Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 7

Chương 7: Có những chuyện đời, Trương Sơ Việt hiểu hơn cô.

*

“Ai nhờ anh sửa giường cho tôi!”

“Tại đêm cô ồn ào quá.”

Ôn Tễ: “…”

Trong vài giây tĩnh lặng dưới gầm giường, Ôn Tễ tức đến mức nghe được cả tiếng thở của mình. Nhưng tiếng thở của Trương Sơ Việt còn to hơn, trầm trầm như một con bò.

Cô l**m môi, gáy vẫn còn tựa vào bàn tay thô ráp của anh, cảm giác lạ lẫm làm cô hơi ngứa. Hai người đấu khẩu, ánh mắt Ôn Tễ ánh lên sự giảo hoạt, giọng cô ranh mãnh: “Sao anh biết tối nay tôi còn ngủ ở đây?”

Cô nằm nghiêng bên anh, lòng bàn tay thô ráp lướt qua gáy cô rồi thu lại, như làm kinh động một đàn chim trốn trên mặt nước.

“Cộc!”

Có những người đàn ông khi nói không lại phụ nữ thì dùng sức mạnh, như Trương Sơ Việt lại gõ một búa vào tấm giường. Ôn Tễ vội vàng chuồn ra, quyết chí để anh phí công vô ích.

“Mẹ, hôm nay bọn con phải về rồi.”

Ôn Tễ xuống lầu ăn bún, vẻ mặt buồn rầu: “Nhà Trương Sơ Việt còn việc phải làm, nếu không để anh ấy về trước, con ở lại đây.”

Mẹ cô nhíu mày: “Sao lại thế được? Về nhà mẹ mà để con dâu ở lại, chẳng phải như trả hàng sao? Tháng sau chị dâu con sinh, mẹ lo xong việc của con là phải đi Tây Thành. Anh con không về được, mẹ bảo nó chăm chị dâu trước.”

Ôn Tễ sáng mắt: “Mẹ, con đi với mẹ!”

Mẹ vào bếp, Ôn Tễ bưng bát theo sau, mẹ vừa tức vừa buồn cười: “Đợi chị dâu con sinh xong, con với Sơ Việt qua đó.”

Lại Sơ Việt, Sơ Việt.

“Đến lúc đó con bận đi học, con cưới thì anh không đến, anh sinh con thì con cũng chẳng đi.”

“Con nít đầy tháng con phải đến xem chứ.”

Ôn Tễ tinh nghịch: “Con nhà người ta đầy tháng con hăng hái đi xem làm gì? Sơ Việt nhà con còn chưa đủ cho con ngắm sao?”

Mẹ bị cô lanh lợi nói một tràng, chưa kịp phản ứng. Ôn Tễ sảng khoái quay người, vừa lúc thấy Trương Sơ Việt đứng sừng sững ở phòng khách.

Thật trùng hợp~

Hừ.

Đôi mi dài của anh ẩn chứa hai con ngươi đen nhánh, có lẽ do thời gian ở quân đội và trường quân sự, ánh nhìn của anh khiến người ta thoáng cảm giác như con mồi bị nhắm đến.

“Trương Sơ Việt, cơm sáng của anh ở bếp kìa.”

Ôn Tễ quay lưng, ngồi trước bàn ăn, sai anh đi nhanh.

“Sơ Việt sửa xong rồi, con ngồi đi, mẹ bưng ra cho.”

“Dạ.”

Ở nhà cô, ngoài chữ “dạ” anh chẳng biết nói gì khác. Hai người ngồi quanh bàn tròn, Ôn Tễ thấy bàn tay góc cạnh của anh nắm quai cốc, uống nước.

Cô không biết anh nghe được bao nhiêu lời mình nói, ánh mắt từ tay anh lướt lên, bất ngờ chạm phải ánh nhìn lơ đãng của anh. Đồng tử cô co lại, có vẻ lộ liễu, vội cúi đầu ăn.

Mẹ bưng bún ra, ngồi cùng nói chuyện, Ôn Tễ nghe qua loa.

“Bàn học của Ôn Tễ là của anh nó, cũ rồi. Định thay cái mới, nhưng con bé đi học đại học chẳng dùng nữa, lại sắp lấy chồng nên mẹ để vậy.”

Con gái rồi cũng phải lấy chồng.

Bát bún của Ôn Tễ nguội ngắt.

Buổi sáng anh xếp củi cho nhà, nắng nhạt chia ranh giới giữa hai người, anh ở phía nắng, cô trong bóng râm.

“Anh có phải nghĩ nhà tôi nghèo, nên không nói chuyện sửa giường không.”

Bàn học chẳng dùng, hỏng cũng chẳng sao, nhưng giường là chỗ anh ngủ. Nếu không thoải mái, mẹ cô sẽ mất mặt.

Có những chuyện đời, Trương Sơ Việt hiểu hơn cô.

Lúc này, tay áo sơ mi xắn lên để lộ cánh tay lấm tấm mồ hôi, gân cốt nổi rõ, làn da màu lúa mạch ánh lên hào quang, như con trai của đất trời.

“Nhà cô là nhà lầu hai tầng, nhà tôi là nhà ngói.”

Anh nói xong, củi đã xếp gọn vào kho. Ôn Tễ ngồi dưới hiên, chống cằm, thấy lưng anh ướt đẫm nhưng vẫn mặc chỉnh tề. Ở đây anh không như ở nhà, chỉ mặc áo ba lỗ.

“Trương Sơ Việt, chiều nay chúng ta về nhé.”

Anh nhướng mắt, con ngươi đen phản chiếu bóng dáng cô trong chiếc áo đỏ mỏng manh.

“Không thử giường à?”

Cá dưới sông vẫy đuôi lặn xuống, từng đôi vịt đất bơi vào nước. Nắng rực rỡ thích hợp cho cà chua, dưa leo trên giàn cũng chẳng chịu thua.

Chúng chen chúc chiếm ánh sáng, khi Ôn Tễ chui vào, vài tia nắng lọt qua, chiếu lên người Trương Sơ Việt.

Anh cao lớn, dễ dàng hái dưa, còn cô giơ tay mãi vẫn không chạm được đuôi dưa. Bỗng, một bóng tối phủ sau lưng, đuôi dưa rơi xuống, chạm vào ngón tay cô.

Tay cô còn dính nước từ lúc mò cá dưới sông, nói: “Dưa năm nay ngon đấy.”

“Dưa chín thì rụng.”

Mẹ cô trong lều cười vui: “Hái nhiều về đi, mẹ đi Tây Thành, để đây cũng hỏng.”

Trương Sơ Việt cao lớn, kéo dây dưa xuống, nói: “Tôi cầm thùng, cô bẻ.”

“Dưa chín mới rụng, quả này còn xanh lét, bẻ mạnh thì không ngọt đâu.”

Cô nói nhẹ nhàng, chỉ Trương Sơ Việt nghe thấy, mẹ không đáp. Tay anh kéo dây hơi mạnh, khẽ cười qua hơi thở, xuyên qua con đường nhỏ um tùm dây leo, nói với cô: “Cũng không phải dưa nào đưa tôi, tôi cũng ăn.”

Khi anh đi qua, Ôn Tễ bất giác cười, tim đập thình thịch, nói: “Anh nói to lên, để mẹ tôi nghe.”

Trương Sơ Việt để lại bóng lưng cao lớn, ngoài mặt làm con rể ngoan, trước mặt cô thì nói xấu đủ điều.

Nhưng có lẽ vì câu nói ấy, Ôn Tễ cảm thấy hai người có chút đồng lòng. Cô giật mạnh quả dưa xanh, tốt nhất là anh cô chẳng được miếng nào.

Trên đường về, trong khoang xe tĩnh lặng, hai người không nói gì.

“Cạp.”

Ôn Tễ cắn một miếng dưa chuột, giòn rụm.

Trương Sơ Việt liếc nhìn, cô lấy thêm một quả từ túi đưa anh: “Ăn không?”

Anh không động tay, tay trái gác lên cửa sổ, giọng điệu hơi kén chọn: “Dưa bẻ mạnh thì không ngọt.”

“Nhưng nó mọng nước mà!”

Lốp xe xóc một cái, Ôn Tễ nghiêng người rồi giơ quả dưa: “Anh không khát thì thôi.”

“Tôi đang lái xe, về rồi ăn.”

Ôn Tễ nhét dưa vào túi, cô sợ rơi nên kẹp túi g*** h** ch*n.

Từ làng Ôn đến làng Trương mất khoảng một giờ. Từ khi đường xi măng được lát, đi lại dễ hơn. Lúc này, một chiếc xe máy chạy ngang, động cơ gầm vang. Trương Sơ Việt không giảm tốc, nhưng chiếc xe máy dễ dàng vượt qua.

Ôn Tễ liếc anh: “Anh biết lái xe máy không?”

“Bằng lái quân sự khó hơn bằng thường, dĩ nhiên bao gồm cả xe máy.”

Câu này có chút cứu vãn thể diện. Ôn Tễ chớp mắt: “Thế anh có nghĩ đến việc đi xe máy, để rút ngắn một giờ đường thành ba mươi phút không?”

Đã khéo léo lắm rồi.

Trương Sơ Việt nói: “Tôi không có xe máy.”

Ôn Tễ há miệng, hơi ngượng ngùng. Cô nghĩ anh có xe địa hình thì hẳn mua được xe máy, nhưng anh trả lời thế làm cô như thể đang đòi anh mua.

“Bên này nhiều con trai đi xe máy, trông ngầu lắm, toàn để tán gái, nhưng nguy hiểm thật.”

Động cơ gầm vang, xe địa hình rẽ lên sườn núi, lắc lư vài cái, cuối cùng dừng trước cổng sân nhà Trương Sơ Việt. Anh mở cửa xe, Ôn Tễ vừa tháo dây an toàn, túi trên đùi đã bị anh lấy đi. Khi ngẩng lên, cô thấy anh rút một quả dưa chuột, anh hỏi ngược: “Cô từng ngồi xe máy chưa?”

Ôn Tễ: “…”

Cô định nói chưa từng, anh tin không?

Cô gật đầu, cuối cùng còn tỏ ra hài lòng: “Xe anh tốt lắm, tôi nói thật.”

“Cô biết lái xe máy không?”

“Tôi không biết.”

“Vậy là ngồi xe người khác?”

Anh vừa dứt lời, Ôn Tễ tròn mắt. Đúng là dân bảo mật, chuyên đào bí mật người khác.

Đã đến nước này, cô chẳng cần nói nhiều.

Cả hai xuống xe, Trương Sơ Việt bê hết dưa quả mẹ Ôn Tễ nhét vào cốp xe vào sân. Anh hái, cô chỉ lo mấy con cá sông mình mò được.

Trong bếp, Ôn Tễ xắn tay áo, bắt đầu nấu bữa đầu tiên ở nhà họ Trương. Nhưng—

Lần thứ ba cô cố vặn lọ đường, nắp kính vẫn không nhúc nhích.

“Trương Sơ Việt!”

Ôn Tễ một tay chống bàn, một tay chống hông, gọi mãi chẳng thấy.

Cô cầm lọ đường ra sân tìm, sân sạch sẽ chẳng bóng người. Vào phòng khách gọi, cũng không thấy đâu. Chẳng lẽ đi tắm?

Nhớ lần trước không nên đường đột, cô đứng ở góc nhà thò đầu dòm. Bỗng một giọng nói từ trên cao vọng xuống: “Nhìn đâu đấy, ngẩng lên.”

Ôn Tễ giật mình, ánh mắt rời khỏi phòng tắm, như con tôm nhỏ giật thẳng cổ. Cô ngẩng đầu lên, ánh hoàng hôn chiếu giữa núi xanh, trong đôi mắt mất nét của cô hiện lên bóng dáng cao lớn áo trắng, cổ áo xẻ đến bụng, ánh sáng làm nổi bật đường nét và những khoảng sâu hun hút, như chú bồ câu trắng mạnh mẽ trên mái nhà đen kịt.

Trương Sơ Việt từ bao giờ bay lên nóc nhà thế!

“Tôi gọi anh mà anh chẳng thèm trả lời!”

“Tôi ở trên mái sửa dây mạng, không nghe thấy.”

Anh vừa nói vừa phủi bụi trên tay, đôi chân dài bước xuống thang tre, hai bậc một bước. Anh mặc quần đen ống thẳng, nhưng trong ánh sáng mờ ảo, Ôn Tễ bất giác nghĩ đến những nam diễn viên ba lê trên sân khấu. Họ có điểm chung: quần đen, áo trắng, dáng người cao ráo, cổ áo xẻ đến tận eo.

Ôn Tễ đưa lọ đường cho anh: “Lần sau anh nấu ăn, đừng vặn nắp chặt thế.”

Ánh hoàng hôn đè lên hàng mi cô, khiến cô phải nheo mắt. Đôi đồng tử sáng màu, làn da như trong suốt, điểm chút hồng hào. Trương Sơ Việt nhận lọ đường, bàn tay lớn khẽ xoay, mở ra, đưa lại cho cô.

Ôn Tễ cảm thấy anh càng mở dễ dàng, càng như chế giễu cô yếu ớt.

“Anh còn làm lâu không?” Ôn Tễ tò mò nhìn thang tre sau lưng anh. Ở đây còn leo được lên mái ngói cơ à.

“Nhanh thôi.”

“Thế tôi cho cá vào chảo đây.”

“Ừ.”

Trương Sơ Việt định trèo lên thang, bỗng khựng lại: “Cô làm cá, cho đường à?”

“Ừm.”

Trương Sơ Việt nhíu mày, thấy cô đi ra nhà trước, anh nghĩ ngợi rồi cũng không gọi lại.

Lúc ăn cơm, Ôn Tễ bưng ra một nồi cá sốt cà chua và một đĩa dưa chuột trộn, cô đặt bát cơm xuống, hào sảng nói: “Ăn đi!”

Trương Sơ Việt ăn cơm nhiều hơn ăn món. Ôn Tễ biết anh ăn khỏe, cố ý nấu nhiều món, nhưng thấy anh hiếm khi gắp cá, cô không nhịn được hỏi: “Hương vị thế nào?”

“Hồi nhỏ bị hóc xương cá, cô thích thì ăn nhiều vào.”

Anh đưa ra lý do, vấn đề là ở tôi, không phải món ăn của cô.

Ôn Tễ nhìn nồi cá, ngày mai sẽ tanh, bèn lấy bát sạch nói: “Tôi lọc xương cho anh, đảm bảo không còn cái nào.”

Trương Sơ Việt: “…”

Anh muốn nói lại thôi, thế là đành nuốt xuống.

“Lát tôi rửa bát xong phải đi trạm cơ sở một chuyến.”

Trương Sơ Việt nói, mắt liếc ấm trà trên bàn trà. Ôn Tễ lại gắp cho anh một đũa cá, hỏi: “Thế anh mấy giờ về?”

“Không chắc, cô nghỉ trước đi.”

Khi Ôn Tễ đi tắm, Trương Sơ Việt lập tức uống vài cốc nước, miệng đầy vị ngọt chua, trời ạ, anh ăn đến mức thái dương nổi gân xanh.

Đêm mát mẻ, gió đồng quê như máy điều hòa tự nhiên, cầm quạt nan phe phẩy là thấy dễ chịu.

Ôn Tễ đọc sách một lúc, nhớ cảnh Trương Sơ Việt chiều nay trèo thang lên mái. Chắc trên đó mát hơn, lại đứng cao nhìn xa, cô chưa từng ngắm toàn cảnh làng họ Trương.

Đã qua mười giờ đêm, anh vẫn chưa về. Ôn Tễ xức nước hoa, mắt nhìn ra ngoài sân. Bỗng xa xa vang lên tiếng xe máy gầm rú, một tia đèn xe rọi từ con đường làng tới. Đêm tối đen, Ôn Tễ nhìn kỹ, thấy người đó đội mũ bảo hiểm, cả người ẩn trong bóng tối, chỉ có tia đèn chiếu thẳng vào cửa nhà cô.

Làng quê tĩnh lặng, nhà nào cũng cách xa, đêm đen gió lớn, đèn đóm tắt ngúm, mà Trương Sơ Việt còn chưa về!

Cầu trời người đó không dừng trước nhà cô!

Tiếng gầm ngừng lại, chiếc xe máy dừng ngay cổng. Ôn Tễ sợ đến run người. Là Trương Sơ Việt sao? Nhưng anh đi xe địa hình mà.

Có thể—

Lỡ như—

Ôn Tễ máu dồn lên não, bỗng hét to: “Ông xã ơi, ngoài kia có người, anh ra xem nhanh đi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Nhà này còn ông chồng nào nữa à?

Editor có lời muốn nói:

Trời ạ!! Anh Việt nhà tôi nghe bà xã bảo dân lái xe máy ngầu thế là anh xách xe máy về thật :))))

Anh ghen không?

Anh bình thường :)

Bình Luận (0)
Comment