Thuê Sếp Làm Bạn Trai

Chương 1

1

Tôi thuê một người bạn trai trên mạng về nhà ăn Tết.

Đến địa điểm hẹn, người xuất hiện lại là sếp của tôi, Nhậm Bách Nhiên.

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn chạy trốn. Nhưng Nhậm Bách Nhiên đã phát hiện ra tôi.

Trên đầu tôi kẹp chiếc kẹp tóc như đã báo trước. Hắn kinh ngạc nhìn tôi, lại nhìn kẹp tóc: "Thiên Vương Cái Địa Hổ?"

Tôi: "Bên A một mét năm.”

Cả hai chúng tôi đều im lặng.

Còn nhớ rõ, trước kỳ nghỉ đông, tôi bị cái tên trước mặt hung hăng phê bình một trận. Anh ta nói hạng mục lần này rất quan trọng, đã cho tôi cơ hội, nếu làm không tốt thì cút đi.

Tôi: Run lẩy bẩy.

Không phải tôi sợ.

Nhậm Bách Nhiên là quản lý cấp cao trẻ tuổi nhất của công ty tôi, yêu cầu tương đối nghiêm khắc, hầu như ai cũng có chút sợ anh ta.

Nhưng bản thân anh ta lại là một kẻ bi3n thái, năng lực kinh doanh và quản lý tình cảm cực kỳ mạnh mẽ, ngoài tính khí thất thường ra thì không có gì có thể nghi ngờ.

Vừa mạnh mẽ vừa kh ủng bố, đây là đánh giá riêng của chúng tôi về anh ta. Mà giờ phút này, tên đầu sỏ gây nên ác mộng cho tôi đang đứng trước mặt tôi, lấy thân phận bạn trai tạm thời của tôi.

Ông trời thật muốn tôi c..hết mà.

Nhậm Bách Nhiên đẩy mắt kính xuống: "Cô muốn thuê bạn trai à?”

Giọng của anh ta giống như đang nói: “Là cô, tiết lộ bí mật công ty cho đối thủ?”

Tôi siêu nhỏ giọng: "Đúng... Nhưng mà, người nhận đơn hàng của tôi tên là "Ngực tôi to tôi nói trước".

「……」

Nhâm Bách Nhiên rất không tình nguyện: "Là tôi.”

Tôi vừa sợ hãi, vừa muốn cười: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Yêu cầu của cô là gì?"

“Cùng tôi về quê ăn Tết, giả vờ làm bạn trai tôi gặp cha mẹ tôi một chút, tiền lương trả hằng ngày, làm ngày nào tính ngày đó.”

Nhâm Bách Nhiên lâm vào trầm tư.

Sau đó, bất ngờ nói: "Được.”

02

Một lát sau tôi mới biết nguyên nhân tại sao Nhậm Bách Nhiên lại đồng ý đề nghị của tôi.

Anh ta bị thúc giục kết hôn đến nỗi không dám về nhà, đang lo không biết xử lý như thế nào trong dịp Tết thì người anh em tốt của anh ta đã chủ động giúp đỡ giải quyết.

Người anh em tốt của anh ta nhận đơn hàng của tôi trên mạng, cũng không nói cho anh ta biết nội dung nhiệm vụ cụ thể, chỉ nói có thể giúp anh ta thoát khỏi các cuộc xem mắt vô vị và áp lực kết hôn.

Nhậm Bách Nhiên cho rằng, anh ta chỉ cần đóng giả làm bạn trai một ngày, chụp chung với nhau vài tấm ảnh rồi gửi cho người lớn trong nhà để ứng phó.

Không ngờ, tôi lại đề nghị về quê.

Anh ta cẩn thận suy xét, nhận thấy đây chẳng phải là cơ hội rất tốt để thoát khỏi các cuộc sắp đặt xem mắt hay sao? Cho nên anh ta... nhận lời.

Sự phát triển này làm tôi bất ngờ không kịp đề phòng.

Trên đường về nhà, tôi lặng lẽ gọi điện, gửi tin nhắn cho "Ngực tôi to tôi nói trước": “Có chuyện gì xảy ra vậy đại ca? Người đó là bạn anh à?”

Ngực tôi to tôi nói trước: Đúng vậy! Cô có ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”

Tôi: “Anh đây là lừa tôi sao?”

Ngực tôi to tôi nói trước: “Tôi cao 181cm, người anh em của tôi 185cm, cô được lời thêm 4 cm còn gì? Thế mà vẫn chưa thấy hài lòng sao?”

Ngực tôi to tôi nói trước: “Hơn nữa, hai chúng ta cũng chưa từng nói chuyện phiếm, cũng chưa từng trao đổi ảnh chụp, cô cứ coi như nó là người đứng ra nhận đơn hàng của cô, chả có gì khác nhau cả.”

Tôi: “Nhưng mà...”

Ngực tôi to tôi nói trước: “Người đẹp à, thật ra tôi đây cũng là bất đắc dĩ thôi. Cô đừng nhìn người anh em của tôi lạnh lùng như thế, cậu ấy thật sự rất thảm đấy. Năm nay đã gần 30 rồi mà vẫn chưa lấy được vợ, nếu không ai muốn lấy cậu ấy nữa thì cũng chỉ còn cách đi tu mà thôi, hiu hiu.”

Nhìn thấy những lời này, tôi nhịn không được liếc trộm Nhậm Bách Nhiên nhưng bị anh ta bắt được

"Tống Ngâm, cô có mang máy tính về nhà không đấy?"

“Tôi có mang về rồi.”

“Cô phải làm lại toàn bộ Kế hoạch, đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”

Tôi:...

Nhậm Bách Nhiên: "Lần này nếu cô vẫn làm không tốt, công ty sẽ tìm người thay thế, cô tự mình cân nhắc đi.”

Tôi:...

Người anh em ‘Ngực tôi to tôi nói trước’ còn đang kể lể Nhậm Bách Nhiên thảm hại đến mức nào. Tôi oán hận trả lời: “Không ai cần người anh em của anh, vì sao anh không tự mình tìm hiểu xem nguyên nhân bên trong là gì chứ?”

03

Ghét thì ghét thế thôi, nhưng Nhậm Bách Nhiên làm việc rất chuyên nghiệp.

Anh ta còn để tâm mua đặc sản và hoa quả mang về nhà tôi. Thời điểm gặp bố mẹ tôi, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, mở miệng là gọi chú dì, lại còn đặc biệt ngọt ngào.

Tôi ở một bên nhìn đến choáng váng. Ai đã mà biết Tổng giám đốc Nhậm đây lại trong sáng, đáng yêu như thế này cơ chứ?

Ba mẹ tôi không hề phát hiện ra điểm gì đáng nghi ngờ hết, đối với anh ta rất hài lòng: "Tiểu Vương à, cuối cùng chú cũng được gặp con rồi!

Tiểu Vương sao?

Tôi véo vào lưng anh ta một cái, để anh ta nhận cái tên này.

Mẹ tôi còn nói: "Vừa nhìn đã biết Tiểu Vương là một chàng trai thông minh, chính trực. Ánh mắt Tiếu Tiếu nhà chúng ta quả thật không tồi.”

Tiếu Tiếu ư?

Tôi lại véo anh ta một cái, đó là tên ở nhà của tôi.

Nhậm Bách Nhiên phản ứng rất nhanh: "Hôm nay gặp chú dì con mới biết, Tiếu Tiếu ưu tú như vậy, hóa ra là được di truyền từ chú dì.”

Ba mẹ tôi được anh ta khen ngợi đến mức cười không khép được miệng.

Anh ta thông minh như vậy làm cho tôi cảm thấy rất yên tâm, chắc chắn chúng tôi có thể bình an vượt qua kỳ nghỉ này.

Sự thật chứng minh là tôi đây yên tâm quá sớm.

Ăn cơm tối xong, đứng ở cửa phòng ngủ, Nhậm Bách Nhiên đột nhiên hỏi tôi: "Tôi sẽ ngủ ở phòng nào?"

Tôi cứng đờ người.

Suýt nữa tôi đã quên mất, căn nhà tôi đang ở là được cấp từ lúc bố mẹ tôi bắt đầu đi làm. Căn nhà rất nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách.

Một phòng dành cho bố mẹ tôi.

Tôi ở phòng còn lại.

Mẹ tôi cười ha hả đi tới: "Tiểu Vương, nhà chúng ta không có phòng dành cho khách, tối nay con với Tiếu Tiếu ở chung một phòng đi.”

“Mẹ!" Tôi luống cuống: "Sao có thể như vậy được?”

“Vậy con nói chúng ta phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để Tiểu Vương ngủ ở phòng khách được." Mẹ tôi vốn là một người thô lỗ, thản nhiên nói: “Hai đứa đã hẹn hò được ba năm rồi đúng không? Lần này không phải là nên bàn đến chuyện kết hôn hay sao? Tối nay cứ ngủ tạm trên giường đi vậy, ngày mai mẹ sẽ đi mua thêm một cái giường gấp.”

Bà nói xong là đóng sầm cửa lại, để lại tôi và Nhậm Bách Nhiên khó xử nhìn nhau.

Tôi vội giải thích: "Mẹ tôi thật sự không tin tôi sẽ mang bạn trai về nhà nên mới không có chuẩn bị gì trước..."

Nhậm Bách Nhiên cười cả một ngày, có lẽ cơ mặt đã trở nên cứng đờ, sớm khôi phục lại tính tình quái dị vốn có của mình.

“Cô nói đi, Tiểu Vương là sao?”

Anh ta ngồi xuống trước bàn học của tôi, còn tôi theo phản xạ đứng thẳng dậy giống như đang báo cáo công việc.

“Tiểu Vương là bạn trai cũ của tôi, chúng tôi cũng đã hẹn hò được ba năm. Vốn định năm nay sẽ về nhà gặp cha mẹ bàn chuyện kết hôn, nhưng cuối cùng anh ta lại lừa dối tôi.”

Tôi lén nhìn trộm Nhậm Bách Nhiên, phát hiện chân mày anh ta hơi nhíu lại. Trong lòng tôi bồn chồn, không biết mình đã nói gì sai.

"... Sau đó, bố mẹ tôi nhận ra tâm trạng tôi không tốt, bọn họ liền đoán tôi đã chia tay, còn khuyên tôi nên nghỉ việc về quê. Tôi không muốn bọn họ lo lắng nên đành lừa họ."

Nhậm Bách Nhiên: "Vậy nên cô nghĩ đến việc đi thuê bạn trai?”

“Đúng vậy.”

“Tống Ngâm, tôi khuyên cô nên nói thật với bọn họ, cô không thể giấu họ mãi được.”.

Bệnh cũ của tôi lại tái phát. Ngay khi anh ta gọi cả họ cả tên của tôi lên, tôi đã run lên một chút.

“Trước, trước hết cứ để cho qua Tết đã, sau này tôi sẽ nói sự thật cho bố mẹ mình biết.”

Nhậm Bách Nhiên nhìn tôi chằm chằm, im lặng. Nhưng anh ta không nói lời nào, lại càng làm cho không khí áp lực hơn.

Sau lưng tôi đã toát mồ hôi lạnh, tuy không biết mình sai ở chỗ nào, nhưng theo phản xạ lại trở nên hoảng hốt, lo sợ.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Anh ta hỏi: "Sợ tôi à?"
Bình Luận (0)
Comment