Tiên cơ ngăn địch và vòng phòng ngự tuyệt đối, cả hai bổ sung cho nhau.
Trong trận chiến của Tông Sư, tiên cơ ngăn địch cố gắng tìm ra sơ hở trong phòng ngự tuyệt đối của kẻ thù. Mà phòng ngự tuyệt đối cố gắng bảo vệ trước tiên cơ ngăn địch của kẻ địch, không có kẽ hở.
Ai cao ai thấp giữa hai bên phụ thuộc vào trình độ võ học của cá nhân hơn kém ra sao.
Về bản chất mà nói, thực ra vòng phòng ngự tuyệt đối của Trương Vinh Phương là không có giới hạn để tăng lên. Chừng nào còn gặp được đối thủ có kinh nghiệm võ học cao hơn hắn, vậy thì khả năng phòng ngự tuyệt đối của hắn sẽ không bao giờ hoàn hảo.
Nhưng điều hắn muốn bây giờ không phải là sự hoàn hảo tuyệt đối. Mà là đạt đến trình độ hoàn thành Chung Thức Tông Sư!
Mà trình độ này.
Đến bây giờ… Đủ rồi!!!
Trương Vinh Phương đột ngột lùi lại, không chỉ đơn giản là lùi một bước mà còn kết nối tay chân, lướt về phía sau hơn mười mét nhẹ nhàng như một con én nước.
Cơ thể hắn ung dung đáp xuống một cành cây tuyết tùng, hắn hít một hơi thật sâu, lúc này cảm ngộ về phòng ngự tuyệt đối và tiên cơ ngăn địch được kết hợp với nhau, cùng với tinh thần không ngừng tập trung cao độ trong lúc chiến đấu ác liệt.
Ngoài ra dưới trạng thái cực hạn, máu tươi trong cơ thể lưu thông một cách nhanh chóng.
Tầng tầng lớp lớp nhân tố trộn lẫn với nhau.
Một hạt giống không thể giải thích được nảy mầm, bắt đầu xuất hiện trong đáy lòng hắn.
Lấy khí huyết ngưng tụ làm hạt giống, lấy tình cảm ý chí làm nước, áp lực kích thích bên ngoài làm chất dinh dưỡng.
Hạt giống nhanh chóng trưởng thành.
Trái tim hắn đập dữ dội, đập đến cực hạn.
Nhiệt độ cơ thể đã tăng lên mức cao nhất.
Cơ thể đang thích nghi với những thay đổi mới, những cực hạn mới.
“Lại đến!”
Trong tiếng ầm vang, Vũ Văn Cát đột ngột vọt lên từ mặt đất từ nơi không xa, liên tục vung chiến phủ giữa không trung, chém ra mấy đường màu bạc mỏng, bay về phía Trương Vinh Phương.
Đánh tới bây giờ, trong lòng hắn ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Kinh ngạc là Trương Ảnh thật sự có chiến lực thực sự của một Tông Sư.
Tức giận là cho đến bây giờ, hắn ta vẫn không có cách nào để bắt đối phương lại. Cho dù mở trạng thái cực hạn, hắn ta vẫn chỉ ngang hàng với đối thủ.
Là Liệt tướng, lần này lại còn làm người dẫn đội, ngang hàng với một tiểu bổi thì thật là sỉ nhục.
Coong coong coong coong!
Trong khoảnh khắc hai người đụng thẳng vào nhau, chiến phủ và hai tay của Trương Vinh Phương thỉnh thoảng va vào nhau, tạo ra âm thanh của kim loại va chạm.
Xét về lực lượng, Trương Vinh Phương vậy mà lại mạnh hơn một chút, điều này bù đắp cho việc hắn thiếu tốc độ và lực bộc phát.
Về phương diện chiêu thức thì hắn chịu không ít thiệt thòi, thân thể không ngừng bị thương trong những lần ăn thua thiệt, nhưng lực tự phục hồi mạnh mẽ làm cho hắn nhanh chóng tự động chữa trị, không hề ảnh hưởng.
Nhưng trong mắt của Vũ Văn Cát.
Rõ ràng tên này không có Bái Thần, không nhìn thấy linh tuyến trên người, cũng không cảm ứng được linh tuyến tồn tại.
Nhưng…
Vũ Văn Cát càng đánh càng trở nên kinh hãi.
“Không thể tiếp tục như vậy.” Hắn ta đột ngột lùi lại, khí tức trên người lập tức thu lại, rồi nhanh chóng tăng vọt.
Nhịp tim đập tăng tốc đến cực hạn, cơ bắp da thịt bao phủ tầng tầng lớp lớp linh tuyến dày đặc.
Đây là dấu hiệu cho thấy sắp khởi động Chung Thức!
Lúc này, hắn ta không còn coi Trương Vinh Phương là một tiểu bối nữa. Mà là một Đại Tông Sư thực sự đứng ngang hàng với mình!
Ở đối diện, trên người Trương Vinh Phương bốc hơi nóng, giống như sương trắng lượn lờ.
Lúc này thể xác và tinh thần hắn kết hợp ngưng tụ, đã đạt tới trạng thái đỉnh phong. Không phải trạng thái đỉnh điểm của huyết liên, mà là trạng thái đỉnh điểm của thân thể bình thường.
Dùng tình cảm và ý chí phối hợp với sát ý của kẻ địch, rất nhiều lực đẩy kích thích, cưỡng ép thôi thúc thân thể hướng về trình độ bắn ra đỉnh phong hơn.
“Thiếu một chút. Chỉ thiếu một chút nữa thôi. Ta cần một đối thủ mạnh hơn… Mạnh hơn…”
Ngưng tụ Chung Thức cần thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được.
Vào giờ phút này, sát ý của Vũ Văn Cát tăng vọt, quyết tâm hóa thành cảm giác áp bức giống như thực sự, không ngừng giúp Trương Vinh Phương thúc đẩy trạng thái thân thể, leo lên một hướng cao hơn, mạnh mẽ hơn!
Răng rắc.
Bỗng nhiên một vết nứt xuất hiện ở mi tâm của Trương Vinh Phương.
Hắn không mở huyết liên!
Đó là sự thay đổi đỉnh phong trong trạng thái cực hạn thuần túy!
Chung Thức của hắn cuối cùng cũng bắt đầu!
Xì.
Bỗng nhiên một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt lên sau lưng Vũ Văn Cát từ phía sau.
“Đủ rồi.”
Vù.
Một cơn gió lạnh lẽo mang theo bụi tuyết thổi qua sân.
Bị đánh đến mức hoang tàn khắp nơi, có thể nhìn thấy những cái hố và vết cắt ở khắp mọi nơi trên mặt tuyết.