Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 61

Chương 61: “A Tễ, A Cát.”

*

Cuộc tranh cãi trong nhà vẫn tiếp diễn.

Khi Trương Sơ Việt đẩy cửa vào, không khí vẫn chẳng có dấu hiệu hạ hỏa. Mẹ anh, bà Tạ Lan, cau mày hỏi anh: “Con đi đâu?”

Sáng sớm, một cuộc điện thoại gọi anh về Nam Thành, rõ ràng muốn anh ở lại vài ngày.

Tạ Lan bực bội: “Cái nhà này nếu không phải mẹ chưa ly hôn, con còn được chia cái gì? Trương Sơ Việt, con cứ thế này, thảo nào bố con ra ngoài tìm người sinh con trai!”

Tay anh nắm áo khoác, gân xanh nổi lên, nhưng giọng vẫn kìm nén: “Trước đây con cũng chẳng được chia cái gì từ hai người, bây giờ không cần, sau này cũng thế.”

Tạ Lan tức đến đứng bật dậy, tay run run chỉ vào anh. Lúc này, mấy người họ hàng trong phòng khách vội can ngăn, khuyên nhủ: “Chuyện đã rồi, đừng cãi nhau với người nhà. Chúng tôi biết bố Sơ Việt là người thế nào, Tạ Lan, lần này cô chịu thiệt thòi rồi.”

Tạ Lan lập tức sụp đổ: “Mẹ nhịn bao năm, trước đây không ly hôn, giờ cũng không thể ly. Bố con muốn sống với con khốn đó thì cứ việc, nhưng cái thai trong bụng nó thì phải bỏ! Không thì mẹ liều với ông ta!”

“Không được!”

Mặt Trương Tấn Lâm tối sầm, nổi giận đùng đùng: “Bà muốn ly thì ly, không ly cũng được, nhưng đó cũng là con tôi. Tạ Lan, bà giờ định giết người à!”

Hai vợ chồng chẳng ai nhường ai, suýt nữa lại động tay động chân trong nhà.

Chú hai gọi Trương Sơ Việt: “Sơ Việt, nói gì đi, lớn thế này rồi, bố mẹ sẽ nghe ý cháu.”

Trương Sơ Việt nhếch môi cười lạnh. Bố anh ra ngoài lăng nhăng sinh em trai, giờ muốn anh quyết định quyền sinh tử ư?

“Tôi bảo giữ, e là sau này tôi phải nuôi. Tôi bảo bỏ, tội nghiệt tôi gánh. Mọi người đúng là người nhà tốt nhỉ. Thế này đi, mọi người tự quyết, rồi đổ lỗi lên đầu tôi là được. Tôi đi trước, mọi người cứ tiếp tục.”

Lời anh nói rõ ràng là phạm thượng, thiếu suy nghĩ. Tạ Lan đập bàn: “Không phải bảo con dẫn Ôn Tễ về sao? Để bố con biết, thằng con út của ông ta sau này sẽ ngang hàng với cháu nội! Ông ta mất mặt được, mẹ thì không!”

Nhắc đến Ôn Tễ, dây thần kinh trên thái dương Trương Sơ Việt giật mạnh. Anh sải bước dài đến cửa, ngoảnh lại nhìn căn phòng ngột ngạt đầy bóng tối, ánh mắt từ mặt Tạ Lan chuyển sang Trương Tấn Lâm: “Chuyện bố gây ra thì tự giải quyết với vợ bố, đừng để ai lôi Ôn Tễ vào.”

Cuối tháng mười một, không khí Nam Thành vẫn ẩm ướt, hơi nước nặng nề như đầm lầy đè lên người. Trương Sơ Việt nghe ai đó mắng anh là đồ khốn.

Thật đấy, ai vì chuyện này mà tìm Ôn Tễ, anh sẽ không để yên.

Chuyến bay về Bắc Thành bị hoãn nửa tiếng.

Luồng khí lưu ban đêm làm gián đoạn dịch vụ bữa ăn. Qua giờ cơm, Trương Sơ Việt chẳng có tâm trạng ăn, tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh nhớ lại cái nhà này từ nhiều năm trước.

Giờ đây, các họ hàng đều muốn chen chân vào, rốt cuộc cũng vì chút gia sản.

Trương Tấn Lâm xuất thân làm công trình, Tạ Lan là kế toán, hai vợ chồng tính toán giỏi. Hơn hai mươi tuổi đã vào Nam, nơi đầy cơ hội, bận rộn đến chẳng quan tâm gia đình. Trương Sơ Việt tối nay ở nhà họ hàng này, mai ăn ở nhà họ hàng kia, sống quá nhiều ngày nhìn sắc mặt người khác.

Bà nội thương anh, nhưng đó không phải nhà anh. Bà ngoại cũng thương, nhưng còn phải chăm sóc những đứa trẻ khác.

Mới tiểu học, anh đã vào trường nội trú. Nhà vài năm đổi một căn, càng ngày càng lớn, tiếng cãi vã của bố mẹ cũng càng to.

Bố anh thản nhiên: “Làm công trình, đàn ông nào không đi nhậu? Được, tối mai cô đi theo tôi, không cần làm dự án nữa, mang tiền đi cho người ta!”

Giọng mẹ anh the thé, điên cuồng: “Đừng tưởng tôi không biết mấy người nhậu đều gọi vài cô ả! Nói tất cả đàn ông đều thế? Anh muốn con trai anh sau này cũng như anh à?”

Tiếng bát đĩa vỡ tan, những cuối tuần anh về từ trường, chẳng có bữa cơm nào trôi qua trong tiếng cười nói.

Điều gì khiến anh vừa tốt nghiệp cấp hai đã đi lính.

Máy bay bất ngờ chao đảo vì luồng khí mạnh, hai tay anh vô thức nắm chặt tay vịn, cảm giác mất trọng lượng. Loa phát thanh trấn an hành khách, anh hít sâu, dạ dày trống rỗng quặn thắt.

Cốc nước trên bàn rung lên từng gợn sóng.

Chuông cảnh báo kêu “ting” nhắc nhở.

Như kéo tâm trí anh về buổi trưa ấy, tiếng chuông cửa “ting” vang lên không ai đáp. Anh đứng trước cổng vườn hồi lâu, dì không ra mở cửa, điện thoại mẹ cũng không nghe.

Anh ngồi bên bồn hoa chắn nắng, mặt trời thiêu đốt mồ hôi lăn trên cổ, anh lau đi lau lại. Mãi đến khi cánh cổng biệt thự được đẩy ra, anh chỉ chậm vài giây đứng dậy nói chuyện, đã thấy một người đàn ông từ nhà mình bước ra.

Một người đàn ông trẻ.

Không phải trộm, vì là mẹ tiễn ra.

Anh nghĩ, hóa ra bao năm qua, anh vẫn không có nhà.

“Máy bay đang hạ cánh, quý khách vui lòng gập bàn, mở tấm che cửa sổ, thắt dây an toàn, không đi lại trên lối đi…”

Chuyến bay ngắn ngủi cuối cùng cũng hạ cánh.

Mười nghìn mét trên không chẳng có cảm giác mất trọng lượng đột ngột, như khi anh thấy mẹ dẫn người đàn ông khác về nhà hẹn hò cũng chẳng sụp đổ cảm xúc.

Chỉ cần kéo dài thời gian, cảm xúc mãnh liệt cũng có thể được tiêu hóa bình thản. Đây không phải lần đầu Trương Tấn Lâm gây ra chuyện con riêng, còn Tạ Lan sau này tập trung bảo vệ gia sản, đấu đá với kẻ chen chân vào hôn nhân.

Chẳng biết phải đấu đến bao giờ mới dừng, hay bà đấu không phải với những người phụ nữ kia, mà là với người đàn ông của mình.

“Ầm!”

Bánh xe máy bay chạm mạnh xuống đường băng, rồi trượt nhanh. Qua kính chắn gió, cảm nhận được gió bắc lạnh buốt quét qua cánh máy bay, đập vào ánh mắt mệt mỏi giữa đêm khuya.

Trong bãi đỗ sân bay, Trương Sơ Việt khởi động xe, đèn pha chiếu vào dòng xe đông đúc, chậm rãi tiến lên, dạ dày âm ỉ đau.

Đến ngã tư có đèn giao thông chắn đường, hai bên lề có người bán hàng tạm. Bên trái là hai sọt hoa rực rỡ, bên phải là xe bánh rán thơm lừng.

Bảng điện tử đếm ngược, cuối cùng về “0”.

Mười giờ tối, giờ Bắc Kinh.

Ôn Tễ đứng bên đường, thở ra một hơi.

Một bông tuyết lay lắt rơi theo cô.

Căn nhà nhỏ màu vàng ấm đã tắt đèn. Vừa nãy cô xếp hàng trước quầy, đến lượt đặt thì Trương Sơ Việt vẫn chưa đến. Sợ bánh táo nguội, cô xin nhân viên giữ lại cái cuối cùng, đứng đợi bên cửa sổ.

Như thế bánh táo của cô sẽ luôn được giữ ấm.

Tay trái xách túi, tay phải cầm điện thoại, dòng chữ gõ ra xóa rồi sửa: Muộn quá rồi, hay để hôm khác gặp.

Nhưng giờ hẹn chưa tới, khi anh hỏi muộn nhất là mấy giờ, Ôn Tễ biết anh có thể đang bận, nếu không đã chẳng nói “muộn nhất”.

Thế là cô nghĩ ngợi, sau đó nói: “Nếu hôm nay gặp, thì trước mười hai giờ nhé.”

Giờ cô hối hận rồi, bánh táo sẽ nguội mất.

Khi cô cúi đầu cẩn thận cuộn thêm một lớp bảo vệ túi, một tia sáng vàng ấm bất ngờ chiếu lên bóng tuyết dưới đất.

Cô ngỡ căn nhà nhỏ lại sáng đèn, vẫn còn bánh táo để mua.

“A Tễ!”

Bánh xe lăn qua đường nhựa, lún vào lớp tuyết rơi cả ngày. Ôn Tễ nghe tiếng gọi trầm vang quen thuộc.

Lông mi nhướng lên, cô nhận ra vành mắt mình lạnh ngắt.

Người đàn ông xuống xe, lông mày ẩn trong đêm tối: “Sao đứng ngoài đường đợi, lên xe mau đi.”

Khoảnh khắc tay Trương Sơ Việt chạm vào mu bàn tay cô, như sóng nhiệt gặp băng, ánh mắt anh khựng lại, sao lạnh thế.

Ôn Tễ vội rút tay khỏi lòng bàn tay anh, đưa túi tới trước mặt: “Đừng ăn trên xe, sẽ có mùi!”

Lớp bảo vệ được cô cuộn kỹ mở ra, hương trái cây ngọt ngào lan tỏa trong không khí mùa đông. Ôn Tễ đưa anh cốc sữa nóng: “Ăn với cái này nè, đỡ bị mắc nghẹn.”

Trương Sơ Việt nhận lấy, tay kia định nắm lấy ngón tay cô, nhưng cô lại luồn tay vào túi.

“Đăng đăng đăng! Bánh táo!”

Cô như dâng báu vật, xé giấy niêm phong cho anh: “Chỉ chỗ bọn em có đặc sản này thôi, ngoài kia không ăn được đâu!”

Trương Sơ Việt nhìn mũi cô đỏ vì lạnh, trong lòng dậy sóng.

“Em ăn chưa?”

Ôn Tễ ngẩn ra, vội gật đầu: “Tất nhiên rồi, em thấy ngon mới mua, anh ăn nhanh đi, đừng lãng phí, tí nữa em phải về ký túc xá nữa!”

Trương Sơ Việt cụp mắt, anh nhìn khớp ngón tay cô đỏ như bôi màu anh đào, nhận lấy chiếc bánh còn ấm, nói: “Em bỏ tay vào túi đi, đừng để gió thổi.”

“Ừ.”

Ôn Tễ hôm nay mặc áo lông vũ đen, kiểu bình thường, trông như viên chè trôi nước phồng to. Cô đút hai tay vào túi áo đung đưa như trẻ con.

Khi Trương Sơ Việt cắn miếng đầu, Ôn Tễ định tìm sự đồng cảm từ vị giác anh, bỗng một ý nghĩ xâm nhập khiến cô cứng người.

Anh từng miếng ăn hết bánh táo, từng ngụm uống cạn sữa nóng.

Hơi ấm vấn vít trên lông mi anh.

Ôn Tễ quên mất, anh không thích ăn đồ ngọt.

Trương Sơ Việt dùng khăn giấy trong túi lau sạch khóe miệng, uống nốt ngụm sữa ngọt cuối cùng, gấp gọn túi, anh ngẩng lên, thấy đôi mắt Ôn Tễ đỏ như mắt thỏ vì lạnh.

“Em lạnh à?”

Anh muốn nói cô về ký túc xá nhanh đi, nhưng lời đến miệng, vòng vo một hồi. Hai người đứng bên đường, bóng này đối bóng kia.

“Thế em đi trước…”

Ôn Tễ giơ năm ngón tay, ra hiệu đưa rác cho cô.

“Chờ chút đã.”

Hơi thở anh tạo lớp sương mỏng trong không khí, anh quay lại mở cốp sau, lấy ra một bó hoa.

Màu cam đỏ, dưới ánh đèn đường tỏa ánh sáng mơ màng.

“Nếu đã biết em đang yêu đương rồi, chẳng phải nên nhận hoa sao?”

Anh còn nghĩ cho hoàn cảnh của cô, đưa ra lý do hợp lý để nhận hoa.

Trái tim Ôn Tễ căng phồng như sắp nổ tung.

Cô nhận bó hoa bằng cả hai tay, cô cúi đầu thật thấp, chóp mũi chạm vào cánh hoa mềm mại, suýt ngất đi. Cô lúng túng che giấu nhịp tim: “Anh không ăn được đồ ngọt thì ăn hai miếng là được, lấy ý nghĩa thôi, đâu ép anh ăn hết.”

Trương Sơ Việt đúng là đồ ngốc!

“Ý nghĩa gì vậy?”

“May mắn chứ gì nữa, tuyết đầu mùa phải ăn bánh táo ấy.”

Cô lý lẽ đầy mình, như thể Trương Sơ Việt là tên quê mùa.

Người đàn ông nhìn khuôn mặt cô đỏ như đào mọng sắp trong suốt vì lạnh, khẽ nói: “A Tễ, A Cát, đúng là rất may mắn.”

Quả bóng nước trong lòng Ôn Tễ vỡ tung, chớp mắt đã nhấn chìm cô.

Cô hoảng hốt lùi bước: “Em về đây!”

Chạy, phải chạy ngay.

Cô ôm bó hoa lao vào con đường trong trường.

Hôm nay cô mặc đồ hơi cồng kềnh, gió lại thổi ngược, cản trở lớn quá, chạy mãi mà như chẳng được bao xa. Lúc thở hổn hển, cô vô thức ngoảnh lại.

Dưới ánh đèn lấp lánh, một dáng người cao lớn thẳng tắp đứng đó.

“Tạch tạch tạch~”

Bước chân cô lại chạy về phía anh.

“Anh ngẩn ra làm gì, còn không đi đi!”

Trương Sơ Việt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nặng nề, như tượng đá trông chồng mòn mỏi: “A Tễ, sau này, chúng ta sống thật tốt với nhau nhé.”

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Tiểu Tễ: Anh muốn sống thật tốt với em à?

Bình Luận (0)
Comment