Chương 58: “Vậy mà vẫn chưa đủ sao?”
*
Ôn Tễ vẫn không chịu để Trương Sơ Việt cởi giày.
Thế nên vừa rồi anh đứng ngoài xe hút thuốc lâu như vậy, chỉ để nghĩ ra cách dỗ dành người ta thế này.
Anh chống một tay lên lưng ghế sofa bên cạnh cô, Ôn Tễ ngoảnh đầu đi, không nhìn anh, nhưng lại để lộ ra chiếc cổ thon dài trắng như tuyết, nơi anh đã hôn lên vô số lần.
“Lần này đi công tác một tuần là để huấn luyện tạm thời, nếu suôn sẻ, sang năm tôi có thể chính thức ở lại thủ đô.”
Lời anh nói chậm rãi vang lên trong căn phòng yên tĩnh về đêm, lướt qua cổ cô. Ôn Tễ thấy hơi nhột, khẽ lùi lại, anh lại nói tiếp: “Sau này, em muốn đi làm thì đi làm, muốn học cao học thì học cao học. Ở đây trời cao biển rộng, đi theo tôi, em sẽ không đến nỗi không có tiền đồ.”
Kế hoạch của anh không quá to tát, nhưng hiện tại đều đang từng bước vững chắc thực hiện. Ôn Tễ khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy nên giờ anh đang khoe khoang giá trị cộng thêm của mình, để tôi phải khuất phục trước điều kiện của anh? Ví dụ như anh muốn kiếm một trăm triệu nên tôi phải nhịn ư?”
Cô không coi trọng những thứ này, nên cũng chẳng vì chuyện này mà vui vẻ.
“Không nhìn vào những giá trị cộng thêm đó, tôi chỉ có mỗi con người này, lấy gì để dỗ em? Lên giường cũng phải là em tự nguyện.”
Ôn Tễ lập tức đỏ mặt: “Rốt cuộc anh có chịu nói chuyện đàng hoàng không? Tôi nói là giao tiếp bằng ngôn ngữ! Bằng tinh thần!”
Cô cố ý nhấn mạnh câu cuối, sợ Trương Sơ Việt lại nghĩ lung tung, kéo suy nghĩ của cô sang hướng không trong sáng.
Khi người đàn ông cúi xuống, vòng eo thon gọn của anh để lại một bóng mờ. Lúc chống tay bên cạnh cô, lưng eo anh dùng sức, giờ đứng thẳng lên, qua lớp áo sơ mi, cô có thể nhận ra anh dùng cơ bụng để phát lực, dường như gầy đi, nhưng vòng eo này khiến Ôn Tễ nhớ đến con chó đực lông đen ở đầu làng.
“Để em tỉnh rượu trước đã.”
Ôn Tễ bĩu môi: “Giờ lại đổ cho tôi mượn rượu làm càn à?”
Thật ra tính cô không tốt, càng thân quen thì càng tùy tiện, vui thì vui, không vui thì không vui, cô không muốn nhịn, vì nhịn không tốt cho lồng ngực.
Trong bếp, người đàn ông lấy cốc thủy tinh rót nước mật ong, nói: “Có muốn đi tắm trước không?”
Ôn Tễ ngẩn ra, vậy vừa rồi anh bảo cô tỉnh rượu rồi bảo cô đi tắm, là vì người cô có mùi rượu sao?
Cô không nhịn được mà ngửi ngửi cổ áo mình…
Mùi dầu mỡ từ đồ nướng lẫn với mùi cồn hôi hám.
Cơn say vừa dịu đi lại muốn nôn.
Lúc cô cởi giày, Trương Sơ Việt vừa đi ra. Ôn Tễ cố ý nhấn mạnh: “Tôi cởi giày, không phải là tôi chịu thỏa hiệp đâu!”
Trương Sơ Việt khẽ nhướn màyg, cô đã tỉnh rồi nhưng chưa tỉnh hẳn.
Trông cũng đáng yêu.
Anh đưa cốc nước mật ong đến bên môi cô, Ôn Tễ tự lực cánh sinh, tự mình cầm lấy uống, sau đó cô nghe anh buông một câu: “Ôn Tễ muốn nói chuyện tinh thần với tôi, không tính là làm càn.”
Trương Sơ Việt cứ nhìn cô uống hết cốc nước mật ong, Ôn Tễ cảm thấy mình như một đóa hoa dại bên đường, từ sáng đến tối, bị khói xe phủ đầy bụi, rồi được Trương Sơ Việt nhặt về nhà.
Anh cũng kiên nhẫn thật, lấy áo ngủ cho cô. Ôn Tễ ôm áo trong lòng, đi về phía phòng tắm thì bỗng khựng lại, thấy Trương Sơ Việt định bước theo, cô cau mày: “Anh…”
“Tôi đứng ngoài cửa, có gì thì gọi tôi.”
Cơn bực của Ôn Tễ như đấm vào bông.
Cửa phòng tắm khép lại, cô ở trong, anh ở ngoài, tiếng nước chảy thế nào, từ cao đến thấp, từ bắt đầu đến ngắt quãng, rồi lại bắt đầu, anh nghe rõ mồn một.
Bốn mươi phút, Trương Sơ Việt ngửa đầu thở ra một hơi, cơn nghiện thuốc lại trỗi dậy.
Anh đi ra ban công, vừa định lấy bao thuốc từ túi ra thì thấy Ôn Tễ dùng khăn quấn tóc bước ra, mặc một chiếc váy liền màu trắng như tuyết, gió thổi qua, trông như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng con gái có phải đều kỳ lạ thế này không, đến một độ tuổi nào đó thì không nhìn ra sự thay đổi nữa.
Anh từng cẩn thận ngắm bức ảnh nhỏ cô đưa, nhận ra giờ đây lông mày và đôi mắt cô càng thêm giãn ra, linh động.
Không biết đến hai mươi lăm, ba mươi tuổi, Ôn Tễ sẽ trở thành thế nào.
“Không được hút thuốc ở ban công, sẽ làm ám mùi quần áo!”
Cô chống một tay lên hông, điếu thuốc trong tay Trương Sơ Việt xoay một vòng, anh chỉ cầm bật lửa nghịch, khẽ nói: “Ghê gớm thật.”
Ôn Tễ há miệng, giọng bất giác mềm đi: “Kẻ ác kiện trước.”
“Áo mặc có vừa không?”
Ôn Tễ lúc chuẩn bị mặc mới phát hiện chiếc váy ngủ Trương Sơ Việt lấy cho cô là đồ mới. Mí mắt cô khẽ nhướn, đuôi mắt còn vương hơi nước lấp lánh như ánh sao đêm, cô hỏi: “Anh mua cái này từ bao giờ?”
“Lần trước em ở trên sofa giúp tôi khởi động xong, trên đường về tôi mua.”
Hảo hán không nhắc chuyện xưa, Ôn Tễ cầm cái mắc áo quạt vào người anh một cái, nhớ tới việc anh vừa nói cô “ghê gớm”, tay lại rụt về, nhỏ giọng nói: “Tôi thế này mà gọi là ghê gớm à.”
Dù cô có nhiều khuyết điểm, nhưng Ôn Tễ chẳng muốn vì lời phê bình của anh mà sửa đổi, cả người cứ bứt rứt khó chịu.
Giọng Trương Sơ Việt trầm khàn: “Thế này mà không gọi là ghê?”
Ôn Tễ “hừ” một tiếng: “Anh mới là ghê, mới quen chẳng bao lâu, đã bị anh làm cho hoảng hồn.”
Trương Sơ Việt bất ngờ cúi xuống nhìn cổ áo mình, mày khẽ chau: “Vậy tôi đi giảm bớt nhé?”
“Gì cơ?”
Anh chỉ vào ngực mình, Ôn Tễ ngớ ra, đến khi phản ứng lại, cây sào chống áo trong tay không giữ chắc, Trương Sơ Việt theo bản năng giơ tay đỡ, kết quả chộp ngay chiếc áo lót hồng phấn cô vừa giặt.
“Trương Sơ Việt, anh bị điên à!”
Anh cao lớn, chân dài, giơ tay một cái là treo được mắc áo lên.
Ánh mắt anh lướt xuống, không ngoài dự đoán bắt gặp kh* ng*c cô đang lao tới, anh nghe thấy tiếng cô nghiến răng: “Đúng là nói chuyện không hợp, nửa câu cũng nhiều!”
Cuối cùng, cô xách váy đi vào phòng khách, bỗng như nhớ ra gì đó, cô ngoảnh đầu nhấn mạnh: “Tôi nói anh tính tình ghê, không phải cái ngực kia đâu!”
Trương Sơ Việt thấy cô đi vào phòng, hỏi với theo: “Vậy tôi có cần giảm nữa không?”
Ôn Tễ “rầm” một cái đóng sập cửa.
Cô ngồi phịch xuống trước bàn trang điểm ở cuối giường, hai tay khoanh ngực kìm nén cơn bực, bất chợt thấy trong gương trong trẻo phản chiếu một mảng trắng như tuyết.
Ôn Tễ trợn mắt, vội cúi xuống nhìn ngực mình, chiếc váy ngủ này có đệm ngực sẵn. Trương Sơ Việt chắc hẳn đã thấy kiểu dáng cô mặc trước đây nên tham khảo để mua. Trong ký túc cô cũng có vài bộ anh tặng, chỉ là chiếc mới này có dây buộc trước ngực. Vừa nãy trong phòng tắm, gương bị hơi nước mờ đi, cô không nhìn rõ nên cũng chẳng để ý — cổ áo lại hở ra!
Lòng rối như tơ vò, cô đâu để tâm xem dây có buộc hay chưa, giờ luống cuống quấn dây vào lỗ, như buộc dây giày, cuối cùng cũng che được hai mảnh trắng nhỏ hai bên.
Lúc này Trương Sơ Việt bước vào, tắm xong nhanh, nước còn chưa lau khô, quấn khăn quanh hông đã vào. Ôn Tễ giật mình, vội quay lưng lại.
Trương Sơ Việt đứng sau cô, kéo tủ quần áo, nói: “Tôi mặc đồ.”
Ôn Tễ nghiến răng, lại thêm một tội để mắng: “Trước đây không phát hiện, anh đúng là khá hạ lưu. Có ai nói chuyện như anh không, tôi là người đứng đắn, đâu nghĩ cái ‘ghê gớm’ anh nói là…”
Trương Sơ Việt lúc này bị chê bai từ đầu đến chân, cả tâm hồn cũng không tha.
Anh mặc quần ngủ và áo ba lỗ, là đồ Ôn Tễ tặng. Nghe vậy, anh đáp lại: “Tôi không được ngưỡng mộ và khen ngợi vợ mình sao? Thích là thích, đẹp là đẹp. Như thể nuôi một bông hoa vậy, ngày nào cũng khen nó rực rỡ, nó sẽ nở càng đầy đặn. Giấu trong lòng không nói, ai biết em nghĩ gì?”
Ôn Tễ sững ra, cô ngước mắt nhìn một góc gương, thấy Trương Sơ Việt đã mặc xong rồi đi tới, ngồi ở cuối giường nhìn cô.
Cô quay người lại, thấy anh thản nhiên gối hai tay sau đầu nằm xuống. Cô vội quay lưng lần nữa, cứ cảm thấy câu nói của anh đang ám chỉ cô.
Thật ra Ôn Tễ khá dễ tiếp thu, chỉ cần đối phương nói đúng, lại kèm hành động thuyết phục, cô sẽ tự kiểm điểm và sửa đổi: “Anh ngồi dậy đi.”
Cô xoay người, ngồi trên ghế trang điểm. Trương Sơ Việt làm động tác gập bụng chẳng cần chống tay, eo nhấc một cái đã ngồi thẳng, đôi mắt đen còn vương hơi nước nhìn cô chăm chú.
Ôn Tễ tựa lưng vào bàn trang điểm, lòng bàn chân đạp lên ghế, hai tay ôm chân hỏi: “Sau này anh có thường xuyên như thế không, hễ có công việc là mất tăm? Có thể một tuần, có thể một tháng? Còn tôi thì phải phối hợp, chờ anh triệu hồi sao?”
Đây là vấn đề trước và sau hôn nhân họ chưa từng bàn tới. Trương Sơ Việt không nói, còn Ôn Tễ trong một tuần bị lạnh nhạt, lòng đầy chua xót chất chồng, như quả bóng nước không thông thoáng. Khi nói ra câu này, như tìm được chỗ trút, khóe mắt bất giác ươn ướt.
Hồi ở làng, ngày đêm đối diện, cô còn thấy phiền khi gặp anh. Sau này về trường, cũng không phải không gặp được, khoảng cách chẳng xa, rảnh rỗi muốn gặp cũng tiện.
Nhưng từ lần cô nhắn “chúc ngủ ngon” mà anh biến mất.
Con gái mà, không thể hạ mình quá, nếu không sẽ bị người ta nắm thóp. Cả ngày nghĩ về anh, tin nhắn gửi đi như cái rổ tre thả xuống nước, vớt lên chỉ toàn là không khí.
Khi cô nói xong, Trương Sơ Việt cứ nhìn cô. Thật ra lúc mới cưới, anh nghĩ ít tình cảm thì tốt, hai người nhẹ nhàng, ai cần gì thì lấy, sẽ không như những cặp đôi nồng nàn mà cãi nhau vì tình. Không để tâm thì sẽ không ràng buộc nhau.
Lúc này anh trầm giọng: “Tôi không thể vừa làm nhiệm vụ vừa nghĩ về em, nếu không rút súng chậm, người thua sẽ là tôi.”
Ôn Tễ cúi đầu, miệng mếu máo, nửa mặt vùi vào đầu gối, nói: “Tôi đâu bảo anh nghĩ về tôi.”
“Nhưng em nghĩ về tôi.”
Lòng Ôn Tễ bị anh chọc một cái, sóng triều dâng ngập.
Trương Sơ Việt lại nói: “Chúng ta có nên cho phép những chuyện trong kế hoạch bị lệch hướng không, ví dụ như em bắt đầu nhớ tôi?”
“Trương Sơ Việt, giờ tôi đang nói về vấn đề công việc của anh!”
“Nếu em không nhớ tôi, em sẽ để ý chuyện tôi đi công tác một tuần sao?”
Cô há miệng, kỹ năng thẩm vấn của anh đúng là thượng thừa.
Ôn Tễ không muốn thua trong chuyện tình cảm, cô nói: “Con người ta đều có ý thức tự bảo vệ, nếu quá đau lòng thì sẽ không cần nữa.”
Trương Sơ Việt chau mày, thẳng thừng: “Không được.”
Ôn Tễ bĩu môi: “Tôi không thể để mình chịu thiệt.”
Dù xuất thân không chọn được, nhưng chồng thì cô có thể chọn chứ.
Năm ngón tay anh nắm chặt rồi buông ra, như đang kìm nén cảm xúc, anh bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ chúng ta là bạn đồng hành với nhau.”
Ôn Tễ siết chặt gấu váy, Trương Sơ Việt cũng có sự nghiệp phải phấn đấu, con đường phải leo lên. Giọng cô nghẹn ngào, nói quanh co: “Nhưng tối tôi đi đường đêm, anh còn chẳng trả lời tin nhắn…”
Yết hầu Trương Sơ Việt khẽ chuyển động: “Bốn năm trước, khi về quê thăm người nhà, bà nội có nhắc đến em. Lúc đó tôi đã làm lính vài năm, đến tuổi tìm người yêu, nhưng em mới học cấp ba, tôi không gật đầu.”
Ôn Tễ ngẩn ra, suy nghĩ bị anh kéo về rất lâu trước đó.
Giọng Trương Sơ Việt trầm chậm, khiến cô nghe rõ từng chữ: “Lúc nhận được điện thoại của em, em nói muốn thi đại học, không thể yêu đương. Tôi hỏi em thi ở đâu, lúc đầu em không nói, nhưng tôi nghe thấy em khóc. Ngắt quãng nói muốn thi lên thủ đô, bí mật này chưa từng nói với ai. Nói rồi, tôi có phải sẽ không yêu em nữa không.”
Khe nứt trong lòng Ôn Tễ bắt đầu lan rộng, bị Trương Sơ Việt càng kéo càng lớn. Cô không muốn anh nhắc nữa, cô bước tới ngồi lên đùi rắn chắc của anh, định bịt miệng anh.
Anh không để cô hôn, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô: “Sau đó tôi giải ngũ, thi đại học người lớn. Chính em nhắc tôi, muốn đi thì phải đi lên. Con đường đêm của cuộc đời lúc đó, tôi nghĩ, chúng ta đã đáp lại nhau rồi, phải không?”
Môi Ôn Tễ mếu máo cong xuống, cô nói sao mình cố gắng thi đến Bắc Thành mà vẫn không thoát được ông chồng sắp cưới này, sao anh cũng đến đây.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, không thể tránh khỏi.
Trương Sơ Việt là người lao vào trong con ngõ hẹp ấy, còn cô là người không thể thoát khỏi.
Hơi thở anh nồng nàn chìm vào cổ cô, hai tay siết chặt eo cô, nói: “A Tễ, nhìn vào việc tôi nỗ lực tiến lên thế này, tôi cũng không phải vô dụng đến mức để em từ bỏ.”
Anh thật sự tiến lên, tiến lên đến mức cô chưa kịp nghĩ thông suốt, đã không thể từ chối mà chấp nhận anh.
Có phải vì cuộc điện thoại ấy, họ trở thành người đồng hành, nên anh mới tìm cô cầu hôn? Điểm ngoặt của số phận khiến họ gặp nhau. Ôn Tễ cắn môi, hơi thở run rẩy: “Trương Sơ Việt, anh tốt nhất, tốt nhất phải tạo được một tương lai xán lạn…”
Cả hai đều không muốn quay lại quá khứ, họ muốn vươn lên, như dây leo quấn quýt bám chặt, cùng trèo l*n đ*nh cao.
Vì còn quá trẻ, những giao điểm trong đời còn quá ít ỏi, khiến anh phải dùng sức hơn, năm ngón tay bấu chặt vào da thịt cô. Dù cuộc gặp gỡ này bắt đầu thế nào cũng chẳng sao, anh nói: “Em đồng ý cùng tôi đi con đường này, đó chính là tương lai xán lạn của tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Trước mặt vợ, cố gắng “tiến lên” là phẩm chất tốt nhất của một người chồng.