Chương 137: Cũng là một cách không tồi để tăng thêm tình cảm vợ chồng.
*
Trương Sơ Việt dắt con gái về nhà, áo gió mùa thu khoác hờ, gió thổi phần phật.
Trương Thu Lễ cầm trong tay món quà sinh nhật Thịnh Toại tặng — một cặp kính râm.
Vừa nãy cô bé cứ dây dưa không chịu đi, còn đòi thử kính nữa. Trương Sơ Việt không nói gì, chỉ đứng chờ, xem hai đứa có thể nũng nịu đến bao giờ.
Vừa bước vào cửa, Tạ Lan liền cúi người bế cháu gái mình, miệng xuýt xoa: “Ôi giời ơi, kính bố tặng hả! Đẹp gái thật đấy!”
Trương Sơ Việt đứng bên cạnh bật cười khẽ một tiếng: “Con đâu có tiền mua kính đắt thế này.”
Lời nói đầy ẩn ý, giọng điệu nửa châm chọc, nửa mỉa mai.
“Con đi đón mẹ nó đây.”
Hôm nay Ôn Tễ chỉ tăng ca nhẹ, lúc Trương Sơ Việt đến thì không nói không rằng, ném thẳng điện thoại cho cô xem.
Anh vốn định quay video để báo với vợ rằng mình đã đến đón con gái, ai ngờ lại quay được đúng cảnh tượng như tu la địa ngục kia.
Ôn Tễ mới xem được đoạn đầu đã bụm miệng phá lên cười.
Trương Sơ Việt khởi động xe, nói một câu: “Tối nay không về nhà ngủ.”
Khóe miệng Ôn Tễ vẫn còn đang cong lên vì video, nghe vậy thì ngơ ra nhìn anh: “Hả? Gì cơ?”
Tự dưng Trương Sơ Việt cũng muốn bỏ nhà đi bụi.
Lúc này điện thoại của Tạ Lan gọi đến, Ôn Tễ liếc anh một cái: “Chắc là Lễ Lễ hỏi bao giờ em về.”
Trương Sơ Việt một tay xoay vô lăng, khẽ thở ra một tiếng: “Anh phải tìm chỗ hít thở chút.”
Từ khi có con đến giờ, ngoài mấy ngày đi công tác ra, lúc nào bên cạnh cũng có cái đuôi nhỏ bám theo, về nhà thì lại dính lấy không rời, khiến Trương Sơ Việt cảm thấy hơi ngột ngạt: “Anh mang theo cả đồ lót thay của em rồi, tối nay ra ngoại ô tắm suối nước nóng.”
Ôn Tễ: ???
“Trương Sơ Việt, anh… Con bé mà biết hai ta không cho nó đi chơi chắc chắn sẽ khóc đấy!”
“Thế lúc nó nói với Thịnh Toại là anh nghèo, em thấy anh khóc không? Anh nhìn thấy rồi, cái kính thằng bé tặng mấy triệu đồng, Trương Thu Lễ chẳng hiểu chuyện gì đã nhận lấy ngay, hôm nào còn phải gửi quà đáp lễ sang bên đó nữa.”
Giao thiệp với nhà giàu đúng là phiền phức, chi phí xã giao cũng cao.
Ôn Tễ thở dài: “Lễ Lễ còn đeo cả dây chuyền kim cương của người ta nữa, nói là anh cũng từng tặng em một cái, đẹp cực kỳ. Con bé chẳng biết gì về giá trị cả, hai món quà cộng lại làm em nhức đầu cả ngày nay.”
Cả hai vốn chẳng phải kiểu ham của người khác, kết bạn chỉ vì hợp tính, nhưng người ta đã coi mình là bạn thì lại càng không thể tỏ ra thấp kém về vật chất. Phải có qua có lại thì mới lâu dài được.
Chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó, trong điện thoại đã vang lên giọng non nớt của Trương Thu Lễ: “Mẹ ơi…”
Cô bé nghe có vẻ hơi buồn.
Ôn Tễ hừ nhẹ một tiếng: “Đã xin lỗi bố chưa đấy?”
Trương Thu Lễ “á” lên một tiếng: “Sao chuyện gì bố cũng kể với mẹ thế! Còn bảo con đừng nói với mẹ chuyện con lén giấu tiền mừng nữa!”
Điện thoại bật loa ngoài, hai bố con chọc cho Ôn Tễ bật cười: “Vì bố bị con làm tổn thương rồi đấy, sao con lại có thể nói với anh Thịnh Toại là con không thích quà bố tặng chứ, đáng lẽ phải giả vờ vui vẻ chứ?”
“Vì anh ấy toàn không giả vờ, khiến con khó xử lắm cơ.”
Ôn Tễ đưa tay xoa trán: “Lễ Lễ à, anh trai con lớn hơn con, không cần con dạy phải làm gì.”
Trương Thu Lễ im bặt, thật ra cô bé có ý tốt, muốn Thịnh Toại đừng cứ lạnh nhạt với bố mãi, ai ngờ lại bị bố nghe thấy. Lần đầu tiên, con bé hiểu rõ cái gọi là “ác ý của thế giới”.
Lúc này xe dừng lại, Trương Sơ Việt cầm lấy điện thoại, cúi đầu nói vào loa: “Trương Thu Lễ.”
Bên kia thở dồn dập: “Bố ơi!”
“Ừ.”
Trương Sơ Việt trầm giọng, giọng điệu kiểu như mình bị oan mà vẫn có lý: “Tối nay bố với mẹ con đi ra ngoại ô, nói với bà là không về nhà.”
Trương Thu Lễ không trả lời, lát sau đúng như dự đoán, cô bé bắt đầu nức nở khóc. Đầu dây bên kia, Tạ Lan cướp máy, nói thẳng: “Trương Sơ Việt, không biết nói thì im cái miệng lại.”
Bên kia, Trương Thu Lễ cố nén nghẹn ngào, nói với bà: “Không phải lỗi của bố đâu ạ, chỉ là… con nhớ mẹ quá thôi…”
Đèn đỏ chuyển xanh, Trương Sơ Việt bật cười khẽ, ném điện thoại lại cho Ôn Tễ, thở hắt một hơi dài: “Cái con bé ranh mãnh này, nuôi con đúng là còn mệt hơn đi làm.”
Vô lăng nằm trong tay Trương Sơ Việt, muốn đi đâu là do anh quyết, Ôn Tễ vội vàng vừa dỗ con qua điện thoại, vừa nói sẽ mua gấu trúc đem về cho cô bé.
“Không cần gấu trúc hu hu hu, con muốn mẹ cơ…”
Ôn Tễ bị tiếng khóc của con làm mềm lòng: “Thế con có muốn bố không?”
“Có… hu hu…”
Ôn Tễ liếc nhìn Trương Sơ Việt, sắc mặt người đàn ông đã dịu đi đôi chút.
“Vậy thì Lễ Lễ phải ngủ ngoan, sáng mai tỉnh dậy là sẽ thấy bố mẹ ngay cạnh giường con.”
“Có phải là phải ngủ trong phòng con thì bố mẹ mới hiện ra không ạ?”
Trương Thu Lễ nghiêm túc xác nhận điều kiện để phép màu xảy ra, Trương Sơ Việt bên cạnh đáp:
“Đúng rồi, nếu con ngủ với bà thì phép màu sẽ không xảy ra đâu.”
Thế là tiện thể huấn luyện Trương Thu Lễ ngủ một mình.
Không thì sau này đi học hay đi chơi cũng cứ phải dính bố mẹ mới chịu ngủ thì còn ra thể thống gì nữa.
Cúp máy xong, Ôn Tễ lại phải dỗ ngược Trương Sơ Việt: “Con bé chỉ đùa với Thịnh Toại thôi, thằng bé đó đúng là chẳng biết dỗ người lớn, cho nó nhận nuôi gấu trúc cũng chẳng thèm vui, Lễ Lễ đâu có sai. Với cả anh cũng nghe thấy rồi đấy, con bé không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần bố mẹ thôi.”
Trương Sơ Việt nói: “Anh có giận nó đâu.”
“Thế sao lại đòi bỏ nhà đi?”
Ánh mắt người đàn ông liếc cô một cái, không giải thích.
Ôn Tễ trước giờ chưa từng đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở vùng ngoại ô, chọn một đêm rảnh rỗi để cùng nhau ngắm hoàng hôn, dường như cũng là một cách không tồi để tăng thêm tình cảm vợ chồng.
Bữa buffet ở khách sạn khiến Ôn Tễ ăn no căng bụng, cô nói: “Em không mang đồ bơi, trong cửa hàng có bán đấy.”
Trương Sơ Việt lại bảo: “Anh mua rồi.”
Ôn Tễ ngơ ngác nhìn anh, đầy nghi hoặc.
Đến khi quay về phòng khách sạn, Trương Sơ Việt lôi từ balo đen ra một chiếc túi giấy đưa cho cô.
Cô mở ra, đưa tay vào lấy, lôi ra một bộ đồ bơi liền mảnh màu đỏ, thiết kế dây quàng cổ kiểu yếm.
Ôn Tễ trừng to mắt, dù đã làm mẹ rồi nhưng càng ngày cô lại càng kín đáo. Lúc này, cô chất vấn Trương Sơ Việt: “Anh… anh mua cái này từ bao giờ vậy?!”
Người đàn ông vẻ mặt điềm nhiên, không chút xấu hổ mà nói: “Nghĩ lâu rồi.”
Vừa nói anh vừa bắt đầu cởi áo, ngay giây tiếp theo, Ôn Tễ ném bộ đồ bơi vào người anh, “bốp” một tiếng, dây yếm màu đỏ văng trúng bụng và eo rắn chắc của anh.
Đồng tử người đàn ông trầm xuống: “Hay là em không muốn mặc?”
Mặt Ôn Tễ đỏ bừng, nói anh: “Sao anh lại nghĩ mấy thứ này chứ!”
Trương Sơ Việt nói: “Hoặc vào phòng tắm thay, hoặc thay ngay ở đây với anh.”
Ôn Tễ đỏ bừng cả mặt, đi nhanh vào phòng tắm. Đi được mấy bước lại nhớ ra gì đó, quay lại nhặt bộ đồ bơi trông chẳng khác nào cái yếm con gái ngày xưa ấy.
Vừa nãy cô có nhìn kỹ một chút, thật ra cũng khá đẹp, chỉ là thiết kế kiểu này, muốn c** q**n thì phải tháo dây buộc. Cô cẩn thận buộc lại dây quàng cổ.
Từ sau khi có con, cuộc sống dường như luôn xoay quanh đứa trẻ, thật ra cô cũng quên mất rằng mình từng là một cô gái có thể mặc bộ đồ bơi màu anh đào gợi cảm.
Ôn Tễ nhìn vào gương, trong khoảnh khắc, như thể đang một lần nữa học cách trân trọng chính mình.
“Cộc cộc cộc~”
Cửa phòng tắm bị gõ vài cái, Trương Sơ Việt hỏi: “Vừa không em?”
Bộ đồ bơi co giãn tốt, lại là kiểu quàng cổ, phần ngực có thể điều chỉnh độ rộng.
Ngay khoảnh khắc Ôn Tễ kéo cửa phòng tắm ra, ánh mắt Trương Sơ Việt liền rơi xuống người cô.
Người đàn ông chẳng hề né tránh, thậm chí còn nhìn thẳng đầy rõ ràng.
Cô nói: “Nếu ngay từ đầu em biết anh là loại người thế này, em chắc chắn sẽ không lấy anh đâu.”
Không đứng đắn, đầu óc đen tối, toàn nghĩ cách để vợ mặc mấy thứ s*x*.
Mục đích rõ rành rành.
Trương Sơ Việt vặn lại: “Anh có mỗi căn nhà ngói, em dám nói lúc đầu không phải vì cái mặt anh sao?”
Ôn Tễ mặt đỏ gay, cứng miệng phản pháo: “Tránh ra.”
Trương Sơ Việt chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người dựa vào khung cửa nhìn bóng lưng của cô. Tấm lưng trần hoàn toàn lộ ra, eo thon hiện rõ, những đường cong đầy đặn đến mức từ sau lưng cũng thấy được dáng nét.
Đêm đã buông, sao đã lác đác.
Ban công khách sạn có một bể suối nước nóng riêng biệt. Khi Ôn Tễ ngâm mình vào trong đó, bao nhiêu căng thẳng bỗng chốc như tan biến hết.
Nước gợn sóng lăn tăn, lòng người cũng dập dềnh theo, cô nghĩ, sao người đàn ông kia vẫn chưa vào.
Cô quay đầu lại, thấy anh còn đang rót rượu.
Để cô một mình ở đây ngắm cảnh, hơi buồn chán, cô liền gọi với ra: “Lấy hộ em cái điện thoại đi!”
Trương Sơ Việt bưng hai ly rượu đến, nói: “Suốt ngày nhìn điện thoại, mắt còn dùng nổi nữa không?”
Ôn Tễ vừa ngẩng đầu, liền thấy đôi chân dài của anh đứng ngay mép bể, ánh mắt cô vội vàng lảng đi, mặt đỏ lên cãi: “Anh cũng biết là cơ thể không nên dùng quá sức đấy!”
Trương Sơ Việt bước vào bể nước, đưa ly rượu cho cô: “Anh mỗi tháng có bảy ngày là không dùng được.”
Ôn Tễ: “……”
Trương Sơ Việt tiếp lời: “Thời đại học cũng chỉ thỉnh thoảng dùng, em ra nước ngoài ba năm, anh không dùng luôn ba năm.”
Ôn Tễ: “……”
Anh lại tiếp tục tính toán: “Em mang thai mười tháng, rồi đến ở cữ, con nửa đêm bú sữa, cứ đòi ngủ với mẹ, tính đi tính lại anh dùng được mấy lần? Có cần anh mở lịch cho em xem không?”
Ôn Tễ cụp mắt, uống rượu, mặc kệ anh.
Gió đêm dịu dàng, Ôn Tễ uống một chút rượu, lại được ngâm trong nước nóng, mí mắt bắt đầu trĩu xuống, đầu khẽ nghiêng tựa vào thành bể. Trương Sơ Việt vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần ngồi sát bên mình.
Ôn Tễ cảm thấy hơi thở anh hạ thấp xuống, cô nhấc ngón tay ướt sũng đặt lên môi anh, nói khẽ: “Đồ khốn.”
Giọng anh rượu nồng, khẽ lướt qua đêm tối: “Anh biết, những ngày anh không được dùng, người vất vả nhất là cô Trương.”
Đôi mắt Ôn Tễ khẽ ươn ướt. Khi anh nói câu này, trong lòng cô chợt nghĩ, nếu ban đầu anh vì thân xác cô mà cưới, cô cũng chấp nhận rồi.
Môi bị anh hôn mơn man, hơi thở cô hỗn loạn như sóng vỗ, nhịp nhịp không ngừng.
Trương Sơ Việt siết tay, bế cô ngồi lên đùi, hôn cô.
Vai cô rời khỏi mặt nước, lạnh đến co rúm lại, run rẩy nói: “Lạnh… Trương Sơ Việt…”
“Dán lại gần là hết lạnh.”
Ôn Tễ bị suối nước nóng nấu chín, hơi thở bị anh cuốn đi, cả người như tan rã, né đầu nói: “Anh còn định tắm không đấy!”
“Em không muốn tắm à?”
Ôn Tễ tức tối: “Em thấy là anh không muốn thì có!”
Tay anh hoàn toàn không an phận, ở dưới nước cứ trườn qua trườn lại.
“Qua lớp quần, không vào được.”
Ôn Tễ mơ màng sững lại: “Cái gì cơ?”
Trương Sơ Việt bế cô từ trong nước lên, người Ôn Tễ lập tức lạnh buốt, vội ôm chặt lấy vai anh, lúc tựa đầu vào thì lẩm bẩm: “Gần đây tập luyện có hiệu quả thật, vai rộng hơn rồi.”
Ý cô là động viên anh chăm tập thể dục, ai ngờ anh lại đặt cô xuống tấm chăn trải trên đệm, một tay chống cạnh đầu cô, tay kia vòng ra sau cổ tìm dây buộc yếm, định tháo.
Giọng anh pha ý cười: “Rộng à? Là để cho cô Trương dùng để gác chân đấy.”