Đợi nàng lấy lại tinh thần, Trương Vinh Phương đã trọng thương ngã xuống đất gần chết, sắp không còn hơi thở!
"Đại nhân không sao chứ!? Mau uống thuốc trước! Mau!"
Nhiễm Hân Duyệt vội vàng lấy bình thuốc chữa thương ra định cho Trương Vinh Phương dùng, đầu tiên ngừng xuất huyết bên trong rồi nói tiếp!
"Không cần…" Trương Vinh Phương đẩy tay nàng ra: "Thuốc này đối với ta vô dụng."
Sức đề kháng của hắn hiện giờ rất mạnh, trước kia hắn uống độc dược kịch độc như uống nước nên dược vật hay dùng để trị liệu bình thường đã hoàn toàn không có tác dụng với hắn.
Trương Vinh Phương đứng lên, bàn tay đè lên lỗ máu xuyên thấu đang nhanh chóng khép miệng lại.
Thân hình hắn thẳng tắp.
"Chúng ta đi!"
Sự tự tin không có địch thủ bởi vì hắn liên tiếp thắng lợi từ trước đến giờ, vào giờ phút này rốt cuộc bị phá vỡ.
Lúc trước có trạng thái huyết liên, hắn cho rằng dù mình không mạnh thì cũng có thể cân sức ngang tài với Đại Tông Sư.
Nhưng lần này, Trương Vinh Phương rõ ràng tự có bao nhiêu cân lượng.
"Ngươi thực sự không sao chứ!?"
Nhiễm Hân Duyệt nhìn lỗ máu đang nhanh chóng thu nhỏ lại, trong lòng rùng mình, cảm thấy Đạo Tử thực sự có khả năng đã sớm Bái Thần rồi, chỉ là bái một vị Thần khá đặc biệt, còn có thể giữ lại cơ thể máu thịt của mình.
"Không có việc gì, yên tâm." Trương Vinh Phương lời ít mà ý nhiều.
Tuy toàn bộ nội tạng vỡ tan xuất huyết nhiều, xương trong cơ thể chỉ chớp mắt đã gãy bảy thành.
Nhưng hắn thực sự không có việc gì.
Bởi vì thương thế hiện tại đã khỏi một nửa rồi.
Chỉ là cần phải xử lý máu bầm, tạp chất tích tụ trong cơ thể.
"Ặc… được rồi." Trong lòng Nhiễm Hân Duyệt sợ hãi, lại nhìn nhà đá của Đế Giang.
Cảm giác, hai vị này thật sự không giống người.
Thân thủ của một người hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng. Nàng không cách nào tưởng tượng Trương Ảnh có cường độ cơ thể cao như vậy lúc trước, lại trong nháy mắt bị thương đến mức này.
Mà càng làm cho nàng không cách nào tưởng tượng là, rõ ràng không có Bái Thần, thương thế của Đạo Tử thế mà lại khỏi nhanh như vậy!
Cường độ của hai người kia vượt xa suy nghĩ của nàng!
"Đi thôi." Trương Vinh Phương xoay người, không cần phải nhiều lời nữa.
Hai người một trước một sau, cuối cùng nhanh chóng xuống núi.
Lúc này mặc dù không lấy được phương pháp đối phó với Nghi Vân Ngụy Vụ, nhưng hắn cũng có thu hoạch lớn.
"Đế Giang rốt cuộc ở tầng thứ gì? Nhiễm Hân Duyệt ngươi nói thật cho ta." Trương Vinh Phương xuống đến chân núi, thương thế đã khỏi hẳn.
Lúc này hắn thật sự bị đả kích.
Triệt để bị thua, thua không có bất kỳ viện cớ nào.
Có thể làm được đến điểm này, Đế Giang tuyệt đối vượt xa tưởng tượng của người thường.
"Không rõ lắm vào khoảng hơn ba mươi năm trước, trong án kiện đồ sát bên bờ sông, Đế Giang tiền bối cũng đã là Đại Tông Sư Cực Cảnh đỉnh phong. Võ nghệ đối với hắn đã hóa thành bản năng."
Nhiễm Hân Duyệt hơi để lộ chút tin tức.
"Đại Tông Sư Cực Cảnh, hắn… đúng là rất mạnh rất mạnh." Trương Vinh Phương không tự chủ được đi so Đế Giang với sư phụ Nhạc Đức Văn của mình.
Hắn chưa bao giờ thấy Nhạc Đức Văn nghiêm túc xuất thủ, lão vẫn luôn là mang dáng vẻ sâu không lường được.
Mà Đế Giang dù đã ra tay cũng sâu không lường được tương tự.
Hai người không cùng một loại hình.
Nhưng đều là mạnh đến nỗi không giảng đạo lý.
“Có lẽ là ta còn chưa đạt đến đủ độ cao, không nhìn rõ chỗ đứng của bọn họ.”
Trương Vinh Phương thở dài một tiếng.
"Vậy ngài chuẩn bị làm sao bây giờ?" Nhiễm Hân Duyệt chần chờ nói, lại không tự chủ được nhìn bộ phận bị thương của hắn.
"Phù…" Trương Vinh Phương hít sâu một hơi: "Người có chí, chuyện ắt thành! Từ từ lại đến, không vội."
"..." Nhiễm Hân Duyệt không còn lời nào để nói, với trình độ của Đế Giang, dựa vào ý chí là có thể vượt qua được à?
Nhưng lời này nàng không tiện nói rõ, hiện tại xem ra, ít nhất tinh khí thần của Đạo Tử vẫn không tệ.
Sau đó hai người không nói gì nữa, quay lại phủ Trầm Hương.
Trương Vinh Phương khoanh chân ngồi trong tĩnh thất, không ngừng hồi tưởng lại tình huống giao thủ ban ngày.
Lấy trí nhớ siêu cường của hắn hiện tại, rất nhiều chi tiết giờ đây hồi tưởng lại cũng có đường nét đại khái.
“Ngay từ đầu Đế Giang chỉ dùng một chiêu là có thể miểu sát ta. Nhưng sau khi ta vận dụng huyết liên, hắn ta vẫn dùng chiêu chưởng pháp trước đó, nhưng nửa sau lại đổi chiêu giữa đường, hẳn là hắn ta hiểu, chiêu chưởng pháp đó đối với ta vô dụng, cho nên mới đổi vũ khí.”
Đúng vậy, tại giây phút cuối cùng, hắn thua dưới đao của đối phương.
Đao kia tuyệt đối là thần binh lợi khí cực mạnh, nếu không thì không thể nào rạch làn da của mình được rồi.
Dù sao mình có ngạnh công chồng thêm huyết liên, ngay cả Tông Sư Cực Cảnh lúc trước cũng chỉ có thể để lại một vết xước.
Độ cứng là không thành vấn đề.