Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 70

Chương 70: Dịu dàng vs sự cuồng nhiệt.

*

Kẹo ngọt trong miệng Ôn Tễ bị một chiếc lưỡi khác luồn vào, khuấy động.

Trương Sơ Việt có lẽ đang giận, nhưng cô đã cho anh một cách để trút bỏ, đôi môi nóng ran khiến kẹo tan thành siro, bốn cánh môi dính chặt ngọt ngào, anh hôn mạnh mẽ, tay nắm cằm cô không buông.

Hơi thở mê muội bốc lên trong khoang xe kín, kính mờ sương, giây tiếp theo, đầu ngón tay mảnh mai ấn lên, khớp ngón tay trắng bệch…

“Trương Sơ Việt… đây là ngay trước cổng trường em đấy…”

Đôi môi mềm mại của Ôn Tễ lướt qua cằm anh, mang theo hương kẹo ngọt ngào, lúc này anh mới nhận ra, là vị cam.

“Biết rõ là nói dối, còn vòng vo chơi anh một vố, cuối cùng ngồi lên đùi anh để sám hối, Ôn Tễ, em đúng là bà xã ngoan của anh.”

Năm ngón tay anh nắm chặt cánh tay cô, cách lớp áo len cashmere vẫn nóng ran, đồng tử trong khoang xe chìm trong bóng tối, gương mặt sắc nét của anh vừa cứng cỏi vừa kìm nén.

Ôn Tễ khẽ nuốt hơi, ngón tay lần tìm tay nắm cửa sau xe, giây tiếp theo, những ngón tay gân guốc đè lên mu bàn tay cô, Ôn Tễ hoảng hốt giả vờ đáng thương và tốt bụng—

“Thế thì anh muốn em làm sao? Cùng mẹ anh về Nam Thành hại người à? Hơn nữa, là bố anh làm sai, từ nhỏ đến lớn em toàn bị hỏi thích bố hay thích mẹ, giờ khó khăn lắm mới lấy chồng, lại bắt em chọn!”

“Thế giờ em bắt anh chọn sao?”

Hơi thở anh phả nóng ran lên trán cô, bóng hai người in trên cửa sổ, Ôn Tễ bị ép ngẩng đầu nhìn anh, vành mắt ướt át vì nụ hôn, vừa vặn để cô giả vờ yếu đuối.

Cô chu môi: “Giờ mẹ anh sẽ không tìm em, cũng không tìm anh, hơn nữa em đâu có nói thật là em mang thai, tất cả chỉ là đoán thôi, em chỉ nôn một chút, buồn nôn một chút.”

Trương Sơ Việt nhìn cô tỉnh bơ biện minh, anh cười khẩy: “Em thích bố hay mẹ, chọn đi, anh sẽ dọn đống rắc rối của em.”

“Em làm gì có đống rắc rối nào cho anh dọn chứ!”

Trương Sơ Việt bắt đầu cởi cúc áo, tim Ôn Tễ run lên, cô cắn môi, lí nhí đáp: “Em thích daddy.”

Tuyết lớn ở Bắc Thành bắt đầu ngập đến mắt cá chân, bước sâu bước cạn, mọi thứ đều chậm lại.

Vào dịp Giáng sinh, Ôn Tễ nhận được tin nhắn chuyển khoản từ Tạ Lan, kèm lời nhắn: [Chăm sóc bản thân và đứa bé thật tốt.]

Cô chuyển số tiền đó cho Trương Sơ Việt.

Anh không nhận chuyển khoản WeChat, Ôn Tễ liền chụp màn hình lời nhắn của Tạ Lan gửi cho anh.

Lần trước ở trong xe, sau khi cô trốn thoát, Trương Sơ Việt bắt đầu dỗ không nổi, nói chưa được ba câu đã là: Chẳng phải sắp thi sao, rảnh rỗi thế à?

Lúc đầu cô tưởng anh giận vì cô lừa anh, còn kéo anh lừa mẹ mình, nhưng sau đó Ôn Tễ phát hiện Tạ Lan chẳng hề gọi điện trách móc, nghĩa là Trương Sơ Việt không vạch trần cô.

Coi như anh đứng về phía cô, miễn cưỡng đồng ý kế hoạch của cô.

Vậy thì anh giận chỉ có thể là vì cô luồn tay sờ một cái… rồi nhân lúc anh mê mẩn rồi kéo cửa xe bỏ đi.

“Ting~”

Tin nhắn của Trương Sơ Việt đáp lại: [Mẹ cho em, chẳng liên quan gì đến anh.]

Ôi, phân định rạch ròi với cô thế cơ à.

Ôn Tễ vốn chẳng muốn nhận tiền của Tạ Lam, luôn cảm thấy nói dối nên trong lòng áy náy, thế là cô gọi điện cho anh. Rõ ràng vừa nhắn tin xong, vậy mà điện thoại phải reo mấy tiếng anh mới chịu nhấc máy.

Trước đây Ôn Tễ chẳng thèm để tâm đến cảm xúc của anh, nhưng lần này cô nhấm nháp một chút, nghi ngờ anh đang giả vờ cao lạnh.

“Alo.”

“Mẹ anh nói số tiền này là cho em và em bé.”

Trương Sơ Việt lạnh lùng đáp: “Thế em chuyển cho anh làm gì? Anh không nhận.”

Ôn Tễ khẽ hít một hơi rồi điều chỉnh nhịp thở, cô nhẹ nhàng nói vào điện thoại: “Em bé.”

Dòng điện yếu ớt, tê dại chảy qua, như không khí chậm chạp của mùa đông sâu, làm đóng băng hơi thở.

Giây tiếp theo, tiếng “tút tút tút tút” ngắt máy vang lên.

Ôn Tễ đưa tay che mặt, đúng là muốn chết.

Chưa kịp định thần, điện thoại lại rung lên, cô nghiến răng ngượng ngùng mở màn hình, thấy Trương Sơ Việt đã nhận số tiền “em bé” đó.

Thế này… là dỗ được rồi nhỉ.

Tuần thi cuối kỳ tiếp theo, Ôn Tễ mới yên tâm, dồn toàn lực vào việc học.

Nhóm dự án của Lý Tư Thanh cần lập kế hoạch tiến độ cuối năm, Ôn Tễ sau khi thi xong định ở lại trường thêm hai tuần, mà vì có dự án, việc xin ở lại ký túc xá cũng rất tiện.

Ngày Ôn Tễ nói kế hoạch này với Trương Sơ Việt, anh vừa nhận được thư mời làm việc chính thức, đến trường tìm cô.

Hai người đi trên đường trong khuôn viên, Ôn Tễ bước lên lề đường cao hơn một bậc, cười rạng rỡ: “Giờ anh có cảm giác gió xuân đắc ý, vó ngựa tung hoành không? Đây là ăn bát cơm nhà nước đấy nhé.”

“Chỉ cần em cố gắng, em cũng làm được.”

Giọng anh bình thản, Ôn Tễ liếc trộm anh: “Thế em tặng anh một món quà nhé?”

Ánh mắt anh lúc này nhìn cô, lướt nhanh qua ngực cô, đêm đông khiến đôi mày anh phủ sương lạnh: “Tùy em.”

Ôn Tễ tiếp tục lên kế hoạch: “Nhưng cần chút thời gian, vừa hay em ở lại trường làm dự án sẽ có lúc rảnh, không áp lực thi cử, có thể chuẩn bị cho anh. À, năm mới chúng ta về đâu nhỉ?”

Một cơn gió lạnh thổi qua, mu bàn tay anh buông bên người ánh lên sắc xanh nhạt, anh khép tay lại, nói: “Ở lại Bắc Thành.”

“Nhưng mẹ bảo chúng ta về Nam Thành.”

Trương Sơ Việt nhìn cô: “Sau khi em thi xong, anh đã nói với mẹ là em không mang thai, mẹ giận dữ bảo anh cút đi, năm mới đừng về nữa. Anh ghi âm rồi.”

Ôn Tễ bật cười, rồi chợt phản ứng lại, chống tay lên hông ngẩng đầu hỏi: “Trương Sơ Việt, anh tố cáo em!”

“Anh nói là anh bảo em làm thế.”

Giọng điềm tĩnh vừa dứt, Ôn Tễ há môi, anh thản nhiên nhìn cô: “Em nói xem anh đứng về phía ai?”

Mắt Ôn Tễ đảo qua đảo lại: “Không về thăm ông bà nội ngoại à? Tết mà, không tốt lắm đâu.”

“Em thì lại để tâm đến họ, dưới quê lạnh, tết đến các cụ trong nhà đều được đón về Nam Thành ở rồi.”

Ôn Tễ mím môi, lại nói: “Thế chúng ta có nên về Nam Thành thăm họ không?”

“Em không muốn đón tết ở Bắc Thành với anh à?”

Một câu nói khiến tim Ôn Tễ nhói lên tê dại.

Cô đưa tay xoa xoa, nhỏ giọng: “Em lấy chồng năm đầu, phong tục hình như phải về cúng tổ tiên và gặp người lớn…”

Trương Sơ Việt khẽ sững người.

Ngày trước hai người kết hôn đơn giản hết mức, các lễ nghi cần có đều do Trương Sơ Việt chuẩn bị, còn cô thì ngây ngô, có chút kháng cự, không biết anh có nhìn ra không, nên chỉ mời một bàn họ hàng, lễ cúng tổ tiên rườm rà cũng không bắt cô làm.

Nếu lúc đó bắt Ôn Tễ cúng tổ, chắc cô đã khóc mất rồi.

Một người lớn thế rồi, tự dưng có thêm bao nhiêu tổ tiên xa lạ.

“Phong tục này làm cũng được, không làm cũng chẳng sao.”

Bỗng, Trương Sơ Việt cất giọng nhàn nhạt: “Muốn về thì về, không muốn thì thôi, anh không muốn phí kỳ nghỉ hiếm hoi để đi tiếp đãi họ hàng.”

Nói xong, thấy mí mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn đường, mùa đông khiến mắt cô sáng lạ thường, chắc vì lạnh nên mới hơi nước long lanh như thế.

“Thế có về nhà em thăm không?”

Cô lại hỏi.

Đây là câu hỏi khó, cô muốn anh giải giúp.

“Muốn cắt đứt quan hệ cần phải nhẫn tâm, cần có hận trong lòng, việc đó rất tốn sức, chi bằng cứ nhàn nhạt bình thường, giữ hòa khí bề mặt, em không làm được tuyệt tình thì đừng làm, có anh đi cùng, em sợ gì?”

Lời Trương Sơ Việt vừa dứt, Ôn Tễ cảm thấy một dòng ấm áp trào lên từ đáy lòng.

Cô nhỏ giọng: “Dù họ tệ, nhưng cũng làm được một việc tốt.”

Trương Sơ Việt khẽ nói: “Dù sao cũng nuôi nấng em, anh càng nên đến thăm.”

Ôn Tễ lắc nhẹ đầu, ngón tay túm lấy vạt áo, cô biết lời này không lý trí, không nên thốt ra từ miệng mình, nhưng vẫn không nhịn được: “Người để em lấy là anh.”

Đôi chân cao lớn của người đàn ông trong đêm bỗng khựng lại.

Ôn Tễ cúi đầu, ra sức mím chặt môi.

Hôn sự của họ là một mối hôn ước từ nhỏ, cả hai đều rõ lý do ban đầu kết hôn là gì, Ôn Tễ không muốn tỏ ra dễ dãi rằng hễ cưới ai là thích người đó, thế nên mọi chuyện khó mà thuận theo tự nhiên để bộc lộ tình cảm.

Bỗng, một ánh mắt từ phía trước nhìn tới, dưới ánh đèn đường, bóng dáng người đàn ông cúi xuống nhìn cô, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao mắt đỏ hoe thế?”

Cô không dám nói nếu mình cưới người khác thì sẽ ra sao, mà điều khiến cô đau lòng hơn là nếu anh cưới người khác sẽ như thế nào.

Chỉ nghĩ thôi mà mắt cô đã ngập sương, cô giơ tay định dụi mắt, bàn tay đã bị anh nắm lấy, anh cười: “Chúng ta đúng là không hợp với những đoạn tình cảm sướt mướt thế này.”

Ôn Tễ bị câu nói nhẹ nhàng của anh nâng đỡ, cảm xúc không còn chìm xuống nữa, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Thế tết này chúng ta đi thăm họ hàng nhé? Làm quen với nhau một chút.”

Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Một khi đã nhận họ thì còn thật hơn cả giấy đăng ký kết hôn.”

Trong quan niệm của người xưa, giấy đăng ký kết hôn chỉ là chuyện của hai người, sự kết nối thực sự là qua lại giữa hai bên họ hàng, là xã hội công nhận Ôn Tễ và Trương Sơ Việt là vợ chồng, đó mới là bản chất của hôn nhân.

Giống như hai tấm lưới, từ từ hòa quyện vào nhau.

Trương Sơ Việt đưa Ôn Tễ về ký túc xá, cô lên lầu, từ ban công nhìn ra ngoài, cô thấy anh đút tay vào túi, anh đang ngẩng đầu lên, dáng người cao lớn như cây tùng bách nổi bật giữa trời đêm.

Lúc này, từ phía sau vang lên một giọng hát khe khẽ: “Nếu thế này mà không phải yêu~”

Ôn Tễ giật mình, quay lại bịt miệng Chu Tĩnh Nghi, cô ấy cười toe toét: “Sợ gì chứ, đây là tầng bảy cơ mà! Anh ấy nghe được gì đâu!”

“Nghe được thì đã sao? Có nói xấu đâu.”

Trần Ni Ni vừa đắp mặt nạ vừa bước tới, Ôn Tễ quay lại nhìn, giật bắn mình: “Sao mà đen thế!”

“Mặt nạ bùn núi lửa đấy.”

Chu Tĩnh Nghi giải thích: “Cậu cũng đắp một cái đi, dù gì da cậu mịn như vỏ trứng gà…”

Nói đến đây, Chu Tĩnh Nghi chớp mắt: “Đúng là quá hời cho cái tên đàn ông đáng ghét kia.”

Mặt Ôn Tễ đỏ lên: “Anh ấy chỉ đưa mình về thôi, có làm gì đâu.”

Nói đến đây cô lại khá tự tin, lần trước trong xe đúng là chẳng làm gì, anh chẳng phải loại đàn ông vội vàng.

Nhưng… hình như vừa nãy anh cũng không nói sẽ chở cô về ngủ, rõ ràng đã thi xong rồi.

Lúc này Lâm Tố đang kéo vali trong phòng thu dọn đồ, lòng Ôn Tễ bỗng trống rỗng, nói: “Cậu đi luôn à? Khăn quàng của mình còn chưa đan xong, lỡ sau này không biết đan thì hỏi ai?”

Lâm Tố vẫy tay: “Mình không phải đã quay video hướng dẫn cho cậu rồi à? Lần đầu không được, lần hai chắc chắn được.”

Ôn Tễ nghĩ ngợi lung tung, cô nhỏ giọng hỏi: “Thế lần hai vẫn không xong thì sao?”

“Bỏ đi, bỏ là đơn giản nhất.”

Ôn Tễ cắn môi, cô đã chuồn khỏi Trương Sơ Việt hai lần trong xe rồi, giờ anh hết hứng sao? Đúng là lòng tự trọng mong manh của đàn ông mà.

Cô vừa đan khăn vừa lẩm bẩm: “Tuỳ thôi, tuỳ thôi, đan làm gì chứ, có lẽ anh ấy căn bản chẳng cảm nhận được loại dịu dàng này, anh ấy chỉ thích sự cuồng nhiệt mà thôi.”

Đến khi đan xong phân cuối của chiếc khăn, Ôn Tễ nhìn hoa văn lỏng lẻo không đều, tự tìm cớ: Chỉ là đan cho đỡ chán thôi.

Còn một tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán, hôm đó Lý Tư Thanh cuối cùng cũng gật đầu cho mọi người nghỉ.

Hành lý chất cạnh xe, anh nhấc một tay là xếp gọn vào cốp, chẳng cần cô động tay, Ôn Tễ ôm chiếc túi đeo vai, bên trong căng phồng giấu chiếc khăn, tay anh đã vươn tới.

Ôn Tễ theo phản xạ giữ chặt, nói: “Cái này em tự cầm.”

“Bộp!”

Cửa xe khép nhẹ.

Ôn Tễ thắt dây an toàn, trò chuyện: “Tết về không biết có kẹt xe không?”

“Ừ, tối nay có thể không đến nơi.”

Tim Ôn Tễ giật thót, cô nghe anh nói: “Giữa đường đặt một khách sạn ngủ lại.”

Cô kinh ngạc mở to mắt: “Khách sạn dịp tết chắc chắn đắt, có phải phí quá không?”

“Đêm lạnh, ngủ trên xe không tốt.”

Ôn Tễ động lòng, cô tìm cơ hội khoe chiếc khăn, vỗ vỗ túi nói: “Không sao, em chuẩn bị quà cho anh rồi!”

Xe địa hình nổ máy, ánh mắt Trương Sơ Việt liếc về chiếc túi vải cô ôm trước ngực, hỏi: “Quà nhận việc của anh sao?”

Ôn Tễ gật đầu, hóa ra anh vẫn nhớ, nhưng nhớ thế này cũng không hay, lỡ anh thấy món quà này chẳng ra sao, chi bằng đừng kỳ vọng, ngay khi anh đưa tay tới, Ôn Tễ nói: “Bây giờ chưa dùng được, phải đợi tối lạnh lắm mới đeo, thế thì không cần ở khách sạn, chúng ta ngủ trên xe nhé?”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Việt: Đường dài đằng đẵng, phải đeo thử xem có ấm không.

Thông báo từ mình nhé:

Hôm nay có 1 chương thôi nhé, ngày mai mình sẽ bù lại 1 chương, tổng cộng 3 chương ~

Bình Luận (0)
Comment