MƯỜI BỐN DÒNG THƠ
Chương 126: “Có thể nhường mẹ cho bố được không?”
*
Sáng hôm sau, Ôn Tễ tỉnh dậy.
Rèm cửa trong phòng vẫn dày cộm rủ xuống sàn gỗ, ánh nắng chẳng có cơ hội chen vào, nhưng Trương Sơ Việt thì có.
“Một lát nữa Lễ Lễ sẽ vào đấy…”
“Cửa đã khóa rồi, con bé vào không được đâu. Hiếm khi được nghỉ, sao lại căng thẳng thế? Sau này mà còn nhắc đến con gái vào những lúc như này, cẩn thận anh bực rồi không muốn nhìn mặt nó nữa đấy.”
“Không nhìn thấy thì vui lắm à!”
Ôn Tễ mắng một câu, rồi cùng anh trải qua một buổi sớm mùa đông kéo dài lê thê. Trương Sơ Việt khẽ thở dài: “Chẳng phải bây giờ là lúc đó sao?”
Biết cô tỉnh dậy là sẽ đi tắm, chi bằng đừng lãng phí cơ hội rèn luyện buổi sáng này.
Thời tiết ở thành Nam thất thường, tuy nằm về phía nam Trung Nguyên nhưng khí hậu cũng chẳng phải lúc nào cũng chiều lòng người. Mưa bụi lất phất, những vệt nước lặng lẽ lướt dài trên ô kính, Trương Thu Lễ đang thi nước chảy trên cửa sổ.
“Con thấy hạt nước thứ ba sẽ về đích đầu tiên.”
Đích đến của Thu Lễ là rãnh cửa sổ. Lúc này Trương Sơ Việt đứng trên ghế sofa bên cạnh con bé, nói: “Về đích trước hay sau không quan trọng, phong cảnh và dũng khí trên đường mới là điều quý giá trong đời.”
Ôn Tễ nghe anh nghiêm túc giảng đạo lý cho con gái, không khỏi cảm thán: ai mà phân nổi người đàn ông vừa sáng sớm đã ép cô “đến trước” với người cha mẫu mực này.
“Thời tiết thế này chắc phải đợi thêm vài hôm nữa, sáng sớm Thu Lễ đã đòi lên núi, mẹ với ông nội phải dỗ mãi.”
Tạ Lan vừa nói vừa bế cháu gái đi cho ăn sáng. Ôn Tễ cũng liếc nhìn ra cửa sổ, đúng là kế hoạch chẳng theo kịp thay đổi, mà thay đổi thì thường là những thứ cản trở kế hoạch.
Nghĩ vậy, cô bỗng nảy ra một cảm hứng tính toán, quay sang nói với Tạ Lan: “Mẹ, ăn sáng xong con còn chút việc phải làm, nếu mẹ có sắp xếp gì thì con sẽ điều chỉnh thời gian.”
“Bận cái gì, mưa thế này, mẹ bận chơi với Thu Lễ ở nhà thôi.”
Thu Lễ vẫn không quên liếc nhìn bậu cửa sổ, thấy Trương Sơ Việt vẫn chống tay nhìn ra, Ôn Tễ hỏi: “Thu Lễ, hôm nay con nghĩ ra sẽ chơi gì với bà chưa?”
Ánh mắt cô bé vẫn hướng về ô cửa sổ, cho đến khi bố nó đứng thẳng người lên nói: “Quả thật là hạt nước thứ ba nhanh nhất.”
“Yeah!”
Giọng líu lo đáng yêu của Thu Lễ lập tức khiến cả căn phòng ấm hẳn lên, Ôn Tễ cười: “Vừa nãy còn nói hạt nào thắng chẳng quan trọng, anh còn để tâm hơn cả con bé.”
Trương Sơ Việt ngồi xuống bàn ăn, giọng thản nhiên: “Em đoán xem sau này con bé sẽ nhớ hạt nào thắng, hay nhớ quá trình bố cùng chơi trò đua nước với nó?”
Vừa dứt lời, Tạ Lan bất giác siết chặt tay ôm cháu gái, Trương Tấn Lâm im lặng không nói, Ôn Tễ bình tĩnh gắp miếng đậu phụ vào bát, biết rõ hồi nhỏ Trương Sơ Việt đừng nói là có ai cùng chơi trò trẻ con, chỉ cần bố mẹ không mắng anh một ngày đã là may mắn lắm rồi.
Không khí vừa trầm xuống, Trương Thu Lễ đã cất tiếng, trẻ con vốn ngây thơ không kiêng dè: “Con nghĩ ra muốn chơi gì với bà rồi ạ.”
Tạ Lan thoáng chốc đã nở nụ cười trên gương mặt vốn không mấy vui vẻ, nghe cháu gái nói: “Mình chơi trò gia đình nhé, bà nấu cơm, con bán rau, ông nội trả tiền.”
“Ha ha ha ha~”
Không khí lạnh lẽo trong phòng ăn lại tràn ngập tiếng cười.
Ăn xong, Trương Sơ Việt ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ nhìn Ôn Tễ gõ bàn phím máy tính, khói trà lượn lờ trong tay anh, trông anh như một người chồng oán trách: “Hồi trước anh thật sự không muốn quay về, dù đã kết hôn rồi, có em bên cạnh, anh vẫn không muốn. Trời lạnh thì không có sưởi, không thì họ cãi nhau, hoặc hét vào mặt anh.”
Ôn Tễ nghiêng người dựa vào ghế xoay nhìn anh: “Anh đã làm bố rồi, sao vẫn chưa nghĩ thông?”
“Anh nhất định phải nghĩ thông à?”
Tiếng mưa ngoài cửa sổ không lớn, lất phất rơi, so với mưa, lại giống như đang pha loãng không khí thành mùi ẩm ướt hơn.
Cô cầm laptop đi lại gần. Giờ toàn thân cô vẫn mềm nhũn, chẳng còn sức đâu, chỉ có thể làm vài việc trí óc, tựa vào lòng anh, chớp mắt nói: “Không cần, em cho phép anh yếu đuối.”
Dứt lời, cô gõ bàn phím một cái, một chuỗi mã lệnh nhảy lên giao diện chạy thử. Trương Sơ Việt tưởng cô sắp cho anh một bất ngờ gì đó, liền ngồi thẳng dậy nhìn. Ai ngờ giây tiếp theo, hệ thống báo lỗi, toàn màn hình đều là “error”.
Trương Sơ Việt: “……”
Rồi Ôn Tễ bắt đầu kiên nhẫn trượt bàn cảm ứng, lần lượt rà từng lỗi một, sửa lỗi, cài bản vá, cuối cùng lại chạy lại chương trình, hệ thống dốc hết sức mình lặp lại quá trình. Lần này không còn lỗi nữa, mà xuất hiện một màn pháo hoa điện tử.
Trương Sơ Việt khẽ cười thành tiếng.
Ôn Tễ quay đầu lại: “Ban đầu chúng ta định vào núi, ai ngờ mưa dầm ngăn đường. Thật ra thuật toán cũng nên được thiết kế như vậy, dự đoán mọi vấn đề có khả năng xảy ra, cuối cùng không cần đạt hiệu suất tối đa hay logic tối ưu, nhưng nhất định phải là kết quả nhân văn nhất.”
Trương Sơ Việt nhìn cô nói, ánh mắt cô được ánh sáng màn hình phản chiếu rạng rỡ, không kìm được siết vai cô lại, kéo cô áp vào lòng mình: “Nếu không phải vì họ lạnh nhạt, anh e là đã chẳng lên núi tìm em để kết hôn. Có mất có được, giờ anh không trách họ nữa.”
Ôn Tễ lại gõ thêm một phím Enter, lần này trên màn hình hiện lên một dãy dự báo thời tiết: “Em thiết kế cho anh một tiện ích nhỏ trong điện thoại, sẽ tự động nhắc anh mặc áo hay mang ô theo thời tiết.”
Trương Sơ Việt vừa nghe xong lại nhíu mày: “Vậy là anh kết hôn với cái điện thoại à?”
Ôn Tễ: “……”
“Chính anh cũng biết hồi trước đi công tác là chỉ biết nói chuyện với điện thoại còn gì? Hơn nữa đầu năm nay em còn phải đi Hương Cảng một chuyến, không thể lúc nào cũng là anh bận rộn công việc được.”
“Anh đi với em.”
Ôn Tễ ngẩn ra: “Anh nói đi là đi luôn được sao…”
“Bảo vệ nhân tài nắm giữ bí mật quốc gia, là trách nhiệm của thế hệ chúng ta.”
Ôn Tễ không nhịn được bật ra một tiếng “Oa”: “Vậy ra em vất vả leo lên được tới mức này, là để anh bảo vệ à?”
Trương Sơ Việt không chút do dự gật đầu: “Vất vả rồi.”
Ôn Tễ túm lấy gối ném về phía anh, mới ném được hai cái, cửa phòng đã bị gõ. Trương Sơ Việt vừa giơ tay định đón lấy cái gối thì đã thấy cô vội quay người lại, đặt laptop ngay ngắn lên bàn, tay kia cài lại cúc áo.
Trương Sơ Việt: “……”
Cái nhà này đúng là không cho người ta có cơ hội.
Vừa mở cửa ra, Trương Sơ Việt còn chưa kịp thấy người đâu, đã bị ai đó kéo ống quần. Cúi đầu xuống, thấy Trương Thu Lễ ngẩng gương mặt nhỏ xíu lên, tay níu lấy ngón tay anh hỏi: “Bố ơi, mẹ đâu rồi?”
Tết đến chỉ toàn ăn rồi ngủ. Trương Thu Lễ chơi mệt rồi ngủ một giấc trưa, tỉnh dậy được Tạ Lan bế vào bếp chơi trò nhặt rau. Lúc này trên đầu cô bé đội một chiếc mũ đầu bếp màu trắng, do Trương Tấn Lâm gấp giấy làm cho.
Tuổi thơ của con bé nhất định sẽ có rất nhiều ký ức đẹp.
Trương Sơ Việt không khỏi nghĩ thầm, rồi khom người hỏi cô bé: “Con thấy bà có thương con không?”
Trương Thu Lễ cười toe, gật gật đầu, chìa ra mười ngón tay được tô bằng sơn móng màu hồng, hớn hở nói: “Bà nói mười ngón tay liền tim, bà sơn đầy tim yêu lên tay con rồi.”
“Thế ông có thương con không?”
Trương Thu Lễ lại gật đầu, đưa tay giữ lấy chiếc mũ, nói: “Ông ăn hết rau con bán hôm nay, còn làm cho con mũ đầu bếp với quần áo đầu bếp nữa.”
Lúc này cô bé chắp tay sau lưng, ưỡn bụng ra, đúng chuẩn một đầu bếp nhí.
Trương Sơ Việt khẽ mỉm cười, giơ tay chỉnh lại chiếc mũ cho cô bé, nói: “Con đã có nhiều người thương như thế rồi, vậy có thể nhường mẹ cho bố được không?”
Lúc Ôn Tễ thu dọn máy tính bước ra, liền thấy con gái đỏ hoe mắt, mím môi sắp khóc đến nơi.
Cô vội vã bước tới ngồi xổm xuống trước mặt con, căng thẳng hỏi: “Sao thế, Lễ Lễ?”
Đôi mắt đầy tủi thân ấy nhìn cô chằm chằm, trái tim cô cũng mềm nhũn, nhưng cô bé không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cổ Ôn Tễ, dụi cái đầu nhỏ đáng thương vào vai mẹ.
Ôn Tễ không biết phải dỗ ra sao, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Trương Sơ Việt. Lúc này hai người đều đang nửa quỳ ở cửa, khiến cô bất giác nhớ lại khoảng thời gian mới sinh Trương Thu Lễ.
Hồi đó cô chủ động làm đủ mọi việc để hỗ trợ sinh nở, cộng thêm việc không hiểu sao Trương Sơ Việt lại “mang thai thay” cô phần nào — ốm nghén thay cô. Trong suốt mười tháng ấy, anh chiều chuộng cô hết mực. Cô nhớ rõ những lần anh nôn xong còn về giúp cô tắm rửa, khăn mặt cũng không dám chạm vào bụng cô, vì bác sĩ dặn phải cẩn thận kẻo làm rối dây rốn.
Cô lấy khăn đặt lên ngực và bụng, anh ngồi xổm rửa chân cho cô. Cô sợ ngứa nhất chỗ đó, không nhịn được cười khúc khích, anh liền nói: “Đợi con ra đời rồi, anh sẽ cù chân nó, xem giống em hay giống anh.”
Ôn Tễ “ừm” một tiếng: “Vậy thì giống anh đi, da dày thịt chắc.”
“Nghe không giống lời khen cho lắm.”
“Những chuyện xảy ra với baby nhỏ của chúng ta, đều là chuyện tốt cả.”
“Chuyện gì cũng đừng nói chắc như đinh đóng cột.”
Ôn Tễ nheo mắt lại: “Thế nên em mới bảo con bé da dày thịt chắc mà.”
Kết quả là đêm đó cô đau ba tiếng đồng hồ, sinh ra một cô bé công chúa non nớt, mềm mại.
Việc đầu tiên Trương Sơ Việt làm không phải là cù vào lòng bàn chân con bé, mà là chống hai tay bên giường bệnh, cúi đầu nhìn cô, chẳng nói một lời nào, chỉ im lặng rơi nước mắt.
Cô cũng không nói được gì, toàn thân đau như xương cốt bị dời vị trí, đứa nhỏ còn đang ngủ bên cạnh, hai người họ vậy mà lại cùng nhau rơi nước mắt.
Chờ Ôn Tễ hồi sức lại, nhớ ra phải nhìn mặt em bé mình vừa sinh ra thì thấy trong phòng bệnh đơn, Trương Sơ Việt nằm trên chiếc giường dành cho người nhà bên cạnh, không biết bằng cách nào lại mẫn cảm đến vậy, phát hiện ra cô vừa đặt chân xuống đất.
“Em… em…”
Anh đè thấp giọng, muốn mắng mà không biết phải mắng thế nào, muốn ôm mà cũng không biết bắt đầu từ đâu, đôi mắt đỏ hoe vì thức trắng.
Còn Ôn Tễ thì nhìn thấy trong chiếc lồng kính trong suốt, sinh linh bé nhỏ đang ngủ. Vì biết trẻ sơ sinh thường xấu xí, nên cô cố tình không nhìn mặt con bé. Nhưng đột nhiên, cô căng thẳng siết chặt tay Trương Sơ Việt, thì thầm đầy kích động: “Chân con bé cử động rồi, Trương Sơ Việt, phải làm sao đây?!”
Người khác khi có con thường là mừng rỡ, còn họ thì chỉ thấy bối rối và sợ hãi.
Nhưng dường như ngay từ đầu đã là định sẵn, rất nhiều đêm sau đó, sinh hoạt thường nhật của họ ngoài trên giường ra, chính là cùng nhau ngồi xổm bên cạnh cũi nhìn con gái ngủ.
Giống như giờ phút này, hai người đang ngồi xổm bên cửa, ôm cô con gái nhỏ đã không còn là trẻ sơ sinh mà đã biết đi.
“Lễ Lễ, sao lại khóc thế?”
Trương Thu Lễ rúc trong lòng Ôn Tễ, bờ vai run run, Trương Sơ Việt giơ tay nhẹ vỗ lưng con, nói: “Lễ Lễ, con người phải biết chia sẻ.”
Ôn Tễ liền dịu dàng tiếp lời dỗ dành: “Đúng vậy, chuyện vui có thể chia sẻ, chuyện buồn cũng có thể kể với mẹ mà.”
Trương Thu Lễ đưa tay dụi dụi mắt, liếc mắt nhìn bố, tay vẫn nắm chặt vạt áo mẹ, động tác im lặng mà đầy ẩn ý.
Trương Sơ Việt khẽ nhếch môi: “Tối nay còn ngủ với bà nữa không?”
Ôn Tễ nhìn sang con gái, cô bé lắc đầu, Ôn Tễ mỉm cười xoa đầu con: “Vậy là tối nay cuối cùng cũng đến lượt con sưởi ấm chăn cho mẹ rồi.”
Trương Thu Lễ lúc này mới được dỗ xong, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng kín đáo, không lộ răng, rất ngoan ngoãn. Chỉ là Trương Sơ Việt lại bồi thêm một câu: “Ngủ với bố mẹ cũng không sao, nhưng đừng kể cho người ta biết nhé, kẻo họ cười là con nhát gan, không dám ngủ một mình đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Thu Lễ: “Oa” một tiếng bật khóc.