Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 26

Chương 26: “Cứ dùng thì sẽ không lãng phí.”

*

Cả hai lại không vui.

Ôn Tễ nhớ đến một câu trong sách giáo dục tư tưởng: Mâu thuẫn chính của xã hội hiện nay là giữa nhu cầu ngày càng tăng về cuộc sống tốt đẹp của nhân dân và sự phát triển không cân bằng, chưa đầy đủ.

Câu “xem là thật” của Trương Sơ Việt, cô còn chưa phát triển tới đó.

Cũng… nhanh quá rồi!

Cô sợ đến đứng im tại chỗ. Thấy cô không cử động, Trương Sơ Việt thu lại lông mày, nói: “Lại ăn sáng.”

Giọng anh trở lại bình thường, chỉ có gân xanh trên chân lộ chút cảm xúc.

Ôn Tễ đói bụng, dù có cốt khí cũng phải ăn no mới chiến đấu được.

Cô ngồi xuống bàn, Trương Sơ Việt như thường lệ rót cho cô một cốc nước ấm. Cô nhấp hai ngụm, đầu óc vẫn nghĩ về “xem là thật” của anh, thì nghe anh nói: “Hôm nay tôi phải giúp ông ngoại chở hàng lên trấn bán.”

Ôn Tễ vốn ham vui, lên trấn là việc thú vị, nếu là trước đây cô đã xung phong đi theo. Nhưng—

Cô liếc Trương Sơ Việt, sau đó do dự hỏi: “Ông ngoại có đi không?”

Nếu có người ngoài, cô và anh sẽ bớt ngượng hơn.

“Ông không đi.”

Một câu nói thôi mà đã dập tắt tia hy vọng của Ôn Tễ.

“Thế anh cần tôi giúp không?”

“Không cần.”

Ôn Tễ: “…”

Đây là thái độ “xem là thật” của anh?

Người chồng trong các cặp vợ chồng thật đều lạnh lùng thế sao?

Ôn Tễ hừ một tiếng, gắp hai đũa mì lót dạ rồi nói: “Thà tự làm còn hơn cần tôi, có phải vì lần trước lên trấn tôi tiêu nhiều tiền quá không?”

Cằm Trương Sơ Việt căng lên: “Nếu tôi bận bán hàng không để ý, cô lại chạy đi KTV vừa hát vừa nhảy à?”

Ôn Tễ ngồi thẳng lưng: “Đó là giải trí thường ngày, lẽ nào như anh, cả ngày chán ngắt, không nuôi bò thì bổ củi, ồ, còn bày đủ cách dạy dỗ tôi!”

Trương Sơ Việt nhíu mày: “Tôi dạy dỗ cô khi nào?”

“Anh!”

Ôn Tễ hít một hơi, tức giận dễ lộ yếu thế: “Vừa nãy anh bảo tôi đi KTV nhảy…”

Lời đến đây nghẹn lại, sao anh biết cô sẽ nhảy?

“Đây không phải dạy dỗ.”

Trương Sơ Việt bình tĩnh ăn sáng. Ôn Tễ nói: “Tốt thôi, sau này tôi không đi KTV nữa, không hát không nhảy. Đây không phải dạy dỗ, đây là bổn phận làm vợ, phải chết trong đống quy tắc chồng đặt ra.”

Trương Sơ Việt đau đầu.

Ôn Tễ lại nói: “Hơn nữa, anh không thích tôi vừa hát vừa nhảy, chi bằng ly hôn sớm đi, còn xem là thật gì chứ, tôi chẳng tin.”

“Cạch!”

Đũa đập xuống bàn, gương mặt góc cạnh của Trương Sơ Việt trầm xuống, trông càng thêm dữ tợn. Ôn Tễ giật mình, giọng cô lí nhí: “Nói không lại thì đập bàn, hừ, đúng là đàn ông.”

“Lát đi lên trấn với tôi.”

Ôn Tễ nhướng mày: “Không nhé, hôm nay ủy ban phát vật tư, tôi phải giúp sắp xếp, không rảnh.”

Cô vốn có thể không đi ủy ban, chỉ là việc thiện nguyện nhỏ, nhưng anh đã thế, cô đành vậy thôi.

Phổi Trương Sơ Việt như bị cô chọc tức nổ tung.

Cuối cùng, ăn sáng xong, hai người đường ai nấy đi.

Ôn Tễ tưởng mình sẽ sảng khoái đến ủy ban. Trước đây mỗi lần cãi thắng, tâm trạng cô dù không bực bội thì cũng bình thản, chuyện qua là xong.

Nhưng hôm nay không hiểu sao, lúc sắp xếp vật tư, cô lại tính nhầm.

“Cô gái học tin học mà còn tính sai à, A Tễ, tối qua không ngủ ngon hả?”

Dì ở ủy ban hỏi, Ôn Tễ tưởng dì quan tâm, cô thuận miệng đáp: “Có một chút ạ, xin lỗi dì, để cháu tính lại.”

Nào ngờ cuộc nói chuyện bị một chị bên cạnh nghe thấy, chị che miệng cười: “Xem ra Sơ Việt thương vợ thật.”

Tự dưng nhắc đến Trương Sơ Việt, Ôn Tễ lập tức thấy phiền. Bút trong tay vẽ hai nét, cô rất muốn mách lẻo, nhưng nhớ lần trước nói xấu sau lưng đều bị anh phát hiện, lòng cô hơi tê dại nên bèn nhếch môi: “Nấu ăn thì cũng được, chắc em ăn sáng nhiều quá, no rồi buồn ngủ thôi.”

Chị đối diện cười không nói. Sau khi kiểm kê vật tư xong, chị gọi Ôn Tễ vào kho, nói: “A Tễ, đây là đồ phòng kế hoạch hóa gia đình phát, em cầm về đi. Gần đây làm thiện nguyện ở đây, vất vả rồi.”

Ôn Tễ ngơ ngác nhìn cái thùng nhỏ trên bàn, cô lấy ra xem: “Cái gì đây hả chị?”

Vừa nói xong, thấy mấy chữ in trên hộp, cô giật mình làm rơi về chỗ cũ.

Chị ấy cười, sau đó lắc đầu: “Đây chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ. Ngược lại, bọn chị phải tuyên truyền. Các cô cậu trẻ tuổi máu nóng, nhưng nếu chưa định có con thì phải cẩn thận. Trạm y tế mỗi hè đều tiếp không ít cô gái phá thai, ôi.”

Ôn Tễ vội đẩy thùng về, tim đập thình thịch như cửa sổ giấy thủng bị gió thổi kêu loảng xoảng, mặt cô nóng ran, nhưng vẫn nghiêm túc: “Đây là vật tư của làng, em không lấy được.”

“Vật tư làng vốn phát cho người cần. Đây đâu chỉ riêng cho em.”

Mắt Ôn Tễ mở to, chỉ vào thùng: “Nhiều thế này, như kiểu tư lợi bất hợp pháp ấy!”

“Ôi.”

Chị ấy thở dài: “Em nghĩ làng giờ đông người à? Vài hôm nữa đi điều tra dân số, sợ là lại ít hơn năm ngoái.”

Ôn Tễ mím môi. Dân làng cứ ngày càng giảm, cô ở với Trương Sơ Việt cũng chỉ đợi khai giảng. Chẳng phải cô cũng là hạt cát trôi đi sao?

“Thôi, đồ cứ để đây, lát về em nhớ cầm nhé. Còn ít hoa quả, không để em làm không công đâu.”

Ôn Tễ muốn từ chối, nhưng nghĩ mãi chẳng ra lý do, cuối cùng cô đổ lỗi cho việc kết hôn.

Nếu không cưới Trương Sơ Việt, cô đâu đến làng họ Trương, đâu phải nương tựa nhà người, càng không phải nhận cái thùng bao cao su kia!

Đến chiều, cô cầm cọng cỏ đuôi chó ngồi ngẩn ở quảng trường nhỏ. Gần năm giờ, cô chào bác gác cổng rồi chuồn về nhà. Nghĩ cả ngày chẳng ra cách, nếu không được thì nghỉ việc vậy.

Hoặc ly hôn, chọn một trong hai, đẩy cái thùng đó đi.

“Bíp!”

Một chiếc xe địa hình đen kịt bấm còi, dừng ở quảng trường trước ủy ban. Bác gác cổng thấy người đến, vẫy tay: “A Tễ về rồi, bảo đi nấu cơm cho cậu.”

Trương Sơ Việt ngẩn ra. Sáng cãi nhau, sao tối lại nấu cơm cho anh? Chắc là nói dối để chuồn sớm. Quả nhiên, bác gác cổng lão luyện, hỏi ngược lại: “Vợ cậu không bảo cậu khỏi đón à?”

Trương Sơ Việt ho khẽ, nói: “Cô ấy bảo quên đồ, kêu tôi đến lấy.”

Thể diện vẫn giữ được.

Bác “ồ” một tiếng, vẫy tay cho anh vào.

Trương Sơ Việt căng đầu óc, sợ lấy nhầm đồ lại bị mắng. Anh định lát nói không tìm thấy, nhưng thấy sau bàn cô có hai thùng giấy, cái trên cùng ghi “hoa quả”.

Bác gác cổng chắp tay sau lưng: “À, chắc kêu cậu lấy hoa quả. Bọn tôi phát hết rồi, con bé này chắc không xách nổi.”

Trương Sơ Việt thở phào, đúng là có đồ phải lấy. Anh nửa ngồi, nhấc thùng hoa quả, thấy thùng dưới dán băng keo kín mít, không biết có cần lấy không.

Nhưng nếu không lấy, lát Ôn Tễ phải tự vác, cô chắc chắn không nói, chỉ bóng gió anh làm việc nửa vời.

Thôi, cứ lấy hết.

Chọn cả hai, kiểu gì cũng đúng một.

Xe từ từ lăn bánh, Trương Sơ Việt thật sự thấy ống khói nhà mình bốc khói.

Anh ngồi trong xe nhìn một lúc. Thật ra anh chẳng cần ai nấu cơm, nhưng ống khói nóng lên là do Ôn Tễ nhóm, anh thấy đáng nhìn lắm.

Trương Sơ Việt hút xong điếu thuốc, xuống xe lấy cái loa từ thùng sau.

Băng qua sân vào phòng khách, nơi có cái sofa anh làm cho cô. Chẳng biết từ lúc nào, cô trải tấm vải ren trắng, ánh hoàng hôn vàng chiếu lên, mang cảm giác ấm áp khó tả.

Anh đặt loa trước tường đối diện sofa. Chỗ này đáng lẽ có cái tủ tivi thấp. Anh nhận ra nhà này thiếu đủ thứ.

Một bức tường trắng treo rèm, làm máy chiếu.

Khi Ôn Tễ ra, Trương Sơ Việt đang đứng trong phòng khách chỉnh remote.

Bức tường trắng hiện ánh sáng, lướt qua gương mặt góc cạnh của anh. Áo sơ mi trắng xắn tay, cổ áo mở hai cúc, tay dài vươn lên chạm máy chiếu trên tường. Anh khẽ cử động, ánh sáng như trong tay anh, chiếu về phía cô. Anh như chiếm núi làm vua, giữa ngàn tia sáng, lơ đãng quay lại.

Ôn Tễ như bị luồng sáng xuyên thấu.

Cô hoảng hốt tránh ánh mắt, nghe anh nói: “Lại nghe loa đi.”

Ôn Tễ sững sờ, đầu ngón tay còn nhỏ nước.

Anh mua loa ư?

Mua loa về làm gì?

Trương Sơ Việt chỉnh bài hát nghe ở KTV hôm đó. Giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Không hay rồi, sự tao nhã biến mất, nhịp tim bất an, cả thế giới đều nghe thấy…”

“Trương Sơ Việt! Tắt, tắt tiếng đi!”

Ôn Tễ bị lời bài hát làm tim đập theo nhịp loa mà rung lên!

Remote trong tay anh, âm thanh ngừng lại. Ôn Tễ như nghe thấy tiếng tim mình đập, sợ Trương Sơ Việt cũng nghe thấy. Khi anh bước về phía cô, cô hoảng hốt lùi hai bước.

Lông mày anh nhíu lại.

Ôn Tễ nói: “Món trong nồi đang nấu, sắp khét rồi!”

Sau khi nói xong, cô quay người chạy ra khỏi nhà chính, vội vã vào bếp.

Cái xẻng trong tay cô lật liên hồi, vang lên ầm ĩ. Trương Sơ Việt cũng vào, đi qua sau lưng cô, làm cô sợ đến mức suýt làm xẻng bắn tia lửa. Hóa ra anh chỉ đi rửa tay.

Lúc dọn món, cô cũng chẳng biết mình nấu ra thứ gì.

“Cái… cái loa này…”

“Ừ, nó hát được, hay hơn KTV.”

Trương Sơ Việt nói bình thản, mặt Ôn Tễ như bị đổ thêm dầu vào lửa. Cô dùng đũa chọc đáy bát, sau đó lắp bắp: “Dù… dù sao khai giảng cũng đi, mua… mua cái này tốn tiền…”

Anh nhướng mày nhìn cô: “Cứ dùng thì sẽ không lãng phí.”

Ôn Tễ bị khí thế bất ngờ của anh làm giật mình.

Vì cãi nhau chuyện đi KTV, anh trực tiếp sắm thiết bị về nhà. Mà cô vừa nghe thử, hiệu quả không tệ. Nếu kéo rèm, đúng là có cảm giác tối om như KTV.

“Cảm ơn anh…”

Ôn Tễ nghĩ chắc anh mua cho cô…

Phép lịch sự cơ bản là phải có.

Nhưng Trương Sơ Việt đột nhiên liếc về cái thùng giấy ở góc nhà, nói: “Vừa nãy đến ủy ban lấy vật tư của cô về. Phần thưởng của tôi, chia hai lần hay một lần?”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt vẫy đuôi: Tiếp tục cảm ơn anh đi~

Bình Luận (0)
Comment