Chương 39: [Ba chương hợp nhất] Ba bữa một ngày vẫn làm như thường
*
Ôn Tễ nghĩ bụng, nếu Trương Sơ Việt muốn thì… cô sẽ không nói cho anh biết nữa, nếu không thì phải nghỉ thêm mấy hôm mới lên thành phố được.
Còn nếu anh không muốn…
“Xem cô như nào.”
Đột nhiên, Trương Sơ Việt buông ra hai chữ, khiến Ôn Tễ đứng sững tại chỗ.
Mặt cô lập tức đỏ bừng từng chút một, như bắp ngô bị ném vào nồi dầu, nổ lách tách thành bỏng ngô. Cô bật dậy nói: “Thế thì anh chờ đấy!”
Trương Sơ Việt bất ngờ giữ lấy cổ tay cô, đứng lên, lồng ngực áp sát cánh tay mảnh mai của cô, cúi đầu nhìn cô: “Cô nói bản chất của xã hội là phải tự mình giành lấy, cũng có phần có lý. Nếu tôi quá để tâm đến lựa chọn và cảm nhận của cô, ngược lại sẽ khiến cô cảm thấy tôi chỉ là kẻ bị động biết chờ đợi.”
Ôn Tễ khẽ run hàng mi, ngước mắt nhìn Trương Sơ Việt. Trong đáy mắt anh đọng lại một tầng ánh sáng âm trầm, như thể sắp rơi vào lòng cô. Chỉ là giây sau, anh rời ánh nhìn đi rồi bế ngang cô lên, bước thẳng vào phòng ngủ.
Những lời Ôn Tễ nói khi đó vốn chỉ là vì lúc đó quá xúc động, cô không ngờ Trương Sơ Việt lại để tâm đến như vậy. Lúc bị anh đặt lên giường, cô hỏi: “Anh có ý gì?”
Ánh mắt dài hẹp của người đàn ông phủ lên mắt cô, giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai cô: “Chỉ là hy vọng đến lúc tôi giành lấy, cô đừng giận tôi.”
Ôn Tễ rõ ràng lúc giận anh còn nhiều hơn lúc không giận, đến mức cô cũng quen rồi.
Huống chi mấy hôm nay cơ thể cô không được khoẻ, Trương Sơ Việt cũng không trêu chọc gì cô, ba bữa cơm mỗi ngày vẫn nấu như thường, ngay cả chén đũa cũng không để cô rửa, quần áo cô vứt vào máy giặt, đến tối lúc đi tắm anh lại đi lấy, phát hiện đồ của cô và anh bị gió thổi dính vào nhau.
Cô gỡ ra để tìm đồ lót của mình, lại phát hiện nó bị kẹp giữa áo ba lỗ và quần dài của anh. Bất chợt, mắt cô trợn tròn.
Cô quay người chạy thẳng vào bếp hỏi Trương Sơ Việt: “Cái này là gì đây!”
Người đàn ông tựa tay trái lên bàn bếp, tay kia thì tiếp củi vào bếp lửa, thân hình cao gầy khẽ khom xuống, dáng vẻ trong ánh sáng vừa lười nhác vừa thong thả.
“Tôi mua trên mạng, bảo là chất vải mềm, chẳng phải cô nói mặc cái cũ thấy cứ cọ sát khó chịu sao?”
Anh nói tỉnh bơ như không, tai Ôn Tễ thì đã đỏ rực, cô giơ lên cái q**n l*t có hai cái tai thỏ trên lưng quần, nói: “Nhưng anh cũng đâu cần phải mua loại này chứ!”
“Cô còn chưa thử, sao biết loại này không tốt.”
“Ý tôi là không cần phải mua cái loại có tai thỏ, vải tốt là được rồi.”
“Vải tốt thì chẳng lẽ không thể đẹp mắt luôn à?”
Ôn Tễ bị anh hỏi ngược lại thì vừa cuống vừa xấu hổ: “Dù sao cũng mặc ở bên trong, ai mà quan tâm có đẹp hay không chứ.”
Cô chỉ thấy thiết kế kiểu này chắc chắn sẽ đắt hơn. Thế nhưng lời vừa buông ra, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm lấp lánh tối sáng trong ánh lửa tí tách từ bếp củi của Trương Sơ Việt.
Tim cô khẽ thắt lại, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Chết rồi, lần đầu tiên bỏ chạy trong bối rối trước mặt Trương Sơ Việt.
Dạo gần đây hai người cũng không nói chuyện nhiều, Trương Sơ Việt biết điều không trêu chọc cô, Ôn Tễ cũng yên phận hơn, bữa cơm tối hôm đó lại càng im lặng, cô chỉ mong ăn thật nhanh cho xong.
Ban đầu định nói với anh ngày mai có thể đi thành phố thăm cháu trai, nhưng lại sợ bị hiểu thành ý gì đó nên càng không lên tiếng, đến khi rửa mặt xong nằm lên giường, Trương Sơ Việt cũng chẳng vòng vo, trực tiếp vào phòng trải đệm ngủ dưới đất.
Ôn Tễ nằm trong phòng tối, nhìn bóng anh qua ánh sáng mờ, đầu ngón tay cô khẽ vẽ theo đường viền cơ thể anh, vẽ trong không trung đến chỗ chân anh thì tim cô khẽ giật một cái — chỗ đó thật sự… dài thật.
“Tôi muốn hôm nay đi Nam Thành thăm con của anh trai tôi, nếu anh bận thì tôi tự bắt xe đi cũng được.”
Tia sáng đầu tiên của buổi sáng vừa le lói, lời nói này đã trở thành cú đánh thức đầy hiệu quả đối với Trương Sơ Việt.
Anh đang dùng đũa gắp mì trong bát thì trượt mất, bàn tay theo bản năng động đậy một chút, giọng bình thản: “Đi cùng đi, tiện thể tôi cũng có việc ở Nam Thành.”
Ôn Tễ mấp máy môi như định nói gì, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu — đợi đến nơi rồi nói sau.
Hai tiếng đồng hồ xe chạy thẳng đến nhà của Ôn Quân, anh trai của Ôn Tễ.
Trương Sơ Việt đỗ xe trước cửa hàng hoa quả, nói: “Mua ít đồ mang lên.”
Tuy trước đó anh từng nói trong danh sách mời cưới không thấy tên Ôn Quân, nhưng lễ nghĩa vẫn chu đáo như thường. Ôn Tễ nhìn thấy anh hai tay xách hai hộp hoa quả tinh xảo, tự dưng cảm thấy hơi ngại: “Lần trước tôi chuyển khoản lì xì cho anh mà anh còn không nhận.”
Trương Sơ Việt lại còn tỏ vẻ đương nhiên: “Tôi tất nhiên phải làm cho đường hoàng, nếu không thì còn mặt mũi nào đứng trên lập trường đạo đức mà đánh giá người khác.”
Ôn Tễ lập tức bị anh chọc cười.
Nắng ở Nam Thành hôm ấy hơi u ám, chẳng có chút ánh dương. Ôn Tễ đứng bên đường nở nụ cười, Trương Sơ Việt lúc này mới thấy được một tia sáng rực rỡ.
Hai người một trước một sau đi vào khu chung cư, Ôn Tễ đi trước, Trương Sơ Việt thấy cô cứ nhìn đông ngó tây thì nhíu mày: “Lại lạc đường rồi à?”
Ôn Tễ gãi cổ: “Mẹ nói là ở toà số sáu…”
Lời vừa dứt, Trương Sơ Việt hất cằm ra hiệu: “Kia kìa.”
Ôn Tễ: “……”
Giờ thì đến lượt Trương Sơ Việt dẫn đường cho cô.
“Đinh đoong~”
Chuông cửa vang lên hai tiếng, bên trong cửa chống trộm mơ hồ truyền ra tiếng động. Lối đi chật hẹp bỗng trở nên tù túng khi thân hình cao lớn của Trương Sơ Việt bước vào, Ôn Tễ phải đứng nép sang một bên. Ổ khóa khẽ xoay.
“Sơ Việt, A Tễ, mau vào đi!”
Mẹ đứng trước cửa, gương mặt đầy nụ cười tươi rói chào đón. Gương mặt Trương Sơ Việt vốn luôn lạnh lùng cứng rắn, hiếm khi hiện lên một nụ cười lễ độ: “Mẹ.”
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt mẹ chợt khựng lại. Bà quay đầu nhìn Ôn Tễ đang ngẩn người, hạ giọng hỏi: “A Tễ này, cháu không nói với Sơ Việt à?”
Bị mẹ nhắc nhở, Ôn Tễ lập tức sực tỉnh, ngẩng đầu gọi: “Cháu chào dì ạ.”
Chỉ một tiếng gọi mà khiến Trương Sơ Việt lập tức nhíu mày lại.
Ôn Tễ nhìn thấy sự thay đổi trong sắc mặt anh, trong lòng chợt thắt lại. Nếu mà nói trước cho anh biết, chỉ e anh đã quay đầu bỏ đi ngay lập tức rồi, dù gì anh cũng đã có định kiến với nhà họ Ôn.
Mẹ vẫn tươi cười niềm nở: “Mau vào đi, dì chuẩn bị sẵn dép sạch cho hai đứa rồi.”
Trương Sơ Việt mặt lạnh như Diêm Vương.
Trong phòng là tiếng trẻ con khóc nháo, lúc này có một bóng người cao gầy mặc đồ ngủ bằng vải bông màu xám bước ra, ngáp một cái rồi khẽ gật đầu với Ôn Tễ. Cô gọi: “Anh.”
Tâm trạng mẹ rất tốt, sau khi chào hỏi Trương Sơ Việt và Ôn Tễ xong liền vội vàng chạy vào phòng ngủ chính xem cháu. Ôn Tễ cũng nhìn theo vào trong, bỗng nghe thấy Ôn Quân hỏi: “Đây là chồng em à?”
Ôn Tễ lúc này mới phản ứng lại, họ chưa từng gặp nhau. Cô vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy giọng trầm thấp của Trương Sơ Việt vang lên: “Anh, chúc mừng anh.”
Ôn Quân trời sinh đuôi mắt hơi cụp xuống, trông lúc nào cũng lạnh nhạt hờ hững. Lúc này anh ta khẽ nhếch môi: “Phải đối xử tốt với em gái tôi đấy.”
Mi mắt Trương Sơ Việt hơi cụp xuống, ánh nhìn khó đoán liếc sang Ôn Tễ, vừa khéo bắt gặp ánh mắt cô nhìn mình rồi lại lảng đi, anh điềm đạm nói: “Hay là anh chỉ giáo cho tôi một chút, bình thường anh đối xử với cô ấy thế nào mới tốt?”
“Khụ khụ…”
Ôn Quân bị sặc một ngụm nước ngay trong cổ họng.
Ôn Tễ cũng ho khẽ một tiếng. Đúng lúc ấy, tiếng khóc của em bé cũng to hơn, mẹ bế đứa nhỏ bước ra.
“Sơ Việt, A Tễ, đến xem em bé này.”
Mẹ vừa dỗ em bé vừa nói chuyện không ngừng, vậy mà vẫn không ngăn được tiếng khóc oe oe, ầm ĩ đến mức Ôn Quân phải đưa tay day huyệt thái dương: “Mẹ, mẹ bế nó ra ngoài làm gì chứ.”
Bỗng nhiên, tiếng khóc ầm ĩ ngưng bặt.
Ánh mắt Ôn Tễ kinh ngạc dời từ đứa bé sang khuôn mặt lạnh lùng của Trương Sơ Việt, lúc này anh mang vẻ mặt “cứ khóc đi, tôi không dỗ đâu” đầy dữ dằn.
Mọi người trong phòng đều sững sờ.
Bên nhà chị dâu của Ôn Quân cũng có người thân đến, mẹ vui vẻ khoe khoang Trương Sơ Việt với bên đó, cả căn phòng toàn cô dì chú bác, còn Ôn Tễ thì trở thành người đi rót trà bưng nước.
Không biết là lần thứ bao nhiêu, cô quay vào bếp rót trà thì Trương Sơ Việt cũng đứng dậy theo vào.
Chiếc bình nước trong tay Ôn Tễ bị anh cầm lấy, cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào hàng mày hơi nhíu lại của anh: “Đợi về nhà, tôi nghĩ cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Cũng còn biết suy nghĩ đấy, không làm khó ngay tại chỗ mà để về nhà tính sổ.
Ôn Tễ khẽ ho nhẹ một tiếng, rồi lại nói thêm câu chọc giận anh: “Mẹ tôi bảo tôi ở lại đây mấy hôm, đến lúc nhập học đi Bắc Thành cũng tiện.”
Huyệt thái dương của Trương Sơ Việt lập tức căng chặt: “Thế còn tôi thì sao?”
Ôn Tễ khựng lại — anh còn cần cô lo sao?
“Bố mẹ anh cũng ở Nam Thành mà? Mẹ tôi nói chúng ta cứ suốt ngày ở trong núi không ra ngoài, cũng ngột ngạt lắm.”
Ôn Tễ không muốn ở nhà bố mẹ Trương Sơ Việt, cô thà ở nhà anh trai, hơn nữa cũng lâu rồi chưa đến Nam Thành, cô muốn đi dạo một vòng.
Điều quan trọng nhất là: ngày nào cũng sống chung với Trương Sơ Việt, vừa như ăn nhờ ở đậu, lại vừa… quá nguy hiểm.
Xương hàm Trương Sơ Việt siết chặt, anh ấn nút lấy nước sôi từ bình điện: “Cái gì cũng là mẹ cô nói, cô đã bao giờ nghe chồng cô nói chưa?”
Ôn Tễ ngước đôi mắt hạnh nhìn anh: “Thì tôi lấy anh chẳng phải cũng là nghe mẹ tôi nói đấy à?”
Ý là: anh dám bảo mẹ tôi nói sai sao?
Nước sôi một trăm độ từ bình trào ra, Trương Sơ Việt nghiến răng ken két: “Thế tại sao cô lại gọi bà ấy là ‘dì’?”
Ôn Tễ nhìn chằm chằm cột nước nóng đó, chỉ sợ anh rót nhiều quá làm bỏng tay.
“Anh buông tay ra đã, pha trà xong tôi sẽ nói với anh.”
Thấy cô cứ căng thẳng vì cái bình nước, Trương Sơ Việt rút tay lại, đặt bình lên chậu rửa, không cho cô đụng vào: “Nói ngay đi.”
Ôn Tễ thấy tính anh đã sắp chạm ngưỡng, đưa mắt nhìn quanh, chỗ này gần cửa chính, khách khứa đều đang ở phòng khách, không ai đi qua đây, cô bèn nhón chân, ghé sát tai anh thì thầm: “Mẹ tôi bảo chị dâu là con một ở Nam Thành, anh trai tôi lấy chị ấy xem như là trèo cao, nên mới nói dối bên thông gia là anh tôi cũng là con một. Nhưng chị dâu tốt lắm, chuyện này tôi cũng không so đo, giờ đàn ông lấy được vợ là mừng rồi.”
Hơi thở ấm mềm mang theo hương trà Long Tĩnh lướt qua tai Trương Sơ Việt, dịu mát như sương, nhưng lời nói thì khiến anh chau chặt mày. Anh vừa định phản bác thì phía sau chợt có tiếng bước chân.
Ôn Tễ lập tức rụt người lại, khóe mắt Trương Sơ Việt lướt thấy bóng dáng cao gầy trong bộ đồ vải lanh màu xám, theo bản năng đưa tay đỡ lấy eo cô.
“Cả hai người có thể giữ ý một chút trong nhà tôi không?”
Ôn Quân nghiêng người dựa vào khung cửa, tay cầm một cái cốc sứ, rõ ràng là vào để lấy nước.
Ôn Tễ đưa tay ra sau lưng khẽ kéo anh, Trương Sơ Việt lại thuận thế đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng ôm: “Nếu A Tễ định ở lại đây, chắc khi nhìn vợ chồng các người, cô ấy cũng có cảm giác giống anh bây giờ. Dĩ nhiên, nếu hai người không gặp vấn đề như thế thì coi như tôi chưa nói gì.”
Ôn Tễ nghi ngờ câu này là anh cố ý bóng gió nhắc nhở mình.
Ôn Quân khẽ nhếch môi, ấn nút lấy nước ấm ở máy lọc: “Ôn Tễ, lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Trước mặt người ta không tiện nói, chắc chắn là chuyện liên quan đến Trương Sơ Việt.
Ôn Tễ lén liếc nhìn Trương Sơ Việt một cái, anh thì thản nhiên, xách bình nước rồi bước ra ngoài.
Còn lại Ôn Quân với gương mặt lạnh nhạt. Anh ta khép cửa bếp lại, mở miệng nói: “Trước kia không phải đã nói là chỉ kết hôn theo thỏa thuận, đợi cậu ta làm xong việc là hai người sẽ ly hôn sao? Ôn Tễ, em đừng có làm như thể thằng đàn ông nào cũng có thể lợi dụng em vậy.”
Cô trợn tròn mắt, bị Ôn Quân chọc giận đến mức không kìm được: “Đúng đấy, tôi chính là cô dâu rẻ tiền, đến sính lễ cũng không cần, anh lo cho bản thân mình đi, Ôn Quân!”
Ôn Tễ xoay người định bước ra ngoài, lại bị Ôn Quân vặn chặt cánh tay: “Anh mới nói có hai câu đã nổi khùng, có giỏi thì trút giận lên chồng em đi. Em tự trọng chút đi được không? Nhìn Trương Sơ Việt kia, cao to thô kệch, thế mà em cũng chịu được.”
Anh ta vừa nhắc tới Trương Sơ Việt là Ôn Tễ lập tức tức tối: “Có bản lĩnh thì nói thẳng với anh ấy xem, coi thử anh ấy có đấm cho anh nằm thẳng cẳng không!”
Cô vươn tay mở cửa bếp, vừa quay ra đã nhìn thấy Trương Sơ Việt khoanh tay dựa tường đứng đó, mí mắt dài hơi nghiêng, ánh mắt uể oải như báo đốm trước khi vồ mồi liếc nhìn con mồi một cái.
Cô lập tức khựng bước.
Tay đang xoa vai cũng buông xuống.
Trong phòng khách vẫn rộn rã tiếng cười đùa, đến giờ ăn tối, Trương Sơ Việt chọn ngay chỗ cạnh Ôn Quân để ngồi, khiến Ôn Tễ ăn mà nơm nớp lo sợ. Nhưng mãi đến gần cuối bữa, Trương Sơ Việt vẫn có vẻ bình tĩnh.
Ngược lại, chị dâu ngồi cạnh Ôn Quân lại dịu dàng nói: “A Tễ, chị dọn phòng phụ rồi, em xem còn thiếu gì thì cứ bảo chị.”
Ôn Tễ vui vẻ đáp: “Cảm ơn chị dâu.”
Mẹ ngồi bên cũng cười tươi: “Mẹ phải đến xưởng của ba A Quân, mấy ngày này cứ để A Tễ phụ giúp chị dâu, sắp nhập học rồi, tới lúc đó càng không giúp được gì.”
Chị dâu rất hiểu chuyện: “Con bé ít khi xuống Nam Thành, có thời gian thì cứ cho nó đi chơi nhiều một chút.”
Bên mâm cơm có người thân khác đùa vui: “A Tễ giúp chị trông em bé đi, tiện thể học hỏi luôn, sau này thế nào cũng dùng đến.”
Một câu nói khiến bữa ăn càng thêm vui vẻ, chỉ có Ôn Tễ là cười gượng, sắc mặt không được tự nhiên.
“Để em đi múc thêm cơm, anh, có cần em lấy cho một bát không?”
Bỗng, một giọng nói lạnh tanh vang lên khiến tiếng cười quanh bàn cơm đông cứng lại. Trương Sơ Việt nói: “Không cần, em ăn nhiều một chút đi.”
Anh đứng dậy, một bàn tay lớn đặt lên vai Ôn Quân, trong giọng nói ẩn chứa ý cười mơ hồ: “Anh còn phải chăm vợ chăm con, ít ăn nhiều chuyện là không được đâu. Tôi thấy hai bên gia đình đều quý trẻ con lắm, còn giục đến đầu tôi với A Tễ rồi đấy, mà anh tính có đứa thứ hai chưa?”
Ôn Tễ suýt nữa không nhịn được cười.
Nhìn thấy mặt Ôn Quân trắng bệch, Trương Sơ Việt mới buông tay, vỗ vỗ lên vai anh ta.
Lúc này, câu chuyện trên bàn lại chuyển sang xoay quanh Ôn Quân, anh ta bắt đầu không được tự nhiên, cứ xoa xoa vai, đối đáp qua loa với họ hàng.
Đồng hồ treo tường chỉ đúng chín giờ, Ôn Tễ ra hiệu bằng ánh mắt, Trương Sơ Việt làm như không thấy, vẫn không nhúc nhích. Cô đành tự mình đứng dậy đi ra cửa.
Lúc này anh mới chịu đứng dậy theo.
Ngoài hành lang, Ôn Tễ hé cửa nhìn anh: “Vừa rồi anh có bấm mạnh vào vai anh tôi đúng không, từ lúc ăn xong tới giờ anh ấy cứ xoa mãi.”
“Anh ta bảo tôi cao to thô kệch, tôi không mạnh tay một chút thì đâu có đúng hình tượng?”
Quả đúng là thù dai.
Ôn Tễ tức tối nói: “Hai người các anh đúng là giỏi thật, sau lưng tôi thì ai cũng nói xấu người kia. Anh nói xấu anh tôi, tôi nghe cũng thấy đúng. Anh tôi nói xấu anh, tôi nghe cũng thấy đúng luôn.”
Trương Sơ Việt nhíu mày, hai tay chống lên hông, bóng người cao lớn đổ xuống phủ lấy cô: “Cô thấy tôi là loại lợi dụng cô?”
“Không phải ý đó.”
Anh hơi ngạo mạn, giọng nói mang theo vẻ bất cần: “Vậy thì câu nào của anh trai cô là đúng?”
Ôn Tễ chớp mắt: “Chẳng phải anh vừa mới thừa nhận rồi sao, bảo mình cao to thô kệch ấy.”
“Tôi đã làm gì cô chứ? Con nhóc vô tâm.”
Trương Sơ Việt tự thấy mình đối với cô đủ chu đáo, vậy mà lúc này, Ôn Tễ lại giơ tay chỉ chỉ vào ngực anh, rồi tới bắp tay, khẽ ho một tiếng: “Cao to… hai cánh tay cũng thô kệch nữa…”
Đôi mắt sắc như kiếm hơi cụp xuống, đúng lúc Ôn Tễ định rút tay lại, anh liền áp sát cô, cúi đầu xuống, thì thầm bằng giọng chỉ vừa đủ hai người nghe thấy: “Tôi đếm mãi, cái ‘năm to’, ‘ba thô’ (*) mà em nói… rốt cuộc là ở đâu?”
Châu lục thứ năm là Nam Cực.
Tống Thể số ba in đậm thường dùng làm tiêu đề.
Ôn Tễ vội nói anh về nhà trước đi, cái kiểu như vậy khiến cô cảm thấy người đàn ông này có phần kiểm soát quá mức: “Tôi không thể có một chút tự do sao?”
“Ở nhà anh trai cô thì là tự do à?”
Thực ra cô đúng là có chút muốn trốn tránh anh, bèn nói: “Nhà đó là của anh, tôi với anh chẳng phải người thân.”
“Cô đã gả về làng rồi thì tên cô cũng được ghi vào sổ hộ khẩu. Hằng năm chia lợi tức ruộng đất, cô đều có phần.”
Ôn Tễ nghe vậy, mắt sáng rỡ: “Thật sự có chuyện tốt như vậy luôn á?”
Trương Sơ Việt hỏi lại: “Nhà cô không có à?”
Cô lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ nghe nói… Không đúng, giờ không phải lúc bàn chuyện này. Anh nói vậy cứ như thể tôi không nên ở nhà anh tôi ấy, nhưng tôi cũng không muốn ở nhà bố mẹ anh. Tôi còn muốn đi chơi Nam Thành mấy ngày nữa.”
Lý do cuối cùng này khiến giọng anh dịu xuống: “Vậy thì đi thuê phòng ngủ.”
Câu này lập tức khiến Ôn Tễ như con mèo nhỏ bị giẫm trúng đuôi, cô vùng tay ra: “Quả nhiên anh không muốn tôi ở đây là vì muốn ngủ với tôi!”
Trương Sơ Việt hít sâu một hơi: “Tôi là loại người như vậy sao?”
“Là anh vừa mới nói đấy chứ.”
Cô cảm nhận rõ ràng cơn giận anh đang cố đè nén: “Cô muốn ở lại đây thì cứ ở, nhưng không được chạy lung tung, buổi tối cũng không được đi một mình. Có việc thì gọi cho tôi.”
Ra lệnh thật là hung dữ.
Cô cảm thấy… sao anh còn quản chặt hơn cả bố mẹ cô nữa.
“Biết rồi, biết rồi mà.”
Trương Sơ Việt nhìn cô như đang nhìn một cô nữ sinh nổi loạn.
Cuối cùng cũng tiễn được anh đi, Ôn Tễ nằm bẹp trong phòng ngủ, mệt rã rời.
Sáng sớm hôm sau, em bé lại khóc inh ỏi, Ôn Tễ mở cửa ra định giúp một tay thì nghe chị dâu khách sáo nói: “Không cần đâu, em cứ ra ngoài chơi đi.”
Ôn Tễ đáp: “Mẹ em không có ở đây, nếu chị với anh em bận quá thì cứ gọi em.”
Chị dâu mỉm cười: “Không sao, mấy hôm nữa mẹ chị sẽ tới nấu ăn và trông bé giúp, bữa sáng để trên bàn, là anh em làm đó.”
Ôn Tễ nhớ căn nhà anh trai mua có ba phòng, một làm phòng làm việc. Nếu mẹ chị dâu tới, vậy chẳng phải…
Cô lập tức thể hiện sự hoan nghênh và thân thiện: “Phòng phụ trải đệm tatami đủ rộng để đặt hai cái nệm, em có thể ngủ chung với dì.”
Cô vừa dứt lời, chị dâu chỉ cười mà không đáp.
Tối đến, Ôn Tễ nhận được cuộc gọi từ Trương Sơ Việt. Giọng anh vẫn không vui, hỏi cô hôm nay đã làm gì.
“Anh tôi thuê người chăm mẹ và bé rồi, tôi chỉ cần ăn với ngủ, cũng không cần phụ gì. Chị dâu nói mẹ chị ấy mấy ngày nữa sẽ đến, tôi còn đi viện bảo tàng nữa kìa.”
Nói xong, cô nghe thấy anh khựng lại một chút, rồi hỏi: “Chỗ đó không phải chỉ có hai phòng ngủ à?”
“Ừ, nhưng phòng phụ rộng mà, đủ chỗ đặt hai tấm nệm. Tôi có thể ngủ chung với dì ấy.”
“Cô nói chị dâu nhà khá, lại là người bản xứ Nam Thành. Vậy ban ngày dì ấy đến, tối cũng có thể về. Nếu thực sự định trông bé, sao bây giờ chưa thấy tới? Hai nhà ở xa nhau lắm à?”
Câu hỏi của Trương Sơ Việt khiến Ôn Tễ chần chừ: “Chắc là có chuyện gì đó chưa rảnh? Nên mẹ tôi mới bảo tôi đến giúp.”
Trương Sơ Việt mang giọng điệu nghề nghiệp ra: “Dì ấy có nói bao giờ tới không?”
Ôn Tễ lắc đầu: “Chỉ bảo mấy hôm nữa, chắc bận thật, chưa thu xếp được.”
Anh bật cười khẽ một tiếng: “Sợ là… căn bản không định tới.”
Ôn Tễ cau mày, cảm thấy anh thật sự không ưa gia đình anh cô: “Anh có ý gì đấy? Nói chuyện cứ châm chọc vậy.”
Bất ngờ, Trương Sơ Việt không vội giục cô về nữa, chỉ bảo: “Ngủ sớm đi, ra ngoài đừng về muộn quá. Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Ôn Tễ lập tức truy hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
“Nam Thành.”
Ôn Tễ hé môi, thầm nghĩ sao ở Nam Thành anh không tới tìm cô, cô chu môi lầu bầu: “Anh tới Nam Thành làm gì?”
“Chờ một người vợ hồi tâm chuyển ý, chịu theo tôi về nhà.”
Lời của người đàn ông không rõ thật giả mấy phần, nhưng lại có chút ngọt ngào.
Mà ba ngày rồi Ôn Tễ chưa gặp Trương Sơ Việt, dường như cô cũng chẳng mấy khi nghĩ tới anh, có phải điều đó chứng minh rằng cô thật sự không thích anh không?
Hôm đó, Ôn Tễ như thường lệ lại cãi nhau với Ôn Quân, bị chị dâu nhỏ nhẹ ngắt lời, Ôn Quân chỉ đành trừng mắt cảnh cáo cô một cái: “Cái ông chồng kia của mày có xu hướng bạo lực, tao thật không hiểu bố mẹ nghĩ cái gì mà lại để mày lấy nó, thời đại nào rồi, bên ngoài không còn đàn ông nữa chắc?”
Nói xong anh ta quay người vào phòng ngủ, chưa được bao lâu đã khóa trái cửa phòng chính lại. Bà vú đêm đang pha sữa cho em bé, Ôn Tễ bỗng thấy nhàm chán và buồn bực, trong phòng ngủ phụ còn một chiếc giường trống, cô cũng không rõ bao giờ mẹ chị dâu mới tới.
Bất giác cô lại nhớ tới mấy câu hỏi mà Trương Sơ Việt từng nói, chẳng lẽ vì cô có mặt ở đây, nên mẹ chị dâu mới không chịu đến?
Buổi tối ăn cơm, Ôn Tễ vẫn vui vẻ tán gẫu với chị dâu, còn Ôn Quân thì mặt nặng mày nhẹ. Tuy là anh em ruột, nhưng Ôn Tễ lại cảm thấy chị dâu đối xử với cô còn tốt hơn, nên cô mới chịu đến đây ở.
“A Quân à, bọn họ giờ cũng đã kết hôn rồi, anh cứ để họ tự lo lấy, đừng nói em rể của anh như thể buôn người vậy chứ.”
Câu nói mang tính xoa dịu của chị dâu lại khiến Ôn Quân bật cười lạnh: “Đúng rồi, Trương Sơ Việt chẳng phải buôn người sao?”
Trước giờ, bất kể giận đến đâu, Ôn Tễ cũng chưa từng để trong lòng, bởi cô cũng không ít lần chọc tức Ôn Quân. Hai anh em cãi vã là chuyện thường, vì nể mặt chị dâu mà cô luôn kiềm chế. Nhưng lúc này nghe thấy ba chữ “buôn người”, cô bỗng chốc im bặt.
Là một kiểu sững sờ vì giận đến cùng cực, trầm mặc.
“Chị dâu, chị nói mẹ chị sắp đến chăm chị, bao giờ vậy ạ? Mai em phải về rồi.”
Câu nói này khiến Ôn Quân nhíu mày: “Khó khăn lắm mày mới chịu ra ngoài, còn muốn về à?”
Ôn Tễ không muốn nghe anh ta nói nữa, cô đứng dậy đi về phòng ngủ phụ. Ôn Quân còn định nói gì đó, chị dâu vội kéo tay chồng, dịu dàng bảo: “Làm gì có chuyện ép người ta chia xa, anh càng cãi nhau với nó, nó càng không chịu nghe. Với cả, anh cũng đâu phải anh ruột, cũng không đến lượt anh lên tiếng.”
Tay Ôn Tễ siết chặt lấy tay nắm cửa, Ôn Quân im lặng, không phản bác lại bốn chữ “không phải anh ruột”.
“Tu tu tu ~”
Lúc này, điện thoại của Trương Sơ Việt vang lên.
Ôn Tễ nuốt nước bọt, bò dậy khỏi giường, định nghe máy. Nhưng chẳng hiểu sao, cô cứ cảm thấy chỉ cần mở miệng nói chuyện với anh, là giọng sẽ nghẹn lại không chịu nổi, thế là dứt khoát không nghe.
Cô sợ anh phát hiện ra điều gì khác lạ.
Thế nhưng cô không nghe máy, Trương Sơ Việt cũng vẫn biết có gì đó không ổn.
Tin nhắn WeChat gửi tới: [Cô mà còn không lên tiếng, tôi đi báo án người mất tích bây giờ.]
Ôn Tễ vội nhắn lại: [Đừng ầm ĩ, chúc ngủ ngon.]
Quả nhiên, Trương Sơ Việt không làm phiền nữa.
Anh đúng là nghe lời vợ.
Hôm qua Ôn Tễ giận Ôn Quân, nói hôm nay sẽ đi, dĩ nhiên không thể không đi, nhưng vừa dậy đã thấy trời xám xịt.
“Hôm nay sắp mưa, đừng chạy lung tung.”
Ôn Quân nói xong gắp cho cô một cái bánh bao thịt, Ôn Tễ nhớ Trương Sơ Việt cũng hay gắp bánh bao thịt cho cô.
Thiếu một Ôn Quân, cô cũng có Trương Sơ Việt nấu ăn cho.
Ôn Quân cũng chẳng hiếm hoi đến thế.
“Vậy phải đi trước khi trời mưa.”
Nói rồi, Ôn Tễ quay sang xin lỗi chị dâu: “Hôm nay dì có đến được không? Nếu vú em bận quá thì bảo anh em đừng đi làm.”
“A Tễ à.”
Chị dâu định giảng hòa, giọng khẽ khàng: “Anh em còn phải đi kiếm tiền mua sữa cho con, mẹ chị hôm nay chắc vẫn chưa tới được.”
Ôn Quân nhìn cô: “Em nỡ lòng nào bỏ lại chị dâu à?”
Ôn Tễ đúng là không nỡ. Nhưng nếu giờ cô mềm lòng, Ôn Quân nhất định sẽ lại nhắc tới Trương Sơ Việt, rồi sẽ cho rằng cô đã chịu cúi đầu nhận thua.
Cô mím môi, không tranh cãi với anh ta nữa.
Cô quyết định đợi anh ta đi làm rồi sẽ lẳng lặng bỏ đi, để chọc tức cho anh ta tức chết.
Trong phòng ngủ chính, chị dâu đang bế bé con dỗ dành, Ôn Tễ nựng đứa trẻ một lúc rồi nói: “Em chỉ muốn thể hiện thái độ với anh em thôi, đợi sau này anh ấy xin lỗi em rồi, em sẽ về thăm bé. Phiền chị phối hợp với em một chút nhé.”
Có vú em trông, Ôn Tễ nghĩ cùng lắm tối nay là cô có thể quay lại rồi.
Chị dâu cười bất đắc dĩ: “Được thôi, gọi Trương Sơ Việt tới đón em đi.”
Ôn Tễ không muốn để Trương Sơ Việt biết cô và Ôn Quân đã trở mặt, chỉ gật đầu qua loa.
Cô lấy hành lý đi xuống, vừa kéo mở cửa kính ở đại sảnh tầng một ra thì thấy bên ngoài mưa lất phất, bước chân cô hơi chững lại, thôi vậy, quay lại trú mưa cái đã.
“Đinh dong~”
“Đinh dong~”
“Đinh dong~”
Ôn Tễ nhấn chuông mấy lần liền, bên trong mãi không có ai mở cửa, cô lập tức lo lắng, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô liền vội vã gõ mạnh vào cửa, đợi vài phút, người mở cửa lại là chị dâu.
“A Tễ, sao vậy em?”
Chị dâu thoáng ngạc nhiên, thấy chị không sao, Ôn Tễ mới thở phào nhẹ nhõm: “Bên ngoài mưa rồi, em…”
“Cô chủ.”
Lúc này, từ trong nhà vú em ôm một chiếc chăn bước ra, chính là chiếc chăn mà Ôn Tễ vẫn đắp. Vừa vuốt gọn vừa nói: “Phòng ngủ phụ tôi đã dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi, chăn này đợi mưa tạnh tôi sẽ mang xuống dưới ném đi.”
Ôn Tễ ngẩn người đứng đó, hơi lạnh của nền nhà ẩm ướt nhanh chóng tràn lên tim.
Cô nghe thấy chị dâu mỉm cười đáp: “Được, để sau tôi mua cái mới.”
Rồi vẫn dịu dàng quay sang nói với cô: “Quên mang ô à?”
Cô khẽ lùi chân về sau một bước, cụp mắt, cong môi nói nhỏ: “Vâng.”
–
[Đài khí tượng Nam Thành đưa tin: do ảnh hưởng của dòng khí cận nhiệt đới, mưa lớn bắt đầu từ 8 giờ sáng nay sẽ kéo dài đến tối, lượng mưa tích lũy trong đợt từ 100 đến 600 mm, riêng một số khu vực có thể lên tới hơn 600 mm…]
Cần gạt nước trên kính chắn gió không ngừng lắc qua lắc lại, nước mưa chảy dài xuống dưới. Hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, làn khói lượn lờ bay lên. Qua làn sương khói và nước mưa, một bóng hình mảnh mai mờ nhạt in vào mắt Trương Sơ Việt.
Ôn Tễ ôm chặt cán ô, ngồi co ro trên ghế ở trạm xe buýt, cả người cuộn lại như một cây nấm.
Bất chợt một tiếng “rào” vang lên.
Là nước mưa đọng trên mặt ô trút xuống.
Ngay giây tiếp theo, một gương mặt u tối sâu thẳm từ trên cao cúi xuống nhìn cô.
Giây tiếp theo, một khuôn mặt sâu thẳm u ám cúi xuống nhìn cô.
“Cô nghĩ kỹ chưa?”
Giọng nói ấy khàn hơn mọi khi, mang theo chút mệt mỏi, nặng nề.
Trong lồng ngực Ôn Tễ như có một túi nước bị bọc trong bong bóng, không thể chọc thủng, nhưng lại mỗi lúc một căng phồng. Mà lời lẽ lạnh lùng của Trương Sơ Việt lại trở thành nhát dao cuối cùng đâm vỡ nó: “Đây đâu phải ô của cô. Mưa lớn thế này, trời muốn giữ cô lại, nhưng họ thì không.”
Khuôn mặt cứng cỏi của cô ngẩng lên, tiếc là Trương Sơ Việt vẫn trông thấy màn sương nhòe trong khóe mắt cô. Cô không muốn đối diện, còn hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”
Anh cúi người bế cô vào lòng. Mưa trên mặt ô khẽ lay, vài giọt rơi xuống cổ anh, lạnh buốt. Ôn Tễ nghe giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Cô từng nói, cơ hội là do chính mình giành lấy.”
Quả bóng nước trong tim cô phút chốc vỡ tung, lan thành một mặt hồ phẳng lặng.
Không khí trong xe ấm dần lên, nhẹ nhàng bao bọc lấy cô.
Cô tựa người nơi ghế phụ, lặng lẽ dõi theo từng vệt mưa chảy dài trên kính, rồi biến mất.
Không biết đã bao lâu, cô lấy điện thoại gọi cho mẹ.
Điện thoại vừa kết nối, giọng cô như trôi nổi: “Mẹ ơi, con thấy không khỏe, ở nhà anh con không tiện lắm. Chị dâu bảo mẹ chị ấy sẽ tới chăm chị ấy.”
“Không phải mẹ chị con đang dưỡng bệnh ở xa à? Sao qua chăm nó được? Cái con bé này, chỉ là sợ làm phiền con nên mới nói vậy thôi.”
Trong xe chỉ còn tiếng mưa rơi xen lẫn giọng mẹ cô vang lên qua điện thoại. Cúp máy rồi, Ôn Tễ mím môi, dụi mắt, nghiêng người tựa vào lưng ghế, nhìn qua ô kính mưa vẫn đang đọng.
Thì ra chị dâu nói mẹ chị sẽ đến, không phải thật sự có người sẽ đến. Cũng không phải vì cô ở đó mà mẹ chị không sang.
Chỉ là một lời ám chỉ mà thôi—
Ôn Tễ, phòng ngủ này có người khác cần dùng, em nên đi rồi.
Mà lúc này, cô đã rời khỏi nhà bố mẹ, cũng rời khỏi nhà anh trai, giờ lại phải đến nhà Trương Sơ Việt.
Tại sao cô luôn trôi dạt trong nhà của người khác, chưa từng có một mái nhà thuộc về mình?
Xe rung nhẹ, Ôn Tễ lặng lẽ nhắm mắt.
Rời khỏi Nam Thành, mưa cũng chẳng đuổi theo cô nữa. Trời trong sáng, Trương Sơ Việt bế Ôn Tễ xuống xe.
Giữa cơn mơ màng, cô nói với anh: “Trương Sơ Việt, tôi muốn có một mái nhà của riêng mình, không phải nhà anh, mà là của tôi, không dựa dẫm ai cả, là do tôi tự mình kiếm được.”
“Câu này của cô rất hợp làm khẩu hiệu quảng cáo bất động sản đấy.”
Ôn Tễ bị anh chọc cười, không nhịn được bật ra tiếng khẽ, ngước mắt nhìn anh: “Ít nhất anh còn có căn nhà cũ này, tôi thì chẳng có gì cả.”
Trương Sơ Việt vẫn một tay đỡ lấy đầu gối cô, tay còn lại mở cửa sắt vào sân, Ôn Tễ tự nhiên ôm chặt lấy cổ anh, nghe anh nói: “Nếu không phải vì cô, nơi này cũng không gọi là nhà. Giờ còn có ghế sofa, còn có bồn tắm, nó phải cảm ơn cô mới đúng.”
Ôn Tễ để anh bế vào phòng tắm, bồn tắm màu hồng là anh mua riêng cho cô. Cô được anh bế ngồi xuống, nói: “Tôi còn sửa lại cả tường cho căn nhà này nữa, hôm nọ chỗ này nó bị bong ra.”
Vừa nói cô vừa chỉ lên mảng tường trong phòng tắm.
Trương Sơ Việt hơi kinh ngạc: “Cô còn làm thêm vỏ bọc cho sofa, nhờ cô không chê bỏ, giờ nó như được hồi xuân rồi đấy.”
Ôn Tễ mím môi cười, ánh mắt lấp lánh: “Thế mấy hôm anh ở nhà bố mẹ, có nhớ nơi này không?”
Trương Sơ Việt cầm vòi sen điều chỉnh nước nóng cho cô, nghe vậy hơi khựng lại, giọng thản nhiên: “Tôi ở nhà khách.”
Cô sững người.
Nước từ vòi sen chảy róc rách, ánh sáng ban sáng xuyên qua ô kính, Trương Sơ Việt cụp mắt thử nước rồi tắt vòi, đặt vòi sen vào bồn tắm, giọng điềm đạm: “Nhiệt độ ổn rồi, tắm cho thoải mái nhé.”
Nói xong, anh đẩy hé cửa sổ kính mờ, tầm mắt hướng về sân sau.
Ôn Tễ ngồi trong bồn tắm, hai tay ôm lấy đầu gối, thẫn thờ.
Trong sân sau, Trương Sơ Việt bật bật lửa, châm một điếu thuốc.
Đến khi tàn lửa cháy gần sát đầu lọc, Ôn Tễ vẫn không động đậy.
Cơn tức đè nén trong ngực anh theo làn khói mờ mịt thoát ra một hơi cuối cùng.
Cửa phòng tắm kêu một tiếng “két” rồi mở ra, Ôn Tễ thấy Trương Sơ Việt quay lại, bàn tay dài thò ra lật áo thun của cô lên. Hai tay cô bị anh nâng lên, cô bất ngờ ngẩng đầu, khẽ hít ngửi người anh:
“Anh hút thuốc à?”
“Thức trắng đêm. Hôm qua cô không nghe máy, tôi đứng chờ dưới nhà.”
Chả trách hôm nay lại tóm được cô ở trạm xe buýt: “Ồ, vậy có phải tôi nên trả anh cả một đêm không?”
Trương Sơ Việt nghe giọng cô chẳng có chút hối lỗi hay cảm động nào, liền xoay người cô lại, bắt đầu mò mẫm mấy cái nút cài kim loại trên cặp “vỏ sò” nhỏ bé kia, vừa tháo vừa lẩm bẩm: “Cũng không ngốc lắm, biết buổi tối thì không được chạy loăng quăng ra ngoài.”
Anh biết rõ cô không nghe điện thoại chắc chắn là do tâm trạng có vấn đề. Ôn Tễ cúi đầu, mái tóc dài vén ra trước ngực. Trương Sơ Việt giờ đây lại ra dáng nho nhã, nhưng lần đầu tiên thì đâu có kiên nhẫn như thế, anh trực tiếp đẩy vỏ sò lên luôn.
“Nói thật đấy, tôi cũng muốn thử hút thuốc một lần.”
Đôi tay anh vốn đã sắp mất kiên nhẫn bỗng khựng lại, lông mày rậm chau lại: “Đừng có nghĩ tới chuyện đó.”
Ôn Tễ xoay người lại, không để anh tháo vỏ sò nữa, chu môi nói: “Trương Sơ Việt, cho tôi hút một điếu đi mà.”
Bộ dạng như thể anh không cho cô hút thì cô sẽ không cho tháo nữa.
Anh thì chẳng bị chiêu đó của cô dụ đâu, chỉ là cô hiếm khi làm nũng như vậy, giọng điệu ấy cũng đủ khiến màng nhĩ anh mềm nhũn ra.
Trương Sơ Việt tất nhiên có chỗ khác để tháo. Trên chiếc váy dài màu xanh dính mấy vết bùn khô, anh vốn đã thấy chướng mắt từ lâu, liền ném luôn vào giỏ đồ bẩn.
Anh giơ tay vặn vòi sen, định xả nước nóng vào bồn tắm. Bất ngờ, ánh mắt lại bị cuốn theo đường cong nơi eo cô đang duỗi ra. Nền trắng muốt nổi bật lên hai chiếc tai thỏ, mọc ra từ phần lưng q**n l*t của cô.
Đó là chiếc quần anh từng mua cho cô.
Ôn Tễ chống hai tay lên thành bồn tắm, đôi chân thon dài trắng trẻo đung đưa vài nhịp. Đột nhiên, một chiếc tai thỏ bị một bàn tay to lớn bao lấy.
Đầu ngón chân cô hơi khựng lại, ngừng đung đưa. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thâm trầm nặng nề của Trương Sơ Việt: “Đừng hút thuốc nữa. Nếu thật sự cần một thứ để bám víu, tôi cho em hút thứ khác, có lấy không?”
Trái tim lạnh nửa ngày của Ôn Tễ cuối cùng cũng ấm lên đôi chút. Nước nóng từ vòi sen bắt đầu chảy xuống, dần dần tràn khắp đáy bồn.
Toàn thân cô khẽ run lên, chờ đợi luồng hơi nóng ấy dần dần bao trùm lấy mình. Đồng tử nhìn về gương mặt Trương Sơ Việt gần ngay trước mắt, gần như dùng hơi thở mà nói: “Anh Trương, hút ma tuý là phạm pháp đấy. Tôi buồn thật, nhưng cũng chưa đến mức sa đọa như vậy.”
Anh cúi người xuống, tay trái chống lên thành bồn tắm, lòng bàn tay phải ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, năm ngón tay như nối liền với tim, lúc này đều bị làn da mịn như ngọc mỡ cừu áp sát, đỡ lấy cô, kéo cô ngả về phía mình: “Em mấy hôm nay đêm không về ngủ, thế mới gọi là sa đọa.”
Nói rồi, hơi thở anh ép xuống, lại hỏi: “Mặc cái đó thấy thoải mái không?”
Mực nước nóng bắt đầu dâng lên, ngấm đến chiếc quần nhỏ của Ôn Tễ.
Ngay cả chính cô cũng không biết vì sao lại nói bằng hơi thở, giọng cũng nhỏ đi tự lúc nào: “Ừm… mềm lắm, cũng không bị kẹp vào trong.”
Mu bàn tay trái đang chống lên thành bồn của Trương Sơ Việt nổi lên đường gân xanh, anh cúi mắt liếc qua bờ môi cô như cánh hoa phớt hồng, còn đôi mắt hoa hạnh đẫm nước kia cũng rũ xuống, nửa khép nửa mở.
Lúc này, Ôn Tễ thực sự khao khát được một cơn kh*** c*m mãnh liệt tràn vào, để khiến cô có thể lấy lại cảm giác hỷ nộ ái ố với thế giới này.
Nước nóng trong bồn đã tràn qua eo cô, nhưng Trương Sơ Việt mãi vẫn chưa chịu cúi xuống hôn. Ôn Tễ run run hàng mi, vành mắt vì tủi thân mà ngân ngấn nước, gọi anh: “Trương Sơ Việt…”
“Gọi anh là Sơ Việt, hoặc là… anh trai. Đừng để người khác làm anh trai em, anh ta không xứng.”
Ôn Tễ nuốt xuống một tiếng nấc, mặt nước vì cô khẽ run mà gợn lên những vòng sóng lăn tăn. Đầu ngón tay Trương Sơ Việt đang nhẹ nhàng v**t v* phần hõm eo của cô.
“Anh… Sơ Việt…”
Để một người khác thay thế vị trí người thân, cô chợt nhận ra bản thân thật trái đạo lý.
Cô gọi rồi, vậy mà Trương Sơ Việt vẫn không hôn cô, mà lại rút tay khỏi eo cô. Ôn Tễ nhíu mày, đuổi theo anh, chỉ thấy người đàn ông kia quay lại, cởi phăng chiếc áo thun đen, rồi từ giá treo lấy xuống bánh xà phòng ngọc mỡ cừu của cô.
Anh cúi xuống, hôn cô một cái thật sâu, rồi hơi ngẩng lên, thở nhẹ, cong môi nói: “Cho anh thử thử miếng xà phòng ngọc này xem, bôi thế nào, dạy anh được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Thỏ trắng nhỏ thì không kẹt vào đâu, tự có cái to cao thô kệch sẽ ‘kẹt’ vào thôi.
Chú thích:
Cụm từ 五大三粗 (wǔ dà sān cū) là một thành ngữ miêu tả ngoại hình của một người, thường dùng để nói về đàn ông, mang nghĩa là “cao to thô kệch”, hơi thô ráp, không tinh tế.
三粗: ba cái thô (ý chỉ cơ thể thô ráp: tay thô, chân thô, tính cách cũng có thể thô…)
五大: năm cái to (ý chỉ người có vóc dáng to lớn: vai to, đầu to, tay to, chân to, ngực to…)