“Đây là nhờ có tiền bối chỉ điểm!” Trương Vinh Phương nói cảm tạ từ đáy lòng.
“Không cần cảm tạ ta, ngươi thấy thiện ý của bọn ta đối với ngươi. Có thể nhân thế lợi đạo, nhân cơ hội lợi dụng, cũng là bản lĩnh. Canh thịt bò vừa làm không tệ, phu quân bảo là muốn cho ta thêm chút rau thơm.”
“Tiền bối không cần cảm tạ, canh thịt bò là do thuộc hạ làm, nếu ngài thích thì lần sau làm tiếp. Vãn bối cũng không phải là nhân thế lợi đạo, chỉ là lâm thời bất đắc dĩ. Nói ra thật xấu hổ, hôm nay lời đồn bên ngoài sôi sùng sục.” Sắc mặt Trương Vinh Phương cấp tốc biến hóa như thường.
“Chăn tối qua có hơi lạnh, lát nữa chuẩn bị đi trồng ít bông, nuôi ít vịt, chờ một hồi là có thể hái bông lấy nhung lông vịt làm chăn. Phu quân luôn suy nghĩ kỳ lạ, ngươi tha thứ nhiều chút, có đôi khi cũng đã khổ cực ngươi rồi.” Vẻ mặt của Đế Giang từ nam đổi sang nữ, giọng nói từ nguội lạnh đến nhu hòa.
“Nếu tiền bối cần gấp, ta có thể phái người mang tới đồ làm xong sẵn.”
Vụt!!
Trương Vinh Phương còn chưa dứt lời, một vệt sáng trắng giống tia chớp nháy mắt xẹt qua ngực hắn.
Máu bắn tung tóe, thân hình hắn lùi nhanh mấy chục thước, đứng ở bên vách núi, kém một bước là rơi ngã xuống.
“Chăn bông nhất định phải tự tay ta làm cho Quân Nhi! Ngươi dám giành với ta!? Vật tư mật bực này mà cũng dám đưa!? Ngươi đây là muốn chết!!”
Đế Giang cầm đao tiến lên định tiếp tục động thủ, bỗng khuôn mặt hắn biến đổi, lại nhu hòa.
“Haizz hắn chính là một người như vậy, ngươi đừng để trong lòng.”
“Không sao, tiền bối không che đậy cảm xúc, vãn bối có thể hiểu được.” Trương Vinh Phương lấy tay che miệng máu nơi ngực, tăng tốc làm lành vết thương.
Cái vệt đó xém chút nữa thì xé mở lồng ngực hắn rồi.
Thương thế kinh khủng dữ tợn khiến Áo Tư Thản Đinh cách đó không xa không dám nói câu nào.
Cái thanh đao Tình Duyên kia chém vào hắn ta còn đau hơn chém lên người Trương Ảnh nhiều.
Sự khắc chế của đỉnh cấp ma đao đối với Bái Thần vô cùng lớn.
Chỉ cần trong lòng Đế Giang có một ý niệm không qua được, chém chết hắn ta ngay tại chỗ cũng có thể.
Mấy người bệnh tâm thần này… khó trách không ai dám ở với bọn họ lâu.
Áo Tư Thản Đinh cúi đầu khẩn trương niệm kinh, mong Thần của mình có thể phù hộ hắn ta, đừng để kẻ điên kia tìm hắn ta chơi.
Một lát sau, cả người Trương Vinh Phương toàn là máu, một lần nữa ngồi trở lại đối diện Đế Giang.
“Xin hỏi tiền bối, cảnh giới thứ hai của Tam không Tà niệm không, phải làm thế nào để bước vào?”
Hắn không thể không làm vậy, trước đó hắn thỉnh giáo Áo Tư Thản Đinh, đạt được giải thích không thể áp dụng.
Phương pháp xử lý của Áo Tư Thản Đinh ở tầng này là Bái Thần, đem toàn bộ ý niệm tập trung lên sự thành kính đối với thần.
Nhưng Trương Vinh Phương không có khả năng làm như vậy.
Kết quả hắn định dùng điểm thuộc tính cứng rắn thêm điểm, lại phát hiện hoàn toàn không dùng được.
Ấn thêm điểm thuộc tính, lại trừ đi lại.
Cảnh giới thứ hai của Tam không, căn bản không qua được.
Điểm thuộc tính tăng lên, chính là cần suy nghĩ xác thực khả thi đối với giai đoạn tiếp theo, đồng thời lý giải thấu triệt mới có thể thêm điểm.
Trên lý luận Tam không không cần toàn bộ viên mãn cũng có thể đi vào Tông Sư, nhưng… hắn muốn mỗi một bước đều tuyệt đối vững chắc kiên định.
Hoặc là không đi, hoặc là đi tốt!
“Tầng thứ hai Tà niệm không, lúc này thật ra cũng đã có thể đại khái phân chia con đường Cực Cảnh và thần phật.”
Bây giờ Đế Giang vừa lúc là trạng thái Quân Nhi, vẻ mặt nhu hòa, đưa tay muốn đi sờ vết thương trên ngực Trương Vinh Phương.
Nhưng vẫn nhịn được.
“Cực Cảnh là bái chính mình, Bái Thần chính là như tên, là bái nó. Thế nên, ngươi lựa chọn như thế nào, đều xem tương lai ngươi muốn đi trên con đường nào.”
“Bái chính mình?” Trong lòng Trương Vinh Phương có đáp án.
Xem ra cần phải lựa chọn ở tầng này, bằng không căn bản không đi tiếp được.
Hắn nhắm mắt suy tư. Miêu tả trong Hư Tượng phù pháp là tìm một lá bùa tên là Tụ Thần phù, dùng nó làm mục tiêu, ngưng tụ ý niệm, trừ bỏ tà niệm.
Nhưng nếu là người có nghiên cứu khá sâu đối với Đại Đạo Giáo thì có thể nhìn ra, thật ra bản thân Tụ Thần phù nọ chính là phù hao thay thế đơn giản hoá của Ngự Cảnh Hàn Thạch thiên tôn.
Thế nên, đây thật ra là làm chuẩn bị cho Bái Thần.
Cho dù là văn công hay là võ công, đều có vô số loại ám chỉ này ẩn giấu trong đó.
Không bao lâu, Trương Vinh Phương mở hai mắt ra.
“Ta lựa chọn bái chính mình!”
“Tốt!” Đế Giang cười ha ha: “Bằng không ngươi cũng sẽ không tới tìm ta.”
“Xin tiền bối chỉ giáo.” Trương Vinh Phương nhẹ nhàng cúi người.
“Lựa chọn của bản thân rất nhiều. Ngươi chọn cái gì, liền sẽ thành tựu cái đó. Điểm này không ai có thể giúp ngươi, chỉ có ngươi tự mình lựa chọn.” Đế Giang trầm giọng nói.