Chương 88: Cho anh nếm chút ngọt ngào đi.
*
Ôn Tễ trở về ký túc xá, vừa khéo là giờ nghỉ trưa, rèm giường của ba người bạn cùng phòng đều đã kéo xuống. Cô nhẹ tay nhẹ chân cất sách vào túi.
Bên trong nhét tài liệu, lúc cô lôi ra sắp xếp lại thì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng —
Hồ sơ đăng ký học thẳng lên cao học vẫn còn thiếu thông tin của Trương Sơ Việt!
Vừa gặp mặt đã mải cãi nhau với anh, đến cả tờ đơn cũng quên không đưa cho anh điền.
Đang lúc cô chỉnh lại tài liệu, đột nhiên nhìn thấy mục “Vợ chồng” đã được điền đầy đủ.
Nét chữ dứt khoát cứng cáp, bút lực mạnh mẽ như móc bạc vẽ sắt, nhìn ra được là Trương Sơ Việt đã rất nghiêm túc khi điền.
Ôn Tễ nhìn thông tin phía trên của anh, khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười, giống như hồi bé cầm tờ khai mang về nhà nhờ bố mẹ điền vậy.
Chỉ là phần lớn thời gian đều là mẹ nói, cô viết, còn bố thì càng hiếm khi thấy mặt.
Ôn Tễ cẩn thận kẹp tờ đơn Trương Sơ Việt đã điền vào giữa tập tài liệu, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, rồi cười gọi: “Dậy đi nào, lũ heo lười!”
Trên giường vang lên tiếng ngái ngủ: “Buổi sáng hay buổi tối thế?”
Trong lúc chờ ba nàng công chúa bước xuống giường, Ôn Tễ tranh thủ đi vệ sinh, vừa bước ra đã nghe thấy tiếng chuông báo thức reo inh ỏi, cô bất lực nói: “Mau lên, chuông reo đến thế mà vẫn không ai dậy à?”
“Mình tắt rồi…”
“Có phải của Tĩnh Nghi không…”
“Trưởng phòng, của cậu à?”
Ba người đùn đẩy qua lại, Ôn Tễ mới phát hiện là điện thoại cô đặt trên bàn đang đổ chuông…
Người gọi đến là số của Hứa Hoàn Vũ.
Cô vội vàng bắt máy, đồng thời xách ba lô bước ra ngoài, giả bộ bận rộn nói với mấy người bạn cùng phòng: “Mình ra ngoài nghe điện thoại chút!”
Mọi người: “……”
“A lô, Hứa Hoàn Vũ? Tìm em có chuyện gì thế?”
Ôn Tễ vừa đi dọc hành lang ký túc xá, vừa nghe thấy giọng điệu lưỡng lự của chàng trai ở đầu dây bên kia: “Gần đây chị dâu có liên lạc gì với Hỉ Nhi không?”
Cô lòng sáng như gương, vừa nghe đã hiểu anh ta muốn dò hỏi điều gì.
“Em sắp vào học rồi, đợi tan học em trả lời anh kỹ hơn nhé!”
“Được, vậy tối nay anh mời em ăn cơm nhé? Ở quán bar Chân Chân.”
Ôn Tễ thở dài trong bụng, một ly rượu ở quán bar cũng đủ để cô ăn mấy bữa trong canteen rồi, bèn nói: “Em ăn no rồi qua tìm anh sau nhé.”
Cúp điện thoại, đang trên đường tới lớp, Chu Tĩnh Nghi vừa ngáp vừa liếc cặp đôi phía trước đang đi cùng nhau, tỏ vẻ nhiều chuyện nói: “Bạn học Khâu lớp mình sướng thật đấy, không cần thi cao học, chỉ cần đăng ký IELTS, điểm đủ là có thể nộp hồ sơ đi du học, học một năm thôi.”
Trưởng phòng Trần Ni Ni bình thản đáp: “Người ta bỏ ra bốn năm trăm nghìn một năm, cậu tưởng bằng cấp là nhặt được à?”
Chu Tĩnh Nghi bĩu môi: “Thì bởi vậy mới nói người ta sướng mà, A Tễ, điểm cậu cao hơn cậu ấy nhiều, lại còn là thủ khoa toàn khối, GPA như vậy thì xin học trường danh tiếng dễ như trở bàn tay ấy chứ, nghĩ xem cậu ấy học một năm về là thạc sĩ, còn cậu phải cật lực làm trợ lý cho giảng viên hướng dẫn thêm hai năm nữa cơ.”
Lâm Tố không nhịn được chen vào: “Mình giúp bên chỗ cố vấn học tập, nghe nói giờ tình hình việc làm không mấy khả quan đâu, hai năm nữa thế nào còn chưa biết.”
Trần Ni Ni suy nghĩ một chút: “Thật ra bằng cấp cao rồi, thu nhập kiếm lại được cũng đáng, mình nghe nói nhà bạn học Khâu bán căn nhà cũ nát để cho cậu ấy đi du học.”
Ôn Tễ nghe xong giật mình, theo phản xạ lắc đầu: “Đã vậy thì ai cũng đi du học cả rồi, áp lực thi cao học trong nước của mình lại nhẹ đi.”
Chu Tĩnh Nghi lườm cô một cái: “Cậu ngốc thật hay giả ngốc thế, cao học trong nước của trường mình là bệ phóng cho sinh viên các trường khác, cậu đã đến đây rồi thì phải bước tiếp, nói thật chứ, chín mươi phần trăm người trong trường mình đều ra nước ngoài, ai cũng muốn nhìn ra thế giới bên ngoài một chút.”
Nói đến đây, Trần Ni Ni lại bảo: “Hay là cậu thử hỏi xem có học bổng không? Cậu ở nhóm nghiên cứu của Lý Tư Thanh mà, chắc chắn nắm được thông tin nhiều hơn bọn mình.”
Ôn Tễ bị mấy người kia nói cho quay mòng mòng, chuyện đi làm, học cao học, du học, thi công chức… dường như ở bước ngoặt này đều trở thành những vấn đề quan trọng trong đời người để đem ra bàn luận.
Ngay cả bạn cùng phòng cũng không nhịn được mà đem ra thảo luận, đủ thấy không khí trong trường đã ngấm đến từng ngóc ngách. Cô cau mày nói: “Cậu nói vậy thì chẳng ai thi cao học trong nước nữa rồi, ai cũng biết ra nước ngoài tốt hơn, bán nhà cũng đi học.”
Cô đầy chính khí, Chu Tĩnh Nghi bực bội phản bác: “Cậu đừng hối hận là được.”
“Chu Tĩnh Nghi.”
Trần Ni Ni gọi cô ấy lại, không cho nói nữa.
Bốn người trên đường đi đều đang bàn về việc lập kế hoạch và mơ tưởng cho tương lai. Ôn Tễ nhìn ba người bạn cùng phòng, cảm giác thân quen giống hệt như với ngôi trường đại học này.
Nếu sau này học tiếp cao học ở lại trường thì vẫn còn ba năm nữa phải học, hình như thật sự chẳng có chút hứng thú mộng tưởng nào cả.
Hai tiết học liền gọi là “Định hướng nghề nghiệp”, được thêm vào ở học kỳ hai năm ba. Nội dung về triển vọng việc làm có hơi lạc hậu, nhưng dù sao cũng là lĩnh vực mà trước giờ họ chưa từng tiếp xúc.
Sau giờ học có vài bạn đến hỏi thầy giáo, Ôn Tễ chợt nhớ ra cuộc hẹn với Hứa Hoàn Vũ, vừa thu dọn sách vừa nói với các bạn cùng phòng: “Tối nay mình có việc, đi trước đây nhé.”
Lâm Tố và Trần Ni Ni liếc nhìn Chu Tĩnh Nghi một cái, bầu không khí bỗng trở nên đông cứng.
Khi Ôn Tễ vừa bước ra khỏi cửa lớp thì chợt nghe thấy giọng thầy giáo bật cười nhẹ: “Chuyên ngành này thì đương nhiên trường Q10 là tốt nhất rồi, hiện tại Stanford là lựa chọn hàng đầu, trường mình cũng có không ít sinh viên đến đó. Cố gắng lên, thầy báo trước một câu: chúc mừng nhé.”
Cuối năm ba kết thúc, năm tư chính là giai đoạn đệm để trượt dần vào xã hội.
Nhưng Ôn Tễ lại nghĩ: vì sao cứ phải ép bản thân rơi vào trạng thái giằng co giữa các lựa chọn? Sự lựa chọn tối ưu không nằm ở bản thân sự chọn lựa, mà nằm ở việc sau khi lựa chọn xong, mình làm sao biến nó thành tối ưu.
Cô hít sâu một hơi không khí cuối xuân, bước theo ánh hoàng hôn về phía quán bar Chân Chân.
Vừa vào cửa cô liền chào một tiếng với bartender, anh ta lập tức dẫn cô đến bàn của Hứa Hoàn Vũ một cách rất quen thuộc.
“Xem ra đến cũng không ít lần rồi.”
Vừa ngồi xuống, Hứa Hoàn Vũ đã cười: “Chị dâu thông minh thật, bảo sao nắm được anh Việt nhà anh.”
“Em không uống rượu đâu. Anh gọi rượu rồi chắc là tính vào hóa đơn rồi, em gọi một chai nước khoáng thôi.”
Nói rồi, Ôn Tễ đi thẳng vào chủ đề, xoay màn hình điện thoại lại đưa cho anh ta: “Đây là Moments của Hỉ Nhi, với cả vài đoạn tụi em nói chuyện với nhau.”
Trên đường đến đây cô còn khéo léo moi được ít thông tin, không dễ gì đâu.
Ban đầu Hứa Hoàn Vũ cũng không định xem kỹ, nhưng Ôn Tễ đã đưa tận mắt thế này rồi…
“Cảm ơn.”
Bartender mang nước khoáng đến, Ôn Tễ vừa định mở nắp thì chợt thấy vỏ chai quen quen, nhìn kỹ lại, Hỉ Nhi trước đây cũng từng đưa cô một chai như vậy.
“Khoan đã, chai này bao nhiêu tiền vậy?”
Bartender lịch sự đáp: “Bốn mươi chín.”
Ôn Tễ: “……”
Chờ anh ta đi khỏi, Ôn Tễ nói: “Quả đúng là Chân Chân bar, đồ ‘chân thật’ nhất định phải đắt nhất.”
Cô tựa lưng vào ghế, nghe thấy Hứa Hoàn Vũ bật cười: “Chị dâu còn đi học, tất nhiên thấy mắc rồi. Sau này đi làm, một bữa ăn có khi bằng cả tháng sinh hoạt phí ấy chứ.”
Ôn Tễ uống liền mấy ngụm nước, rồi nói: “Thế thì em tự nấu ăn.”
“Sau này em kiếm được tiền rồi, chai nước này chẳng đáng gì cả.”
Hứa Hoàn Vũ đúng là biết dỗ người, Ôn Tễ lập tức chống khuỷu tay lên bàn, hỏi: “Vậy theo anh biết, chuyên ngành của em, mức lương trung bình sau này thế nào?”
Anh ta dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Trong hệ thống nhà nước thì đơn giản lắm, phân theo trình độ học vấn: cử nhân một bậc, thạc sĩ một bậc, tiến sĩ còn cao hơn. Còn tùy sau này em đi theo hướng nào. Nếu vào thể chế thì thu nhập không cao, nhưng phúc lợi ngầm rất tốt. Nếu đi theo doanh nghiệp, chuyên ngành kỹ thuật kết hợp bằng tiến sĩ danh tiếng, thu nhập hàng năm có thể lên đến cả triệu.”
Đôi mắt Ôn Tễ sáng rực.
Hứa Hoàn Vũ lại cười: “Mấy chuyện này thì anh Việt còn hiểu rõ hơn anh, sao em không hỏi cậu ấy?”
Hỏi anh ấy á?
Hai người ở bên nhau nói chưa được mấy câu là đã bị đẩy đi rồi, tối qua đến cái đơn cũng chưa kịp nhắc tới.
Ôn Tễ khẽ ho một tiếng: “Anh ấy ít nói, lại bận nữa.”
Hứa Hoàn Vũ liếc mắt về phía chỗ ngồi ở góc phía sau lưng cô, hai vợ chồng này cũng thú vị thật, có chuyện cũng không chịu hỏi thẳng mặt nhau.
Anh ta uống một ngụm whisky, lấy can đảm nói: “Với cả những người có bằng cấp du học về còn có chính sách thu hút riêng, nhưng cái này thì còn tùy độ ‘chất’ của bằng.”
Vừa nói, anh ta vừa thấy lông mi của Ôn Tễ khẽ rung động, sau đó lập tức rũ xuống, cô đang ngắm nghía chai nước trong tay.
“Bây giờ anh vẫn chưa quên được Hỉ Nhi, thì đợi cô ấy về nước rồi theo đuổi tiếp là được.”
Hứa Hoàn Vũ nhếch nhẹ khóe môi: “Bên ngoài cám dỗ nhiều thế, đến lượt cô ấy đợi anh chắc?”
Ôn Tễ thấy anh ta lại uống rượu, bèn an ủi: “Vậy thì cứ giữ liên lạc thường xuyên, đừng để cô ấy thật sự tìm người khác. Anh phải khiến cô ấy quen với việc có anh.”
“Chị dâu kinh nghiệm đầy mình nhỉ.”
Hứa Hoàn Vũ chọc ghẹo một câu, Ôn Tễ lập tức cảm thấy anh ta đang ám chỉ chuyện giữa cô và Trương Sơ Việt, tim đập mạnh, cô lập tức lảng đi: “Không còn chuyện gì thì em về trước nhé!”
“Chị dâu, hỏi chị dâu một câu được không?”
Hứa Hoàn Vũ tựa vào sofa, rượu bắt đầu ngấm, mở miệng hỏi: “Nếu em là Hỉ Nhi, em có đi không?”
Đá trong ly rượu nồng độ cao tan ra dần, tiếng nhạc ầm ĩ phiền phức khắp quán bar, cô đáp: “Em không phải cô ấy.”
“Vậy là em sẽ không đi đúng không? Nếu thật lòng yêu anh Việt, em sẽ không vì tương lai mà ly hôn với cậu ấy, lừa tình rồi bỏ đúng không?”
Ôn Tễ không ngờ Hứa Hoàn Vũ lại hiểu chuyện theo hướng này, ý anh ta chẳng khác nào nói Hỉ Nhi vô tình vô nghĩa. Gã này mà uống nữa chắc chết dí ở đây mất!
“Không phải ý đó, Hứa Hoàn Vũ, anh nghe em nói đã.”
“Dù sao thì em cũng sẽ không đi!”
Hứa Hoàn Vũ say đến bật cười như đứa ngốc: “Chị dâu, chị dâu tốt thật đấy, vậy thì chúng ta nói rồi nhé, sau này đừng có hối hận, cũng đừng trách anh Việt.”
Ôn Tễ gạt ly rượu của anh ta sang một bên, bực mình nói: “Em trách anh ấy cái gì? Anh đúng là say rồi, nói đến cả chuyện ly hôn nữa!”
“Vì em sắp đi du học, chắc chắn phải ly hôn với cậu ấy, không thì cậu ấy còn chẳng qua nổi thẩm tra chính trị!”
Ngón tay Ôn Tễ chạm vào ly rượu, để đá lạnh làm dịu lại.
Hứa Hoàn Vũ cầm lấy chai whisky trên bàn, uống trực tiếp từ miệng chai, nửa tỉnh nửa say nói:
“Anh Việt bảo, chuyện này chỉ được hỏi một lần, sau này… không được hối hận nữa…”
Ôn Tễ hơi nhíu mày, hỏi lại: “Anh Việt nói á?”
“Tu tu tu—”
Đột nhiên, điện thoại của Hứa Hoàn Vũ trên bàn đổ chuông, Ôn Tễ sực tỉnh, vội vàng dẹp chai rượu sang bên, gọi anh ta: “Mau nghe máy đi! Còn như thế nữa là em gọi Trương Sơ Việt tới xử anh đấy!”
Cô đem chồng ra dọa, Hứa Hoàn Vũ vội vàng nhận máy, nhưng men rượu đã dâng lên, cứ ‘alo alo’ mãi không ngớt, làm Ôn Tễ nhức cả đầu. Cô thấy anh ta đứng dậy, liền nghe anh ta nói: “Biết rồi, đi, tôi đi.”
Thấy anh ta loạng choạng ra cửa, Ôn Tễ vội vàng đỡ lấy. Hứa Hoàn Vũ nói: “Không sao không sao, em để anh tự đi.”
“Em gọi Trương Sơ Việt tới đưa anh về nhé, đợi chút, em gọi cho anh ấy.”
“Anh thanh toán rồi, không thể để chị dâu trả tiền được.”
Ôn Tễ thật sự bó tay: “Anh uống say rồi mà vẫn biết trả nợ trước, tửu lượng cũng tốt đấy.”
Hứa Hoàn Vũ đưa tay xoa cổ, ngượng ngùng cười: “Anh với anh Việt là bạn bè, cha nào con nấy mà.”
“Phì!”
Ôn Tễ bị anh ta chọc cười, bước ra cửa có bậc thang, cô sợ anh ta trượt ngã nên vội đưa tay đỡ cánh tay anh ta, nào ngờ vừa mới vòng tay qua, một bóng người phủ tới trước mặt, giây tiếp theo, sức nặng của Hứa Hoàn Vũ đột nhiên nhẹ bẫng, cánh tay kia cũng bị rút khỏi tay cô.
“Để anh.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, chấn động cả lồng ngực Ôn Tễ.
Là Trương Sơ Việt.
“Anh tới lúc nào thế?”
Cô nhẹ giọng hỏi, nhìn Hứa Hoàn Vũ lúc này đã mềm nhũn như bùn, dựa hẳn vào người Trương Sơ Việt.
“Cậu ấy nói hẹn em ở đây để hỏi vài chuyện, đương nhiên phải hỏi anh trước.”
Ôn Tễ mấp máy môi, tim cũng đập thình thịch: “Sao lại phải hỏi anh trước, còn phải được anh cho phép nữa à?”
Cô ngước lên nhìn anh, rõ ràng chỉ gọi một chai nước, nhưng ánh mắt nhìn người lại lấp lánh như rượu hổ phách. Anh phản bác lại: “Em nói xem?”
Hai ba câu đẩy đưa, Ôn Tễ không nhịn được mà mím môi cười, nhưng bầu không khí ban đêm còn chưa kịp dâng lên, đã bị một tiếng gào rú của Hứa Hoàn Vũ phá vỡ.
Cuối cùng Trương Sơ Việt nhét anh ta vào trong xe, Ôn Tễ ngại mùi rượu nên tự đi bộ về trường.
Thế nhưng đi được một đoạn, cô đột nhiên dừng lại. Trương Sơ Việt biết Hứa Hoàn Vũ hẹn cô để hỏi chuyện về Hỉ Nhi, nên mới để hai người nói chuyện riêng— vậy tức là anh vẫn ở gần quanh đây?
Hơn nữa còn để cô tự đi bộ về, chứng tỏ biết rõ cô không uống rượu— vậy là thật sự có mặt ở gần đó và nghe hết rồi chứ gì!
Lúc đầu Hứa Hoàn Vũ còn tỉnh táo, về sau càng nói càng lộn xộn, anh ta hỏi mãi chuyện cô có ra nước ngoài không, là để chứng minh Hỉ Nhi tàn nhẫn, hay là muốn tìm chút an ủi nơi cô?
Ôn Tễ cắn môi, đúng ra cô nên nói câu kiểu: “Nếu em là Hỉ Nhi, em nhất định sẽ ra nước ngoài.” Vừa có thể an ủi Hứa Hoàn Vũ, lại còn khiến Trương Sơ Việt tức chết.
Nhưng nếu cô thật sự nói như thế, Trương Sơ Việt còn để cô bình yên đi bộ về được sao?
Anh ấy thích cô đến thế cơ mà.
Nghĩ đến đây, khóe môi Ôn Tễ khẽ cong lên. Thôi bỏ đi, để anh ấy được nếm chút ngọt ngào vậy.
“Tu tu tu~”
Đột nhiên, điện thoại nhét trong túi vang lên.
Hiển thị người gọi: [Mẹ]
–
Đầu hạ, ánh nắng chiếu xuống rào sắt sáng lóa cả mắt.
Thứ Bảy, khắp khuôn viên trường là khách tham quan bên ngoài. Hứa Hoàn Vũ gọi điện tìm Ôn Tễ:
“Hôm nay bọn anh lễ tốt nghiệp, chị dâu đến giúp chụp vài tấm hình đi.”
Ôn Tễ lúc này đang bước đi vội vàng: “Lát nữa nói sau, giờ em đang có việc gấp.”
“Hả?”
Hứa Hoàn Vũ còn định nói tiếp thì đầu bên kia đã “tút” một tiếng rồi ngắt máy.
Anh ta bất lực nhìn sang Trương Sơ Việt, giơ tay ra vẻ không còn cách nào: “Cậu tự nói với chị dâu đi, bảo là muốn chị dậu đến xem cậu tốt nghiệp thì có gì mà ngại. Hai người kết hôn rồi mà… Ơ, cậu đi đâu thế?”
Điện thoại đang bật loa ngoài, Trương Sơ Việt mơ hồ nghe thấy Ôn Tễ gọi một tiếng “Mẹ”.
Không lẽ là Tạ Lan lại đến tìm cô?
Tối qua là thứ Sáu, anh định đến trường đón cô, nhưng cô nói có chuyện quan trọng không thể rời trường.
Luống cỏ ngoài sân đang xanh mướt, đón ánh nắng mà vươn cao đầy sức sống.
Ôn Tễ đứng trước cổng trường, đối mặt với Tần Liên: “Không thể nào, mẹ đừng có mơ!”
Tần Liên giữ chặt tay cô, vành mắt đầy nước: “A Tễ, mẹ là mẹ ruột của con, nó là anh ruột của con, sao con có thể thấy chết mà không cứu? Một triệu, con không có thì nhà họ Trương có, con là vợ Trương Sơ Việt, chỉ cần nói là nhà mẹ mượn nó, A Tễ, mẹ cầu xin con, coi như mẹ quỳ xuống lạy con đi!”
Đây là trước cổng trường. Nếu Tần Liên thật sự làm vậy, chẳng phải sẽ đẩy Ôn Tễ vào chỗ chết về mặt đạo đức sao!
“Mẹ!”
Cô siết chặt lấy cánh tay bà ta. Vài ngày trước sau khi nhận được cuộc gọi cầu cứu ấy, Ôn Tễ đã ăn không ngon ngủ không yên. Tuy đã từ chối mẹ trong điện thoại, nhưng cô biết rất rõ người mẹ truyền thống luôn coi trọng con trai như sinh mạng suốt ba mươi năm qua nhất định sẽ đến tận trường tìm cô.
“A Tễ, nếu không đường cùng mẹ cũng không tìm đến con. Con không thể để A Quân ngồi tù được, công việc của Trương Sơ Việt tốt như vậy, nếu vợ nó có anh trai có tiền án, công việc của nó cũng sẽ mất. Cho nên A Tễ, con phải bảo vệ anh con!”
Một câu này khiến Ôn Tễ như sét đánh giữa trời quang.
“Đến nước này rồi mà mẹ vẫn không nhận là con trai mẹ sai, lại còn đem tiền đồ của Trương Sơ Việt ra uy h**p con! Mẹ, dì, dì Tần, lúc ấy Trương Sơ Việt còn từng khuyên anh ta dừng tay! Là do anh ta quá tham lam! Bây giờ là Ôn Quân liên lụy con và Trương Sơ Việt, vậy mà mẹ lại dám uy h**p tụi con phải cứu anh ta!”
“A Tễ, con nói gì vậy? Gãy xương còn liền với gân, nó là anh ruột con, mẹ là mẹ ruột con, là mẹ sinh ra con mà.”
Ôn Tễ tức đến hoa mắt, giọng nói cất lên lại là một nụ cười yếu ớt không sức lực: “Bây giờ mẹ lại nhận con là con ruột rồi à?”
Tần Liên nước mắt lưng tròng nhìn cô, lúc nào cũng vậy, lấy dáng vẻ khổ sở của người đàn bà tội nghiệp để ép con gái mình phải nhún nhường.
“Mẹ nói đúng lắm.”
Ôn Tễ khẽ nhếch môi: “Con với nhà họ Ôn đúng là có quan hệ huyết thống, nếu kiện ra tòa thì con cũng phải có trách nhiệm trả nợ. Nhưng mà con là sinh viên, không có tiền. Vậy cứ để Ôn Quân ngồi tù đi.”
Cô quay người muốn rời đi, Tần Liên lại kéo mạnh cô lại.
Xe riêng dừng ở bãi trước cổng trường, phía sau quả cầu đá. Trương Sơ Việt vừa liếc đã thấy thân hình Ôn Tễ đang bị người ta kéo lại, lập tức mở cửa xe, sải bước chạy tới.
“Mẹ, con sẽ ly hôn với Trương Sơ Việt, lý do là vì con muốn đi du học, mà công việc của anh ấy quá đặc thù, không cho phép vợ mang hộ chiếu nước ngoài lâu dài. À đúng rồi, mẹ chuẩn bị thêm cho con năm trăm nghìn nữa nhé, mẹ vừa mới nói đấy thôi, con là con ruột của mẹ, không được thiên vị đâu đó.”
Giọng Ôn Tễ bình thản rơi xuống dưới ánh mặt trời chói chang, mà với Trương Sơ Việt, câu nói đó như một lỗ thủng nóng rát đục vào tim anh.