Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1200 - Chương 1200 - Tâm Ý (6)

Chương 1200 - Tâm ý (6)
Chương 1200 - Tâm ý (6)

“Còn thiếu một chút mới có thể hoàn toàn thấy rõ, nhưng…” Vẻ mặt Trương Vinh Phương dần dần hưng phấn lên.

“Nhưng tốc độ ta nhanh hơn, lực lượng mạnh hơn!!”

“Chỉ cần tiếp xúc! Chính là ta thắng!!”

Hắn đánh thẳng một chưởng về phía trước thật mạnh.

Một chưởng này là công chiêu phổ thông trong Viêm Đế Phù: Hoa Trung Thủ Lịch.

Nhưng chính là một chưởng như vậy, lại làm cho trong lòng Áo Tư Thản Đinh sản sinh cảm giác tránh cũng không thể tránh.

Hắn ta đúng là dự phán được chiêu tiếp theo của đối phương, nhưng tốc độ đối phương nhanh hơn! Sớm đã quá độ xong một chiêu này.

Sau đó tiến vào chiêu tiếp theo! Chiêu tiếp theo! Lại chiêu tiếp theo!

“Hắn đang… hắn đang dùng tốc độ bù đắp tất cả!!?”

Trong lòng Áo Tư Thản Đinh bỗng nhiên chấn động.

Đây là con đường Cực Cảnh!!!

Trần Sa Cung.

Oành!!

Một màu bạc phá vỡ tường thể, nổ bắn ra xa.

Nhìn vào bên trong theo lỗ thủng bị phá ra trên tường, có thể thấy sương mù xám trắng bao phủ khắp toàn bộ Trần Sa Cung.

Trong sương mù dường như còn mơ hồ hiện ra tia sáng bạc trắng.

“Đi!” Màu bạc phá vỡ tường thể là một nam tử tóc bạc mặc áo giáp vỡ nát.

Toàn thân hắn ta bao trùm chất lỏng màu bạc lưu động, nhưng có nơi chất lỏng màu bạc bị phá thủng ở nhiều chỗ.

Những lỗ thủng ấy đang cố gắng khép lại, đáng tiếc không có hiệu quả chút nào.

Theo sát hắn ta cùng đi ra khỏi lỗ thủng là một nam tử râu quai nón tóc đen khác.

Lão ta vác trên lưng ba thanh binh khí khác nhau, trước ngực là một dấu bàn tay lõm xuống thật sâu, khóe miệng mơ hồ chảy máu.

Nhưng lại không mảy may ảnh hưởng đến khí chất cuồng dã của lão ta.

“Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, Nhạc chưởng giáo, hôm nay lĩnh giáo!”

Lão ta cấp tốc lấy ra một bao thuốc bột từ trong túi, mở ra đổ vào trong miệng.

Lão ta quay đầu lại nhìn sương mù dày đặc bên trong Trần Sa Cung, cười một tiếng dài, chớp mắt đã đuổi theo hướng nam tử tóc bạc chạy đi.

Đúng lúc này, trong toàn bộ Trần Sa Cung, tất cả cửa sổ nổ tung bắn ra bên ngoài.

Trong tiếng phá hủy ầm ầm, tảng lớn sương mù xám trắng phun ra từ đó.

Cửa lớn trong cung cũng hiện lên tảng lớn vết rạn lan ra bên ngoài.

Ngay sau đó răng rắc một cái, cửa lớn sập.

Nhạc Đức Văn dẫn đầu đi ra, vẻ mặt khó chịu. Trên người hắn ta dường như vẫn còn lưu lại huỳnh quang màu bạc nhàn nhạt, chỉ là loại huỳnh quang này đang nhanh chóng rút đi.

“Thật sự có tài mà, khó trách được xưng là Thiên Công. Đồ chơi ly kỳ cổ quái chỉ nhiều không ít.”

Hắn ta vừa giao thủ, cứ có cảm giác nơi chốn bị nhằm vào, đối phương rõ ràng đã làm đủ chuẩn bị từ sớm để đối phó hắn.

Các loại vũ khí công cụ phiền toái, mang đến cho hắn ta không ít phiền phức.

“Kim Hồng đồng dạng cũng là nhân vật tuyệt đỉnh của thời đại trước. Đế sư Đế Khôn năm đó chính là lão ta thân tạo. Tuyệt đối không thể khinh thường.”

Kim Ngọc Ngôn chậm rãi đi ra từ sau.

“Sư thúc vẫn còn đang tức giận à? Ha ha ha, thật ra cũng không có gì, trước đó là ta càn rỡ. Chỉ cần Đại Đạo Giáo ta theo dựa vào thực lực một bên, có thể không đủ để uy áp thiên hạ. Nhưng ngươi ta liên thủ, vậy thì khác nhau rồi.” Nhạc Đức Văn cười nói.

“Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng lần này sau khi hoàn thành chỉnh hợp, ta sẽ dẫn người trở về Ngọc Hư Cung.

Thù năm đó, báo được cũng không xê xích gì nhiều, người truy giết chúng ta, cũng đã chết gần hết. Mục đích của ta vậy là đủ rồi.” Kim Ngọc Ngôn bình tĩnh trả lời.

“Sư thúc không muốn cùng Nhạc mỗ, đứng trên đỉnh cao của thế gian quan sát tất cả à?” Nhạc Đức Văn kinh ngạc hỏi.

“Từ vừa mới bắt đầu, mục đích của ta chính là trả thù! Năm đó bọn họ đối đãi ta như thế nào, hôm nay, ta cũng đối xử với bọn họ như vậy! Còn lại, đó là chuyện của ngươi.” Kim Ngọc Ngôn lười nói nhiều, nàng đối với Nhạc Đức Văn càng ngày càng thấy không rõ rồi.

Có lẽ, nàng bỗng nhiên cảm giác, có khả năng mình chưa bao giờ thấy rõ người này.

Nguyệt Vương? Nhạc Đức Văn? Hoặc là thân phận khác của hắn?

Trong lòng người này có nhiều thứ lắm.

Hôm nay nàng với hắn ta chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, khuôn mặt mỉm cười của Nhạc Đức Văn không đổi, chỉ là quay đầu lại nhìn Trần Sa Cung.

“Một tòa cung điện lớn như vậy, xây dựng tại sa mạc này thì có ích lợi gì?”

Hắn ta nói khẽ.

“Người ấy, nên đi chỗ phồn hoa nhất, trốn tránh sẽ không thể thành nghiệp lớn được.”

Bỗng nhiên, hắn ta vung tay áo xoay người, hóa thành một bóng xám đột nhiên lướt về phía xa xa.

Thẳng đến mấy chục giây sau, mới có người xung quanh nhanh chóng tiếp cận nơi đây.

Đi vào trong Trần Sa Cung, ba Đại Tông Sư Bái Thần đã hóa thành bụi đen từ lâu bên trong nhất thời hiện ra ở trước mắt mọi người.

Bình Luận (0)
Comment