Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn

Chương 14

Lee đứng ở một bên nhìn hai mắt sắp rớt ra ngoài rồi, miệng há to cũng chảy đầy nước rồi, không phải hắn thèm khát cái gì mà chỉ là không thể ngậm miệng lại thôi. Kinh ngạc nhiều quá, há ra ngậm vào mỏi luôn rồi. Nhưng mà đến lúc này hắn đã tin một điều rằng, thể thuật cũng vô cùng lợi hại, chỉ cần nhìn hai người kia đánh thôi mà cả người hắn cũng sôi trào.

Bên kia Ichiro đã đánh được một hồi lâu, quần áo không biết lúc nào đã thay đổi nhãn hiệu trở thành cái bang rồi, không chỗ nào lành lặn cả, chật vật không chịu được. Ichiro đứng lại thở dốc, ngẩng đầu nhìn thấy Gai còn muốn tiếp tục liền vội vàng đưa tay ra hô to.

“ Dừng! Dừng! Không còn sức đánh nữa rồi. Dừng ở đây thôi thầy Gai.”

Sau đó hắn chỉnh lại quần áo cái bang của mình, nghiêm túc cúi đầu trước mặt Gai nói.

“ Cảm ơn thầy rất nhiều, em đã học được rất nhiều điều từ thầy.”

Gai thấy hành động của Ichiro hài lòng gật đầu, có thiên phú như vậy nhưng không hề cao ngạo chút nào, không giống với tên nào đó, cả ngày vênh vênh váo váo.

“ Được, cậu đúng là một thiên tài thể thuật, không biết cậu thuộc gia tộc nào hay theo ai học tập. Ta cảm giác thể thuật của cậu khác xa so với bình thường, nhất là cách di chuyển vô cùng độc đáo. Nếu như ta chỉ là một hạ nhẫn, chắc chắn không thể chạm tới người của cậu.”

Ichiro nghe được lắc đầu đáp.

“ Em chỉ là cô nhi, không thuộc gia tộc nào, cũng không theo ai học tập, hoàn toàn là tự mình luyện tập.”

“ Tự... Tự mình luyện tập...”

Lee ngồi một bên nghe vậy kinh hãi vô cùng, mà Gai thì cũng kinh ngạc, hắn nghĩ Ichiro phải là thiên tài của một gia tộc, từ nhỏ liền được đào tạo nghiêm khắc, không ngờ lại không phải. Nếu vậy, chắc chắn Ichiro phải khắc khổ vô cùng mới có thành tựu thế này, hơn nữa chắc chắn là một thiên tài trong thiên tài.

Lại suy nghĩ tới tên nhóc này cũng có chút giống với bản thân, nhìn Ichiro càng cảm thấy thuận mắt liền hỏi, tâm có ý muốn thu làm học trò.

“ Cậu tên là gì, bao nhiêu tuổi?”

Ichiro bị bất ngờ hỏi như vậy hơi đờ ra sau đó liền thành thật đáp.

“ Thưa thầy, em là Uzumaki Ichiro, năm tuổi.”

“ Năm... Năm tuổi...”

Lee lại một lần nữa bị kinh sợ, đồng thời cũng cảm thấy bản thân kém cỏi.

“ Uzumaki, ngươi chính là con của...”

Gai mới nói tới đây liền dừng lại, hắn quên mất đây là một bí mật. Ánh mắt nhìn Ichiro cũng thay đổi thân thiện hơn, suy nghĩ đến thân phận của Ichiro, lại nghĩ đến tên nào đó, ý muốn nhận học trò càng lớn.

Ichiro lại là giả vờ kinh hô, gấp gáp hỏi.

“ Thầy biết cha mẹ em là ai sao, họ là ai, đang ở đâu? Thầy có thể nói cho em biết được không?”

Gai lại là nhăn mày, thầm mắng cái miệng thối của mình, lại là lắc đầu nói.

“ Ta chỉ suy đoán, giờ nghĩ lại phát hiện không phải, nghe nói con của người đó đã chết trong một lần tai nạn của làng.”

Ichiro nghe vậy tỏ ra thất vọng, trong lòng cũng không để ý. Gai nhìn thấy hắn tinh thẩn sa sút thì cảm thấy áy náy, cười cười từ trong ba lô móc ra một bộ quần áo cùng với một ít gì đó giống như bao tay. Hắn suy nghĩ có thể là phụ trọng giúp tu luyện thể thuật, có nặng mấy trăm cân.

“ Coi chúng ta có duyên, ta tặng cậu bồ đồ này, mặc nó lúc luyện tập sẽ cảm thấy thoải mái rất nhiều, luyện tập cũng hiệu quả hơn. Còn cái này chính là phụ trọng, đeo lên người khiến cơ thể sẽ bị trầm trọng hoạt động sẽ trở nên khó khăn, thế nhưng chỉ cần thích ứng, một khi tháo ra liền sẽ khiến tốc độ và sức mạnh tăng gấp bội. Cậu có thể từ từ tăng lên mức độ phụ trọng.”

Ichiro đưa tay nhận lấy, lập tức cả người bị kéo xuống, hắn vội vàng xoặc chân trụ lại, gồng người giữ vững trên tay. Không nghĩ tới có mấy thanh sắt nho nhỏ mà lại nặng như vậy, nếu quả thật khi đeo lên mà còn có thể nhẹ nhàng đi lại được, lúc bỏ ra sẽ như thế nào đây.

“ Sau khi tốt nghiệp học viện, cậu có thể tìm tới ta, ta sẽ dạy cậu những thể thuật mạnh nhất của làng lá, đến lúc đó cậu sẽ là một mãnh hổ thứ hai.”

Gai vỗ vai Ichiro thật mạnh khiến hắn lảo đảo cắm đầu xuống đất, may mắn khi sắp tiếp súc thân mật, hắn liền mạnh mẽ vận lực trụ lại, không đến nỗi cạp đất.

Gai lúc này mới nhớ tới bên cạnh vẫn còn Lee, đây mới chính là người hắn muốn tìm, Ichiro xuất hiện suýt nữa làm hắn quên mất. Nhìn chăm chú Lee, Gai phát hiện cậu ta rất giống với mình ngày xưa, đặc biệt là hai hàng lông mày rậm kia.

“ Cậu bé, cũng đã xem rồi đi, nhẫn giả không chỉ có nhẫn thuật mới mạnh mẽ, thể thuật cũng có thể làm được. Chỉ cần chăm chỉ rèn luyện không gì là không thể, thanh xuân là cần được đốt cháy.”

Lee ngẩn người, bất giác gật đầu. Gai hài lòng cười to rời đi, không quên để lại một câu dặn dò.

“ Cố lên, biết đâu sau đó ta sẽ nhận cậu làm học trò.”

Ichiro nhận được chỗ tốt cũng không lại ở lâu, quay người lập tức bỏ đi để lại Lee vẫn còn ở trong mơ mộng chưa tỉnh lại.

Ichiro vừa rời đi không lâu, trên tầng thượng của học viện xuất hiện hai người một già một trẻ. Một trong hai người chính là Đệ Tam, còn người trẻ khá đặc biệt, bởi nửa dưới khuôn mặt của hắn bị khăn che lại, mắt trái cũng bị băng đeo kéo xuống che lại. Ngoài một mắt phải ra, hầu như khuôn mặt đều bị giấu đi.

“ Kakashi, ngươi cảm thấy tên nhóc này thế nào?”

Đệ Tam nhìn theo bóng lưng của Ichiro khuất dạng, thu hồi ánh mắt quay sang bên cạnh thanh niên hỏi. Kakashi cũng thu hồi ánh mắt, từ tốn trả lời.

“ Tên nhóc này mặc dù không có sử dụng chakra, nhưng chỉ với bằng đó tuổi có thể thi triển ra thể thuật mạnh như thế, khiến Gai cũng phải khen ngợi. Trước mắt xem ra là một thiên tài về thể thuật.”

Đệ Tam nghe được đánh giá của Kakashi cũng cười một tiếng, ông cũng không phản bác mà hỏi.

“ Vậy nếu như nó cũng có thiên phú về nhẫn thuật, ngươi có nghĩ thay giáo sư của ngươi dạy dỗ nó thành tài.”

Kakashi trầm ngâm một hồi, gật đầu.

“ Nếu quả như vậy, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Nhưng nếu như nó thiên phú là thể thuật, ta cảm thấy để Gai giáo sư sẽ tốt hơn nhiều.”

“ Được, năm sau nó sẽ tới học viện, đến lúc đó nhìn xem thiên phú của nó như thế nào. Đương nhiên nếu như nó một mực hướng về con đường thể thuật cũng không cần bàn nữa.”

...................

Trăng lên mặt trời đi nghỉ không biết bao nhiêu lần, không biết mệt mỏi, cuối cùng cũng đợi được Ichiro lớn thêm một tuổi. Cơ thể hắn so với một năng trước biến đổi rất nhiều, không giống như những đứa trẻ cùng lứa, hắn càng giống đứa trẻ bảy tám tuổi hơn. Đương nhiên thực lực của hắn cũng tăng mạnh.

Từ ngày nhận được phụ trọng của Gai, Ichiro mỗi ngày đều mang trên người, trừ một số thời gian bắt buộc, nếu không sẽ không rời người. Từ từ tăng lên, hiện tại hắn mang trên người hơn 300 cân, hoạt động bình thường đối với hắn hoàn toàn không chút khó khăn, mọi mặt đều không khác so với một năm trước bao nhiêu. Nhưng hắn biết, một khi cởi xuống, tốc độ và sức mạnh sẽ tăng không chỉ gấp đôi.

Không nói đến thể thuật, tinh luyện chakra đối với Ichiro hiện tại có thể nói là thành thạo, sự việc giống như lần đầu không thể nào lại xảy ra. Coi như hiện tại hắn còn chưa tới học viện nhưng so với tốt nghiệp học viên tinh luyện chakra còn hoàn hảo hơn.

“ Naruto, đến giờ rồi, mau đi thôi, đừng để ngày đầu tiên đi học lại đến trễ. Rất là mất mặt.”

“ Đợi chút anh hai, xong ngay đây, xong ngay đây...”

Naruto đứng trong phòng tắm vừa soi gương vừa nói vọng ra, nó vuốt lại quần áo ngay ngắn, trên đầu không biết kiếm đâu ra cái mắt kính, nó coi như băng bảo hộ đeo trên trán. Chỉnh lại mắt kính một cách cẩn thận, Naruto hài lòng đi ra ngoài.

Ichiro nhìn thấy hình dạng của Naruto, nhất là cái kính trên trán kia, trông thật ngứa mắt.

“ Thế nào anh hai, đẹp không? Có giống băng bảo hộ của ninja không hả? He he, trước em sẽ đeo cái này, đợi khi chính thức trở thành ninja đeo băng bảo hộ cũng không thấy ngượng.”

Ichiro lắc đầu, không biết nói gì kéo theo Naruto liền ra khỏi nhà. Hôm nay chính là học viện khai giảng.
Bình Luận (0)
Comment