Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1202 - Chương 1202 - Ám Lưu (2)

Chương 1202 - Ám lưu (2)
Chương 1202 - Ám lưu (2)

“Chần chờ, do dự, thất thần, các loại ý thức tâm trạng ngoài không tự tin biến hóa đều sẽ ảnh hưởng đến phản ứng xuất thủ. Nếu như ngươi có thể thích ứng loại giao phong này, liền có thể sẽ không bị đối thủ dao động, liền có thể trợ giúp ngưng tụ ý chí tự cường của mình.”

“Nhiều lời không thích hợp, còn mời tiền bối biểu diễn một hai.” Trương Vinh Phương trầm giọng nói.

Áo Tư Thản Đinh gật đầu.

“Phương thức đơn giản nhất, là giống như vậy.”

Vụt.

Toàn thân hắn ta chợt biến hóa, đổi thành hình thái Chung Thức.

Hình thể tăng cao, biến lớn, bành trướng, đồng thời bên ngoài thân hiện lên từng dãy lỗ khí.

Lưng nhô lên một túi khí cực lớn.

Vù!

Một luồng khí lưu nhỏ bé cuốn về phía Trương Vinh Phương, bao trùm toàn thân hắn.

Trong nháy mắt, một cảm giác đè nén, cảm giác áp bách mãnh liệt nảy lên trong lòng Trương Vinh Phương.

“Ta và ngươi biết, dưới hình thái này ta đánh bại ngươi rất dễ dàng.” Áo Tư Thản Đinh bình tĩnh nói.

“Nhưng ta ở chỗ này, không ra tay, chỉ là nhìn chằm chằm ngươi. Mà lúc này nếu ngươi giao thủ với người khác và giao thủ với cao thủ cùng cấp bậc, ngươi có phân ra một phần tâm thần nhìn chằm chằm ta không?”

Trương Vinh Phương nghe vậy, nhất thời như có điều suy nghĩ.

“Sẽ!” Hắn khẳng định gật đầu.

“Đây cũng là một loại thủ đoạn trong đó. Không liên quan đến tự tin, chỉ ở tại chiến lược, tranh phong, mưu kế vân vân. Nhưng rất nhiều Đại Tông Sư sẽ am hiểu lợi dụng năng lực đặc biệt của bản thân, xây dựng một khí tràng có thể trực tiếp áp bách đối thủ.” Áo Tư Thản Đinh tiếp tục nói.

“Âm thanh, khí lưu, ngôn ngữ, hoàn cảnh, thậm chí chế tạo biểu hiện giả dối, nhiều tầng nhân tố kết hợp, đều có thể đắp nặn cảm giác áp bách trong lòng người. Điều này cần ngươi tự đi lĩnh ngộ. Khí thế của võ học, khí thế cũng sinh ra từ nguyên nhân tương tự.”

Lời nói này, khiến trong lòng Trương Vinh Phương dần dần dâng lên tầng tầng gợn sóng.

“Đúng rồi, cái này tương đương với, tìm kiếm và chế tạo sơ hở, chế tạo nhược điểm trong tâm thần của đối thủ!”

Trong lòng hắn có cảm giác ngộ, lại có hiểu biết mới đối với cảnh giới võ đạo sau này.

“Võ đạo, chính là tranh đấu binh pháp giữa người và người!” Đế Giang ở một bên tổng kết.

“Binh chí thượng giả, chính là không đánh mà thắng!”

Không đánh mà thắng!

Còn chưa ra tay đã có thể làm cho kẻ địch sợ hãi, khiếp đảm, tan vỡ, sau đó tự đánh mất sức lực xuất thủ.

Trương Vinh Phương bỗng nhớ tới, tên Tông Sư Bái Thần sụp đổ ở trước mặt hắn trước kia.

Khi đó, hắn chính là vô ý va chạm phải ngưỡng cửa của cảnh giới này.

Lúc này, hắn không để ý đến hai người, tự mình khoanh chân ngồi xuống.

Nhắm mắt lại.

Mở thanh thuộc tính ra.

Năm ngày, lại tích góp được thêm năm điểm thuộc tính.

Lúc này bị hắn không chút do dự ấn vào Hư Tượng phù pháp.

[ Hư Tượng phù pháp - Tam không cảnh giới thứ ba: Tà khí không. ]

Không chậm chạp chút nào.

Điểm thuộc tính biến mất, phù pháp tăng lên, trực tiếp đạt được Tam không cảnh giới thứ ba.

Cũng tức là trình độ Tà khí không.

Tam Không đều tự điều chỉnh, phối hợp với chính mình.

Cho nên không có bất kỳ sự phân chia cảnh giới nhỏ nào khác.

Nhưng sự phân chia mơ hồ đặc biệt này càng khiến người ta khó nắm bắt, không có dấu vết mà tìm kiếm.

Trương Vinh Phương nhắm mắt lại, cảm nhận những thay đổi trong cơ thể.

Từng luồng khí lạnh lẽo bỗng dưng hiện ra, lan tràn khắp người, lần lượt khai thông tất cả những nơi trì trệ, tắc nghẽn.

Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, hắn cảm thấy từ trên xuống dưới toàn thân mình thông suốt chưa từng thấy, giống như mỗi bộ phận trên cơ thể đều có thể được chỉ huy như một cánh tay.

Ngay cả tóc hình như cũng có thể hơi khống chế cảm giác.

Toàn bộ cơ thể là một, ngưng tụ thành một điểm.

“…”

“…”

Đế Giang và Áo Tư Thản Đinh đang đợi bên ngoài, vẻ mặt tê liệt, nhìn khí chất của Trương Vinh Phương thay đổi nhanh chóng.

“Tiểu tử này có phong độ như ta năm xưa.” Hơn nửa ngày sau, Đế Giang mới nặn ra được một câu như vậy.

“Tiên sinh khen rất đúng.” Áo Tư Thản Đinh cố nặn ra một nụ cười.

Trong khoảng mười ngày, hắn ta trơ mắt nhìn Trương Vinh Phương đi từ Nội Pháp đến Tam Không viên mãn, cuối cùng cũng sắp bước vào Tông Sư.

Thiếu điều đã ngưng kết Tự Cường Chi Tâm luôn rồi.

Tốc độ này là thật là vô tiền khoáng hậu*.

*Nguyên văn Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả (前无古人后无来者): Ý nói trước giờ chưa từng xuất hiện trong sử sách, sau này chắc chắn cũng không có ai thay thế được.

Chỉ chừng đó thôi, Đế Giang còn không biết xấu hổ mà nói giống mình à?

Quả nhiên không hổ danh là đại lão Cực Cảnh, chỉ riêng da mặt này đã khiến hắn ta theo không kịp rồi.

Chẳng bao lâu sau, Trương Vinh Phương lại lần nữa đứng dậy.

Trong thanh thuộc tính của hắn, trị số sinh mệnh không có bất kỳ thay đổi nào.

Bình Luận (0)
Comment