Chương 41: Từng bước một
*
Ánh tà dương ấm áp len qua cửa sổ phòng ngủ.
Ôn Tễ mơ màng chìm trong dư chấn, không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy trong mơ cũng có người xâm nhập. Khi mở mắt ra, anh vẫn ở đó.
Nhưng giờ chắc là hiện thực, cô thấy sân sau hiện lên một cảnh sắc chưa từng có trước đây.
“Anh Trương thích hoa anh túc đỏ à?”
Có người nói chuyện, giọng xa lạ. Ôn Tễ cau mày, sao anh lại để người khác vào sân.
“Hoa anh túc đỏ đầy núi đồi, chẳng cần cố ý trồng trong sân.”
Thợ làm vườn trêu đùa, giọng trầm lạnh của Trương Sơ Việt vang lên: “Trồng cho bà xã tôi.”
Ôn Tễ khẽ động chân, cảm giác như có một vũng nước lắc lư bên trong.
Ngoài cửa sổ không thấy người, không biết anh đang nói với ai, có tầm vài người. Cô lại nghe giọng khác: “Vợ không ra làm việc à? Ở làng mà thế này thì chẳng được tiếng tốt đâu.”
Ôn Tễ khẽ nhíu mày, muốn bò dậy khỏi giường, nhưng cô mềm nhũn như chẳng còn xương cốt, tất cả đều bị Trương Sơ Việt rút đi mất.
Chỉ nghe loáng thoáng giọng nói quen thuộc của anh: “Để vợ làm việc, thế mới là mất tiếng tốt của đàn ông.”
Lời Trương Sơ Việt vừa dứt, sân vang lên tiếng cười.
Họ đều cười, Ôn Tễ hơi bực, cảm thấy Trương Sơ Việt không dẫn cô đi chơi cùng.
Nhưng những lời này lại thốt ra từ miệng anh, Ôn Tễ thấy ngạc nhiên, đầu lưỡi như nếm được một chút ngọt, không nhiều lắm, nhưng rất ngọt.
“Két~”
Cửa phòng ngủ chính được mở ra.
Ôn Tễ chống tay nghiêng người ngồi, tấm chăn mỏng thêu hoa anh túc đỏ rực che trước ngực.
Cô đang nhìn cảnh hoa nở ngoài cửa sổ, giây tiếp theo, một bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng. Anh đến nhìn cô: “Ăn ít chè ngân nhĩ trước, đừng xuống đất.”
Ôn Tễ ngẩng đầu, bàn tay lớn của anh v**t v* má cô, giọng cô mang vẻ hơi đau: “Mấy người đó đi chưa?”
“Ừ, trồng hoa xong thì đi rồi.”
Hai hàng lông mày cong khẽ nhíu: “Lần sau có người lạ vào, anh nói trước với tôi được không?”
“Không thích à?”
“Ừ.”
Trương Sơ Việt cười, đút chè ngân nhĩ cho cô, anh nói: “Bù nước đi, ướt hết hai tấm chăn rồi.”
Nửa đêm Trương Sơ Việt đã thay chăn một lần, giờ tấm dưới người cô chắc cũng không giữ nổi, nhàu nhĩ, chỉ đủ để cô che những dấu đỏ như hoa mai.
“Sao lại trồng hoa? Anh không giống người lãng mạn thế.”
Ôn Tễ nuốt một thìa chè ấm, lông mi khẽ chớp nhìn Trương Sơ Việt.
Bỗng nhận ra anh dần trở nên rõ nét, không chỉ là một người chồng, một người đàn ông, mà là một Trương Sơ Việt với gương mặt sắc sảo, có tính khí, có máu thịt.
“Giờ mới thấy có thể chăm một chút, nhìn em lột xác, em không thích trồng hoa à?”
“Tôi không biết chăm, anh biết không?”
Trương Sơ Việt đưa tay vuốt tóc mai sau tai cô, chủ nhân của những ngón tay thô ráp hiếm hoi dùng lực dịu dàng, nói với cô: “Tôi cũng lần đầu, nhưng chắc cũng giống chăm em thôi. Em đẹp lên, hoa tự nhiên cũng đẹp.”
Ôn Tễ nghiêng đầu nhìn anh, đôi môi bóng mượt sau khi ăn chè ngân nhĩ: “Vậy tôi chăm gì thì tốt?”
“Tùy em.”
“Rùa nhé.”
Người đàn ông liếc cô: “Đừng tưởng tôi không nghe ra em mắng tôi là đồ khốn.”
Ôn Tễ “ối chà chà” giải thích: “Sống lâu, khỏe mạnh.”
Trương Sơ Việt bớt giận, đút thêm một thìa chè ngân nhĩ.
Ôn Tễ miệng phồng phềnh nuốt xuống: “Mà cũng không thể làm rùa rụt đầu. Nếu nó dám rụt, tôi sẽ lôi cái đầu rùa ra dạy dỗ.”
Trương Sơ Việt nhét thìa vào miệng cô, khiến Ôn Tễ “ư ư” hai tiếng. Anh mới thong dong đứng dậy, nói: “Cứ nằm đó đi, dưỡng cho khỏe rồi hẵng nói chuyện dạy dỗ tôi.”
Ôn Tễ rõ ràng nói dạy dỗ rùa, sao anh lại nghĩ là dạy dỗ anh chứ.
Cô đâu có xấu thế.
Ôn Tễ lại hai ngày không mặc nổi q**n l*t.
Vải cotton cũng vô dụng, cứ chạm là đau.
Bà nội và ngoại nhà họ Trương lại đến giành người, bảo nếu không về nhà ăn cơm, liệu có phải đối phương nói gì đó chia rẽ.
Ôn Tễ ngồi trên sofa, định đứng dậy rót trà cho bà nội, Trương Sơ Việt liền ngăn lại. Cô nghĩ anh cũng muốn mượn cớ tránh nghe lải nhải, thế là cả hai cùng vào bếp lấy nước.
Ôn Tễ kề tai anh, khẽ nói: “Anh cũng chịu không nổi đúng không?”
Ánh mắt người đàn ông lướt qua cô. Chiếc váy dài trắng phủ đến mắt cá chân, che kín mít, đôi giày vải trắng dưới chân là do bà ngoại làm cho cô. Trương Sơ Việt bảo cô mang vào kẻo lạnh.
Ôn Tễ tiếp tục thì thầm bên tai anh, như cắn vành tai nói lời thầm kín: “Tôi không thể trước mặt bà nội nói xấu bà ngoại, cũng chẳng thể khen bà ngoại, giờ phải làm sao đây, Trương Sơ Việt.”
Anh khẽ nghiêng má, nhìn đôi mắt trong veo như quả nho của cô. Lời này anh từng nghe vào ban đêm, khi cô làm ướt nhẹp ga giường, rồi yếu ớt hỏi: Làm sao đây, anh trai…
“Em cứ ngồi đó mỉm cười nghe bà nói. Người già chỉ muốn tìm người trò chuyện thôi, đứng dậy đi lại làm gì, chẳng phải vẫn còn khó chịu sao?”
Ôn Tễ bĩu môi, lườm anh: “Lần trước hai ngày là khỏi, lần này ngày thứ ba vẫn không mặc nổi q**n l*t, nếu không tôi chẳng lẽ không đi ăn cơm nhà bà nội với bà ngoại?”
Cô hơi phàn nàn. Trương Sơ Việt như đói khát cả đời, ra sức “gây họa”. Bình thường cô được anh nuông chiều, hóa ra chỉ để phục vụ cái d*c v*ng xấu xa của anh.
Đồng tử Trương Sơ Việt tối lại, cúi xuống học theo cô, nói bên tai: “Em nghĩ tôi thì dễ chịu à?”
Ôn Tễ ngơ ngác: “Anh xương to thịt chắc, giờ cũng khó chịu sao?”
Dòng nước nóng từ bình thủy chảy vào miệng ấm sứ, ánh mắt anh lướt nhẹ trên mặt cô: “Chứ gì nữa, nhà ai để bà xã không mặc q**n l*t mà lượn lờ trước mặt chồng không?”
Quan trọng là còn chẳng thể chạm.
Ôn Tễ né người, mặt bị hơi nước bốc lên làm nóng bừng, nhưng nghĩ lại, anh không dễ chịu, cô bỗng thấy dễ chịu hơn.
Lúc tiễn bà nội ra về, bà nhìn thấy một bức tường hoa anh túc đỏ ở sân sau, ngạc nhiên thốt lên: “Hai đứa còn trồng hoa anh túc à.”
Ôn Tễ liếc Trương Sơ Việt, anh khẽ ho, sau đó nói: “Bà nội, đây là hoa anh túc đỏ.”
“Vừa mộc mạc vừa thanh tao, sao lại chọn loài hoa này mà trồng?”
Lời bà nội khiến Ôn Tễ nhớ đến tấm chăn cưới đỏ thắm, theo tục lệ thường là hoa mẫu đơn, vậy mà Trương Sơ Việt lại thêu hoa anh túc đỏ.
“A Tễ thích bà ạ.”
Ôn Tễ: ???
Cô ngẩng lên nhìn Trương Sơ Việt, sao lại thành cô thích?
Nhưng câu này khiến bà nội cười rạng rỡ: “Bà nói mà, hiếm khi đào một luống đất, không trồng dưa mà lại trồng hoa.”
Ôn Tễ nghe thế, sợ bà nội không hài lòng vì cô trồng mấy thứ vô dụng nên vội giải thích: “Loài hoa này đem bán ở trấn, còn đắt hơn dưa đó bà.”
Lời vừa dứt, mắt bà nội sáng lên: “Bà nói mà, đúng là tụi trẻ có đầu óc.”
Khi bà nội đi rồi, câu đầu tiên Trương Sơ Việt nói là: “Hoa này không bán.”
Ôn Tễ ngồi mềm oặt trên sofa, ôm cốc trà nhấp một ngụm: “Nhưng sắp khai giảng rồi, đến lúc đó không ai chăm sóc thì làm sao?”
Lại là làm sao.
Trương Sơ Việt cúi xuống kéo vạt váy cô xuống, Ôn Tễ theo phản xạ co ngón chân, giấu vào khe sofa.
“Nhìn được ngày nào hay ngày ấy, tôi trồng, tự tôi sẽ lo.”
Anh còn chịu trách nhiệm với mấy bông hoa này.
Ôn Tễ lấy điện thoại tra về hoa anh túc đỏ, ánh mắt bỗng khựng lại, thấy dưới ảnh một đóa hoa anh túc đỏ nở rộ, có dòng chữ: [Ngôn ngữ của hoa anh túc đỏ: an ủi, sẻ chia, tình yêu kiên trinh bất diệt.]
Hoa anh túc đỏ thuộc họ anh túc, vẻ đẹp khiến người ta mê đắm, không dứt ra được.
Cánh hoa mỏng manh, trước khi nở trông chẳng nổi bật, toàn thân phủ lông tơ như gai, như thể nói: Đừng lại gần tôi, tôi tệ lắm, sẽ làm bạn đau đấy.
Nhưng khi nở, lại đẹp đến kinh thiên động địa, rực rỡ chói chang.
Trương Sơ Việt nửa quỳ trước luống hoa, xẻng ép chặt đất, anh đưa tay ra, để một đóa hoa nở rộ lay động trong lòng bàn tay.
Lịch treo tường lật qua một trang.
Ôn Tễ đếm ngày, cô quay lại thấy Trương Sơ Việt bước vào bèn nói: “Còn một tuần nữa là tôi đi rồi.”
Khoảnh khắc thốt ra câu này, sắc mặt Trương Sơ Việt khó đoán, anh chỉ nói: “Mấy ngày đó đều khai giảng, đến lúc tôi lái xe đưa em đi.”
Ôn Tễ không nói đồng ý cũng chẳng từ chối, cô hỏi anh: “Tối nay muốn ăn gì?”
Cô dường như chưa từng hỏi câu này, vì phần lớn là Trương Sơ Việt nấu. Anh đáp: “Trong bếp có đậu phụ, để tôi làm.”
Ôn Tễ nghe xong, môi khẽ cong: “Ồ~ lại là đậu phụ của cô Tây Thi bán cho anh à? Hại tôi dạo này ngày nào cũng ăn đậu phụ của cô ta.”
Trương Sơ Việt lướt mắt quanh phòng khách, cầm ấm nước rót cho cô một cốc, đưa đến môi cô: “Tối nay ăn đậu phụ xào giấm.”
Ôn Tễ được anh đút một ngụm nước, phản đối: “Đừng ăn chua, đậu phụ Tứ Xuyên mới ngon.”
Trương Sơ Việt đi vào bếp, Ôn Tễ lẽo đẽo theo sau: “Tôi muốn bàn với anh một chuyện.”
Người đàn ông rút con dao từ giá gỗ, vẻ mặt lạnh lùng. Ôn Tễ khẽ ho, ngón tay bối rối xoắn vào nhau, nói: “Về trường rồi, anh có nói với người khác là anh đã kết hôn không?”
Chuyện này có chút k*ch th*ch, khi mọi người vẫn còn là sinh viên, cô đã kết hôn, cảm giác như lạc lõng hẳn.
“Có.”
Anh không do dự đáp một chữ, rồi bắt đầu thái thịt.
Ôn Tễ nói: “Vậy Trương Sơ Việt, anh thấy tôi có nên nói không?”
Cô định bảo không công khai, nhưng Trương Sơ Việt đang cầm dao, cô không dám trái ý anh.
Con dao trong tay anh lướt qua miếng thịt mềm, giọng trầm trầm vang lên: “Em sợ bị người ta bàn tán à?”
Ôn Tễ gật đầu lia lịa, bắt đầu làm nũng: “Ông xã vẫn hiểu em nhất!”
Trương Sơ Việt thấy rõ cô đang lấy lòng.
Thà cãi nhau với anh còn hơn, ít ra anh có chút chủ động.
“Có thể từng bước một.”
Anh cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Trước tiên nói là đang yêu.”
Ôn Tễ rõ ràng không hài lòng với đề nghị này: “Anh đang học bảo mật, chuyện này sao không thể giữ bí mật?”
Trương Sơ Việt cau mày, đánh giá ý định của cô: “Người yêu như tôi khiến em cần giữ bí mật sao?”
“Không phải không phải!”
Ôn Tễ vội vàng xoa dịu, bắt đầu giả vờ đáng thương: “Tôi nhận học bổng quốc gia và trợ cấp, nếu để người khác biết tôi yêu đương, chắc chắn sẽ nói Ôn Tễ dùng tiền hỗ trợ của nhà nước để lo chuyện yêu đương.”
Nghe lý do này, sắc mặt Trương Sơ Việt rõ ràng trầm xuống: “Giờ em không cần xin trợ cấp nghèo khó nào nữa, số tiền đó tôi sẽ chuyển cho em. Còn học bổng quốc gia, đó là phần thưởng cho sự xuất sắc của em, chẳng liên quan gì đến chuyện yêu hay cưới.”
Ôn Tễ nghe anh nói sẽ chuyển tiền cho mình, cảm thấy hơi trái với tính cách độc lập của cô: “Anh xem, giờ tôi không chỉ kết hôn theo kiểu sắp đặt, còn phải lấy tiền của đàn ông. Thế thì lúc trước tôi thi đại học làm gì? Cứ tìm anh cưới luôn cho xong, tốn công làm gì?”
Lời này khiến Trương Sơ Việt thoáng chìm vào hồi ức. Cô thời cấp ba là người thế nào?
“À không, không đúng.”
Ôn Tễ tự nói: “Chính vì tôi học đại học ở Bắc Thành, chuyển hộ khẩu đến trường, anh mới tìm tôi để làm chuyện đó. Nếu tôi chẳng có giá trị lợi dụng, anh cũng đâu cưới tôi.”
Trương Sơ Việt cau mày, lưỡi dao chặt thớt kêu côm cốp: “Giờ em dùng cái giọng cố sống cố chết muốn tôi làm người tình bí mật, sao thế, ở trường em còn có gã đàn ông nào khác à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Sơ Việt âm u bò lổm ngổm: Chặt luôn.
Tính toán một chút, “tu” một lần đảm bảo ba ngày không cãi nhau.
Editor có lời muốn nói:
Đọc chương này nhớ đến bài “Cham Hoa'” của Mono liền =)))
Link bài hát nè: CHĂM HOA – MONO
Tiếng sét của ái tình muốn gắn kết duyên nợ đôi mình
Gieo mầm thương ở nơi tâm hồn để hóa một rừng hoa
Khu vườn từ lâu chẳng có một ai ghé ngang qua
Phải chăng đã yêu rồi từ ngay ánh mắt đầu tiên?
Em à, em là ai, khiến lòng anh si mê bao nhiêu ngày qua?
Trông em cứ dễ thương như bông hoa nhỏ xinh, anh muốn bưng về nhà
Muốn chở che và ôm em vào lòng mỗi khi đêm về
Hãy để anh được bên nàng, chăm cho đóa hoa nở muôn ngàn
Chú thích:
Hoa anh túc được nhắc đến trong truyện là 虞美人, tên khoa học là Papaver rhoeas, thuộc họ anh túc nhưng không chứa chất gây nghiện, hoàn toàn khác với Papaver somniferum – cây thuốc phiện. Papaver rhoeas còn được gọi là hoa anh túc đỏ, hoa anh túc dại hay ngu mỹ nhân, thường mọc hoang ở châu Âu và châu Á, được trồng làm cảnh và rất phổ biến trong nghệ thuật, văn học cổ điển Trung Quốc. Hình ảnh của loài hoa này mềm mại, u sầu, biểu tượng cho vẻ đẹp bi thương, gắn liền với điển tích nàng Ngu Cơ – người thiếp của Hạng Vũ, người đã tự sát vì tình, tượng trưng cho sự bi ai, yếu đuối nhưng đầy kiêu hãnh. Vì không chứa morphine hay bất kỳ chất nào có thể chiết xuất thành “mai thúy”, loài hoa này không bị cấm, hoàn toàn có thể trồng, sử dụng trong thiết kế, minh hoạ hay sáng tác nghệ thuật mà không vi phạm pháp luật. Do đó, việc Trương Sơ Việt sử dụng hoa này trong truyện không hề vi phạm pháp luật nhé.~