Chương 63: Được đằng chân, lân đằng đầu.
*
Ôn Tễ lúc này đâu còn thấy lạnh nữa, toàn thân toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mãi đến khi Trương Sơ Việt dắt con chó nghiệp vụ kia trở về, cô vẫn chưa hoàn hồn.
Thậm chí còn có chút mất mặt.
Đợi đến khi Trương Sơ Việt quay lại, cô đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn anh, đôi mắt tròn xoe, nghe anh nói: “Em cũng có thứ sợ cơ đấy.”
Giọng điệu rõ ràng là không thể tin nổi, hai người đứng đối diện nhau, Ôn Tễ lại muốn mắng anh bị điên, nhưng vẫn cố nhịn, vừa rồi cô đã thất thố một lần, hôm nay cô mặc thế này, tùy tiện quá thì cũng thấy vướng víu, cô khẽ hắng giọng nói: “Chứng tỏ anh vẫn chưa hiểu em, em không sợ anh không có nghĩa là em không sợ chó, con đấy là cầm thú đấy!”
Trương Sơ Việt thật sự quá coi trọng cô rồi, con chó nghiệp vụ ấy trông vô cùng dũng mãnh, lực chân sau phát triển, khi đứng thẳng người còn cao hơn cả người ta.
Không dám nghĩ tiếp nữa.
Trương Sơ Việt thấy sắc mặt cô hơi tái, mỗi lần hít thở, lồng ngực cô phập phồng rất rõ ràng, hôm nay cô mặc váy hơi chật, không thể chạy được, nên vừa nãy mới sợ đến mức lao thẳng vào lòng anh cọ sát.
Yết hầu anh khẽ trượt, hạ mí mắt thấp xuống nói: “Vậy chúng ta ra ngoài đi.”
“Dạ.”
Ôn Tễ đã đợi lời đề nghị này lâu rồi.
Đi ngang qua sân bóng rổ, bên trong bỗng vang lên những tiếng gào của đám con trai, bóng còn chưa chạm rổ, mà lượng hooc-môn không có chỗ xả kia đã tranh nhau hét to.
Ôn Tễ nhìn xuyên qua hàng rào sắt vào trong, gót chân đau khiến cô đi chậm lại, những mảng sáng lác đác rơi xuống mí mắt cô, cô chăm chú quan sát.
Trương Sơ Việt đút hai tay vào túi, liếc cô một cái: “Muốn vào xem không?”
Ôn Tễ theo bản năng bật ra một tiếng “Oa”: “Thật sự được vào à!”
Bên cạnh sân bóng rổ có bậc thang, cô vừa hay có thể ngồi.
Nhưng ngay khi cô vừa nói xong câu đó, Trương Sơ Việt liếc cô bằng ánh mắt sắc mảnh, giọng điệu mang theo chút khinh bỉ: “Em đúng là chẳng thèm diễn một chút nào.”
Ôn Tễ cảm thấy câu này của Trương Sơ Việt có hơi lạnh lùng, cô thật sự rất cần ánh nắng trên sân bóng để sưởi ấm.
“Anh Việt!”
Bỗng nhiên, có người trên sân gọi anh một tiếng, Ôn Tễ thấy bọn họ chào hỏi nhau, cô đã nhanh chóng lẩn lên bậc thang ngồi xuống.
Đợi đến khi Trương Sơ Việt quay đầu lại, phía sau đã trống không, tầm mắt anh theo phản xạ đi tìm, chợt nhìn thấy không xa, trên bệ đá có một bóng dáng mảnh mai trong chiếc váy trắng, cô gái đang cúi đầu nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân trắng muốt của mình.
Lông mày anh khẽ nhíu lại.
“Anh Việt, là chị dâu à!”
Đột nhiên, Hứa Hoàn Vũ chớp đôi mắt đầy vẻ hóng chuyện nhìn sang, “Đúng là anh em tốt, còn dẫn chị dâu đến cho bọn tôi chiêm ngưỡng.”
Trương Sơ Việt chẳng có tâm trạng đùa giỡn với bọn họ, “Chơi bóng của mấy cậu đi.”
“Ê! Gì mà chơi bóng của bọn tôi chứ!”
Lúc này, mấy anh em liền xúm lại: “Chị dâu đến rồi, cậu mau thể hiện kỹ năng đi, lát nữa bọn này sẽ phối hợp với cậu biểu diễn, đảm bảo mọi khoảnh khắc tỏa sáng đều để dành cho cậu.”
Trong khóe mắt Trương Sơ Việt thấy Ôn Tễ vừa xoa xong một bên mắt cá chân lại xoa sang bên kia, nghĩ đến việc trước hôm nay cô chưa từng đi giày cao gót, chẳng lẽ là vì cuộc hẹn với anh ư?
“Anh, bắt đầu rồi!”
Lúc này Hứa Hoàn Vũ kéo anh lại, nói: “Anh trai ơi, tôi nhờ bạn gái tôi qua chơi với chị dâu rồi, cậu ngày nào cũng ở cạnh chị dâu, chi bằng chơi một trận bóng rổ cho ra dáng đàn ông đi!”
“Tôi ra quầy tạp hóa mua nước cho bọn cậu, cứ chơi trước đi.”
Câu này khiến Hứa Hoàn Vũ lập tức buông tay anh ra, nhưng đám bạn toàn là những người ham chơi, vừa nghe có đồ ăn là chẳng ai kéo người xuống sân nữa.
Ôn Tễ tháo giày cao gót ra kiểm tra xong mắt cá chân, ngẩng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng Trương Sơ Việt đâu, cô lập tức có chút hoảng hốt, anh đi đâu rồi.
“Chào cậu, mình là Hỉ Nhi, cậu tên gì thế?”
Bất chợt trước mặt đưa tới một cánh tay trắng muốt đeo đầy vòng tay bằng ngọc, Ôn Tễ bị tiếng chào hỏi lạ lẫm thu hút ánh nhìn, ngẩng lên liền thấy một gương mặt xinh đẹp tươi tắn, khóe mắt cô gái kẻ một đường eyeliner ngắn, mỗi lần chớp mắt đều giống như một chú mèo con.
Thật xinh.
“Chào cậu, mình là Ôn Tễ.”
“Bạn trai mình nói cậu là bạn gái của Trương Sơ Việt, đến xem anh ấy chơi bóng à?”
Cách bắt chuyện tự nhiên khiến Ôn Tễ cảm thấy cô bạn trước mặt khá dễ thương, bèn mỉm cười gật đầu: “Đây là lần đầu tiên mình đến, còn cậu thì sao?”
“Mình đến mấy lần rồi.”
Vừa nói, cô ấy vừa vẫy chiếc máy ảnh DSLR trong tay: “Mình đặc biệt bỏ ra một trăm nghìn để mua cái này, để chụp ảnh cho anh ấy.”
Hỉ Nhi rõ ràng là một cao thủ xã giao, vừa nói vừa bấm màn hình máy ảnh cho Ôn Tễ xem những bức cô đã chụp, cô nói: “Điện thoại chụp người thì hoặc là mờ nhòe thành một mặt phẳng, hoặc là ánh sáng chiếu thẳng chết người, nhưng máy ảnh chuyên nghiệp thì khác, cậu nhìn này, ánh sáng tỏa ra và độ lập thể rõ ràng, nhìn rất đẹp đúng không. Đúng rồi, bạn trai mình là người mặc áo màu xanh kia, tên là Hứa Hoàn Vũ.”
Ôn Tễ nghe Hỉ Nhi vui vẻ thao thao bất tuyệt, giống như một cô tiểu thư nhà giàu đơn thuần, đang nói thì cô ấy chợt nhớ ra điều gì, lấy từ thùng giấy bên cạnh ra một chai nước đưa cho cô: “Này, nước Evian uống rất ngon, mấy loại nước khác mình chẳng bao giờ lấy cho bọn họ uống đâu.”
Cô nhìn nhãn hiệu trên chai nước, không biết đây là hãng gì, nhưng nghe ý của Hỉ Nhi thì chắc chắn là nước ngon, bèn nói: “Mình sẽ uống sau, cảm ơn cậu.”
Hai người đang trò chuyện, khóe mắt Ôn Tễ chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc bước vào, lập tức bị thu hút, ngay lúc đó, ống kính trong tay Hỉ Nhi cũng vừa vặn bấm xuống.
“Rắc” một tiếng, Hỉ Nhi lập tức vui vẻ reo lên: “Oa, góc này chụp Trương Sơ Việt đẹp quá!”
Ôn Tễ vừa nghe, liền nhìn theo, dưới ánh nắng buổi chiều, không khí trong trẻo, đôi chân dài của người đàn ông trong chiếc áo khoác phi công đứng giữa cánh cổng lưới sắt đầy cành cây, đầu hơi nghiêng, dáng người cao ráo, khí chất nổi bật.
Ôn Tễ ngẩn người một thoáng, Hỉ Nhi nói: “Kết bạn WeChat đi, mình gửi ảnh cho cậu.”
Thấy hai cô gái đang trò chuyện vui vẻ, Hứa Hoàn Vũ nhận lấy nước thể thao Trương Sơ Việt vừa mua về, vỗ vai anh, đắc ý hất cằm: “Coi bạn gái tôi chăm sóc chị dâu chu đáo chưa, tôi nói rồi, cô ấy tuyệt lắm mà.”
Trương Sơ Việt thấy cả ngày hôm nay Ôn Tễ cuối cùng cũng nở nụ cười, bờ vai căng cứng cũng thả lỏng đôi chút, anh cất miếng băng cá nhân vào túi quần, nói với Hứa Hoàn Vũ: “Chơi xong trận này thì đưa bạn gái cậu về, ai về nhà nấy.”
“Ơ, lần đầu gặp nhau, kiểu gì cũng phải ăn bữa cơm chứ, bạn gái tôi vừa nãy còn nói mời mọi người đi ăn cơ mà!”
Trương Sơ Việt hơi nhíu mày, nói với Hứa Hoàn Vũ: “Cô ấy nói mời thì cậu để cô ấy mời à? Con gái mời cái gì.”
Bị anh nói thế, Hứa Hoàn Vũ gãi gãi cổ: “Thì tôi cũng ngại từ chối mà, với lại cô ấy cũng có lòng, chỉ là cái nhà hàng cô ấy chọn hơi sang thôi.”
Không muốn làm cô ấy mất hứng, bản thân lại không đủ tiền trả, Trương Sơ Việt chống hai tay vào hông nhìn anh ta: “Thế thì ra quán cơm trước cổng trường, tôi bao.”
“Ấy không được đâu, để tôi, để tôi!”
Lần trước tụ họp, là Hỉ Nhi chọn nhà hàng, đến cuối cùng vẫn là Trương Sơ Việt trả tiền, chẳng để bọn họ góp một xu, lần này Hứa Hoàn Vũ thật sự không nỡ để anh phải chi nữa.
Trương Sơ Việt thấy Ôn Tễ và bạn gái của Hứa Hoàn Vũ nói chuyện rất hợp, nghĩ cũng tốt, để hai cô gái cùng ăn bữa cơm, không hiểu sao anh cảm thấy việc Ôn Tễ và bạn gái của bạn thân anh có thể trở thành bạn bè là một sự gắn kết sâu sắc hơn giữa anh và Hứa Hoàn Vũ.
Ngay khi anh thu lại ánh mắt, đón lấy quả bóng, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, anh ngoái lại nhìn về phía Ôn Tễ và Hỉ Nhi, chợt bừng tỉnh.
“Anh ra sân đánh bóng đây, áo khoác để chỗ em.”
Bất chợt, trên vai Ôn Tễ được phủ lên một chiếc áo khoác – là của Trương Sơ Việt vừa cởi ra.
Một luồng ấm áp lập tức bao trùm lấy cô, cô thậm chí còn chẳng nỡ nói là không cần.
So với cách ăn mặc của Hỉ Nhi, Ôn Tễ quả thực mặc quá ít.
Cô len lén liếc nhìn Trương Sơ Việt, anh nhìn ra rồi sao?
Hai má Ôn Tễ lập tức ửng hồng, như thể bị anh phát hiện ra cô cố ý giữ dáng vẻ điềm tĩnh, mà anh lại không vạch trần cô.
Trên sân, Trương Sơ Việt tùy ý vỗ bóng, tựa như một đại ca vừa bước vào nhóm tân binh, nhẹ nhàng xoay người, dẫn bóng ba bước vượt qua rào cản, lập tức lại vang lên một tràng reo hò, Hỉ Nhi dạy Ôn Tễ cách dùng máy ảnh chụp.
Ôn Tễ vốn không giỏi chụp ảnh, nhưng nhờ thiết bị xịn, chỉ cần bấm đại một cái cũng có thể chụp ra những khoảnh khắc sinh động, đường nét mạnh mẽ.
Chụp được vài tấm, cô thầm kinh ngạc, nhưng nghĩ Hỉ Nhi cũng muốn chụp ảnh cho bạn trai, nên liền trả lại máy ảnh cho cô ấy.
Quả nhiên, Hỉ Nhi vừa cầm lại máy ảnh liền bắt đầu “rắc rắc” liên tục, Ôn Tễ câu “Cậu gửi ảnh cho mình nhé” cũng nuốt vào, lấy điện thoại ra tự chụp sân bóng, nhưng kết quả thì chẳng khác nào so sánh giữa món ăn cao cấp và đồ ăn công nghiệp đông lạnh.
“Tút!”
Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc, Hỉ Nhi cầm nước và khăn chạy ngay đến chỗ Hứa Hoàn Vũ, Ôn Tễ cũng muốn đi, nhưng sau khi nghỉ một lát, gót chân vừa chạm vào mép giày lại đau hơn.
Đột nhiên, Trương Sơ Việt bước đến đỡ cánh tay cô, ánh mắt anh theo hướng nhìn của cô rơi xuống dưới, cô vội vàng rụt lại, che đi sự lúng túng, cô đánh trống lảng: “Hỉ Nhi nói lát nữa chúng ta ăn tối cùng nhau.”
Vừa nói, cô vừa đưa cho anh một tờ khăn giấy, khóe mắt Trương Sơ Việt thoáng thấy Hứa Hoàn Vũ đang cúi đầu để bạn gái lau mồ hôi, anh cũng cúi đầu xuống, làn gió nhẹ thổi qua, một giọt mồ hôi từ trán anh bất chợt rơi xuống mu bàn tay Ôn Tễ, giống như tàn thuốc “xèo” một tiếng đốt lên, Ôn Tễ vội rút tay về, giấu ra sau lưng lau đi, nghe anh nói: “Tay anh bẩn, em lau mặt giúp anh đi.”
Má Ôn Tễ dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt đã sớm nhuộm một tầng hồng phơn phớt sinh động, nghe vậy tim cô đập thình thịch, váy lại bó sát, cô sợ ngay cả lớp vải mỏng trước ngực cũng rung lên theo nhịp, vội vàng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán anh, nói: “Được, được rồi…”
Rõ ràng là vợ chồng, vậy mà còn chẳng thân thiết bằng người ta yêu đương.
“Cổ cũng có.”
Trương Sơ Việt lại được đà lấn tới.
Ôn Tễ thấy có người đang nhìn về phía hai người, không dám giúp anh lau cổ nữa, vội quay đầu lấy chai nước lúc nãy Hỉ Nhi đưa ra khỏi túi, nói: “Uống nước đi, chưa khui đâu.”
Lau mồ hôi gì chứ, mau uống nước đi cho em nhờ!
Trương Sơ Việt vừa định vặn nắp chai, bỗng nhiên nhìn thấy nhãn hiệu trên bao bì, cau mày liếc cô một cái: “Là Hỉ Nhi đưa à?”
Ôn Tễ khẽ “à” một tiếng, cô nói loại nước này vị ngon, nên cô mới giữ lại cho anh, ai ngờ cô vừa gật đầu, Trương Sơ Việt đã đặt lại chai nước vào túi của cô, nói: “Em uống đi, anh có nước rồi.”
Cô ngẩn ra, Trương Sơ Việt có ý gì vậy, một chai nước thôi mà cũng nhường qua nhường lại.
Lúc này, Hứa Hoàn Vũ dưới bậc thang ra hiệu gọi anh, nhưng không cất tiếng, có vẻ sợ làm phiền, Ôn Tễ càng sốt ruột hơn, nói: “Đi mau đi, bọn họ gọi anh kìa.”
Trương Sơ Việt lại chẳng vội, chậm rãi lấy ra từ trong túi một đôi giày vải trắng, nói: “Thay vào đi.”
Ôn Tễ hoàn toàn ngây người, sau đó, sắc đỏ từ má lan dần ra sau vành tai.
Bữa tối ăn trong phòng riêng của một quán ăn nhỏ, Hỉ Nhi và Ôn Tễ ngồi cạnh nhau, đôi giày cao gót đen và đôi giày vải trắng xếp sát bên nhau, Hỉ Nhi cúi đầu cười khẽ: “Hợp nhau ghê.”
“Cái gì cơ?”
“Bọn mình ấy.”
Vừa nói, Hỉ Nhi dùng mũi giày cao gót khẽ chạm vào mũi giày trắng ngoan ngoãn của Ôn Tễ, cô ngượng ngùng rụt chân lại, hai tay chống lên đầu gối, Hỉ Nhi bật cười: “Sao cậu lại đỏ mặt rồi?”
Câu này vừa dứt, ánh mắt Trương Sơ Việt liền vô thức rơi xuống người Ôn Tễ, bàn tay kia đặt dưới ghế của cô, khẽ dùng lực, cả người lẫn ghế đều bị kéo sát lại gần anh.
Ôn Tễ bật cười giả lả: “Trong phòng riêng hơi bí thôi.”
Thực ra là vì vừa nãy Ôn Tễ tra giá chai nước khoáng Hỉ Nhi đưa bằng điện thoại, trong lòng bỗng dâng lên một vị chua xót, chẳng lẽ Trương Sơ Việt cũng tiếc không nỡ uống, nên mới nhường cho cô sao.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ thông, Hỉ Nhi đã mở mấy chai rượu vang mình mang theo, nói với Ôn Tễ: “Mình uống vang trắng nhé, loại này hợp với con gái, giống như nước hoa quả ấy.”
Cách cô ấy miêu tả thật dễ thương, nhưng Ôn Tễ nhìn thấy rượu được lấy ra từ chiếc hộp da giữ nhiệt màu đen, biết ngay giá không hề rẻ.
Nhấp một ngụm, vị rượu hoa quả mát lạnh ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi, như mở ra cả một thế giới lấp lánh ánh sao.
Trong phòng chỉ có Ôn Tễ và Hỉ Nhi là con gái, Trương Sơ Việt phải lái xe nên từ chối ý tốt của Hỉ Nhi, nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo Ôn Tễ, thấy cô thích uống, liền nhìn lướt qua nhãn hiệu chai vang trắng đó.
“Lần sau hẹn nhau tiếp nhé~”
Sau bữa ăn, Hỉ Nhi đứng ở cửa nhà hàng vẫy tay với Ôn Tễ, mùi nước hoa đắt tiền trên người cô hòa lẫn với mùi khói lửa và hương vị đồ ăn trong quán, trở nên gần gũi và chân thật, cô ấy mỉm cười với cô.
Ôn Tễ cũng vẫy tay đáp lại, tay kia thì để Trương Sơ Việt nắm chặt.
Vẫn còn lưu luyến không muốn rời.
Trương Sơ Việt cài dây an toàn cho Ôn Tễ, ngón tay lướt qua mái tóc trên trán cô, ai ngờ cô ngẩng đầu lên, đầu lưỡi khẽ thè ra, vừa khéo chạm vào lòng bàn tay anh.
Một chiếc lưỡi nhỏ, mềm mại, ấm nóng.
Đèn xe chiếu sáng con đường tối trước mặt, Ôn Tễ nghịch ngợm xoay người, nhìn Trương Sơ Việt, một chân co lên ghế ngồi, vạt váy trượt lên eo, lộ ra sắc trắng mờ ảo như ngọc.
Anh nhíu mày, đưa tay kéo váy cô lại ngay ngắn.
Ôn Tễ nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Trương Sơ Việt, sao anh không uống chai nước Hỉ Nhi đưa vậy?”
“Anh có nước rồi.”
“Thế anh muốn uống gì, để em mua cho anh nhé!”
Đuôi mắt Trương Sơ Việt ánh lên gương mặt đỏ bừng của cô, khẽ thở ra: “Anh tự mua được, nếu em muốn uống gì, anh mua cho em.”
Ôn Tễ chớp hàng mi cong vút, nhìn anh: “Hôm nay anh có phải thấy chai nước đó đắt nên mới nhường cho em uống không? Trương Sơ Việt, tuy bây giờ bọn mình nghèo, nhưng dựa vào đôi tay của chính mình nhất định sẽ mở ra một chân trời mới. Em không thi cao học nữa đâu, em muốn ra ngoài đi làm kiếm tiền.”
“Ôn Tễ.”
Trương Sơ Việt bấm còi, cắt ngang lời cô: “Học hành cho tử tế vào, nhà này chưa đến mức phải để em ra ngoài kiếm tiền đâu.”
“Dù đều là nước, nhưng có quyền lựa chọn hay không là hai chuyện khác nhau. Em vui thì em uống nước lọc, em không vui thì em uống nước ngọt có ga.”
“Nếu em thích, anh sẽ mua cho em nước ngọt uống mỗi ngày.”
“Anh mua không nổi đâu, em phải mua cho anh uống mới được, không được uống nước của Hỉ Nhi!”
Ôn Tễ như chai nước ngọt lắc mạnh, vừa giận anh vừa ngọt ngào. Giọng Trương Sơ Việt thấp hẳn xuống: “Anh không uống nước của người con gái khác, anh chỉ uống nước của em, cũng chỉ ngủ với em thôi.”
Sau khi nói xong, Ôn Tễ im bặt.
Trương Sơ Việt dừng xe trước đèn đỏ, liếc sang nhìn cô, cô gái nghiêng đầu ngây thơ nhìn anh, thật đúng là hết chịu nổi, say đến chẳng còn tỉnh táo gì nữa rồi.
Xe vừa lăn bánh, Ôn Tễ bất ngờ nói một câu: “Vậy bây giờ anh đang đưa em về nhà à?”
Kết thúc một ngày, câu nói của Ôn Tễ khiến anh cứ như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Trương Sơ Việt đưa tay day nhẹ huyệt thái dương: “Lúc uống rượu sao không nghĩ còn phải về ký túc xá? Gót chân còn hai vết trầy, về anh bôi thuốc cho em.”
Ôn Tễ lại l**m đầu lưỡi, ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa nhưng miệng thì chẳng ngoan chút nào, còn dám nói linh tinh: “Trương Sơ Việt, hôm nay con chó đó là cầm thú, anh là chủ của nó, anh thật đúng là cầm thú cũng không bằng, muốn uống nước của em thì nói thẳng ra đi, còn bày đặt nói bôi thuốc gì chứ.”
Trương Sơ Việt tức đến sắp nổ phổi rồi: “Hôm nay em đi giày cao gót là vì ai?”
Anh vừa nhắc đến giày cao gót, Ôn Tễ đã xấu hổ nổi giận: “Em sẽ không đi nữa! Con gái nhà người ta đi giày cao gót, chồng đều khen đẹp, bạn học em cũng khen em đẹp, vậy mà anh lại bắt em thay giày, váy em mặc anh cũng chẳng khen lấy một câu, sau này em cũng không mặc nữa! Em sẽ mặc áo bông cả ngày cho anh tức chết!”
Trương Sơ Việt bị mấy câu này của cô làm cho ngẩn ra, có một khoảnh khắc thật sự bị cô chọc cười khẽ một tiếng.
Xe dừng ở bãi đậu, Trương Sơ Việt xuống xe, bế cô từ ghế phụ ra ngoài, hai chân Ôn Tễ vòng lên cánh tay anh, qua lớp tất mỏng khẽ cọ vào anh, Trương Sơ Việt năm ngón tay siết lấy bên chân cô, hạ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, vào nhà rồi cho em tha hồ mà nghịch.”
Ôn Tễ hai tay ôm chặt cổ anh, uống rượu vào rồi, cả người mềm nhũn như lơ lửng trên đám mây bông, theo từng bước chân vững chãi của Trương Sơ Việt mà nhẹ nhàng bay bổng. Lên đến tầng ba, cô nghe thấy tiếng khóa cửa, liền nhích người lên, bám chặt lấy anh để anh rảnh tay mở cửa.
Vừa vào nhà, Ôn Tễ đã được thả xuống đất, cúi đầu giẫm lên gót giày, thoáng cái đã đá bay đôi giày ra. Trương Sơ Việt còn chưa kịp cởi đôi giày da, cô đã giẫm lên mũi giày anh, ngẩng đầu cười híp mắt muốn so chiều cao với anh, giây tiếp theo, cả người cô đã bị anh ép sát vào cánh cửa, một nụ hôn nóng bỏng lập tức phủ xuống.
“Ưm!”
Bàn tay to của Trương Sơ Việt mạnh mẽ đến lạ, hai tay kẹp chặt dưới nách cô, giữ cô ép sát lên cánh cửa, năm ngón tay dài đến nỗi vừa xòe ra đã nổi rõ gân xanh, sức mạnh siết chặt lan từ nách lên tận lồng ngực, nụ hôn dữ dội như lửa gặp nước.
Chiếc lưỡi thô ráp quấn lấy đầu lưỡi mềm ướt của cô, Ôn Tễ thở không nổi, vậy mà còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, hôm nay cô thật sự đã chịu đủ cái lạnh rồi: “Chồng ơi, nước của em có ngon không?”
Bàn tay trái của Trương Sơ Việt vuốt dọc xuống, đầu ngón tay lướt qua đường viền eo của chiếc quần tất, còn phải bày ra dáng vẻ đứng đắn, tìm cho mình cái cớ hợp lý: “Đừng làm rách quần tất, cởi ra đi, để anh kiểm tra xem đau chỗ nào.”
Ôn Tễ cắn nhẹ vào cổ anh, giọt mồ hôi mà ban ngày không dám lau, giờ lại ứa ra, cũng chảy từ sau tai xuống xương quai xanh, yết hầu anh chạm vào má cô, mỗi lần chuyển động đều khiến cô ngứa ngáy đến lạ.
Hơi thở của cô mềm mại như rong rêu đong đưa dưới nước, rơi vào tai anh với giọng điệu đáng thương: “Anh lúc nào cũng nói cái này không được lãng phí, cái kia không được lãng phí, Trương Sơ Việt, em cũng có thể kiếm tiền mà, chỉ là một chiếc quần tất thôi, rách thì rách, chẳng lẽ không thể phá hỏng một lần sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Việt: Mới lơ là có một ngày mà vợ đã học hư rồi.