phép màu cũng chẳng ngoa.”

Quả thật là phép màu, giờ nói hai viên xúc xắc này là đạo cụ cấp S cũng đúng. Chẳng hạn như khi triển khai kỹ năng “linh cảm” và ném được số điểm đủ tiêu chuẩn, bọn họ có thể nhận được một manh mối giá trị từ hệ thống chủ. Manh mối trong phó bản quý giá đến mức độ nào? Đó là món hời mà chẳng ai dám nghĩ tới.

Huống chi là kỹ năng ăn cắp mang tên “Thần sầu”, bình thường làm gì có ai dám trộm đồ của NPC chứ? Ai có lá gan đó? Nhưng ở phó bản siêu cấp S này bọn họ có thể ném xúc xắc để xài skill “Né tránh”, nếu hên ném được điểm nhỏ thì sẽ không bị thương.

Thánh số đỏ muốn gì được nấy!!!

Đám đông bùng nổ, ai cũng vui mừng hớn hở, xua sạch bầu không khí bi thảm lúc trước. Con người là sinh vật kỳ lạ, nói đến thực lực thì ai cũng sợ hãi rụt rè nhưng nói đến vận may thì lại rần rần muốn thử ngay.

Đâu ai nghĩ mình xui xẻo, toàn cho rằng mình là con cưng được thượng đế ưu ái, ngay cả chúa xui Tsuchimikado cũng ôm ảo tưởng “Lần sau nhất định sẽ may mắn”, càng khỏi nói đến những người khác.

Hiển nhiên, người hướng dẫn được hệ thống chủ chỉ định cũng không có ý muốn giải thích cho các thực tập sinh.

Ác ma nói đại vài câu thì phẩy tay phát thẻ thân phận cho mọi người, bảo bọn họ nào về ký túc xá hãy tự đọc sách quy tắc, sau đó bắt đầu tập trung quấy rối Ảo thuật gia.

Tông Cửu bị hắn làm phiền bực bội đến mức không thèm nhìn thẻ thân phận của mình, cầm hai viên xúc xắc mười mặt rồi đứng dậy đi tới thang máy, né khỏi phạm vi bao phủ của camera toàn cảnh trong studio.

“Đừng vội thế chứ!”

Ác ma tóc đen thổi hơi sau tai cậu đầy mập mờ, “Nói một người đàn ông bất lực là tội rất nghiêm trọng đấy, em có thể thử trên giường với tôi rồi hãy đưa ra kết luận.”

Hắn ngước mắt nhìn đôi bông tai màu vàng đỏ rũ xuống sau những sợi tóc trắng của thanh niên, con ngươi càng tối đi, bàn tay buông thõng phía dưới khẽ chạm vào túi quần của Ảo thuật gia, giọng khàn khàn.

“Bất cứ đêm nào, tất nhiên, ban ngày cũng được. Tôi luôn chờ em.”

Tông Cửu nghe ra ẩn ý của hắn, sắc mặt càng khó coi.

Một là nhắc đến thẻ phòng đã đưa cho cậu trong trò chơi Quốc vương, hai là gợi cậu nhớ lại cảm giác khi nhận hoa hồng tại sòng bạc Las Vegas.

Bây giờ lằng nhằng với cậu ở đây, trông thì như hỏi thăm nhưng thực ra đang ép cho cậu không còn đường lui.

Ảo thuật gia bật cười lạnh lùng, “Anh cứ thử coi, xem anh toại nguyện trước hay dao của tôi đâm vào tim anh trước.”

Ác ma xoa cằm nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của cậu.

Bọn họ vẫn là kẻ thù một mất một còn, dù bây giờ vì nhiều lý do mà hai bên không muốn dồn đối thủ vào chỗ chết nhưng bản chất mối quan hệ thù địch vẫn không thay đổi.

Ác ma chưa bao giờ là một người kiên nhẫn.

Thứ có thể lọt vào mắt hắn vô cùng ít ỏi, thích gì đều chọn cách đơn giản mà thô bạo nhất để cướp lấy. Hắn không biết trân trọng càng không biết thương yêu, đơn giản chỉ cần chiếm hữu là đủ thỏa mãn.

“Ý kiến hay đấy, tôi sẽ cân nhắc.”

Người đàn ông nghiêm túc gật đầu, trong con ngươi màu vàng sẫm đầy vẻ tán đồng. Nhiều khi đau đớn chỉ khiến hắn hưng phấn hơn.

Một kẻ điên mất trí.

Tông Cửu lười nhiều lời với hắn, quay lưng bỏ đi.

Giọng nói giả vờ buồn tủi của Ác ma dội từ đằng sau, “Kiên nhẫn với phiên bản thiếu nhi của tôi mà lại lạnh lùng với tôi trưởng thành như vậy, thiệt là nhẫn tâm quá à~”

“Bởi vì khi còn bé, anh vừa dễ thương vừa không đòi chịch tôi.”

Ảo thuật gia lạnh lùng quăng một câu rồi nghênh ngang rời đi.

Ác ma tóc đen vẫn đứng đó nhún vai, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hồng trên ngực.

Dễ thương thì có ích gì?

Nhóc Ác ma luôn ôm chặt búp bê thỏ mọi nơi là vì phiên bản thiếu nhi không đủ sức mạnh nên lúc nào cũng giữ những thứ đã đánh dấu bên mình, sợ buông tay thì con búp bê sẽ biến mất. Còn hắn thì không. Gã thợ săn thừa thãi sức mạnh và kinh nghiệm chỉ chực chờ con mồi tự chui đầu vào bẫy.

Đương nhiên, cho đến khi hắn hết kiên nhẫn. Người đàn ông tóc đen cúi đầu, thản nhiên hôn lên hạt sương lạnh giá trên cánh hoa.

Hắn rất mong chờ ngày đó.



Rời khỏi studio, Tông Cửu lên phòng họp tầng cao nhất.

Ở đây có một phòng họp đã được liên minh chống Ác ma ký hợp đồng để sử dụng hàng ngày. Năm boss cấp S ra mặt, muốn chiếm một phòng họp lại chẳng dễ à?

Trang trí trong phòng lặng đã đổi thành phong cách Thiền học mà Gia Cát Ám thích nhất, trên bàn bày bộ cờ Othello, đốt huân hương, bước vào là thấy khoan khoái dễ chịu.

Lúc Tông Cửu tới thì trong phòng lặng đã có một người đang ngồi.

Âm Dương sư ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn, trước mặt đặt cái mõ và 2 viên xúc xắc, y đang nín thở tập trung lặng lẽ ngồi đó.

“Hửm? Thầy trừ tà bảo anh đang ở trong phòng mà, sao ra đây rồi?”

Tông Cửu ngạc nhiên về năng lực tự chữa lành của Tsuchimikado, nhưng nhìn cảnh này cứ ngộ ngộ sao ấy.

Tsuchimikado nghe thấy giọng nói thì vẫn im lặng nhắm mắt. Ban đầu vì quá quê quá đội quần nên y trốn trên giường trong phòng. Hệ thống chủ kết nối buổi phát sóng trực tiếp từ studio tới, mới khiến kẻ sầu đời bệnh sắp chết như y ngồi bật dậy.

“Tôi đang khai quang cho chúng nó, hy vọng chúng nó có thể phù hộ độ trì cho tôi một chút…”

Tsuchimikado yếu ớt trả lời, trên mặt đeo chiếc mặt nạ đau khổ. Điểm càng nhỏ càng tốt, nhỡ đánh lừa được xúc xắc thì sao?

Dù sao chỉ dựa vào vận may thì chết người thật đó! Thật đóooo!!!
Bình Luận (0)
Comment