Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 56

Chương 56: Chỉ giới hạn với Trương Sơ Việt.

*

Trên sân bóng rổ, tiếng hò reo sôi nổi, từng bóng người mạnh mẽ bật nhảy úp rổ, như đá rơi xuống mặt nước, khơi dậy ngàn tầng sóng.

Gió mát đầu thu lùa qua hơi nóng của mồ hôi, Trương Sơ Việt lấy khăn lau mồ hôi trên cổ, lại nhớ đến giọt nước rơi khi Ôn Tễ bịt miệng anh, nóng bỏng, muốn mãnh liệt thêm một lần nữa.

“Tuyệt lắm, tôi chụp cho anh bao nhiêu ảnh, đẹp chứ!”

Đột nhiên, một giọng nói yêu kiều mềm mại vang lên bên cạnh, Trương Sơ Việt nhướng mày, nghe Hứa Hoàn Vũ bắt chước giọng điệu: “Cảm ơn cưng ~”

Ghê tởm.

“Anh Việt, không thấy chị dâu à?”

Lúc này Hứa Hoàn Vũ bước tới, ném cho anh một chai nước, anh ta nháy mắt: “Bạn gái tôi mua cho cả đội uống.”

Trương Sơ Việt ném chai nước lại, nghĩ đến cô vợ ở nhà chắc chắn sẽ không đến sân bóng cổ vũ anh, càng không thể chụp ảnh. Ảnh chung duy nhất của họ vẫn là trên giấy đăng ký kết hôn.

Nghĩ đến giấy đăng ký, anh sờ túi, lần sau nhớ mang theo.

“Cô ấy chuẩn bị cho tôi rồi.”

Trương Sơ Việt giơ chai nước mua tạm ở tiệm tạp hóa trước khi đi.

Hứa Hoàn Vũ định mở miệng thì nghe giọng nữ yêu kiều gọi mình, anh ta cười bất đắc dĩ, đáp lại: “Tới ngay đây.”

Nói rồi, anh ta lén hỏi Trương Sơ Việt: “Anh Việt, giúp tôi xem thế nào, bạn gái mới quen, được không.”

Anh ta còn khá ngại ngùng.

Trương Sơ Việt nghĩ thầm, chẳng ra sao, đang nói chuyện thì đã bị gọi đi.

Nhưng anh chỉ nhàn nhạt hất cằm: “Cậu tự xem mà làm.”

Vì anh là người duy nhất đã kết hôn, đám anh em xung quanh khá thích chia sẻ với anh.

Trận đấu kết thúc, bốn không, không chút hồi hộp, Trương Sơ Việt úp rổ nhiều nhất.

Hứa Hoàn Vũ xuýt xoa: “Nếu chị dâu thấy được thì tốt biết mấy!”

Lúc này Thạch Nham bên cạnh trêu: “Cậu tiếc gì chứ, anh Việt của chúng ta không cần phụ nữ cũng có thể làm vua ghi điểm toàn sân!”

Trương Sơ Việt uống cạn chai nước khoáng trong tay, ai nói anh không cần Ôn Tễ, trước khi đi trận đó đủ khiến anh máu nóng sôi trào, bọn họ hiểu gì chứ.

“Cũng đúng, loại người như anh Việt kháng cự được mọi cám dỗ, vào đội đặc nhiệm, mỹ nhân kế cũng không xi nhê với cậu ấy.”

Hứa Hoàn Vũ nói, huých vai Thạch Nham: “Lát đi ăn khuya đâu, cả đội liên hoan chứ!”

“Thôi, không ăn đâu.”

Thạch Nham lấy điện thoại ra cho họ xem giao diện WeChat, cười thiếu đứng đắn: “Bị thúc chết mất.”

Màn hình nền là ảnh chụp chung một nam một nữ, đối phương gửi tới một loạt tin nhắn: “Xong chưa, về nghỉ đi, hôm nay em bận, hôm khác đi xem anh, không được đi hộp đêm…”

Màn hình sáng lên trong đêm đặc biệt chói mắt, Trương Sơ Việt thu tầm mắt.

“Anh Việt có đi không?”

Hứa Hoàn Vũ bất ngờ hỏi anh.

Trương Sơ Việt tay bóp chai nước khoáng, tay kia sờ điện thoại, giọng điệu như quen thuộc: “Để tôi hỏi xem, hôm nay vì tôi mua tủ lạnh không nói với cô ấy, cô ấy không vui, đúng là chuyện gì cũng phải báo cáo.”

“Rừ rừ rừ rừ~”

Điện thoại trên đầu giường rung lên, Ôn Tễ đang ngủ mê mệt, tay quờ quạng tìm điện thoại, tưởng là chuông báo, bấm nút bên cạnh để tắt.

“Rừ rừ rừ rừ~”

Dai dẳng không ngừng.

Cô bực bội cầm điện thoại định tắt, bỗng thấy một dãy số quen thuộc gọi đến.

“A lô.”

Giọng điệu đầy vẻ cáu kỉnh vì bị đánh thức!

“Tôi tối nay thắng 4-0, họ muốn chúc mừng tôi giành vua ghi điểm, bảo đi ăn khuya.”

Ôn Tễ nghe mà mơ mơ màng màng, gì mà “4-0”, “vua ghi điểm”…

“Ừm…”

Giọng Trương Sơ Việt như dòng điện, dai dẳng truyền đến: “Ăn xong chắc cũng hơi muộn, nhưng toàn anh em tụ tập, tôi đi được không?”

Câu hỏi cuối khiến Ôn Tễ mù mịt, từ bao giờ anh ăn bữa cơm mà phải hỏi ý cô?

Điện thoại gọi đến phá giấc mộng đẹp của cô, Ôn Tễ nhìn giờ, lập tức ngồi bật dậy từ giường: “Anh muốn ăn thì ăn, đó là tự do của anh, hỏi tôi làm gì, không có việc thì tôi cúp máy đây!”

Còn một tiếng nữa là đến giờ giới nghiêm ký túc xá, nếu không vì cú điện thoại của Trương Sơ Việt, cô còn chẳng biết giải thích sao với bạn cùng phòng về việc ngủ ngoài qua đêm!

“Rừ rừ rừ!”

Tiếng tút gấp gáp vang lên bên tai Trương Sơ Việt sau khi cúp máy, lúc này đám con trai đang vác túi bóng rổ chuẩn bị rời đi quay lại nhìn anh.

“Thế nào, anh Việt!”

“Không đi, cô ấy không cho.”

“Hả!”

Cả đám sốc toàn tập: “Không phải chứ, chị dâu quản nghiêm thế à!”

“Thôi mà, người ta mới cưới, ngọt ngào bỏng cháy chứ sao!”

“Hiểu rồi, hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm phiền!”

Trương Sơ Việt ném chai nước khoáng trong tay qua, anh bình thản nói: “Tôi phải đưa cô ấy về trường.”

Đừng làm như Ôn Tễ không được lòng anh em anh vậy.

Dù sao Ôn Tễ cũng chẳng cần lấy lòng đám anh em của anh.

“Kẹt~”

Cửa chống trộm được đẩy ra.

“Sao muộn thế mới về!”

Trưởng phòng Trần Ni Ni ngồi cạnh cửa, thấy Ôn Tễ mặt đỏ bừng vì vội vã, nói: “Suýt nữa mình báo với cô phụ đạo là cậu ngủ ngoài rồi.”

Ôn Tễ lưng đẫm mồ hôi, tất tả chạy về ký túc xá, cuối cùng cũng về đúng giờ, như thể cuộc sống trở lại quỹ đạo, cô thở phào: “Cảm ơn cô phụ đạo quan tâm.”

Lúc này, Chu Tịnh Nghi ở bên cạnh trêu: “Trưởng phòng quản còn chặt hơn người yêu mình nữa, hôm nay anh ấy hỏi mình có đi ăn khuya không, mình lập tức bảo trưởng phòng không cho. Sau này có việc gì cứ lấy lời trưởng phòng làm lệnh bài, hiệu quả nhất.”

Ôn Tễ đang đặt túi thì khựng lại, còn chưa kịp thở đều thì đã nghe trưởng phòng nói: “Trước đây có sinh viên yêu qua mạng bị lừa, trường giờ đặc biệt chú ý chuyện này, vì an toàn của mọi người, sau này về sớm chút, ngủ ngoài cũng phải cẩn thận.”

Lâm Tố gật đầu: “A Tễ tuy đang yêu, nhưng khá khiến người ta yên tâm, còn Tịnh Nghi thì đừng để yêu đương làm mụ mị đầu óc.”

Ôn Tễ khẽ nuốt nước bọt, giơ tay mở cửa tủ quần áo, phát hiện cả cánh tay đau nhức.

Khi vào phòng tắm, cô nghe tiếng Chu Tịnh Nghi phản đối: “Mình có chuyện gì cũng nói với các cậu, còn chưa yêu mà các cậu đã biết người ta rồi…”

Cách một cánh cửa phòng tắm, tiếng nước từ vòi sen tí tách, Ôn Tễ c** q**n áo, may mà hôm nay cô quay lưng quỳ, không để anh như trước đây cắn cổ cô để lại dấu vết, nhưng từ eo xuống mông, đến cả đầu gối đều đỏ ửng…

Cuối cùng, Ôn Tễ vừa tắm vừa chửi: Đồ b**n th** chết tiệt.

Khi bám thang trèo lên giường, cổ tay và eo cô đau nhức từng đợt.

Điện thoại của Chu Tịnh Nghi rung lên, chuyện yêu đương của cô ấy trước mặt bạn cùng phòng chẳng giấu giếm gì, chỉ khi tin nhắn từ người yêu mới có thông báo rung.

Chu Tịnh Nghi sợ làm ồn bạn cùng phòng, vội nói: “Mình chúc ngủ ngon xong sẽ tắt máy!”

“Rừ~”

Lúc này điện thoại Ôn Tễ cũng rung một cái, Chu Tịnh Nghi tìm được đồng minh, cười ranh mãnh: “Trưởng phòng nghe nè, người yêu của A Tễ cũng nhắn tin cho cậu ấy rồi!”

Trước đây trong phòng chỉ có mình cô ấy yêu đương, không dám khoe to, giờ có Ôn Tễ cùng, cô ấy càng bạo dạn.

Ôn Tễ mở màn hình điện thoại, là tin nhắn nhắc trừ phí từ nhà mạng…

Chu Tịnh Nghi nói: “Trước khi ngủ nói chúc ngủ ngon là thao tác cơ bản của yêu đương, trưởng phòng, Tố Tố, A Tễ, ngủ ngon nha.”

Lời cô ấy vừa dứt, trong ký túc xá lập tức vang lên tiếng cười khe khẽ.

Ngay cả Ôn Tễ cũng cong môi, bất giác mở khung chat WeChat với Trương Sơ Việt, nội dung dừng lại ở lúc cô nói mình về trường trước, anh chỉ đáp lại—

[Ừ.]

Họ chỉ liên lạc khi có việc, mỗi lần gặp nhau chẳng nói được mấy câu đã lên giường, làm gì có thao tác nào để bồi dưỡng tình cảm…

Ôn Tễ mím môi, thử gửi cho Trương Sơ Việt một tin: [Tôi tắm rửa xong rồi, anh cũng nghỉ sớm đi, ngủ ngon.]

“Rừ~”

Điện thoại Trương Sơ Việt rung một cái, màn hình vẫn đang dừng ở nhóm chat nơi Hứa Hoàn Vũ khoe ảnh đẹp mà bạn gái chụp cho, anh mở ra, một câu của Ôn Tễ như thể trực tiếp chấm dứt cuộc trò chuyện.

Anh đáp lại: [Ừ, mai học hành cho nghiêm túc.]

Bên kia không trả lời, anh lại bổ sung: [Mấy ngày tới tôi có nhiệm vụ, không tiện liên lạc, có việc thì nhắn tin.]

Ôn Tễ chưa bao giờ tìm anh vì bất kỳ chuyện gì, huống chi là nhắn tin, cô chỉ biết ở trên giường hỏi “Phải làm sao đây, Trương Sơ Việt”, đó là lúc anh cảm nhận rõ nhất cô cần anh, cô cần sự mãnh liệt từ nơi anh.

Nước hồ bên liễu rủ tỉnh giấc lúc bình minh, gợn sóng xua tan sương sớm, đón từng nhóm học sinh trẻ trung vội vã đến lớp.

Chu Tịnh Nghi một tay xách bánh bao, một tay cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại: [Chào buổi sáng, chào buổi sáng, dậy đi cưng hôi!]

Trần Ni Ni nghe không nổi, Lâm Tố mặt cứng đờ.

Ôn Tễ cúi đầu nhìn điện thoại, giao diện chat với Trương Sơ Việt tĩnh lặng như tờ.

Cô phải nói với anh những lời như thế sao?

Nhưng tối qua cô đã nói “ngủ ngon”, anh lập tức bảo “gần đây không tiện liên lạc”.

Một gáo nước lạnh dội tỉnh cô.

Quả nhiên yêu đương chỉ thấy người khác yêu mới thú vị.

Mấy ngày nay việc tuyển thành viên mới của hội sinh viên cũng kết thúc, điện thoại của Thẩm Chiêu như thể đang chúc mừng: “Thứ bảy mọi người đến tụ họp đi, hát hò, nướng BBQ, không say không về, thuê cả một biệt thự, muốn ngủ thế nào cũng được!”

Người này đã ngông cuồng đến mức mất hết vẻ rụt rè và lịch sự của một sinh viên đại học.

Ôn Tễ đương nhiên không ngủ lại, còn phải thu dọn hành lý, với lại là đàn chị năm ba, chỉ đến cho có mặt, để chỗ cho người mới.

Ai ngờ đến biệt thự ngoại ô, Lâm Diệu Lệ đã hào hứng nói: “Giỏi thật, kỳ này ban tuyên truyền kéo được tài trợ lớn, kinh phí dư dả, đàn chị, phòng này đặc biệt giữ cho chị, tối nay hai chị em mình ngủ chung!”

Ôn Tễ nhìn đôi mắt lấp lánh của cô nàng, nhất thời không biết từ chối thế nào, dù sao người ta còn nghĩ đến cô, thôi thì tối tìm lý do rời đi, không thì cô em này sẽ năn nỉ cô ở lại cả ngày.

Chiều tà, mọi người chơi xúc xắc, nướng BBQ trên sân thượng, có người mở champange, “bùm” một tiếng, người sành sỏi bảo đó gọi là “tiếng thở dài của thiếu nữ”.

Ôn Tễ nhận một ly, vừa định đặt lên bàn, thì thấy một học muội bên cạnh khẽ huých tay một cô gái khác, trêu: “Sao cả ngày cậu cứ cầm điện thoại nhắn tin thế, có người yêu rồi à?”

Ôn Tễ như bị vạch trần tâm sự, mở màn hình điện thoại, người đàn ông kia mất tích rồi!

Cả một tuần!

Anh cũng chẳng nói bao giờ có thể liên lạc!

Ly champange này chẳng biết mùi vị ra sao, Ôn Tễ uống cạn một hơi.

“Ăn chút gì lót bụng đi.”

Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo, bình thản, không cao thấp, nhưng như làn gió lặng.

Ôn Tễ ngẩng lên, đối diện đôi mắt đen trắng rõ ràng của Bùi Chẩn.

“Cảm ơn.”

Cô nhận thanh chocolate cậu ta đưa rồi cắn một miếng, đắng quá.

Cách đó không xa, một cô gái vẫn đang kể chuyện con gái với một cô khác, Ôn Tễ lại lấy thêm ly champange, lắc lắc chai rượu, chán nản lướt vòng bạn bè, thấy Lâm Diệu Lệ đăng một bức ảnh hoàng hôn trên sân thượng.

“Cạch!”

Phòng súng vang lên âm thanh kim loại lắp ráp khe khẽ.

“Còn không nghỉ, công nhân chết đột tử mất!”

Hứa Hoàn Vũ kêu ca, vươn vai lười biếng, Trương Sơ Việt mặt không cảm xúc, nhận lại điện thoại cá nhân: “Mới có thế này đã kêu, sau này làm việc chính thức, có khi cậu bị phái đi cả năm trời.”

Hứa Hoàn Vũ không có vài năm quân ngũ như Trương Sơ Việt, nghe xong đã rùng mình: “Tàn nhẫn quá, bắt anh Việt với chị dâu xa cách hai nơi, chó nghe còn phải khóc nữa là.”

Trương Sơ Việt lạnh lùng liếc anh ta, sau đó bật điện thoại, mở khung chat với Ôn Tễ. Thói quen nghề nghiệp là thế, vài ngày không gặp, trước tiên xem hoạt động gần đây để tìm manh mối rồi mới vào chủ đề.

[Anh nghe “tiếng thở dài của thiếu nữ” chưa?]

Kèm ảnh một ly rượu dưới ánh hoàng hôn.

Một câu hỏi ngược, có chữ “anh”, Trương Sơ Việt đọc đi đọc lại hai lần, đột nhiên gọi Hứa Hoàn Vũ đang định đi ra: “Cho mượn điện thoại chút.”

“Sao thế?”

Hứa Hoàn Vũ ngơ ngác, nhưng tay đã nhanh hơn não, đưa điện thoại ra.

Tìm WeChat ID, xem Moments, chỉ thấy bài chia sẻ liên kết kiến thức trước đó của cô.

Quả nhiên, bài mới nhất này chỉ giới hạn cho Trương Sơ Việt xem.

Trương Sơ Việt cong môi, xóa lịch sử tìm kiếm, ném điện thoại lại cho Hứa Hoàn Vũ, khuôn mặt căng thẳng sau một tuần làm việc cường độ cao bỗng như được tắm gió xuân, bước trên đôi bốt đen ra ngoài.

Muốn ngay lập tức nghe tiếng thở dài của cô.

“Rừ~”

Tiếng chuông điện thoại kéo dài quá mức, Trương Sơ Việt bước lên xe địa hình, anh khởi động máy, cuối cùng bên kia “ting” một tiếng, kết nối.

“A lô.”

Giọng lười biếng, anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô, con cáo nhỏ tự cho là đầy mưu mô.

“Em ở đâu? Sao lại uống rượu?”

Lời anh mang ý cười buông xuống, đầu bên kia bỗng có tiếng gió, Ôn Tễ khẽ “a” một tiếng ngắn, rồi một giọng nam bình thản vang lên—

“Bạn trai chị biết tối nay chị không về ngủ không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Mẹ kiếp.

22h30 có chương cuối cùng nhé các tình yêu, đang beta chút

Bình Luận (0)
Comment