Chương 24: “Anh giờ không thanh tâm quả dục nữa à?”
*
Không khí vẫn thoang thoảng mùi thuốc pháo cháy. Ôn Tễ nghe tiếng bước chân bà nội và bà ngoại tiến lại, gọi họ đi ăn cơm.
Ôn Tễ ngẩng mắt liếc Trương Sơ Việt, rốt cuộc là đến nhà bà nội hay bà ngoại, hôm nay phải rõ ràng.
Nào ngờ anh đột nhiên nắm tay phải cô, nói: “Chúng cháu về tự nấu cơm.”
Câu này khiến hai bà giận dỗi. Ôn Tễ nghĩ anh muốn thanh tâm quả dục, nhưng cô thì phải ăn thịt, bèn nói: “Bà nội, bà ngoại, hay là trưa nay cháu đến nhà một người, tối đến nhà người kia?”
Câu này cô nói “cháu”, chứ không phải “chúng cháu”.
Trương Sơ Việt cụp mắt nhìn Ôn Tễ, mặt cô hồng lên vì nắng. Anh kéo cô đến chỗ khuất, nghe bà nội và bà ngoại bàn bạc, cuối cùng cũng sắp xếp xong lịch ăn uống.
Bà nội và bà ngoại không ngồi xe Trương Sơ Việt về. Ôn Tễ nhìn ông chồng nhà mình, bày ra vẻ mặt vô tội: “Anh nói thanh tâm quả dục, nếu không thì tôi đã về nấu cơm với anh rồi.”
Cô đâu phải loại ham ăn biếng làm, chỉ muốn đến nhà bà nội, bà ngoại ăn ké.
Trương Sơ Việt hít sâu một hơi: “Thanh tâm quả dục mà tôi nói là…”
Lời ngập ngừng, răng nghiến chặt, không giải thích được, thế là anh nhìn cô: “Muốn ăn thịt?”
Ôn Tễ gật đầu rồi xoa bụng: “Đói lắm rồi!”
Sáng sớm đã đi bái lễ, không được ăn sáng. Gần đây Ôn Tễ quen được Trương Sơ Việt nuôi bằng bữa sáng, thói quen đã thành, giờ nhịn đến bây giờ, đúng là giỏi lắm rồi.
Trương Sơ Việt lái xe đến nhà bà nội. Ôn Tễ bước xuống, thấy anh cũng xuống theo, cô cau mày: “Anh chẳng bảo về tự nấu sao?”
“Cô muốn bà nội thấy chúng ta ăn riêng à?”
“Nhưng bà nội nấu toàn món thịt to đấy, vừa nãy tôi thấy đồ cúng rồi, con gà đó bóng nhẫy luôn!”
Trương Sơ Việt chẳng buồn đáp, lấy sọt đồ cúng từ thùng xe, mang vào nhà bà nội.
Ôn Tễ vừa vào nhà đã được bà nội cho uống canh mơ chua. Thấy Trương Sơ Việt bận rộn, cô cầm một cốc khác đưa anh: “Này, giải nhiệt.”
“Chẳng phải bụng đói sao? Uống cái này càng đói.”
Bị anh nói thế, Ôn Tễ bĩu môi: “Thì tôi khát mà, anh không uống thì thôi.”
“Lại đây.”
Thấy Ôn Tễ định đi, Trương Sơ Việt lấy một viên kẹo sữa, bóc vỏ rồi đưa đến miệng cô.
Ôn Tễ ngẩn ra, chớp mắt nhìn anh.
Thấy có đồ ăn, cô há miệng. Trương Sơ Việt nhếch môi, khẽ nói: “Lót dạ.”
Kẹo sữa nhai được, Ôn Tễ cắn trong miệng, mùi sữa thơm nồng, gật đầu lia lịa: “Không ngọt, chỉ thơm mùi sữa thôi, anh ăn chưa?”
Trương Sơ Việt lắc đầu: “Tôi không ăn.”
Nói rồi, anh nhận cốc canh mơ, đặt thêm vài viên kẹo vào tay trống của cô.
Ôn Tễ “chẹp” một tiếng, sau đó bảo anh: “Thanh tâm quả dục đến mức này, đến sữa cũng không ăn.”
Tay Trương Sơ Việt đang đưa kẹo chợt khựng, rồi thu hết kẹo về tay mình. Ai bảo anh không ăn sữa?
Ôn Tễ: ???
Bữa trưa thịnh soạn quá đỗi. Bà nội bảo giờ ngày tháng tốt rồi, trước kia phải đợi tết mới có thịt ăn, giờ bữa nào cũng có, còn sợ ăn không hết.
Mọi người quây quần bên nhau, Ôn Tễ thấy Trương Sơ Vũ. Con cháu nhà họ Trương hầu hết ở thành phố, chỉ có Sơ Vũ thi đại học xong mới về thăm ông bà. Ôn Tễ lặng lẽ nghe, đến khi bà nội nói: “Thằng Sơ Vũ này chẳng ở yên được, trước cứ bảo làng quê vui, giờ lại đòi về thành phố.”
Ôn Tễ ăn bữa cơm trong lòng bình thản, chỉ là thịt bà nội gắp cho hơi nhiều. Cô chịu không nổi, liếc mắt sang Trương Sơ Việt, thấy anh đứng dậy đi vào bếp, cô cũng đi theo.
“Giúp tôi với! Mấy miếng thịt này tôi chưa động vào, bà nội dùng đũa chung gắp đấy!”
Ôn Tễ gắp hết thịt trong bát sang cho Trương Sơ Việt thì nghe anh mỉa mai: “Chẳng phải muốn ăn thịt sao? Sao giờ lại chê nhiều?”
“Cũng phải xem ăn được bao nhiêu chứ. Dĩ nhiên, tôi không nói bà nội gắp nhiều đâu, đây toàn là yêu thương mà.”
Ôn Tễ trao hết “yêu thương” cho Trương Sơ Việt.
Có lúc Trương Sơ Việt biết rõ cô chẳng có lòng, chỉ biết nói mấy lời ngọt ngào, vậy mà anh lại thích kiểu này, cam tâm tình nguyện ăn sạch thịt cô không ăn nổi.
Ăn cơm xong, Ôn Tễ ngồi trên bậc thềm trước cửa ngắm cảnh. Trương Sơ Vũ vừa dắt cháu nhỏ ra, hai người chạm mắt. Ôn Tễ phe phẩy quạt, cười: “Sơ Vũ, Sơ Việt đâu?”
Câu đầu đã nhắc anh họ mình, Trương Sơ Vũ mím môi, nói: “Anh ấy đang giúp bà sửa quạt điện, không biết bao giờ mới xong.”
Cô biết Trương Sơ Việt đang sửa đồ, chỉ là chẳng có gì để nói với Trương Sơ Vũ. May có thằng cháu nghịch ngợm, Ôn Tễ bảo: “Lại đây, không được giận dỗi anh.”
Cháu nhỏ bĩu môi: “Chú ấy là chú của cháu!”
Thằng bé nói ngọng thành “heo” (*), Ôn Tễ liếc Trương Sơ Vũ, mỉm cười phẩy quạt: “Điểm này thì khá quan trọng. Tuy lớn hơn cháu, nhưng cháu không được hung dữ với cậu ấy, cậu ấy sẽ buồn. Phải xin lỗi.”
Đứa cháu nhỏ ngượng nghịu, Trương Sơ Vũ nói: “Thôi, còn nhỏ mà.”
“Sao mà thôi được, làm sai phải xin lỗi. Tôi với Trương Sơ Việt cũng thế. Sơ Vũ, chẳng lẽ cậu làm sai không cần xin lỗi à?”
Câu nói khiến Trương Sơ Vũ sững người.
Giọng Ôn Tễ dịu dàng, khiến Trương Sơ Vũ lập tức hiểu cô đang ám chỉ.
Phích cắm quạt điện được cắm, giây sau, cánh quạt cũ kỹ quay tà tà, thổi làn gió mát.
Trương Sơ Việt phủi bụi trên tay, khi quay lại, thấy Trương Sơ Vũ vào trong phòng. Anh hơi ngẩn ra, cả hai mấy ngày nay chẳng nói gì.
Trương Sơ Vũ mở lời trước, là phận nhỏ thì luôn được tha thứ nhiều hơn:
“Anh, mấy hôm trước em nói hơi nặng, anh đừng để tâm. Về thành phố là do bố mẹ em giục, bảo em cứ lông bông suốt.”
Trương Sơ Việt hơi ngẩn ra. Lúc này, cháu nhỏ ngẩng đầu nhìn Trương Sơ Vũ, bị cậu kéo tay, nói: “Tới lượt cháu.”
Đứa cháu nhỏ mím môi, nói với Trương Sơ Vũ: “Xin lỗi chú, cháu không nên giật điện thoại của chú chơi…”
Thấy cảnh này, Trương Sơ Việt bật cười, tay thả lỏng bên hông, nói: “Sơ Vũ, biết dạy trẻ con nhỉ, làm gương tốt.”
Đứa cháu nhỏ bóc phốt: “Là A Tễ dạy! Chú bảo cháu không cần xin lỗi, thím cứ bắt cháu nói!”
Lời ngây ngô vừa dứt, ánh mắt Trương Sơ Việt khựng lại.
Trên đường về, nắng chang chang.
Mồ hôi ướt dính trong vành mũ rơm của Ôn Tễ. Giọng Trương Sơ Việt vang lên: “Cô bảo Sơ Vũ xin lỗi tôi à?”
Cô đỡ mũ, sau đó nói: “Gì cơ? Tôi có đâu.”
Trương Sơ Việt đút tay vào túi: “Chiều nay nó về nhà bố mẹ ở thành phố, trước khi đi xin lỗi tôi, chẳng biết xin lỗi cái gì.”
Tim Ôn Tễ đập thình thịch, nắng làm hơi thở cô hơi gấp: “Chuyện hai anh em anh, tôi biết gì đâu.”
Trương Sơ Việt nhìn vành mũ cô, nói bằng giọng trầm tĩnh: “Nó vừa đi, thiếu người gọi tôi là anh trai , thấy hơi không quen.”
Ôn Tễ chắp tay sau lưng, mũi chân đá sỏi: “Thì anh bảo cậu ấy ở lại, ngày nào cũng gọi anh là anh.”
“Ý tôi là, tôi chẳng giận chuyện đó.”
Bước chân Ôn Tễ khựng lại. Thấy cô dừng, Trương Sơ Việt cũng dừng, anh nghe cô nói: “Thế tối anh có đến nhà bà ngoại ăn không? Bà bảo lấy thịt ba chỉ hôm nay làm món thịt kho tàu.”
Trương Sơ Việt “ừ” một tiếng. Ôn Tễ ngẩng mắt từ dưới vành mũ, nhìn anh: “Anh trai giờ không thanh tâm quả dục nữa à?”
Lời vừa dứt, cô bước tiếp. Mắt Trương Sơ Việt khẽ nheo lại: “Cô gọi tôi là gì?”
Ôn Tễ tỉnh bơ: “Thấy anh vừa nãy buồn bã, gọi anh một tiếng anh trai thôi. Bà xã này của anh được chứ?”
Ánh mắt Trương Sơ Việt trầm xuống, đè lên lông mi cô, khẽ dụ: “Gọi lại lần nữa xem.”
Ôn Tễ kiêu kỳ quay mặt đi. Trương Sơ Việt nói: “Tối nay nếu bà ngoại gắp thức ăn cho cô, nếu cô ăn không nổi, tôi không giúp nữa đâu.”
“Đợi tôi ăn không nổi sẽ gọi!”
Nhưng tối đó, Ôn Tễ ngồi ăn cách xa bà ngoại. Trưa nay lỡ ngồi cạnh bà nội, tối còn không biết tránh sao?
Thế nên đến khi ăn xong, Trương Sơ Việt chẳng nghe Ôn Tễ nũng nịu gọi “anh trai”.
Thôi, về tắm rửa rồi chép Đạo Đức Kinh vậy.
Không được vọng tưởng.
“Rầm!”
Đột nhiên, ngoài cửa vang tiếng chậu gỗ rơi xuống đất. Đầu bút Trương Sơ Việt trượt khỏi dòng, mực đen loang trên giấy trắng, trán anh toát mồ hôi.
Anh quăng bút rồi chạy ra.
Ôn Tễ vịn khung cửa, mặc váy ngủ vải rèm trắng, dây vai rộng, ngực hơi trễ xuống, cô đang cúi đầu, cánh tay mảnh dính sát chân.
Ngón tay cô đang xoa bắp chân.
“Sao thế?”
Trương Sơ Việt nhặt chậu gỗ, bên trong là quần áo lót của cô. Anh dời mắt rồi nhìn cô.
Mặt Ôn Tễ đỏ bừng vì vừa tắm, lông mày nhíu chặt, chẳng biết giận ai, cô chỉ vào bậc thềm tố cáo: “Vừa nãy bước hụt, hình như chuột rút rồi!”
Giọng cô mang chút tủi thân, như muốn khóc, làm tai anh ù đi.
“Hôm nay leo đường núi, gần đây cô ít vận động, chuột rút là bình thường.”
Anh đặt chậu ngay ngắn, cúi xuống bế ngang cô. Ôn Tễ tự nhiên dang tay, hừ: “Ít vận động là tại ai? Anh bắt tôi ngồi ở ủy ban xã đấy.”
Hơi thở ấm nóng của Ôn Tễ phả vào cằm Trương Sơ Việt, khiến lưng và cánh tay anh căng cứng. Anh bước dài vào nhà chính, đặt cô xuống mới nhận ra đã vào phòng cô.
Tấm ga giường lụa đỏ lướt qua mắt anh. Ôn Tễ như một khối bạch ngọc nằm trên đó, hai tay chống khuỷu phía sau, cô nhìn mũi chân mình rồi nói: “Hồi nhỏ bị chuột rút là sắp cao lên. Giờ tôi còn cao được không? Nhưng tôi hai mươi rồi.”
Ánh mắt Trương Sơ Việt dừng trên bàn chân tròn trịa trắng trẻo của cô, sao mà đáng yêu như trẻ con đến thế, chưa từng phơi nắng, trắng đến chói mắt, lòng bàn tay anh có thể ôm trọn.
“Kéo mũi chân ra sau, làm thẳng gân cẳng chân.”
Giọng anh trầm trầm, như đè xuống mặt đất.
Ôn Tễ thử kéo chân, lập tức đau đến kêu khẽ “á”, đầu gối co lại. Giây sau, một lực đè lên đầu gối cô, rồi lòng bàn chân bị bàn tay thô ráp nóng hổi bao lấy. Cô trân trối nhìn Trương Sơ Việt kéo thẳng chân phải cô, bàn chân gập lên, đau đến mức mắt cô ngân ngấn nước!
“Trương Sơ Việt!”
“Ráng chịu chút là ổn.”
Anh chẳng biết an ủi, chỉ cố kìm lực, từng chút kéo thẳng gân cẳng chân cô. Nhưng Ôn Tễ chẳng phải cô gái ngoan ngoãn, chân phải chuột rút, chân trái lại cọ trên ga giường.
Khi đầu gối dựng lên, vạt váy trượt xuống, như rèm cửa hé mở cảnh sắc.
Loáng thoáng đủ khiến mắt anh sững lại, anh vội dời ánh nhìn khỏi chiếc quần ngắn màu trắng. “Ôn Tễ…”
Anh gọi tên cô, cố lên tiếng để tỉnh táo, nhưng khi ngẩng mắt lên, thấy cô nằm trên giường, hai tay nắm gối, cổ thon ngửa ra sau, trán lấm tấm mồ hôi, ánh nước mê hoặc.
Mái tóc đen như thác đổ trải đầy trên ga giường đỏ tươi. Bộ ga này anh mua, lúc đó thấy mẫu đơn tục tằng, ai cũng dùng nên anh chọn thêu hoa anh túc đỏ (*), rực rỡ như hoa núi mùa hè. Không ngờ lại hợp với tính tình Ôn Tễ: nhiệt liệt rạng rỡ, khỏe khoắn hướng lên, quyến rũ nhưng không cho phép xâm phạm.
“Trương Sơ Việt…”
Cô cố rút mắt cá khỏi tay anh. “Xong, xong rồi…”
Giọng cô yếu ớt vì đau, chẳng còn sức. Anh khẽ nới ngón tay, ánh mắt lướt qua, thấy mắt cá tròn trịa của cô in dấu ngón tay đỏ. Lực anh vừa nãy chưa đủ nhẹ sao?
“Xoa bắp chân đi.”
Giọng anh khàn khàn, cổ họng vô thức chuyển động.
Ôn Tễ ngồi dậy, một tay chống trên giường, xếp hai chân sang bên, tay phải xoa chân phải. Thấy anh ngồi xuống cuối giường, cô hỏi: “Anh tắm chưa?”
Ý thức anh còn ở chân cô, vậy mà cô có tâm tư hỏi chuyện khác, anh nhíu mày: “Tắm rồi. Giờ quan trọng là chân cô, cô để ý tôi tắm hay chưa làm gì.”
Cô chỉ vào chỗ anh ngồi: “Tắm rồi mới được lên giường tôi.”
Mắt anh tối lại, sau đó “ừ” một tiếng.
“Xong rồi, tôi đi giặt đồ đây.”
Cô toan xuống giường, Trương Sơ Việt nắm mắt cá cô, ngón tay khẽ siết mà nhìn cô: “Thế này đau không?”
“Á! Trương Sơ Việt!”
Ôn Tễ hít một hơi lạnh. Anh nói: “Xong gì mà xong, mới xoa có chút.”
Anh đặt mắt cá cô lên đùi mình. Ôn Tễ giãy muốn rút chân, anh vừa định xoa, ngón tay đã lướt vào lòng bàn chân cô!
“Á! Trương Sơ Việt… nhột quá!”
Ôn Tễ phản ứng nhạy bén, cả người run lên. Ngón tay anh cứng lại, nhân lúc cô không giãy, ngón tay ấn vào huyệt ở bắp chân, ôm trọn một nắm da thịt mềm mại: “Sợ nhột thì đừng động đậy.”
Ôn Tễ quả nhiên không dám rút chân, cô chỉ cắn môi, để anh xoa bắp chân: “Nhẹ thôi…”
“Biết rồi.”
Anh cúi đầu, lông mày như thung lũng, hốc mắt sâu thẳm. Ôn Tễ thấy anh cẩn thận xoa bắp chân cô, khi đau dịu đi, cảm giác như kiến bò lan lên tim cô.
Cô hơi chịu không nổi. Bàn tay lớn của anh từ mắt cá trượt lên, chọn chỗ thịt nhiều mà xoa. Cô nói: “Xong, xong chưa…”
Khoảnh khắc anh rút tay, thấy cô vội giấu chân vào chăn, anh nhếch môi cười: “Hôn môi không sợ, lại sợ bị cù chân. Lần sau cô làm sai, tôi sẽ phạt kiểu này.”
Mặt Ôn Tễ nóng bừng, sau đó phản đối: “Không được, cấm cù chân!”
Bàn tay lớn của anh đặt trên ga giường đỏ, vuốt phẳng nếp nhăn cô làm rối, mu bàn tay gân xanh chằng chịt. Anh hỏi: “Thế cô còn chỗ nào sợ nhột?”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Hại tôi chép kinh không nổi, chỉ chép được…
Chú thích:
Hoa anh túc được nhắc đến trong truyện là 虞美人, tên khoa học là Papaver rhoeas, thuộc họ anh túc nhưng không chứa chất gây nghiện, hoàn toàn khác với Papaver somniferum – cây thuốc phiện. Papaver rhoeas còn được gọi là hoa anh túc đỏ, hoa anh túc dại hay ngu mỹ nhân, thường mọc hoang ở châu Âu và châu Á, được trồng làm cảnh và rất phổ biến trong nghệ thuật, văn học cổ điển Trung Quốc. Hình ảnh của loài hoa này mềm mại, u sầu, biểu tượng cho vẻ đẹp bi thương, gắn liền với điển tích nàng Ngu Cơ – người thiếp của Hạng Vũ, người đã tự sát vì tình, tượng trưng cho sự bi ai, yếu đuối nhưng đầy kiêu hãnh. Vì không chứa morphine hay bất kỳ chất nào có thể chiết xuất thành “mai thúy”, loài hoa này không bị cấm, hoàn toàn có thể trồng, sử dụng trong thiết kế, minh hoạ hay sáng tác nghệ thuật mà không vi phạm pháp luật. Do đó, việc Trương Sơ Việt sử dụng hoa này trong truyện không hề vi phạm pháp luật nhé.~