Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song

Chương 2

Ba Đường từ trong bếp bước ra, trên tay bưng một đĩa dưa hấu đã cắt sẵn, đặt lên bàn trà trước mặt Đường Quân rồi nghiêm khắc nói: “Làm đàn ông thì phải ngẩng cao đầu mà sống. Có bệnh thì chữa, không bệnh thì sống cho đàng hoàng vào.”

“Vâng, còn số tiền con nợ thì sao…”

Mẹ Đường nắm chặt tay anh, giọng đầy trăn trở và chân thành: “Bây giờ những chuyện đó đã ổn thỏa cả rồi, con đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Tiểu Quân, sống bên cạnh ba mẹ ở quê nhà cho tốt, được không con?”

Ba Đường nhìn anh, lấy trong túi ra một bao thuốc, châm một điếu rồi chậm rãi nói: “Bác sĩ vẫn phải tiếp tục theo dõi, phòng khi có điều gì bất thường.”

Không ngờ bản thân lại mắc bệnh tâm thần, Đường Quân vừa cảm thấy kỳ lạ lại vừa không thể tin nổi. Anh cảm thấy nhận thức của mình rất rõ ràng, nhưng quả thực trong trí nhớ có nhiều đoạn bị đứt quãng.

Phải sống cho tốt, không được để ba mẹ lo lắng thêm nữa.

Ba Đường đang nấu ăn, trong khi đó anh cùng mẹ trò chuyện thêm một lát. Đến khi ba nấu xong, một nhà ba người họ cùng nhau dùng bữa trưa. Vị giác cảm nhận được hương vị quen thuộc khiến Đường Quân không khỏi cay sống mũi.

Đây là hương vị của gia đình.

Thấy phản ứng của anh, ba mẹ Đường liếc nhìn nhau, rồi ba anh gắp cho anh một miếng thịt, cau mày nói: “Ăn nhiều vào, giờ nhìn con gầy quá chẳng ra dáng gì cả.”

Sau bữa cơm, Đường Quân muốn giúp ba mẹ dọn dẹp chén đĩa nhưng bị mẹ anh ngăn lại.

“Con vừa khỏi bệnh, đi nghỉ ngơi chút đi.” Mẹ anh dịu dàng nói.

Không thể làm trái lời mẹ, Đường Quân trở về phòng. Phòng vẫn y như trong ký ức của anh, có một chiếc giường lớn, bên cạnh là tủ quần áo, phía bên kia là bàn học và kệ sách.

Anh bước tới bàn học, trên đó có đặt một chiếc gương tròn. Lúc này, anh mới nhìn rõ khuôn mặt của mình…

Da anh trắng bệch một cách bất thường, đôi má hóp lại, trên gương mặt hiện rõ vẻ uể oải và tiều tụy. Đúng là trước đây anh từng bệnh nặng thật.

Đặt cái gương xuống, Đường Quân mệt mỏi ngả lưng lên giường, theo thói quen anh đưa tay vào túi tìm điện thoại nhưng lại tìm không thấy.

Anh phải hỏi ba mẹ về chiếc điện thoại thôi. Tuy nhiên, một cảm giác mệt mỏi khiến anh buồn ngủ.

Vừa thầm than phiền rằng ăn xong là buồn ngủ, anh khẽ nhắm mắt lại.

---

Có ai đó thở hổn hển quanh cổ anh, hơi ấm phả vào khiến cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng anh. Đường Quân bỗng nhiên căng thẳng, lớn tiếng hỏi: “Ai đó?!”

Anh cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ thấy bóng tối bao trùm, anh nhận ra mình đã bị bịt mắt. Muốn cử động nhưng tay chân đều không thể nhúc nhích, rõ ràng là anh đang bị trói.

Sợ hãi xen lẫn với cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng, Đường Quân tiếp tục hét lớn: “Đây là muốn làm gì? Đây là bắt cóc đấy, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Dường như đối phương không nghe thấy lời anh, ngay lúc đó anh cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại tiến vào miệng mình. Bản năng khiến anh muốn cắn lại, nhưng đầu lưỡi nhanh chóng cảm nhận được vị ngọt lan ra.

“Ngọt không, Đường Đường? Đây là kem tươi vừa mới đánh xong. Muốn ăn thêm không?”

Giọng nói của một người phụ nữ nhẹ nhàng vang lên, nhưng mang theo sự đùa cợt khó tả.

Đường Quân muốn né tránh, cố xoay đầu để ngón tay của đối phương rời khỏi miệng mình.

Dường như đoán được ý định của anh, cô ta rút tay ra khỏi miệng anh, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu bôi kem tươi lên mặt anh.

Đường Quân ngửi thấy một mùi ngọt ngào, hẳn là kem bơ, đối phương đang bôi kem bơ lên mặt anh, khiến anh vừa xấu hổ vừa tức giận. Tuy nhiên, điều khiến anh choáng váng là cơ thể anh không nghe lời, ngược lại còn như ngầm đáp lại sự khiêu khích của đối phương.

“Đường Đường đã biến thành kem bơ rồi.” Tiếng cười trầm thấp của người phụ nữ vang lên.

Có một thứ gì đó mềm mại lướt qua má anh, Đường Quân ngừng thở – cô ta đang l**m lớp kem trên mặt anh!

"Đến đây nào, Đường Đường, tôi sẽ dùng sức để ôm chặt lấy cậu.” Ngón tay cô ta v**t v* phía sau gáy của anh. “Để từng khớp xương của cậu đều cảm nhận được sự yêu thương của tôi."

Anh choáng váng, rõ ràng mình đã bị một kẻ điên bắt cóc và đó lại là một người phụ nữ!

Đối phương không biết là có sở thích gì đặc biệt, điều này làm Đường Quân sợ hãi không ngừng, ba mẹ rõ ràng đều ở nhà mà sao không ai phát hiện ra người phụ nữ điên này chứ??!

Đường Quân càng giãy giụa dữ dội, nhưng cơ thể dường như không còn khống chế được nữa, ngược lại có thể nói là nó đang phản bội lại anh.

Cơ thể anh đang dần dần tới gần cô ta, âm thầm bày tỏ sự mong chờ được cô ả “yêu thương”.

Cứu với!! Mình đang làm gì thế này?! Mình thế nhưng lại đi đáp lại một kẻ bắt cóc…

A a a a… Đường Quân hét lên một tiếng, trong nháy mắt dường như quyền kiểm soát cơ thể đã quay về. Anh đột nhiên mở mắt ra, sau đó lập tức xoay người ngồi dậy.

“Con làm sao vậy?!” Cánh cửa phòng nhanh chóng bật mở, mẹ anh hốt hoảng chạy vào, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, bà lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế?! Con không khỏe chỗ nào à, Tiểu Quân?”

Đường Quân đưa mắt nhìn quanh phòng – chẳng có người phụ nữ nào cả. Trước ánh mắt lo lắng của mẹ, anh vẫn còn ngơ ngác.

Vừa rồi là cái gì, một giấc mộng xuân kì lạ?

“Tiểu Quân?” Nghe được giọng nói lo lắng của mẹ, Đường Quân vội vàng nói: “Hình như là con nằm mơ thôi, nhưng mà con không nhớ rõ lắm.”

Mẹ anh nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: “Không sao đâu,” mẹ Đường đau lòng vỗ lưng an ủi anh, “Đừng ngủ nữa, dậy ăn chút trái cây đi.”

Anh gật đầu, vừa nhìn xuống cổ tay, phát hiện có vết đỏ như bị trói. Giật mình, anh cúi sát kiểm tra kỹ hơn, thì ra đó là vết sẹo cũ.

Anh nhẹ nhàng đưa tay lên che kín mặt lại, cố gắng xua đi giấc mơ kỳ quặc kia ra khỏi đầu.

---

Từ hôm mơ thấy giấc mơ kì lạ đó, mỗi lần đi ngủ Đường Quân đều có cảm giác lo sợ, nhưng nhiều ngày liên tiếp trôi qua, anh không gặp lại giấc mơ kỳ lạ ấy nữa.

Ba mẹ anh cũng tìm đủ mọi lý do để giữ anh trong nhà, không cho anh tự ý ra ngoài.

Anh cũng không phải khăng khăng là muốn ra ngoài, nhưng mà ở độ tuổi này rồi mà, anh thực sự cảm thấy có lỗi.

Một hôm trong bữa cơm, anh đề cập đến việc mình không có điện thoại.

Ba mẹ anh không rõ điện thoại cũ của anh ở đâu, nên họ đồng ý mua cho anh một cái mới.

Khoảng một tuần sau, ba mẹ Đường nhận thấy anh đã ổn định rồi, mẹ Đường đưa anh ra ngoài mua một cái điện thoại mới.

Khi anh nhận được chiếc điện thoại di động mới, anh nhìn vào danh bạ chỉ có tên ba mẹ mình, Đường Quân cảm giác như mình đang bắt đầu một cuộc đời mới. 

Bình Luận (0)
Comment