Vừa dứt lời, một bóng xám chợt lóe lên sượt qua người hắn.
Nụ cười trên mặt người này cứng đờ, duy trì động tác chỉ tay, bịch một cái.
Đầu của hắn ta rớt xuống từ trên cổ.
Lượng lớn ngân tuyến bạo phát tuôn ra, đánh về phía Trương Vinh Phương rút tay rời đi.
Nhưng tiếc là nhào hụt.
Hơn mười tên đao phủ phía sau hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, thế mà lại không sợ, giơ vũ khí lên chém về phía người của Trương Vinh Phương.
Nhưng vũ khí của bọn họ giống như chém vào ảnh ảo, đều thất bại.
Một bóng xám xẹt qua người bọn họ, từng dòng máu bắn lên.
Thân hình Trương Vinh Phương mượn lực trên mặt đất, nhảy lên một cái, nghiêng người dẫm lên cành cây, bắn ra rơi xuống, lại đánh về phía những đao phủ còn lại.
Nửa phút sau.
Trong rừng một mảnh máu thịt be bét, thây ngang khắp đồng.
Trương Vinh Phương phẩy bay máu loãng trên tay, xoay người trở về con đường lúc đến.
Đây là sóng người tập kích thứ năm trong những ngày qua.
Những người này, có khi là giáo đồ võ tu do Bái Thần dẫn đầu.
Cũng có đầu mục địa khu của thế lực lớn ngụy trang thân phận đến, giống như Thanh Tiêu đạo nhân, nỗ lực tiện thể lập công.
Còn có một ít thế lực nhỏ muốn nhân cơ hội bắt người một phen, định bắt người đưa đến một số thế lực lớn lĩnh thưởng.
Đương nhiên, cũng có thể là pháo hôi não tàn có người đặc biệt phái đến dò xét.
Dù sao, thời đại này, rất nhiều người đến cả một chữ bẻ đôi cũng không biết, võ công lợi hại không có nghĩa là chỉ số thông minh đủ cao.
Tùy tiện cho một chút lợi lộc thêm sự sai biệt và tin tức không cân bằng đã có thể khiến người ta đến đưa mạng.
Giết chết người cuối cùng, Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có người sống sót mới xoay người rời khỏi.
Không bao lâu sau, hắn một lần nữa trở lại dưới vách núi nơi Thiên Nữ đứng.
“Vạn Giáo Mục Ước ngươi nói vừa nãy, là vật gì vậy?”
Hắn nhạy bén cảm giác được, thứ này, có thể là sự vật có ảnh hưởng cực lớn đối với thế cục bây giờ.
Thiên Nữ dường như đang thất thần, nhưng nghe hắn hỏi thì quay sang nhìn hắn một câu.
“Tin tức vừa đưa tới, Thiên Giáo Minh có người dẫn đầu đánh vỡ Vạn Giáo Mục Ước, cởi bỏ hạn chế của võ nhân Bái Thần dưới trướng.”
“Hạn chế gì?”
“Thiên hạ… lại phải loạn!” Thiên Nữ cúi đầu, lầm bầm.
“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.” Trương Vinh Phương nói lần nữa.
“Trước đây ta cũng cảm giác không đúng. Bây giờ nghĩ lại, người kiểu gì cũng sẽ thay đổi, nhưng bọn họ vẫn luôn là như vậy, chẳng qua là bị ước thúc mà thôi.” Thần sắc Thiên Nữ mông lung, hốt hoảng, lại không biết đang suy nghĩ gì.
“Ngươi có khỏe không?” Tâm tình Trương Vinh Phương có chút không nói thành lời: “Nói xem Vạn Giáo Mục Ước là cái gì được không?”
“Vạn Giáo Mục Ước à….” Thiên Nữ chậm rãi phục hồi tinh thần lại: “Đó là… một ước định.”
“Nghe tên cũng biết là một ước định, ngươi có thể nói liền một mạch luôn không?” Trương Vinh Phương bất đắc dĩ nói.
Cực Cảnh phát bệnh đúng là cái đức hạnh này.
Đế Giang là phân liệt, Thiên Nữ là dễ quên.
Còn lại vẫn chưa thấy qua, nhưng đại khái vấn đề cũng không nhỏ.
“Đó là… một ước định.” Ánh mắt Thiên Nữ mông lung, ưỡn ngực, lại không biết đang suy nghĩ gì đi.
“...” Trương Vinh Phương có loại xúc động muốn đánh người.
Hắn lập tức xoay người, mượn lực nhảy lên bên trên vách núi.
Không bao lâu, hắn bò lên trên đỉnh núi hơn năm trăm mét, tìm được Nhiễm Hân Duyệt đả tọa tu hành văn công, trực tiếp lặp lại câu hỏi vừa nãy.
“Vạn Giáo Mục Ước.” Nhiễm Hân Duyệt nghe câu hỏi: “Là ước định đặc biệt được thành lập từ trước khi Đại Linh còn chưa được kiến lập, để ước thúc tất cả thế lực thần phật không hề cố kỵ săn con người làm thức ăn.”
Nàng cấp tốc giải thích.
“Vạn giáo, đại biểu cho tất cả giáo phái đương thời, đương nhiên, cũng có không tham gia, nhưng loại này đều bị diệt.
Mà Mục Ước, thì là chỉ ở khi nuôi thả tín đồ phàm nhân cần tuân thủ ước định.”
“... Nội dung cụ thể là?” Vẻ mặt Trương Vinh Phương trở nên nghiêm nghị.
Nhiễm Hân Duyệt nhìn hắn, chợt cười.
“Ngươi xác định sẽ tin tưởng thứ ta nói chứ? Dù sao hiện tại ta chính là đào phạm bị Đại Đạo Giáo truy nã.”
“Ta có phán đoán của mình.” Trương Vinh Phương nói.
“Tốt lắm.” Nhiễm Hân Duyệt gật đầu: “Nội dung của Mục Ước rất đơn giản, đó chính là…”
“Ước thúc tất cả người Bái Thần, không cho bọn họ tùy ý hút tuỷ não con người, tăng cường tổng linh tuyến giáo phái bản thân.
Đây cũng là nguồn gốc cho câu nói một khi người Bái Thần bái thần, thì toàn bộ thực lực cố định không đổi của ngày hôm nay.
Bởi vì thực lực của bọn họ, không phải tiên thiên không thể tăng trưởng, mà là bị mặt trên triệt để không ban thưởng nữa.”
“Hút tuỷ não!?” Đồng tử Trương Vinh Phương co rụt lại, trong nháy mắt nhớ tới cảnh tất nhiên phải trải qua khi Bái Thần -- khiến ngân tuyến đâm vào mi tâm của mình, dung nhập tuỷ não.